Lan Huyên thật sự không muốn chết.
Nhưng cô thật sự hết hơi rồi.
Cô cảm thấy tiếc nuối, cô còn chưa nghe Hạ Lăng Hạ Bảo nghiêm túc gọi cô là mę mà.
Con dao hạ xuống, khi nó chỉ còn cách ngực Lan Huyên ba milimet thì Lan Huyện nghe thấy tiếng súng vang lên.
Con dao trong tay người phụ nữ bị văng ra, viên đạn và con dao cọ xát với nhau tạo ra tia lửa, viên đạn bay ngang qua ngực Lan Huyên.
Két!
Nếu mà kỹ thuật bắn súng không ổn thì có phải là cô vừa ăn một dao vừa ăn một đạn không.
Lan Huyên quay đầu xem xem ai nổ súng, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ hồng đu dây nhảy xuống từ trên cây, nhanh như bay vậy, cứ tựa như tiên nữ hạ trần.
Tầm hai mươi tuổi, vóc dáng khuôn mặt đều khá quỷ dị.
“Dám làm tổn thương người của bà, coi bà đây là vật trang trí à”.
Mà tiên nữ mới mở miệng thôi là cảm giác đẹp đẽ toàn thân bị phá hỏng hết.
Tiên nữ chống nạnh bực mình, một tay đỡ Lan Huyên dậy.
Lan Huyên: “.” Tiên nữ, đừng hung dữ vậy được không? Cô cũng có lòng tự trọng mà.
Lan Huyên không biết người phụ nữ áo hồng trước mắt, bây giờ thắt lưng cô đau quá không thể nào di chuyển được, cơ mà nghe tiên nữ nói thì có vẻ người này có biết cô.
Là bạn chứ không phải địch, vậy là được rồi.
Lan Huyên hỏi: “Cô nãy giờ ngồi trên cây xem trò vui à?” Chứ sao, chẳng lẽ là cái cây thành tinh, tự nhiên đẻ ra một con người à?
“Mới tới thôi” Tiên nữ ngượng ngùng cười cười: “Em thấy hai người đánh nhau nồng thắm, xem một hồi thấy vui, không đành lòng quấy rối.”
Lan Huyên đen mặt.
“Sao cô nói như là tôi với cô ta có gì đó với nhau vậy.” Đánh nhau nồng thắm là sao? Khi nãy cô mới đánh nhau sống chết đấy.
"Chị, chị hài hước quá, chị hiểu lầm rồi” Tiên nữ nghiêm túc nói.
Lan Huyên cảm thấy sao cũng chẳng đứng đắn được.
“Phát súng của cô khi nãy chỉ cần trễ, hoặc là trật tay là có thể trực tiếp tiến tôi đi gặp Diêm Vương đấy”.
“Em canh đúng thời gian, chắc chắn không sai lầm” Tiên nữ rất tự tin nói: “Em bắn bách phát bách trúng, không bao giờ thất bại”
Lan Huyên: "..”.
Canh đúng lúc mà cô suýt chết luôn.
Lan Huyên hai tay chắp lại: “Cảm ơn ân cứu mạng của cô”
Lan Huyên ân oán rất rõ ràng, như không nhờ Lâu Yến Vy thì cô đã mất mạng rồi.
Ân cứu mạng này cô sẽ nhớ kỹ.
“Chị em với nhau không cần khách khí đầu” Lâu Yến Vy rất nghĩa khí nói: “Chị, chị sang một bên nghỉ tạm đi, người này để em lo”
Nói xong, Lâu Yến Vy quay người lại, khí chất thay đổi, ánh mắt lạnh dần xuống: “Con Hồ Ly thối, mày dám làm chị tao bị thương, mày hỏi tao chưa?
“Lâu Yến Vy, Địa Sát bọn tôi và Thiên Dạ các cô luôn nước sông không phạm nước giếng, tôi cũng chưa từng nghe nói cô có chị gì, cô đừng có mà xen vào chuyện của tôi”.
Người phụ nữ này là sát thủ tổ chức Địa Sát, danh là Hồ Ly.
Lan Huyên ở một bên nghe thấy mà sợ hãi, tổ chức Địa Sát này cô đã từng nghe Lục Đồng Quân nói qua rồi.
Nếu như nói Bóng Đêm là sói, vậy thì Địa Sát là một con rắn thâm độc, hành động tàn nhẫn, đê tiện, xuất quỷ nhập thần, danh tiếng không tốt.
Chuyên giết người cướp của, Có người còn nói, chỉ cần có tiền mới sát thủ Địa Sát, bạn có muốn giết tổng thống của một quốc gia thì bọn họ cũng dám làm.
Lan Huyên cảm thấy sợ, nghĩ tới khi nãy cô vừa so chiều với một sát thủ Địa Sát, mà còn giữ mạng, chắc chắn là ông bà tổ tiên gánh cong lưng.
Đương nhiên, cũng do là người nọ khinh địch nữa.
Lâu Yến Vy sờ mũi một cái, cười nói: “Xàm xí, bà đây có người thân thì cần gì phải nói với mày? Mày đánh chị tao bị thương đến thế thì hôm nay cho dù có nước giếng nước sông gì thì mày cũng phạm vào rồi, muốn tạo dừng tay thì cũng được, mày chỉ cần để lại một cái tay là được”
“Vậy thì bớt nói nhảm”.
Lâu Yến Vy cất súng đi, ngạo mạn tự tin: “Bà đây cũng chẳng ăn hiếp mày” Hồ Ly không có súng thì cô ta cũng không dùng súng.
Hai người liều mạng với tay không.
Lâu Yến Vy rất rành đánh cận chiến, từng chiêu thức một đều áp người nọ sít sao, thật sự như đang dạo chơi vậy.
Hồ Ly bị đánh mà lùi về sau liên tiếp, bụng cũng bị đá mấy cái.
Lâu Yến Vy khí phách nói: “Mày đã đá chị tạo một cái, tạo trả lại mày ba cái, cũng chẳng quá đáng lắm”
Lan Huyên cạn lời.
Lâu Yến Vy lúc đó đã tới rồi, vậy mà còn bảo chỉ vừa tới.
Hồ Ly thẹn quá hóa giận, ôm bụng hét: “Lâu Yến Vy, hôm nay là chuyện cá nhân của tôi và Lan Huyên, tôi khuyên cô lần nữa, đừng có xen vào việc người khác.”
Lâu Yến Vy ngoáy ngoáy lỗ tai, thờ ơ nói: “Hôm nay cho dù là chị tao có cướp bồ mày hay là đào tổ tiên nhà mày, mày làm chị tao bị thương là không được, bớt nói nhảm, quay lại đây”
Lâu Yến Vy sầm mặt lại, đánh thêm một cú.
Hồ Ly hoảng hốt né tránh, cô ta biết mình không phải đối thủ của Lâu Yến Vy, khi Lâu Yến Vy ra tay thêm một lần nữa thì có một con dao xinh xắn xuất hiện trong tay cô ta.
Lan Huyên nhìn thấy, gấp gáp kêu lên: “Con chừng con dao trong tay cô ta.” Hồ Ly đâm về phía Lâu Yến Vy, khi Lan Huyên nhắc nhở, Lâu Yến Vy cũng chú ý tới.
“Má nó, dám chơi xấu với bà”
Lâu Yến Vy nổi giận, trực tiếp giữ lấy tay Hồ Ly, dùng lực khiến Hồ Ly đau quát to một tiếng, con dao trong tay rớt xuống đất.
Lan Huyên trợn to mắt.
Thật mạnh quá đi.
Chỉ cần đủ mạnh thì cho dù có mưu kế gì cũng không đáng nhắc tới.
Lan Huyên suy nghĩ, phụ nữ mạnh mẽ như vậy thì người đàn ông nào mới xứng đôi được.
Lâu Yến Vy vỗ tay phủi bụi, cười nhạt nói: “Đồ chơi dơ” Hồ Ly tức đến xanh mặt: “Lâu Yến Vy, thù này chúng ta sẽ trả tiếp” Dữ dằn nói một câu rồi Hồ Ly chạy nhanh hơn bất kì thứ gì khác.
Lâu Yến Vy chẳng muốn đuổi theo, đi tới trước mặt Lan Huyên: “Chị? Có cần em đưa chị tới bệnh viện không?”
“Không cần, cũng tốt hơn rồi” Lan Huyên xoa xoa thắt lưng, đỡ hơn nhiều rồi, cô hỏi: “Vì sao cô lại gọi chị?”
“Chị là chị của em, mẹ em với mẹ chị là chị em, mẹ chị là dì em, nghĩa là chị là chị họ của em” Lâu Yến Vy kể ra sự liên kết, thấy đúng đắn: “Đúng mà”
Lan Huyên thật sự chẳng biết gì với họ hàng thân thích của mẹ cả.
“Cô em gái này, chị nhận” Lan Huyên vỗ vỗ vai Lâu Yến Vy.
Em gái dữ dằn như thế thì có nhận cũng chẳng thiệt hại gì.
Lâu Yến Vy nở nụ cười: “Từ nay em sẽ bảo kê chị” “Em là người Thiên Dạ, nên chắc là biết Tô Hạo Trần?”
Lâu Yến Vy nói: “Chắc ý chị là Thượng Quan Kiệt, anh ấy vẫn khỏe, chú Lệ đưa anh ấy đi huấn luyện rồi, chị, chị không cần lo đâu”
“Thượng Quan Kiệt?” Lan Huyên nghi ngờ.
“Không giải thích ngay được đâu ạ, chị, em đưa chị về đã, khi về rồi giải thích sau."
Ở đây thật sự không phải là chỗ để tám chuyện trời đất.
Lan Huyên và Lâu Yến Vy cùng về nhà họ Lý, Lý Kính Hòa hỏi thì Lan Huyên nói: “Đây là em họ của con, Lâu Yến Vy”
Lâu Yến Vy nhiệt tình chào hỏi: “Chào mọi người!” Lúc không đánh nhau thì Lâu Yến Vy vẫn rất thân thiện, được lòng mọi người.
Lưu Lệ Phương cười nói: “Tôi đi dọn phòng cho cô Lâu ở lại đêm nay” “Bác tốt quá à” Miệng Lâu Yến Vy ngọt lắm.
Lan Huyên dẫn Lâu Yến Vy đến phòng của cô trước, sau lưng Lan Huyên có một vết máu ứ lại.
Lâu Yến Vy cầm thuốc mỡ mình thường dùng: “Bôi một chút đi, cái này hiệu quả lắm”.
Với công việc dùng dao này thì bị thương là không thể tránh được, những loại thuốc này Lâu Yến Vy vẫn mang theo bên người.
"Cảm"
Lan Huyên thoa thuốc xong, Hạ Bảo nghe nói Lan Huyên đã về thì lạch bạch chạy tới.
“Dì Tô”
Hạ Bảo không nghĩ lời nói trong tiệc sinh nhật là thật, cũng không biết mình thật sự là con trai Lan Huyên.
“Oa, bảnh bao nhỏ từ đầu tới vậy, trong đáng yêu quá.” Lâu Yến Vy không nhịn được mà dùng tay bóp mặt Hạ Bảo.
Lan Huyên nói: “Đây là con trai chị, Hạ Bảo, còn một đứa lớn chưa về, về rồi sẽ giới thiệu cho em”.
Lời này khiến Lâu Yến Vy bị sốc.
“Chị, chị, con trai chị lớn thế à? Chị sinh với ai đấy?”
Lan Huyên không trả lời Lâu Yến Vy, kéo tay Hạ Bảo, nói: “Bé Bảo, mẹ thật sự là mẹ con, năm đó mẹ sinh ra hai anh em các con thì các con bị người xấu bắt đi, cho vào viện mồ côi, mẹ đã tìm các con từ lâu rồi, gần đây mới biết được các con là con của mẹ”.
Lan Huyên thấy Hạ Bảo mơ hồ, ho nhẹ nói: “Mà mẹ là mẹ con rồi thì mai sau phải gọi mẹ, không được gọi là dì Tô nữa.”
Lan Huyên biết Hạ Bảo cũng không buồn bã tổn thương, cũng chẳng cảm động khóc ròng gì.
Mọi thứ rất tự nhiên.
Hạ Bảo cũng hiểu rất nhanh, hộ gọi: “Mẹ”.
“Ừm, ngoan lắm” Lan Huyên dịu dàng sờ đầu Hạ Bảo, bỗng nhớ tới gì đó, nhìn Lâu Yến Vy: “Hồ Ly kia thật sự là ai?”.
Danh Sách Chương: