Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lãnh Phú Cường bật cười: “Hai vợ chồng anh đúng là đã giấu nhẹm được tất cả mọi người rồi, lúc nãy chúng tôi đều tưởng rằng người đang nằm trong đó chính là Tô Lan Huyên.”
“Hình nộm đã được chuẩn bị từ trước hôn lễ rồi, làm theo y hệt như ngoại hình của Lan Huyên, nhưng mà…
Lục Đồng Quân cau mày.

Lãnh Phú Cường hỏi: “Nhưng sao?”
“Hình nộm dù có giống đến đâu thì cũng là giả.


Chỉ cần bước đến gần hơn, nhất định sẽ phát hiện ra không phải là người thật” Lục Đồng Quân hạ thấp giọng nhìn Lãnh Phú Cường: “Bên trong khách sạn có người của Tân Kiều Lam.

Tôi và Lan Huyên chỉ có ý định khiến cho Tân Kiều Lam cho rằng Lan Huyên đang ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ là dụ cô ta qua đó thôi, chúng tôi đều không ngờ rằng Tân Kiều Lam sẽ phóng hỏa và muốn cùng nhau trở về với cát bụi.”
Lãnh Phú Cường đã hiểu ra rồi: “Ý của anh là nếu Tân Kiều Lam đã bước vào phòng, thì chắc chắn cô ta sẽ phát hiện ra Tô Lan Huyên ở bên trong chỉ là một hình nộm.

Nếu đã là hình nộm, tại sao còn phải châm lửa chết cùng nhau chứ?”
Nếu mục đích của Tân Kiều Lam đã là cùng Tô Lan Huyên trở về với cát bụi, thì cô ta không thể chỉ thiêu đốt mỗi hình nộm được.

Lúc nãy Lục Đồng Quân đã đứng ở bên ngoài đám cháy và liếc nhìn vào trong phòng nghỉ ngơi, bên trong đã bị thiêu rụi hoàn toàn không thể nhận ra bất cứ cái gì nữa, nhưng vị trí của hình nộm thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hình nộm đó đang nằm trên ở giường, khi Tô Lan Huyên rời khỏi căn phòng đó đã đặt hình nộm lên trên giường.


Nói cách khác thì sau khi Tân Kiều Lam bước chân vào trong căn phòng cũng không hề đi tới kiểm tra và nhìn cho kỹ càng, với lòng thù hận của Tân Kiều Lam đối với Tô Lan Huyên thì không thể nào cô ta lại chẳng thèm nhìn một cái mà đã tạt xăng lên người cô được.

Vì suy cho cùng thì cái hình nộm nằm ở đó bất động, chẳng lẽ không phát hiện ra sơ hở gì hay sao?
Lãnh Phú Cường cũng cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ: “Anh nghĩ thế nào về chuyện này? Có lẽ nào sau khi Tân Kiều Lam bước vào, Lâu Yến Vy đã nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn, nên cô ta liền bắt đầu đập cửa.

Có tồn tại khả năng Tân Kiều Lam trong cơn hoảng sợ chỉ lo đến việc đổ xăng chứ không kịp kiểm tra hay không?”
Sau khi ra khỏi khách sạn, Lục Đồng Quân đã suy nghĩ mãi về vấn đề này.

“Ngoại trừ một tình huống duy nhất là chỉ khi một người bị đánh bất tỉnh hoặc ngất lịm đi thì mới nằm yên ở đó không nhúc nhích động đậy.

Tôi đoán rằng có người đã nói với Tân Kiều Lam rằng Lan Huyên đã mất đi ý thức…”
Lục Đồng Quân vừa nói đến đây, lại lắc đầu: “Cũng không hợp lý, là ai đã nói cho Tân Kiều Lam được cơ chứ? Không có ai từng bước chân vào trong phòng nghỉ ngơi, vậy là ai đã đánh thuốc mê Lan Huyên?”
Nhưng phỏng đoán logic này đều không hợp lý.


Điều có chắc chắn vào lúc này là Tân Kiều Lam vẫn còn có đồng bọn đã trà trộn vào trong khách sạn.

Lục Đồng Quân và Lãnh Phú Cường cùng chìm vào im lặng, cả hai đều đang suy nghĩ về toàn bộ sự việc lần này.

Những điểm trông có vẻ hợp lý thì lại tồn tại những chỗ bất hợp lý.

Điều rõ ràng bây giờ là Tân Kiều Lam đã đổ xăng lên người mà cô ta cho rằng đó là Tô Lan Huyên và muốn cả hai cùng trở về với cát bụi.

Lãnh Phú Cường suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Vụ án này tôi sẽ tiếp tục theo dõi và điều tra rõ chân tướng sự việc trong thời gian sớm nhất”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK