Lục Đồng Quân cũng bị hành động của Lan Huyên làm cho ngây người ra một lát, Lan Huyên nóng lòng không thể chờ đợi được nữa bèn trả lời điện thoại, thận trọng cẩn thận từng tí một hỏi: "Alo, có phải là Hạo Trần không?"
Cuộc điện thoại này là do Tô Hạo Trần gọi tới.
Tô Hạo Trần đã mất tích lâu như vậy rồi, cho dù Lục Đồng Quân rõ ràng đã từng nói với cô rằng Tô Hạo Trần không gặp bất cứ nguy hiểm nào, nhưng trong lòng Lan Huyên vẫn rất lo lắng.
“Chị ơi, là em đây.” Tô Hạo Trần mệt nhọc nói: “Em rất ổn, em gọi điện thoại để chị khỏi phải lo lắng “Em đang ở đâu vậy?” Trong lòng Lan Huyên vô cùng kϊƈɦ động, đó là vui mừng.
“Tạm thời em không tiện tiết lộ, chị à, đừng lo lắng, em sẽ sớm quay trở lại” Tô Hạo Trần nói: “Chị không cần phải đi tìm em đâu”
"Chính là người của tổ chức Thiên Dạ đã bắt em đi có đúng không? Bọn họ có làm em bị thương không?" Lan Huyên có rất nhiều câu hỏi.
"Đúng vậy, bọn họ đối xử với em rất tốt."
Lan Huyên nghe thấy ở đầu dây bên kia có người gọi Tô Hạo Trần là "cậu chủ nhỏ", sau đó liền nghe thấy Tô Hạo Trần nói: "Chị à, em còn có chuyện phải làm, cúp máy trước đây"
Lan Huyên sốt sắng hét lên: "Hạo Trần" Điện thoại đã bị cúp rồi.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ đã có tin tức của Tô Hạo Trần, trong lòng Lan Huyên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lục Đồng Quân bước xuống khỏi giường ôm lấy Lan Huyên vào lòng, giọng nói trầm ấm vang lên trêи đỉnh đầu: "Lan Huyên đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi."
"Em thấy hơi buồn ngủ rồi” Lan Huyên cố ý ngắt lời của Lục Đồng Quân, bây giờ trong đầu óc cô hơi rối rắm, không thích hợp để cùng Lục Đồng Quân thảo luận chuyện kết hôn.
Lan Huyên mỉm cười rạng rỡ nhìn Lục Đồng Quân: "Hôm khác mình bàn chuyện này sau nhé" Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm cô với đôi mắt thâm tình, đôi môi mỏng khẽ mỉm lại: "Được."
Ngày hôm sau.
Lan Huyên còn đang trong giấc mộng say nồng thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới lầu, vẫn còn mơ mơ màng màng mở mắt ra, đi tới ban công thì nhìn thấy ở sân sau có mấy chiếc máy xúc đang đào đất.
Bác Tương, quản gia đang chỉ đạo, những người hầu khác cũng đang giúp di chuyển các chậu hoa và dọn dẹp cỏ dại.
"Cô Tô. Thanh Bình gõ cửa bước vào, mỉm cười nói: "Cô đã tỉnh rồi, bà chủ đang ở dưới lầu đợi cô Tô xuống ăn sáng ạ"
"Được, tôi tắm rửa một chút rồi sẽ xuống lầu ngay." Lan Huyên hỏi: "À đúng rồi, dưới lầu đang làm gì vậy? Mọi người đang sửa sân sau à?"
Thanh Bình cười nói: "Là cậu chủ dặn dò người làm đi đào ao, cậu ấy nói rằng cô Tô thích hoa súng, nên muốn trồng hoa súng cho cô Tô ngắm ạ. Cậu chủ đối xử với cô Tô thật tốt".
Lúc này Lan Huyên mới nhớ ra trước đây khi cô vẫn chưa biết thân phận thực sự của Lục Đồng Quân, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cô chỉ thuận miệng nói rằng sau này sẽ đào một cái ao ở sân sau để trồng hoa súng và nuôi thêm một cái ao cá nữa.
Cô đã quên mất rồi, nhưng không ngờ rằng Lục Đồng Quân vẫn ghi nhớ. Trong lòng Lan Huyên cảm thấy vô cùng ấm áp: "Lục Đồng Quân đâu rồi?"
"Bác sĩ Xa đã đón cậu ấy đi rồi".
Lan Huyên hiểu rõ bèn gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa. Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, Lan Huyên đi xuống lầu, vừa đúng lúc Hồ Như Quỳnh cũng xuống lầu ăn sáng. Hai người gặp nhau ở đầu cầu thang. Hồ Như Quỳnh cố tình ưỡn bụng lên, như thể chỉ sợ người khác không biết cô ta đang mang thai vậy.
"Chào buổi sáng cô Tô.” Hồ Như Quỳnh mỉm cười cất lời chào hỏi, giọng điệu tỏ vẻ ta đây: "Ấy, bây giờ bụng càng ngày càng lớn, cử động cũng bất tiện quá đi, lúc đi lại cảm thấy bụng mình bị trễ xuống, mang thai đúng là vất vả quá đi, nhưng mà cô Tô tôi chưa từng mang thai bao giờ, cũng không biết được nỗi vất vả khi mang thai đầu nhi"
Lan Huyên nhướng mày, cô ta đang muốn khoe khoang với cô sao? Khi cô mang thai song sinh còn chẳng biết Hồ Như Quỳnh đang ở đâu? Lúc đó cô mang thai, nghén lên nghén xuống, dường như cô ăn gì cũng nôn ra hết.
Lan Huyên liếc nhìn bụng của Hồ Như Quỳnh rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Cái bụng này của cô lớn thật đấy, trông có vẻ không giống là mang thai bốn tháng cho lắm, lẽ nào là song sinh ư?"
Ánh mắt Hồ Như Quỳnh sáng lên: "Dạo gần đây tôi ăn rất nhiều, ăn gì cũng thấy ngon miệng, đương nhiên là đứa trẻ lớn nhanh rồi, bụng trông cũng có vẻ lớn hơn, có gì kỳ lạ đâu".
"Ồ? Thì ra là như vậy à" Lan Huyên mỉm cười như thể đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra vấn đề.
"Ông nội đã nói rồi, khi đứa bé được sinh ra, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với hai mẹ con chúng tôi” Hồ Như Quỳnh kiêu ngạo khịt mũi: “Cô Tô, nói như thế nào thì tôi cũng là con dâu đã bước chân qua cửa nhà họ Lục. Còn cô, trước đây giữa chừng bỏ trốn khỏi hôn lễ, trước khi kết hôn nửa chừng, nói ra thì cô không danh không phận, thứ mà cô có chỉ là lời hứa trêи đầu mối của Lục Đồng Quân mà thôi"
Thì ra cô ta đã nhận được lời hứa của ông cụ Lục, thảo nào bỗng nhiên lại trở nên kiêu căng ngạo mạn như vậy.
“Đúng, đúng, đúng những gì cô Hồ nói rất đúng” Lan Huyên cười nói: “Vậy nên, cô phải chăm sóc bản thân mình cho thật tốt đấy, sinh đứa bé ra một cách suôn sẻ”
“Đó là điều đương nhiên” Hồ Như Quỳnh vuốt ve cái bụng của mình khoe khoang. Lan Huyên cười cười, nghiêng người nhường đường: "Cô Hồ đi xuống lầu trước đi, tôi không chen với cô đâu." Hồ Như Quỳnh nhìn Lan Huyên với vẻ coi như cô biết điều, chống lấy eo chậm rãi đi xuống lầu.
Lan Huyên đi theo phía sau tự hỏi, trong bụng của Hồ Như Quỳnh chẳng có gì hết, vậy làm sao mà nhô lên được thế kia?
Khi bước tới bậc cuối cùng của cầu thang, Lan Huyên cố tình đột nhiên kêu to lên: "Cô Hồ, cẩn thận."
"A!” Hồ Như Quỳnh hoảng sợ giẫm hụt một bước.
"Cô Hồ” Lan Huyên vươn tay ra nắm lấy tay của Hồ Như Quỳnh, một tay cong lại nhân cơ hội sờ lên bụng Hồ Như Quỳnh, hơi cưng cứng, hơi lạnh lẽo.
Lan Huyên phản ứng ngay lập tức, là thứ gì đó như keo dán vậy.
Sau khi Hồ Như Quỳnh đã đứng vững rồi, thấy Lan Huyên đưa tay sờ bụng mình, cô ta hốt hoảng lúng túng đẩy Lan Huyên ra: "Cô làm gì vậy hả"
Lan Huyên cười lạnh: "Nếu như vừa rồi tôi không giữ cô lại thì cô đã bị ngã rồi" Trần Hương Thủy nghe thấy tiếng động liền đi tới: "Có chuyện gì vậy?"
Lan Huyên cố tình nói: "Cô ơi, lúc nãy cô Hồ suýt chút nữa bị ngã rồi. Cháu thấy để bảo đảm an toàn thì chi bằng mình hãy gọi bác sĩ Xa tới kiểm tra tình hình của cô ấy xem sao ạ.
“Không cần đâu” Hồ Như Quỳnh vội vàng ngăn lại, Xa Thành Luân mà kiểm tra là bại lộ hết cả.
Hồ Như Quỳnh biết rằng Trần Hương Thủy không thích cô ta, nhất định sẽ giúp đỡ Lan Huyên, cô ta cũng không biết liệu Lan Huyên có phát hiện ra chuyện gì hay chưa nên không dám làm lớn chuyện.
"Mẹ, con không sao đâu, con đầu có yếu ớt như vậy, vừa rồi cô Tô cũng đã giữ con lại, không sao đâu, con đi ăn sáng cùng mẹ nhé"
Trần Hương Thủy liếc nhìn cái bụng của Hồ Như Quỳnh một cái, sau khi trở về đây cô ta đã đi bệnh viện kiểm tra hai lần rồi.
"Không sao là được, đi ăn sáng thôi."
Lan Huyên cũng không nói gì, cô cũng không phải là muốn đưa Hồ Như Quỳnh đến bệnh viện thật, chỉ là cố ý để Hồ Như Quỳnh tự thấy luống cuống mà thôi.
Hai người cùng ngồi ăn sáng với Trần Hương Thủy, ngày lễ đại thọ của ông cụ Lục đang đến gần, Trần Hương Thủy có rất nhiều việc nhỏ nhặt cần phải giải quyết.
"Lan Huyên, sau khi ăn xong, cháu đi cùng cô đến khách sạn một chuyến, cô sợ rằng một mình cô đi tới đó lỡ có chỗ nào sai sót"
Lan Huyên khó xử nói: "Cô ơi, một lát nữa cháu phải tới biệt thự Nam Sơn, Hạ Lăng và Hạ Bảo vẫn còn ở đó"
Hai mắt Hồ Như Quỳnh sáng lên, nói: "Mẹ, con có thời gian, con sẽ đi cùng mẹ ạ.
“Bụng của cô to như vậy đi lại không tiện, lỡ đụng vào thì biết phải làm sao” Trần Hương Thủy không đồng ý, sau đó nói với Lan Huyên: “Vậy lát nữa hãy đón cả Hạ Lăng và Hạ Bảo đi cùng chúng ta luôn, tiện thể đưa hai đứa chúng nó đi chơi, cô cũng thích tụi nó lắm."
"...Vâng ạ. Trong lòng Lan Huyên không bằng lòng, nhưng Trần Hương Thủy đã nói đến nước như vậy rồi, cô cũng không thể cự tuyệt được nữa.
Cô không biết rằng sau khi Trần Hương Thủy biết được thân phận thực sự của Hạ Lăng và Hạ Bảo sẽ có phản ứng như thế nào.
Nếu đã vậy rồi thì phải làm yên lòng người ta thôi.
Tại bệnh viện.
Tô Lan Ninh nhìn ngón tay bị đứt lìa của mình nổi điên lên đập vỡ chiếc ti vi trong phòng bệnh để trút giận. "Lan Huyên, ả đàn bà hèn hạ này, tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đầu ta, a!"
Tô Thiển gào thét lên như một kẻ điên.
Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều tránh đi thật xa.
Trong mắt Tô Lan Ninh tràn đầy lòng hận thù, nắm chặt ga trải giường trong tay, thầm thề trong lòng nhất định phải khiến Lan Huyên phải trả giá.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra.
Sở Lâm