Tô Lan Huyên hơi khó chịu, mặc dù Lục Đồng Quân đã đi đến bệnh viện gặp Trần Hương Thủy rồi nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hoảng loạn, Tô Lan Huyên đứng ngồi không yên đang định đến bệnh viện thăm Tô Khánh Thành nhưng lại nhận được điện thoại của Chu Văn Triệt.
Chu Văn Triệt đã xuất viện hẹn gặp cô ở quán cà phê để nói chuyện, Tô Lan Huyên để Vệ Đông đưa mình đi, sắp xếp cho Vệ Đông ngồi ở bàn bên cạnh rồi gọi một ly cà phê cho anh ta trong lúc ngồi chờ.
Chu Văn Triệt liếc mắt nhìn Vệ Đông ở bên cạnh sau đó lại nhìn Tô Lan Huyên, giọng điệu có chút châm chọc nói: “Cô Tô đúng là thận trọng”
Tô Lan Huyên sửa lời: “Cậu Chu, bây giờ anh nên gọi tôi là cô Lục mới đúng”.
Chu Văn Triệt gọi Tô Lan Huyên là cô Tô bởi vì anh ta cho rằng Tô Lan Huyên vẫn còn độc thân.
“Vậy thì chúc mừng cô Lục
Tâm trạng của Chu Văn Triệt thoáng cái đã trở nên buồn bực, cho dù không thừa nhận thì giấy kết hôn của hai vợ chồng bọn họ đã công bố ra bên ngoài rồi, hành động của Lục Đồng Quân giống như muốn nói với cả thế giới rằng Tô Lan Huyên chính là vợ của anh, tất cả động vật giống đực khác đều phải đứng sang một bên.
“Có chuyện gì mà cậu Chu lại gọi tôi ra đây vậy?” Tô Lan Huyên trở lại chuyện chính.
Chu Văn Triệt nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Thả Tô Lan Ninh, viết thư
bãi nại để Tô Lan Ninh được ra ngoài trước thời hạn.”
Tô Lan Huyên ngần người: “Cậu Chu, tôi không có nghe lầm chứ?”
“Cô không nghe lầm” Chu Văn Triệt đặt tách cà phê xuống rồi mới nhìn Tô Lan Huyên: “Hôm nay tôi đến đây là để đòi lại ân tình.”
“Đây là yêu cầu của cha anh sao?”
Cũng không khó đoán ra, Tô Lan Huyên từng nói ngay trước mặt của Chu Đức Độ rằng trừ khi Chu Văn Triệt tới đây nếu không cô sẽ không suy xét.
Tô Lan Ninh là một nhân vật nguy hiểm, chẳng ai dám chắc Tô Lan Ninh có hối cải hay không, thả cô ta ra ngoài thì sẽ trở thành một tai hoạ ngầm.
Chu Văn Triệt nói: “Đây là một cơ hội để tôi nhận được sự công nhận từ cha tôi lần nữa, hy vọng cô Lục sẽ thành toàn.”
“Anh không thể đổi một yêu cầu khác được sao?” Tô Lan Huyên nhíu mày: “Anh thật sự làm khó tôi rồi, Tô Lan Ninh làm mẹ chồng tôi bị thương còn tôi lại nợ anh một ân tình, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì trong khả năng để báo đáp anh nhưng lại không thể làm chủ thay mẹ chồng tôi được.”
“Cô có thể chi phối Lục Đồng Quân là được rồi” Chu Văn Triệt vạch trần điểm mấu chốt.
Tô Lan Huyên cười nhạt: “Anh muốn tôi ghi chồng tôi rơi vào tội danh bất hiếu đấy à?”
“Tôi biết cô đang lo lắng chuyện gì, lần này Tô Lan Ninh đã được dạy dỗ rồi, cho dù cô ta có ngu ngốc đến đâu cũng không dám lấy trứng chọi đá mà gây rắc rối cho cô nữa” Chu Văn Triệt cười khẩy nói: “Cho dù có có ngu đi nữa thì bị nhốt lâu như vậy cũng sẽ ngoan ngoãn thôi, bây giờ tôi muốn làm một đứa con hiếu thảo để cho cha tôi vui vẻ một chút.”
“Anh không sợ Tô Lan Ninh được thả ra sẽ tranh giành tài sản nhà họ Chu với anh hả?”
“Một con đàn bà mà thôi, không đủ tư cách để nhúng tay vào căn cơ của nhà họ Chu, bố thí cho cô ta chút tiền lẻ coi như làm từ thiện đi.”
Tô Lan Huyên trầm ngâm không lên tiếng, Chu Văn Triệt cũng không nói thêm gì cho Tô Lan Huyên thời gian để suy nghĩ.
Một lát sau Tô Lan Huyên mới nói: “Tôi chỉ có thể đồng với cậu Chu là hỏi ý kiến của mẹ chồng tôi trước, nếu bà ấy bằng lòng thì tôi sẽ viết thư bãi nại ngay, nhưng nếu bà ấy không muốn thì tôi cũng hết cách”
“Bà Lục vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, cô Lục dám chắc là mình không nói cho có chứ?”
“Mẹ chồng đã tỉnh vào một giờ trước rồi.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi tin tức của cô Lục”
Tô Lan Huyên rời khỏi quán cà phê, sau khi lên xe mới nói với Vệ Đông: “Đến bệnh viện đi.”
Trần Hương Thủy tỉnh lại là chuyện lớn, thân là con dâu cô không thể không đi thăm được, hơn nữa cô cũng cảm thấy Lục Đồng Quân đang giấu cô chuyện gì đó nên trong lòng hơi bất an, Lục Đồng Quân gạt cô chuyện gì chứ?
Tính tò mò sẽ hại chết con mèo.
Sau này khi nghĩ lại Tô Lan Huyên cảm thấy làm người không nên quá tò mò, nếu biết trước lúc vào bệnh viện sẽ nghe được chuyện đó thì cô đã không đi rồi.
Tuy Trần Hương Thủy tỉnh lại nhưng ý thức của bà ấy vẫn chưa rõ ràng lắm, Xa Thành Luân kiểm tra cho bà ấy một lượt mới kinh ngạc phát hiện, sau khi bị Tần Nhã Viên đánh một cú thì Trần Hương Thủy đã nhớ ra hết mọi chuyện.
Trong cái rủi có cái may, câu này quả thật không sai.
Ý thức của Trần Hương Thủy từ từ rõ ràng, bà ấy nắm lấy tay Lục Đồng Quân kích động nói: “Con trai, con không sao chứ? Mẹ nghe Tần Nhã Viên nói con bị bắt.”
Trí nhớ của Trần Hương Thủy vẫn dừng lại ở lúc bị đánh.
“Mẹ, con không sao, mẹ đã hôn mê gần một tháng rồi.”
“Gần một tháng à? Đã lâu như vậy rồi sao?” Đầu Trần Hương Thủy vẫn còn hơi đau, bà ấy giơ tay sờ sờ đầu mình rồi nói: “À đúng rồi, Hạ Lăng và Bé Bảo là người của nhà họ Lục của chúng ta đấy, mẹ cho người làm xét nghiệm và đã xác định bọn nhỏ đúng là con của con.”
Trần Hương Thủy nói đến chuyện này liền thấy vui vẻ: “Con trai, con giỏi ghê đó, thoáng cái đã cho mẹ ôm hai đứa cháu rai rồi.”
“Mẹ, vẫn còn chuyện khiến mẹ vui hơn này.” Lục Đồng Quân nói: “Lan Huyên đang mang thai, là thai song sinh, không lâu nữa mẹ có thể ôm thêm hai đứa cháu gái rồi.”
“Thật hả?” Trần Hương Thủy vui mừng đến mức vỗ vỗ tay: “Giấc ngủ này đúng là đáng giá mà, vừa mới tỉnh lại đã có thêm cháu gái rồi, cảm giác giống như một giấc mơ vậy.
Hửm, sao Lan Huyên lại không tới?”
Tâm trạng của Trần Hương Thủy vẫn rất lạc quan.
“Cô ấy đang dưỡng thai ở nhà, là con không cho cô ấy đến.”
“Để con bé nghỉ ngơi nhiều một chút, mang thai song sinh chắc chắc rất cực khổ, con phải đối xử tốt với Lan Huyên một chút để còn mau chóng cưới người ta về nữa chứ.”
“Mẹ, tụi con đã đăng ký kết hôn rồi” Lục Đồng Quân cố ý nói ra chuyện đã đăng ký kết hôn: “Chờ mẹ hồi phục thì hôn lễ của tụi con vẫn phải nhờ mẹ lo liệu đó.”
“Chuyện đó không thành vấn đề, cứ giao hết cho mẹ, nhất định mẹ sẽ tổ
chức cho tụi con một hôn lễ khó quên.”
Trần Hương Thủy nhớ tới vết thương bị Tần Nhã Viên đánh, đột nhiên rất nghiêm túc nói: “Con trai, tai nạn xe của cha con vào năm đó không phải sự cố ngoài ý muốn, mẹ chính tai nghe Tần Nhã Viên gọi điện cho ai đó nói tai nạn xe của cha con là do bọn họ bày kế.
Mẹ nhớ ra rồi, hình như Tần Nhã Viên gọi cho cha của cô ta, mà lạ nhỉ, không phải cô ta là trẻ mồ côi sao? Sao tự dưng lại lòi ra thêm một người cha nữa?”
Lục Đồng Quân lo Trần Hương Thủy sẽ nhớ tới chuyện này cho nên mới kiên quyết không cho Tô Lan Huyên tới.
“Mẹ, có thể do mẹ ngủ quá nhiều nên hồ đồ rồi, Nhã Viên là trẻ mồ côi mà, mẹ nhớ nhầm rồi đó.
Cha đã qua đời lâu lắm rồi, mẹ cũng nên buông bỏ đi.”
Cái chết của cha Lục chắc chắn có liên quan đến Tần Chấn Đông, mà Lục Đồng Quân đã biết chuyện này từ lâu.
Tâm trạng hiện tại của Tô Lan Huyên rất phức tạp cũng không biết phải đối mặt với Trần Hương Thủy thế nào cho nên không định tiến vào nữa, cô xoay người rời khỏi bệnh viện.
Vệ Đông đậu xe xong đang từ xa đi tới, thấy Tô Lan Huyên đi ra thì vội hỏi: “Chị dâu, không phải chị đến thăm dì Trần à? Sao không vào đi?”
Giọng của Vệ Đông không quá lớn cũng nhưng nội dung cuộc nói chuyện.
vẫn bị Lục Đồng Quân nghe thấy.
Tô Lan Huyên tới đây?
Trái tim của Lục Đồng Quân đập thình thịch không thôi, nhanh chóng lao ra ngoài..
Danh Sách Chương: