Xa Thành Luân từ đầu đến cuối ngồi như người tàng hình không ai thấy, anh ta nhấp một hớp trà, đứng dậy thong thả nhãn nhã bước ra ngoài, tổng kết lại một câu: “Trước kia cũng không biết là chuyện gì, bây giờ thì không biết mặt mũi ra sao”
Nếu Xa Thành Luân không lên tiếng, thì chắc không có người nào biết rằng anh ta đang có mặt ở đại sảnh.
Tô Khánh Thành còn đang ở trong đại sảnh nghe thấy những lời này, cảm thấy vô cùng thâm thúy, ông ta hỏi thêm: “Anh Xa, anh đang nói về ai vậy?”
Xa Thành Luân mỉm cười, không trả lời câu hỏi đó: “Bác Tô, hay là cháu đi xe của bác, bác tiện đường cho cháu đi nhờ một đoạn nhé.”
Đây là lần đầu tiên có người gọi Tô Khánh Thành là bác Tô một cách lịch sự như vậy, trong lòng Tô Khánh Thành cảm thấy vui mừng lắm.
“Được thôi, anh Xa muốn đi đâu? Chúng tôi sẽ tiễn anh”
“Bệnh viện Nhân Ái.”
“Được rồi, Hạo Trần, lái xe đi, chúng ta đưa anh Xa đến bệnh viện Nhân Ái”
Dường như Tô Hạo Trần không nghe thấy, Tô Khánh Thành lại gọi hai lần, bấy giờ Tô Hạo Trần mới định thần lại: “Được rồi, con đi lấy xe”
Lúc này, mọi người đã về hết.
Lục Đồng Quân đứng sau tấm rèm cửa ở trên lầu, nhìn thấy Tô Hạo Trần cuối cùng cũng lái xe rời khỏi, anh mới kéo tấm rèm ra.
“Lục Đồng Quân, anh cứ lén lén lút lút làm gì vậy hả” Tô Lan Huyên cảm thấy khó hiểu: “Bỏ mặc bọn họ trong đại sảnh không hề quan tâm rồi bây giờ lại đi nhìn trộm, anh có ý gì thế? Có phải chuyện Tân Kiều Lam bị thiêu chết anh còn có gì giấu em phải không?”
“Đợi thêm mấy tiếng nữa” Lục Đồng Quân nói: “Anh đã nhờ Hạ Đình đi điều tra xem rốt cuộc là ai đã mang xăng vào trong khách sạn rồi.
“Chuyện này đúng là vô cùng quan trọng, từ trong ra ngoài khách sạn đều là người của chúng ta, thế mà vẫn bị Tân Kiều Lam lợi dụng sơ hở, liệu có phải là trong Bóng Đêm có nội gián hay không?”
Tô Lan Huyên nghĩ lại chuyện trước đây trong tổ chức Thiên Dạ cũng có nội gián, nói không chừng Bóng Đêm cũng như vậy.
Lục Đồng Quân nhìn cô chằm chằm: “Cứ đợi đã”
Sau khi màn đêm buông xuống, Hạ Đình mang tin tức về.
“Lão Đại, tôi đã tự mình đi kiểm tra rồi, trong cốp xe của cả ba chiếc xe này đều có xăng tràn ra”
Lục Đồng Quân thực sự không ngờ tới kết quả này.
Tô Lan Huyên cũng rơi vào trầm tư: “Cả ba chiếc xe kia đều có xăng tràn ra, làm sao có thể trùng hợp đến như vậy”
Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là ai đó đã cố tình làm vậy.
Lục Đồng Quân suy tư một chút, mới đi ngủ trước đi, anh đi ra ngoài một chuyến”
“Đã muộn như vậy rồi, anh còn đi ra ngoài làm gì?”
“Anh sẽ trở lại nhanh thôi” Lục Đồng Quân hôn lên trán của Tô Lan Huyên, cũng không nói rõ ràng, mà đi ra ngoài rồi.
Trời đổ cơn mưa nhẹ rả rích, Tô Lan Huyên đứng trên ban công đưa mắt nhìn anh rời đi.
Hạ Đình lái xe, Lục Đồng Quân ngồi ở hàng ghế sau, khởi động xe, chẳng mấy chốc đã biến mất hòa vào màn đêm mưa gió.
Lục Đồng Quân nói: “Tới hiện trường vụ cháy”
“Vâng, thưa lão đại” Hạ Đình trực tiếp lái xe về phía khách sạn: “Lão đại, có cần tôi tiếp tục điều tra chuyện xăng dầu không ạ? Liệu có phải là cha ruột của chị dâu…”
Lục Đồng Quân cắt ngang lời của Hạ Đình: “Đi tới hiện trường lần nữa xem sao.”
“Vâng!”.
Danh Sách Chương: