Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Thế mà Lâu Yến Vy học được tinh hoa ở điểm này.

Vạn Hoài Bắc thấy thế càng khóc to hơn.

“Im miệng: Lâu Yến Vy cảm thấy quá ồn, đôi mắt đẹp nhướng lên nhìn sang với ánh mắt sắc bén.

Vạn Hoài Bắc nắm vạt áo, thút thít nức nở ra vẻ như “cô gái nhỏ” tủi thân khi bị ức hiếp vậy.


Không, chính xác là anh ta bị ức hiếp mà.

“Lâu… Lâu Yến Vy, cô cái đồ Mẫu Dạ Xoa cũng quá… quá…” Vạn Hoài Bắc không nói nên lời, dáng vẻ đau lòng oán giận, cẩn lên mu bàn tay chính mình: “Ba mươi năm trong trắng của tôi cứ thế bị cô chà đạp rồi.”
Lâu Yến Vy: “…”
Cô ta rút khăn giấy lau miệng, ra vẻ ăn no lau sạch, đi đến bên cạnh Vạn Hoài Bắc bình tĩnh nói: “Khóc cái gì mà khóc, bải nhiệm.

Nếu đã là người của tôi bảo vệ anh”
“Chỉ bảo vệ thôi á?” Tân Kiều Lam cầm quần áo trùm lên đầu mình che mặt, vừa khóc vừa kêu gào đến thương tâm: “Đúng là không có lương tâm mà, trai tân đàng hoàng trong sạch bị chà đạp, còn không có một lời giải thích, tôi đi gặp cha mẹ kiểu gì đây, còn mặt mũi nào mà sống nữa”
Lâu Yến Vy sợ ngây người, bình thường đoạn phim kinh điển này đều xuất hiện trên tivi, cô gái bị vấy bẩn, cô gái khóc trời đập đất tìm chét mà.

Một người đàn ông như Vạn Hoài Bắc thế mà lại học được nhuần nhuyễn vụ này.

Lâu Yến Vy nhìn Vạn Hoài Bắc không chịu buông tha, cảm thấy không thoải mái lại hơi tự trách.


Cô ta mấp máy môi, suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào.

Vạn Hoài Bắc cầm quần áo lén lút liếc mắt nhìn Lâu Yến Vy, thấy người ta mãi không lên tiếng, lại gào lên nói: “Tôi không còn trong trắng nữa, về sau có cô gái nào đồng ý gả cho tôi chứ, tôi thẹn với liệt tổ liệt tông quá, nhà họ Vạn không có người nối dõi rồi, tôi tạo nghiệt gì thế này”
Lâu Yến Vy ngoáy lỗ tai: “Đừng gào nữa.

Nếu không có ai lấy anh thật thì để bản tiểu thư cưới anh.”
Nghe thấy câu này, Vạn Hoài Bắc vén áo trên đầu ra, khoan hãy nói, thật sự thì động tác kia hơi giống hành động vén khăn đội đầu của iểu thư đâu có nói không chịu trách i, về sau cùng lắm thì bản tiếu thư cô dâu.

Vạn Hoài Bắc nhìn Lâu Yến Vy: “Cô cho tôi ở rế?”
“Sao nào? Không bằng lòng?” Lâu Yến Vy cười mia: “Bản tiểu thư đồng ý cưới anh đã tốt lắm rồi, anh không bằng lòng cũng được, tôi tiên anh đi gặp liệt tổ liệt tông miễn cho anh đau lòng như thế”
Vạn Hoài Bắc híp mắt suy nghĩ, vài giây sau, anh ta giống như người chẳng bị làm sao cả, xuống khỏi ghế salon hỏi: “Ở rể cũng được, bao giờ cưới tôi?”
Lâu Yến Vy thấy Vạn Hoài Bắc đồng ý sảng khoái như vậy, cứ cảm giác kỳ quái chỗ nào đó, nhưng nghĩ đến chuyện này đúng là cô ta đẩy người ta ra ăn, cô ta cũng không thể làm phụ nữ đểu giả không giữ lời được.

“Mặc quần áo vào, chuyện cưới anh để hôm nào nói sau, tôi đi tìm chị tôi trước.”
“Lâu Yến Vy, đừng hòng quay đầu rồi quyt nợ” Vạn Hoài Bắc chợt tóm lấy tay Lâu Yến Vy: “Cô mà không giữ lời, tôi sẽ lan truyền chuyện hôm nay cô làm với tôi ra ngoài cho người khác biết cô đểu giả đến mức nào.


Tôi xem cô về sau lăn lộn trong xã hội kiểu gì.”
Lâu Yến Vy nghiến răng: “Công tử bột, anh dám bóc ra thì bản tiểu thư cũng bóc chuyện anh thích đàn ông ra.

đấy”
Lời ra khỏi miệng, Lâu Yến Vy mới nhận ra võ đầu một phát: “Ơ đúng, không phải anh thích đàn ông à? Sao vừa rồi lại có phản ứng?”
Tai Vạn Hoài Bắc thoắt cái đỏ ửng lên, lời của Lâu Yến Vy quá thẳng thắn.

“Không ăn cả nam lẫn nữ không được à?” Vạn Hoài Bắc nhớ tới vừa rồi Lâu Yến Vy rất phóng túng, cảm nhận mùi vị của chuyện nam nữ lại máu nóng sôi trào.

Anh ta là một người đàn ông bình thường, sao chống lại được thử thách qua ải mỹ nhân..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK