Cô ngơ ngác nhìn Lục Ngộ An, hơi không hiểu ý anh.
"Hả?" Nguyễn Huỳnh nghi ngờ tai mình đã gặp vấn đề, cô lặp lại lần nữa: "Chìa khóa xe?"
Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì nhướng mày, anh hỏi đùa: "Không muốn à?"
"Không phải." Nguyễn Huỳnh nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, suy nghĩ một lúc bằng bộ não đang chậm chạp của mình mới hiểu rõ ý Lục Ngộ An.
… Anh muốn đưa cô về nhà.
"Không cần đâu." Nguyễn Huỳnh xem đồng hồ: "Tôi còn đủ sức lái xe về."
Tuy cô đã thấm mệt và có hơi buồn ngủ nhưng vẫn chịu được mấy chục phút này, không muốn làm phiền anh.
"Nguyễn Huỳnh." Bỗng nhiên Lục Ngộ An gọi cô: "Có nhớ lời tôi nói với cô tối qua không?"
Nguyễn Huỳnh ngu ngơ, đầu tiên là không biết Lục Ngộ An muốn nói gì. Sau đó hai mắt cô chợt lóe lên, vẻ mặt ngoan ngoãn: "... Nhớ mà, tôi không uống rượu."
"Cô không nên dùng mắt quá thường xuyên." Lục Ngộ An thuyết phục Nguyễn Huỳnh bằng sự chuyên nghiệp của mình: "Trước kia cô từng dùng mắt quá mức, phẫu thuật không liên quan đến chuyện này nhưng vẫn nên chú ý thì hơn."
Anh đã xem báo cáo kiểm tra của Nguyễn Huỳnh, việc khâu mắt không liên quan đến việc sử dụng mắt quá nhiều nhưng có thể nhìn ra trạng thái mắt lúc chụp ảnh.
"..."
"À…" Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ kiên trì của anh, tự biết không thể từ chối.
Cô đưa tay lên, thả chìa khóa xe vào lòng bàn tay anh: "Vậy thì làm phiền bác sĩ Lục rồi."
Lục Ngộ An: "Tôi là người nên nói lời này mới phải."
Lên xe, Nguyễn Huỳnh đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Anh thả Trần Tịnh Dương ở phòng bảo vệ có ổn không?"
Nhắc đến người kia, giọng nói của Lục Ngộ An lạnh đi: "Không ném nó ra đường đã là tử tế lắm rồi!"
Nguyễn Huỳnh ngượng ngùng, khá đồng tình với Trần Tịnh Dương.
Lục Ngộ An liếc thấy vẻ chột dạ của cô, lẳng lặng nhếch môi.
Nhà của Nguyễn Huỳnh khá gần chỗ ở của Lục Ngộ An, tính toán tỉ mỉ thì cùng lắm chỉ mười cây số mà thôi.
Chưa được hai mươi phút, bọn họ đã tới nơi.
Lúc xe dừng lại, Tư Niệm và Đàm Tuyết Nhi đều đã dậy. Hai người vẫn còn men say, xuống xe rồi đi vào thang máy như hai người máy.
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên mấy giây, lại nhìn sang Lục Ngộ An: "Bác sĩ Lục, vậy tôi về trước nhé."
Lục Ngộ An gật đầu: "Đi ngủ sớm đi."
Nguyễn Huỳnh à ừm, đột nhiên cô nhớ ra: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An quay đầu.
Nguyễn Huỳnh đi đến cạnh anh, đưa lại anh chìa khóa anh vừa trả mình: "Trễ thế này rồi không tiện đón xe. Anh lái xe của tôi về đi, khi nào tôi có thời gian sẽ đến lấy."
Ngày mai là cuối tuần, Nguyễn Huỳnh không đi làm nên cũng không cần xe.
Lục Ngộ An đảo qua chìa khóa đang lắc lư rồi dời mắt dừng lên mặt Nguyễn Huỳnh, giọng nói hơi trầm: "Ngày mai tôi mang sang."
Nguyễn Huỳnh: "Không vội."
Sương đêm dày đặc, gió lạnh cắt da.
Nguyễn Huỳnh đỡ hai con ma men lên nhà, cố gắng tỉnh táo đi vào nhà bếp pha trà giải rượu cho hai người.
Đột nhiên vai cô chùng xuống, một cái đầu nhô ra.
Nguyễn Huỳnh mất cảnh giác nên bị Tư Niệm dọa sợ: "Tỉnh rượu rồi à?"
Tư Niệm không trả lời, tựa đầu lên vai cô nhìn cô chằm chằm.
Mới đầu Nguyễn Huỳnh còn có thể pha trà bình thường nhưng cảm giác áp lực từ đôi mắt Tư Niệm quá mạnh mẽ, dần dần cô cũng không thể nào bình tĩnh được nữa.
Được một lát, Nguyễn Huỳnh chịu thua, nhìn cô ấy: "Cậu muốn nói gì?"
Tư Niệm đưa tay lên chọc nhẹ vào má cô: "Xem như tớ đã hiểu vì sao cậu sẵn lòng chăm chỉ chạy đến bệnh viện vậy rồi!"
Nguyễn Huỳnh: "... Sao cơ?"
Tư Niệm đổi tư thế dựa vào bên tường, chế nhạo cô: “Hóa ra là có ý đồ khác.”
“...”
Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy rồi nhìn vào trong nồi: “Nói gì đó?”
“Nói bác sĩ Lục.” Tư Niệm xích lại gần quan sát nét mặt cô: “Sao trước kia cậu không nói cho tớ biết bác sĩ Lục đẹp trai như thế?”
Tư Niệm đã thức dậy lúc Lục Ngộ An lên xe, còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An.
Sợ quấy rầy hai người nên cô ấy luôn im lặng, thậm chí không dám mở mắt quá lộ liễu, chỉ hơi hé mắt quan sát bọn họ. Đến lúc xuống xe, Tư Niệm mới có cơ hội nhìn kỹ.
"Tớ nói rồi mà nhỉ?" Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn cô ấy: "Tớ nhớ tớ từng nói với cậu là bác sĩ Lục rất đẹp trai!"
"Nhưng cậu không nói là đẹp trai như vậy!" Tư Niệm nhấn mạnh vào trọng điểm.
Nguyễn Huỳnh: "..."
Thấy cô ấy có vẻ muốn so đo, Nguyễn Huỳnh mím môi: "Có thể vì tớ không nhấn mạnh lắm, dù sao đối với tớ..." Cô thành thật: "Giọng nói của bác sĩ Lục mới là đặc biệt nhất!"
Trong lòng Nguyễn Huỳnh cũng thừa nhận, Lục Ngộ An là kiểu trai đẹp siêu cấp hiếm có khó tìm, tính tình lại dịu dàng chững chạc, khí chất cực kỳ thu hút!
Cô cũng hơi cuồng nhan sắc nhưng lại không nặng bằng cuồng giọng nói.
Quan trọng hơn là, nếu cô muốn ngắm trai đẹp thì cứ về nhà ngắm ngôi sao nam là được. Mà người có giọng nói thu hút cô thì không dễ tìm đến thế.
Lời này của Nguyễn Huỳnh rất hợp lý, Tư Niệm không tài nào phản bác được.
Cô ấy im lặng, chọc vào tay Nguyễn Huỳnh rồi nói: "Tuy nói vậy nhưng mà tớ cũng phải nhắc cậu một câu."
Nguyễn Huỳnh: "Cậu nói đi."
Tư Niệm chống cằm, trong đầu hiện lên cảnh tượng cô ấy đã nhìn thấy khi ngồi ở băng sau: "Cậu kiềm chế chút đi."
"?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu: "Là sao?"
Tư Niệm thừa nước đục thả câu, chỉ vỗ đầu cô rồi nói: "Cứ từ từ mà suy nghĩ." Cô ấy bỏ lại một câu như vậy rồi đi ra ngoài: "Tớ đi tắm trước đây, ra rồi uống trà giải rượu."
“...”
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng đi xiêu vẹo của cô ấy, cô lắc đầu bất đắc dĩ: "Cậu cẩn thận chút đi, đừng ngã trong phòng tắm đó."
"Yên tâm, tớ không say đâu."
Sáng hôm sau, Trần Tịnh Dương bị ánh nắng chói mắt đánh thức.
Cậu ấy mơ hồ tỉnh dậy mới phát hiện mình quên kéo rèm trước khi ngủ.
Trước khi ngủ?
Nghĩ đến mấy chữ này, đầu óc Trần Tịnh Dương tắc nghẽn mấy giây rồi đột nhiên bị ký ức ồ ạt tập kích.
Cậu ấy uống say, là Nguyễn Huỳnh đưa cậu ấy về.
Rồi Lục Ngộ An tóm cậu ấy đến phòng bảo vệ, để cậu ấy ngồi trơ trọi trong đó nửa tiếng, sau đó mới đến đón cậu ấy về nhà.
Tuy nói Trần Tịnh Dương đã biết Lục Ngộ An không có lòng đồng cảm với mình nhưng mình đã uống say rồi mà anh còn ném mình trong phòng bảo vệ lâu như thế, đây là chuyện mà anh em họ hàng có thể làm với nhau đấy à?
Nghĩ đến đây, Trần Tịnh Dương giận dữ mở cửa phòng: "Anh, anh!"
Nhìn phòng khách không một bóng người, Trần Tịnh Dương chợt sững sờ, lướt mắt nhìn đồng hồ trên tường. Đã tám giờ rồi, không thể nào anh của mình lại chưa dậy được.
Ở ké chỗ này bao lâu nay, Trần Tịnh Dương đã biết được đại khái thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lục Ngộ An.
Khi không trực đêm ở bệnh viện, anh sẽ dậy vào lúc sáu giờ sáng rồi chạy bộ trong khu chung cư chừng bốn năm mươi phút. Sau đó về nhà tắm rửa, rời nhà đến bệnh viện trước bảy giờ rưỡi.
Nhà Lục Ngộ An rất gần bệnh viện, không bị kẹt xe thì chỉ tốn mười phút đi đường.
Trần Tịnh Dương suy nghĩ rồi đến phòng làm việc xem thử, cũng không có ai.
Cậu ấy hừ khẽ, dù sao cũng đã quen rồi. Cậu ấy đoán Lục Ngộ An đã đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, Trần Thư Tuệ trợn tròn mắt nhìn người mới sáng đã về nhà.
"Sao con về sớm vậy?"
Không đợi Lục Ngộ An trả lời, đột nhiên Trần Thư Tuệ nhớ đến tin nhắn bà gửi cho anh trước khi ngủ tối qua: "Con đừng nói với mẹ là con về lấy huân hương đấy nhé?"
Lục Ngộ An: "..."
Anh nhìn thẳng vào bà Trần có giác quan nhạy bén, anh che miệng đằng hắng: "Xem như là vậy đi ạ."
Trần Thư Tuệ nghẹn lời, tức giận nheo mắt nhìn anh: "Lục Ngộ An, đôi khi mẹ của con không cần con trai mình trung thực vậy đâu!"
Bà ấy xẵng giọng: "Con không thể nói lời dễ nghe để lừa mẹ à?"
Lục Ngộ An cạn lời, anh mỉm cười, thái độ khiêm tốn nhã nhặn: "Lỗi con ạ."
Trần Thư Tuệ kiêu ngạo hừ khẽ: "Vốn là lỗi của con." Nói xong, bà chỉ vào phòng bếp bảo: "Hôm nay dì Lưu nghỉ, ba con đang làm bữa sáng, con qua phụ đi. Mẹ thấy hài lòng với bữa sáng mới cho con huân hương."
Lục Ngộ An cười, vâng theo: "Dạ."
Anh nhấc chân đi về phía phòng bếp: "Bà Trần, mẹ muốn ăn gì ạ?"
Bà Trần: "Sao cũng được."
“...”
Mấy chữ ‘sao cũng được’ là khó đoán nhất, may mà Lục Ngộ An vẫn còn sự giúp đỡ từ Lục Hồng Quang.
Hai mươi phút sau, bữa sáng được dọn lên.
Trần Thư Tuệ lướt mắt một vòng, miễn cưỡng thấy hài lòng.
Ăn sáng xong, không đợi Lục Ngộ An giục, Trần Thư Tuệ đã đi lên lầu lấy lọ huân hương mình tự điều chế đưa cho anh.
Nó không khác quá nhiều với loại bà ấy đưa cho anh lần trước nhưng vì anh nói tình trạng mất ngủ của người cần huân hương khá nghiêm trọng, bà ấy đã tăng thêm một số vị thuốc Đông y có hiệu quả cao.
Trần Thư Tuệ đưa bình sứ cho anh: "Loại này hiệu quả với người có chất lượng giấc ngủ không cao vì áp lực tinh thần, nếu là nguyên nhân khác thì có lẽ hiệu quả sẽ không quá rõ."
Lục Ngộ An nhận lấy: "Có công hiệu khoảng một tháng ạ?"
Trần Thư Tuệ: "Ừ, một tháng sau con hỏi cô ấy thử, xem chất lượng giấc ngủ có được cải thiện không. Nếu vẫn không được thì dẫn người đến cho mẹ xem thử."
Lục Ngộ An cười: "Cảm ơn mẹ."
Trần Thư Tuệ nhìn anh dò xét: "Đừng khách sáo, lần này miễn phí, lần sau lấy tiền."
Lục Ngộ An: "..."
Lục Ngộ An ăn cơm trưa ở nhà ba mẹ rồi mới về lại chỗ mình.
Lúc Nguyễn Huỳnh nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat của Lục Ngộ An đã là nửa tiếng sau. Sáng nay sau khi thức dậy, cô đã đến quán cà phê của Tư Niệm giúp đỡ.
Dịp cuối tuần, khách khứa khá đông, bình thường Nguyễn Huỳnh rảnh rỗi sẽ luôn ở đây.
Nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An hỏi cô có nhà không, Nguyễn Huỳnh trợn mắt.
Cô nói với Tư Niệm rồi cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia bắt máy rất nhanh.
"Bác sĩ Lục." Không đợi Lục Ngộ An lên tiếng, Nguyễn Huỳnh đã mở lời trước: "Tôi mới đọc tin nhắn của anh."
Lúc nói chuyện này, âm lượng của cô hơi nhỏ.
Đây đã không phải là lần đầu tiên cô không trả lời anh kịp thời.
Nghe giọng điệu của cô, Lục Ngộ An có thể tưởng tượng được đại khái sắc mặt cô lúc này. Anh nhếch môi, giọng nói trầm thấp: "Không ở nhà à?"
Nguyễn Huỳnh: "Tôi đang trong quán của bạn, là quán cà phê lần trước anh đưa tôi đến đấy."
Lục Ngộ An đằng hắng: "Tôi mang xe qua quán nhé?"
Nguyễn Huỳnh đang định đồng ý thì đột nhiên nhớ đến tin đồn nghe được ở bệnh viện. Lục Ngộ An là kiểu bác sĩ cuồng công việc, cuối tuần cũng hiếm khi nghỉ ngơi, hầu hết thời gian anh đều ở bệnh viện.
"Hôm nay anh có rảnh không? Nếu bận thì tối nay tôi qua lấy, hay anh có thể nhờ người lái xe qua cho tôi cũng được."
Nghe cô nói vậy, Lục Ngộ An khựng lại, giọng nói trầm thấp: "Tôi rảnh."
Nguyễn Huỳnh hơi ngạc nhiên, cô khẽ nhướng mày: "Được, vậy anh mang xe qua giúp tôi nhé!"
Mười mấy phút sau, Lục Ngộ An đến quán cà phê.
Khi anh đi vào, Nguyễn Huỳnh không có ở đó. Lục Ngộ An mặc áo khoác màu đen, vóc dáng cao ráo thẳng tắp, anh vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người.
Nghe thấy tiếng động từ phía khách hàng, Tư Niệm cũng quay đầu nhìn về phía ‘tiêu điểm’. Cô ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh một lát, chần chừ hỏi: "Bác sĩ Lục?"
Lục Ngộ An nhướng mày, khẽ gật đầu với cô ấy.
Tư Niệm mỉm cười: "Tôi là bạn của Nguyễn Huỳnh, cũng là chủ quán này. Tôi tên Tư Niệm."
Cô ấy nói với Lục Ngộ An: "Nguyễn Huỳnh ở trên lầu, cậu ấy sẽ xuống ngay thôi, anh tìm chỗ nào ngồi tạm đi."
Lục Ngộ An vừa mới ngồi xuống thì Nguyễn Huỳnh đã đi từ trên lầu xuống. Vì là đến phụ quán, hôm nay phong cách ăn mặc của cô rất ‘chuyên nghiệp’.
Áo sơ mi đen thông thường, trên cổ đeo tạp dề cùng màu, tóc được cột tạm thành đuôi ngựa thấp, khẩu trang che hết nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt đào hoa long lanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, một cao một thấp.
Đèn trong quán cà phê đều do Tư Niệm thiết kế tỉ mỉ, mặc dù không có ánh đèn lay động tạo ra cảm giác mập mờ như trong quán bar nhưng với những tia sáng mờ nhạt ở nơi này, ánh mắt bọn họ chạm nhau như mang theo nhiệt độ.
Hai mắt Nguyễn Huỳnh lấp lánh, cong mày nhìn Lục Ngộ An: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi giao chìa khóa xe: "Tôi đỗ xe ở ven đường."
Nguyễn Huỳnh nhận chìa khóa, liếc qua đồng hồ trên tường rồi lại dời mắt về lên người Lục Ngộ An, đổi chủ đề: "Hôm nay anh có muốn dưỡng sinh không?"
Câu hỏi quá đột ngột, Lục Ngộ An ngẩn ra một lúc mới ngước mắt hỏi: "Món nào là món nổi tiếng của quán này?"
Đuôi mày Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng, cô nói khoác mà không biết xấu hổ: "Món tôi làm là món nổi tiếng nhất, anh có muốn thử không?"
Lục Ngộ An nhìn cô: "Tôi có quyền từ chối không?"
"Có chứ." Nguyễn Huỳnh trả lời, lại thản nhiên báo với anh: "Nhưng con người tôi thù khá dai đấy."
Nghe xong, Lục Ngộ An nhếch môi, như dân lành đang bị thế lực xấu xa nào đó áp bức khiến anh không thể không thỏa hiệp: "Được rồi, vậy để tôi thử."
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn anh, biết rõ còn hỏi: "Thử gì cơ?"
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, trong giọng nói trong trẻo dễ nghe thoáng hiện lên ý cười thản nhiên, có phần quyến rũ: "Thử món nổi tiếng của cô Nguyễn."