Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cơn gió lạnh thổi qua khiến Lệ Quốc Phong rùng mình một cái, đây là nghĩa trang mà mộ phần của Lệ Thu Uyển lại ở ngay phía trước, bây giờ chỉ cần nhìn thoáng qua Tô Lan Huyên một chút thôi cũng đủ khiến Lệ Quốc Phong cảm thấy sợ hãi rồi, ông ta chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.

Tô Lan Huyên cười đầy ẩn ý, nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Lệ Quốc Phong cô chỉ xoay người tiếp tục đi về phía trước rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô mong sao Lệ Quốc Phong đừng có đuổi theo.

Tô Lan Huyên vừa đi vừa nhìn xem có ai để xin giúp đỡ hay không, cũng thử tính toán khoảng cách nếu Lệ Quốc Phong không dám đi tới thì cô sẽ tìm cơ hội chạy trốn.

Bó tay chịu chết không phải là phong cách của cô, nhưng cuối cùng Lệ Quốc Phong vẫn tiếp tục đi theo.

Đột nhiên trời bắt đầu có sương mù, nhưng điều kỳ lạ là đám sương mù này không những không tan mà ngược lại còn tụ lại cùng một chỗ.

Tô Lan Huyên càng đi về phía trước thì càng thấy sợ, trong lòng không ngừng cầu nguyện.


Mẹ ơi, đây là địa bàn của mẹ, mẹ phải che chở cho con đó.

Cách bia mộ của mẹ mười mấy mét, hình như Tô Lan Huyên mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tô Khánh Thành.

Nhưng tại sao Tô Khánh Thành lại có mặt ở đây vào sáng sớm thế nào?
Không lẽ thật sự đã gặp phải… thứ gì rồi đó chứ?
Đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở sau gáy, nhưng chờ đến lúc lại gần thì không thấy Tô Khánh Thành đâu nữa, chỉ có một ít giấy tiền vàng bạc đã được đốt ở trước mộ, cây nến cũng đã cháy hết.

Tô Lan Huyên nhìn xung quanh một hồi cũng không nhìn thấy ai, cô rùng mình lần nữa rồi nhìn chằm chằm Lệ Quốc Phong, sau đó cố ý vờ như vừa mới hoàn hồn lại còn run rẩy hỏi: “Vừa rồi ông có nhìn thấy… có người ở trước mộ mẹ tôi không?”
Lệ Quốc Phong đi ở phía sau, bởi vì tâm mắt của ông ta bị Tô Lan Huyên cản trở nên thật sự không thấy người nào, nhưng rõ ràng đã có người cúng bái ở trước mộ của Lệ Thu Uyển, hơn nữa làn sương sớm vừa rồi cũng đủ khiến ông ta bắt đầu sợ hãi.

“Tô Lan Huyên, cô lại đang giả thân giả quỷ chứ gì? Một hồi giả bộ bị mẹ cô nhập một hồi lại thấy có người, cô đừng hòng giở mấy cái trò quỷ này với tôi” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng của Lệ Quốc Phong đã kiêng dè không ít.

“Mẹ tôi nhập vào tôi khi nào sao tôi không biết?” Tô Lan Huyên ra vẻ Lệ lão đại đã làm chuyện gì trái với lương tâm mà lại hoảng sợ khi đến trước mộ của mẹ tôi như vậy? Hơn nữa trước mộ vẫn còn một đống tiền giấy tiền vàng bạc đang cháy kia kìa, ông không thấy à?”
Tô Lan Huyên vừa dứt lời đã có một cơn gió thổi qua khiến số tro bụi còn sót lại sau khi đốt đều thổi về phía Lệ Quốc Phong, có nửa tờ tiền còn dính vào mặt của ông ta.

Đột nhiên Tô Lan Huyên hét lớn: “Ô kìa, tôi nhìn thấy mẹ tôi rồi, bà ấy đến tìm ông đấy”
Tiếng hét này đã dọa Lệ Quốc Phong tới mức đứt luôn dây thần kinh lý trí cuối cùng, ông ta nhanh chóng lấy mảnh tiền giấy ra ở trên mặt xuống sau đó vô thức nói: “Thu Uyển, anh không có hại em, anh thật sự không hại em mà, là em tự làm tự chịu thôi.”
Sau khi Lệ Quốc Phong lấy lại tinh thần thì mới biết đã bị Tô Lan Huyên lừa, ở đây làm gì có Lệ Thu Uyển, Lệ Quốc Phong thẹn quá hóa giận: “Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ của cô cả”
Lệ Quốc Phong âm thầm bước nhanh tới trước mộ, siết chặt tấm bia trong tay: “Thu Uyển, em đừng giả thần giả quỷ nữa, Lệ Quốc Phong anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em nên không sợ em tới tìm đâu.

Vốn dĩ nhà họ Lệ nuôi dưỡng em là để em làm vợ của anh, nhưng em vẫn cứ khăng khăng đem lòng yêu Tân Chấn Đông còn mang thai con của ông ta, như vậy không phải đã cảm sừng anh rồi sao, có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện này chứ?”
Lệ Quốc Phong càng nói càng kích động một mực ôm bia mộ của Lệ Thu Uyển, hơn nữa chuyện Tô Lan Huyên giả ma vừa rồi đã kích thích sự sợ hãi trong lòng ông ta nên tâm trạng của ông ta càng kích động hơn, muốn dùng hành động này để che giấu nỗi sợ trong lòng.

“Thu Uyển, tại sao em lại muốn rời đi chứ? Chỉ cần em bỏ quách đứa nhỏ đó đi thì anh vẫn sẽ lấy em mà, không có Tân Chấn Đông thì em chính là người của anh, không, vốn dĩ em đã là của anh rồi.”
Lệ Quốc Phong vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình một mực ôm nộ bia, điên cuồng nói: “Thu Uyển, em chết rồi cũng không sao, nợ của mẹ cứ để con gái trả, em không chịu gả cho anh thì cứ để con gái em gả thay em đi, đây là những gì mà em đã nợ anh.


Anh đã tốn một khoảng tiền lớn mới tìm được chốn bồng lai tiên cảnh kia, đến lúc đó anh sẽ dẫn Tô Lan Huyên đến đó và sống một cuộc sống tốt đẹp, còn đứa nghiệt chủng trong bụng của nó thì anh sẽ bắt nó uống thuốc phá thai giống như cho em uống vào khi đó vậy”“
Lệ Quốc Phong vừa nói vừa cười, cái dáng vẻ âm trầm này khiến cho người ta phải rợn cả tóc gáy.

“Em yên tâm, lần này anh sẽ dọn cho sạch đứa nhỏ trong bụng của nó, tuyệt đối sẽ không để cá lọt lưới đâu, ha ha”
Đúng là một tên biến thái!
Tô Lan Huyên không nói lời nào, trong lúc Lệ Quốc Phong không chú ý bèn từ từ lui về phía sau định chạy trốn, Tô Lan Huyên cẩn thận dè dặt bước từng bước một đột nhiên đụng phải một bức tường thịt.

Trái tim Tô Lan Huyên chợt căng thẳng vội quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Tô Khánh Thành thì vừa mừng vừa sợ, quả nhiên người mà cô vừa nhìn thấy chính là Tô Khánh Thành.

Tô Lan Huyên nhớ đến tình cảnh của mình, lo sợ sẽ cuốn vào Tô Khánh Thành vào nên vội nhỏ giọng nói: “Mau, đi mau đi”
Với chỉ số thông minh của Tô Khánh Thành thì hoàn toàn không kịp phản ứng, vừa rồi ông ta mới cúng bái được phân nửa thì bỗng nhiên mắc tiểu phải tìm một chỗ ở gần đây để giải quyết, vừa quay trở lại đã nhìn thấy Tô Lan Huyên nên rất bất ngờ.

“Lan Huyên, sao con lại ở đây? Con cũng đến đây cúng bái mẹ con sao? Hôm nay là ngày gì mà con rể cũng gọi điện đến nói muốn qua đây, hai người các con sao cùng nhau à, con rể đâu rồi?”
Hay tin Lục Đồng Quân đã lần theo manh mối mà tìm tới, Tô Lan Huyên thầm mừng trong lòng, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nên vui mừng, giọng của Tô Khánh Thành oang oang như vậy đã kinh động đến Lệ Quốc Phong.

Lệ Quốc Phong phát hiện Tô Lan Huyên muốn chạy trốn thì nổi “Cô giống y hệt mẹ của cô chứa quá nhiều tâm tư, tôi chỉ vừa mới nói chuyện với Thu Uyển một lúc đã có người dẫn cô đi rồi”
Tô Khánh Thành ngẩn người: “Lan Huyên, người này là ai vậy?”
“Đừng hỏi nữa, mau chạy đi Thậm chí ngay cả dây trói trên tay Tô Lan Huyên cũng chưa kịp nhờ Tô Khánh Thành cởi giúp, chuyện cấp bách lúc này là phải chạy càng nhanh càng tốt.

Tô Khánh Thành không biết gì cũng chạy theo bởi vì Lệ Quốc Phong đuổi theo sát ở phía sau, Tô Khánh Thành đã quen sống trong an nhàng nên chỉ mới chạy hơn mười mét đã ngã lăn ra đất, Tô Lan Huyên đành phải quay lại đỡ ông ta dậy: “Chạy mau đi.”
“Lan Huyên, con mau chạy đi, cha sẽ cản ông ta lại.”
“Ông quên cái suy nghĩ đó đi, đừng có làm ra vẻ anh hùng nữa, ông †a chính là một kẻ điên, là một tên biến thái theo đuổi mẹ tôi trước kia đấy”
“Trong bụng con vẫn đứa bé nên con mau chạy đi” Tô Khánh Thành đẩy Tô Lan Huyên ra: “Cha qua giải thích chuyện trước kia cho đối phương một chút.”
Còn muốn giải thích, làm vậy không phải là tặng đầu cho người ta sao?
Tô Lan Huyên không đỡ Tô Khánh Thành nữa, Tô Khánh Thành hiên ngang lẫm liệt quay người đi tới bên cạnh Lệ Quốc Phong rồi cười nói: “Ông anh này, tôi có chuyện muốn trao đổi với ông anh một chút, Thu Uyển đã qua đời rồi, ông anh cứ chấp nhất mãi cũng không có ý nghĩa…”

“Cha, mau tránh ra đi” Tô Lan Huyên thấy Lệ Quốc Phong cầm dao trong tay thì hoảng sợ hô to, lúc Tô Khánh Thành phát hiện ra thì không còn né kịp nữa.

“Những kẻ thèm muốn Thu Uyển đều đáng chết.”
Lệ Quốc Phong đâm Tô Khánh Thành một dao, dao bạc đi vào dao đỏ đi ra, máu bắn tung tóe khắp sàn nhà.

“Cha”
Tô Lan Huyên luống cuống hét toáng lên vì sợ hãi, thay vì bỏ chạy cô lại quay ngược trở về dùng hai tay bị trói chặt của mình đỡ lấy Tô Khánh Thành đang ngã xuống mặt đất, đồng thời mượn lực đá về phía Lệ Quốc Phong, nhưng Lệ Quốc Phong phản ứng rất nhanh đã kịp lui về phía sau tránh được.

Tô Lan Huyên không thể đỡ được Tô Khánh Thành, Tô Khánh Thành ôm vết thương ngã xuống đất, máu tươi từ bụng tràn ra khiến ai nhìn vào cũng phải giật mình.

“..

Đi, đi nhanh đi” Tô Khánh Thành hơi thở nặng nhọc nói, trong giọng nói còn xen lẫn sự sợ hãi, sợ hãi cái chết, ông ta không dám nhìn vết thương.

Vào giờ khắc này, hình tượng nhát gan hay sợ phiền phức của Tô Khánh Thành ở trong lòng của Tô Lan Huyên đã hoàn toàn sụp đổ.

Từ trước tới nay trong ấn tượng của cô thì Tô Khánh Thành vẫn luôn là một người nghiêm khắc lạnh lùng, không hề có dáng vẻ của một người cha.


Lệ Quốc Phong đi tới kéo Tô Lan Huyên đi, nhưng chưa đụng vào Tô Lan Huyên đã bị một bàn chân không kịp nhìn là của ai đá văng ra xa mấy mét..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK