Dáng vẻ lật mặt sợ hãi trong một giây của ông cụ Lục khiến hai cha con Lục Tử Việt sửng sốt trong giây lát.
Lan Huyên vừa nghe ông cụ Lục bị uy hiếp, dù nhìn ra ông cụ không sao cả, phần lớn là giả vờ thì tinh thần trọng nghĩa vẫn tăng cao.
Cô nói với ông cụ Lục: "Ông nội Lục, ông đến bên cạnh cháu này."
"Được" Ông cụ Lục nhanh chóng đứng ra phía sau Lan Huyên, ngậm xì gà trong miệng, con ngươi mờ đục hơi híp lại, cực kỳ giống một con cáo già lắm mưu nhiều kế.
Ông cụ Lục còn nháy mắt với hai cha con Lục Minh Húc giống như đang nói, chúng mày còn non lắm.
Trong lòng Lục Minh Húc kìm nén đến khó chịu: "Ông nội, anh cả đã gặp tai nạn, chẳng lẽ ông cứ trơ mắt nhìn doanh nghiệp Đại Lục xuống dốc, sau đó hoàn toàn bị chiếm đoạt?"
Lục Tử Việt cũng rất giận ông cụ Lục bất công: "Cha, đều là con cháu của cha.
Minh Húc cũng coi như được cha nhìn khôn lớn, thằng bé có điểm nào không bằng Lục Đồng Quân?"
"Lòng quá tham lam" Ông cụ Lục cầm xì gà trên tay, dáng vẻ dạy dỗ, nói lời sâu xa:
"Việc làm ăn chú trọng trung thực giữ chữ tín, suy nghĩ cho đối phương, như vậy doanh nghiệp mới có thể phát triển lâu dài, mà không phải chỉ mua bán một lần đã làm đến đường cùng.
Minh Húc, Tử Việt à, hai đứa đều quá nôn nóng, ngay cả người thân cũng nhẫn tâm hãm hại, giao nhà họ Lục vào tay các người thì sớm muộn gì cũng sụp đổ.
Lục Minh Húc mất kiên nhẫn: "Lời này toàn là nói bậy, ông nội, chẳng lẽ lòng dạ Lục Đồng Quân không độc ác? Năm cháu mười lăm tuổi bị anh ấy đẩy vào trong ao, suýt nữa đã chết, ông có nói gì không? Ông chính là bất công".
"Haiz.
Ông cụ Lục thở dài: "Nếu Đồng Quân muốn hại các người, sợ rằng các người không sống được đến hôm nay"
Nếu như không phải ông vẫn ngăn cản Lục Đồng Quân, chỉ bằng lần trước hai cha con này sắp đặt tại nạn xe cộ khiến Lục Đồng Quân suýt nữa mất mạng thì hai cha con này đã bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập từ lâu rồi.
"Bây giờ Lục Đồng Quân đã chết, nói mấy lời nhảm nhí này cũng chẳng có ích gì" Lục Minh Húc bực tức nói: "Ông nội, ký vào đi, nếu không ông đừng hòng bước ra khỏi phòng."
"Ha, mềm không được muốn cưỡng ép hả?" Lan Huyên nhìn giấy chuyển nhượng cổ phần công ty:
"Sao các người không dứt khoát bảo ông cụ Lục giao toàn bộ nhà họ Lục cho các người luôn, da mặt dày ghê, bản thân không nỗ lực phấn đấu, chỉ muốn ăn bám cha mẹ, thèm muốn tài sản của ông cụ, sắp ba mươi tuổi rồi mà không thấy mất mặt à?"
Một câu nhẹ nhàng của Lan Huyên đã nói hai cha con Lục Minh Húc thành kẻ ăn bám cha mẹ, nếu việc này truyền ra, quả thật mất mặt.
Hai cha con tức đến mức mặt mày tái mét.
Lục Tử Việt quát: "Một đứa khác họ như cô, có tư cách gì khoa tay múa chân ở chỗ này".
"Tôi khác họ thì làm sao? Người khác họ thì không cho phép tôi nói thật à?" Lan Huyên nạt lại luôn:
"Ông nhìn lại ông xem, người năm mươi tuổi rồi mà vẫn ở nhà ăn bám, nuôi con không dạy là lỗi của cha, tôi thấy nhất
định là Lục Minh Húc học từ ông đấy, ông không tự xem xét lại mình đi."
"Tôi ăn bám chỗ nào? Tài sản của nhà họ Lục ban đầu đã có một phần của tôi."
"Cái gì của ông? Mạng của ông, họ của ông đều được ông cụ Lục cho, cái ăn cái mặc trên người ông đều là Lục Đồng Quân kiếm tiền chia lợi nhuận cho ông mua, ăn của nhà họ Lục, dùng của nhà họ Lục còn không biết nhục, cái mặt già đấy còn cần nữa không?"
Lan Huyên mở miệng có thể khiến người tức chết.
"Sống nửa đời người, có điểm ấy thôi mà ông cũng không thông suốt, đúng là sống uổng rồi".
Lan Huyên lại chỉ vào Lục Minh Húc oán giận: "Còn anh nữa, đừng có giả vờ đứng đắn làm gì, nói gì mà không cam lòng, ông cụ bất công, anh đố kị với Lục Đồng Quân thì có, tâm lý vặn vẹo, chính vì cái gì anh cũng không bằng anh ấy.
Anh nói xem, anh vẫn luôn coi Lục Đồng Quân thành kẻ địch giả tưởng, sống dưới cái bóng của Lục Đồng Quân, anh có mệt không hả? Lục Đồng Quân chẳng thèm coi anh thành cái gì đáng nói đâu, đừng cứ u ám như vậy".
"Chuyện xảy ra ngày hôm nay, các người sắp đặt rất lâu nhỉ? Đầu óc các người thông minh như vậy sao không dùng vào việc chính đáng, chỉ biết đối phó người trong nhà, chỉ ngang ngược với người nhà chứ gì? Rốt cuộc các người có phải người nhà họ Lục không? Thật sự là dột từ nóc dột xuống”.
Hai cha con bị mắng đến đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa.
giận.
Lan Huyên quay đầu lại nói với ông cụ: "Xin lỗi ông nội Lục, cháu nói vậy ông sẽ không tức giận chứ ạ".
Ông cụ Lục cười hiền lành: "Không sao, đúng là hai đứa
này tệ quá rồi, cháu dâu, cháu xử bọn nó thay ông"
Ông lại nghiêm khắc nói với cha con Lục Minh Húc: "Hai đứa các người nghe cho kỹ vào, nếu không nhỡ kỹ, vậy ông cụ này cũng không giúp được các người"
Lục Minh Húc bị Lan Huyên chọc tức đến đau đầu: "Cô Tô, Lục Đồng Quân xảy ra chuyện rồi, một người được chỉ định là bà chủ của nhà họ Lục như cô, cô cảm thấy có thể ngồi yên hả? Cô thì có tư cách gì."
"Cậu hai Lục, không xong rồi, cậu cả Lục trở về rồi"
Lục Minh Húc còn chưa nói hết, một người phục vụ xông vào run rẩy nói: "Anh mau đi xem xem.
Cậu cả Lục là đi bộ đến, anh ấy không què."
Nghe vậy, Lục Minh Húc giật nảy trong lòng, sợ hãi nhìn về phía Lục Tử Việt.
Lan Huyên nghe thấy Lục Đồng Quân đã trở về, vui vẻ đi ra ngoài, ông cụ Lục cũng cầm gậy ba-toong đi xuống dưới.
Sảnh tiệc mừng thọ, tất cả đều lặng im không tiếng động vì Lục Đồng Quân trở về, ai ai cũng khó giấu đi sự kinh hãi trong lòng.
.
Danh Sách Chương: