Mục lục
Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lục Tử Việt bỏ tính xốc nổi, trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, bị Lục Đồng Quân chèn ép như vậy nhưng ông ta cũng không tức giận.

“Chú sẽ chuyển lời này của cháu đích tôn tới Minh Húc.”
Lục Tử Việt rất xúc động: “Chú và Minh Húc sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, chịu khổ một chút cũng tốt, thấy rõ không ít người, cũng rèn luyện tâm tính, chú tin Minh Húc sẽ gây dựng nên sự nghiệp dựa vào chính hai bàn tay mình.”
Vừa nói Lục Tử Việt vừa nhìn về phía ông cụ Lục: “Cha, dụng tâm của cha, con và Minh Húc đều biết, cha giữ gìn sức khỏe, con về công trường trước.” Lục Tử Việt đã cảm động thông hiểu rất sâu sắc rồi.

Ông cụ Lục vô cùng vui mừng, vốn muốn bảo tài xế đưa Lục Tử Việt một đoạn đường nhưng Lục Đồng Quân lại lén lắc đầu với ông ta một cái.

Dễ dàng thay đổi từ thanh đạm sang xa xỉ, nhưng khó chuyển từ xa xỉ sang tiết kiệm.

Lục Tử Việt vừa có chút tỉnh ngộ, vậy thì không thể để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển được.

Lúc này ông cụ Lục mới từ bỏ.

Lục Tử Việt vừa đi, Lục Đồng Quân cũng đứng dậy: “Ông nội, cháu đưa Lan Huyền đến công viên tưởng niệm bái lạy cha cháu”

“Nên đi bái lạy” Ông cụ Lục nói: “Các cháu vừa mới kết hôn, đến mộ cha cháu thông báo một tiếng cũng tốt”
Tô Lan Huyền nhìn về phía lục Lục Đồng Quân, đây là lần đầu tiên cô nghe Lục Đồng Quân nhắc tới cha mình.

Lục Đồng Quân đi đến bên cạnh Tô Lan Huyên, rất tự nhiên dắt tay cô đi ra ngoài.

Rời khỏi nhà cũ nhà họ Lục, lúc xe đi ngang qua trạm xe buýt, Tô Lan Huyên nhìn thấy Lục Tử Việt đang đợi xe buýt.

“Chú hai anh thật sự đã thay đổi quá nhiều, nếu đổi lại là người khác chưa chắc đã gánh được tội này.”
“Em biết tại sao nhà họ Lục có được địa vị như ngày hôm nay không?” Lục Đồng Quân nói: “Người bình thường không thể nhẫn nhịn được nhưng lúc trước Lục Minh Húc vì muốn đoạt quyền mà ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm, chỉ là dọn gạch ở công trường thôi mà, anh ta vẫn có thể chịu được cái khổ này!”
Tô Lan Huyện hiếu kỳ nói: “Anh định bao giờ thì để bọn họ quay lại?”
Lục Đồng Quân là kiểu trong nóng ngoài lạnh, hai người kia là người người thân nhất, có ông cụ Lục ở đây, Lục Đồng Quân cũng không thể hành động quá tuyệt tình.

“Bao giờ ngồi nhà trên mảnh đất phía tây ngoại thành xây xong thì lúc đó hai người bọn họ được quay lại.”
“Chính là cô nhi viện mà Hạ Bảo đã ở lúc trước về sau phá đi xây nhà đó sao? Hai người bọn họ đang bốc vác trên công trường đó sao? Anh sắp xếp sao? Hay là?”
Nếu nhớ không nhầm thì lúc đầu hạng mục này là do Lục Minh Húc nói ra.

“Không phải do anh sắp xếp, hai người bọn họ đến bước đường cùng, tự mình chạy đến bốc vác trên công trường đó.” Lục Đồng Quân khẽ nhếch môi: “Anh cũng chỉ lên tiếng chào hỏi trong giới làm cho không ai dám dùng anh ta, nếu không với tính của Lục Minh Húc thì sẽ không thể nào rời khỏi thủ đô”
“Đúng là một con cáo già biết nhìn xa trông rộng.” Tô Lan Huyên khinh bỉ nói: “Người khôn khéo như Lục Minh Húc cũng bị anh ngấm ngầm mưu tính từng bước đến mức phải bốc vác trên công trường, chuyện chúng ta đăng ký kết hôn sao em đột nhiên cũng cảm thấy có chút mờ ám nhỉ? Anh mau khai thật đi, có phải anh cũng ngấm ngầm mưu tính với em đúng không?”
Lục Đồng Quân một tay lái xe, một tay rảnh rỗi nắm lấy tay Tô Lan Huyên, mười đầu ngón tay khép chặt: “Lan Huyền, anh còn một bí mật muốn nói với em.”
“Bí mật gì?”
Vẻ mặt Lục Đồng Quân đầy nghiêm túc khiến Tô Lan Huyền vừa nghe liền có chút hơi căng thẳng, lại có chút hơi mong đợi.

“Thật ra thì..

Đèn xanh chuyển đèn đỏ, Lục Đồng Quân dừng xe lại, nhìn về phía Tô Lan Huyên: “Thật ra thì anh đã sống mấy trăm năm, chúng ta đã quen biết mấy đời rồi, anh từ đời trước trước trước nữa đã bắt đầu ngấm ngầm mưu tính với em rồi, mỗi đời luân hồi của em anh đều đến tìm em, sau đó lừa em làm vợ anh.”
“Thật sao!” Tô Lan Huyền biết Lục Đồng Quân đang trêu chọc liền phối hợp, hai mắt toả ra vẻ yêu thích, vô cùng kinh ngạc vui mừng hỏi: “Chồng, vậy anh có thể sống bao lâu?”
Mười đầu ngón tay đã nắm chặt lại càng nắm chặt hơn mấy phần, giọng Lục Đồng Quân đầy cưng chiều nói: “Vậy thì phải xem em luân hồi bao nhiêu đời đã.”
“Oa, chồng thật thâm tình nha.” Tô Lan Huyện dí dỏm trừng mắt nhìn, đưa tay: “Chồng có mang đồ gì từ mấy trăm năm trước về không, loại đó rất có giá trị đấy, dù là một cái bát hơn một trăm năm trước cũng được, cũng coi là đồ cổ đấy, không, một đôi đũa cũng được.”
Lục Đồng Quân ngẫm nghĩ mấy giây: “Lan Huyên, chẳng lẽ anh không phải đồ cổ trị giá nhất sao?”
Tô Lan Huyện đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó chợt cười vô cùng xinh đẹp, vui vẻ hôn lên mặt Lục Đồng Quân một cái: “Thật đáng tiếc, sao giải Oscar lại chưa trao cho anh giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhỉ”
“Anh thích giải em trao hơn.”
“Em trao giải gì chứ?”

Lục Đồng Quân lấy ngón trỏ chỉ vào gò má vừa được hôn: “Nữ thần hôn”
“A, cái miệng này ngọt quá đi.”
Dọc đường đi, Tô Lan Huyền đều bị chọc cho cười haha, tâm trạng vô cùng tốt, hai người vừa nói vừa cười đến công viên tưởng niệm.

Sau khi xuống xe, Lục Đồng Quân vẫn liên tục dắt Tô Lan Huyền đi về phía mộ của cha mình.

Mộ của cha Lục luôn có người dọn dẹp nên cũng không có chút cỏ dại nào, Lục Đồng Quân đặt trái cây hoa tươi và nén hương lên trước mộ.

Tô Lan Huyền nhìn bia mộ của cha Lục, thật trẻ, ước chừng dáng vẻ cũng chưa tới bốn mươi tuổi.

Lục Đồng Quân đốt nén hương, tiền vàng cho cha Lục.

“Lan Huyền, em cúi lạy cha một cái đi.”
“Vâng.”
Lần đầu tiên thấy cha chồng nên Tô Lan Huyện rất nghiêm túc, cung kính, đốt tiền vàng rồi cúi lạy, nói một tiếng trước bia mộ: “Cha, con là con dâu của cha, Tô Lan Huyên, lần đầu gặp mặt hy vọng cha hài lòng với người con dâu này.”
Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên đang quỳ trước bia mộ, tâm trạng phức tạp, không khỏi nhớ tới cơn ác mộng tối hôm qua.

Nếu anh đã cưới Tô Lan Huyện rồi thì cho dù có hậu quả gì anh cũng sẽ không thay đổi.

Lục Đồng Quân dẫn Tô Lan Huyên tới cũng ngầm có một ý khác, để Tô Lan Huyền cúi đầu cũng coi như trả nợ thay cha
Lúc cúi lạy, Tô Lan Huyên cũng không hỏi cha Lục đã chết như thế nào, lúc quay về, Tô Lan Huyền mới hỏi: “Lục Đồng Quân, cha chết thế nào vậy?”
“Tai nạn xe.

Lục Đồng Quân chỉ nói ba chữ liền không nói thêm
Nhắc tới cha, Tô Lan Huyền cũng nhớ tới Tần Chấn
Đông.

Đây là chuyện khiến cô nhức đầu, rốt cuộc là nhận hay không nhận?
Không nhận thì mẹ dưới suối vàng sẽ không yên lòng.

Đang suy nghĩ thì điện thoại di động của Lục Đồng Quân reo, anh trực tiếp bật bật loa ngoài.


Là Hạ Đình gọi tới.

“Lão đại, Tần Chấn Đông ra rồi.”
Nghe vậy, Lục Đồng Quân lập tức dừng xe lại bên đường, tắt loa ngoài.

Chuyện Tần Nhã Viên tự sát là đả kích rất lớn đối với Tần Chấn Đông, Tần Chấn Đông có thể lăn lộn tới địa vị như hôm nay tất nhiên ông ta cũng có mạng lưới quan hệ của riêng mình, cũng không phải không thể nghĩ ra.

Sau khi Tô Lan Huyên nghe thấy Tần Chấn Đông đã ra ngoài, trong lòng cũng rất phức tạp, nhưng phản ứng của Lục Đồng Quân càng khiến cô không yên tâm.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lục Đồng Quân đưa Tô Lan Huyên về thẳng biệt thự Nam Sơn sau đó rời đi.

Tô Lan Huyên tâm phiền ý loạn, vừa đúng lúc này có chuyển phát nhanh tới đề rõ Tô Lan Huyên ký nhận.

Tô Lan Huyên nghi ngờ, cô đâu mua thứ gì, thầm nghĩ có phải ai đó gửi nhầm không liền đi ra ngoài.

Một chiếc xe ba bánh chuyển phát nhanh đậu trước biệt thự, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang khom người để sắp xếp lại hàng chuyển phát nhanh trong xe.

“Xin chào, xin hỏi kia là hàng chuyển phát nhanh của tôi sao?”
Người đàn ông hơi ngừng động tác trên tay lại một chút, sau đó hỏi: “Cô tên gì để tôi tìm một chút.”
“Không phải anh vừa gọi điện thoại để cho tôi tới lấy sao?”
Người đàn ông vẫn khom người, cúi đầu, Tô Lan Huyền cũng không nhìn thấy mặt đối phương.

“Là tôi gọi điện thoại, cô tên Tô Lan Huyền đúng không, tìm được hàng chuyển phát nhanh rồi.”
Người đàn ông đưa một món hàng chuyển phát nhanh rồi ngẩng đầu xoay người, trong nháy mắt đó Tô Lan Huyền thấy rõ được mặt đối phương liên hoảng sợ nhất chân bỏ chạy..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK