Khi cô đến khu nội trú, hầu hết bệnh nhân còn chưa nghỉ ngơi. Không hiểu sao, những giọng nói thao thao bất tuyệt vọng ra từ phòng bệnh lại tràn đầy hương vị cuộc sống.
Lúc Nguyễn Huỳnh đến hành lang, cô tình cờ gặp được Lục Ngộ An mặc áo blouse trắng, đeo kính.
Đứng cách một khoảng không gần không xa, hai người nhìn nhau. Ánh mắt Nguyễn Huỳnh quét từ trên xuống dưới, lạc trên cổ áo blouse trắng rồi dừng trên cổ áo sơ mi trắng lộ ra bên trong của anh.
Áo sơ mi được cài cúc ngay ngắn, để lộ một nửa hầu kết, nửa lộ nửa không vẫn luôn quyến rũ hơn để lộ hoàn toàn.
Theo ánh mắt của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An cụp mắt.
Vài giây sau, anh kìm nén nét cười chợt lóe lên trong mắt, mở mắt nhìn người trước mặt: "Đến một mình à?"
Nguyễn Huỳnh chớp mắt, nhìn gương mặt điển trai đầy sức sống của anh, lỗ tai hơi nhúc nhích: "Ừ. Anh không bận à?"
Vậy mà lại rảnh rỗi đứng đây nói chuyện với cô.
Lục Ngộ An rũ mắt, bên môi là nụ cười nhẹ: "Vẫn chưa tới giờ giao ca."
Nguyễn Huỳnh "ồ" một tiếng: "Anh đã đi thăm Kỳ Kỳ chưa?"
Lục Ngộ An đưa tay về phía cô, giọng dịu dàng: "Thăm rồi, tình hình sau phẫu thuật khá ổn định."
"..." Nguyễn Huỳnh cụp mi, ngẩn ngơ nhìn bàn tay đưa trước mặt mình, chần chừ đưa gói to trong tay cho anh: "Đây là bánh ngọt trong quán Tư Niệm, tôi mua cho mọi người."
Để chắc chắn, Nguyễn Huỳnh hỏi với vẻ do dự: "Đủ chia không?"
Cô mang túi đóng gói bánh kem ngàn tầng đã được cắt thành mười miếng đến đây.
Nhưng cô không chắc có đủ chia hết cho nhân viên cấp cứu đi làm ngày chủ nhật không nữa.
Gói to nhưng không nặng, Lục Ngộ An cầm lấy, nhìn thử: "Đủ."
Nguyễn Huỳnh: "Được vậy thì tốt quá."
Cô còn ôm một bó hoa nhỏ trong tay: "Tôi vào phòng Kỳ Kỳ nhé?"
"Lát nữa tôi sẽ qua đó." Lục Ngộ An vai kề vai đi vào trong với cô.
Sau khi chào hỏi với điều dưỡng trực ở trạm điều dưỡng, Nguyễn Huỳnh đi về phía phòng kỳ kỳ.
Viện trưởng cố ý nán lại bệnh viện để ở bên cạnh Kỳ Kỳ. Sau khi thấy Nguyễn Huỳnh xuất hiện, bà ấy vội vàng đứng lên: "Cô Nguyễn."
Nguyễn Huỳnh nhoẻn miệng cười, Kỳ Kỳ kích động ngồi dậy trên giường bệnh: "Chị Nguyễn, chị đến rồi."
"Ừ." Nguyễn Huỳnh gật đầu chào hỏi viện trưởng, vươn tay xoa đầu Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ có nhớ chị không?"
Kỳ Kỳ: "Có."
Cô bé cầm tay Nguyễn Huỳnh, ngây thơ nói: "Chị đến nhanh ghê."
Nghe thế, Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng đuôi lông mày: "Anh Lục nói với em trước là chị sẽ đến à?"
Kỳ Kỳ gật đầu cái rụp, nói với cô: "Anh ấy nói lúc kiểm tra cho em đó."
Nguyễn Huỳnh cong môi, cô đi đến ghế tựa bên giường bệnh ngồi xuống, nói chuyện với Kỳ Kỳ, hỏi han cô bé cảm giác sau khi phẫu thuật.
Kỳ Kỳ phải mổ tổng cộng hai ca thì mắt mới có thể nhìn thấy được. Nguyễn Huỳnh từng nghe Lục Ngộ An nhắc đến vài câu về tình hình cụ thể của cô bé như thế nào, nhưng tiếc toàn là từ chuyên ngành, cô chẳng nhớ kỹ được mấy.
Nguyễn Huỳnh chờ một lúc lâu trong phòng bệnh mà Lục Ngộ An hẹn tối nay sẽ đến vẫn chưa đến.
Điện thoại nhận được tin nhắn của Tư Niệm, thấy cũng đã sắp đến giờ, Nguyễn Huỳnh nói một câu với viện trưởng và Kỳ Kỳ rồi đứng dậy rời đi.
Bước ra khỏi phòng bệnh, khi Nguyễn Huỳnh đang do dự có nên nhắn tin cho Lục Ngộ An để hỏi xem tình huống thế nào hay không thì điều dưỡng đã lên tiếng gọi cô trước: "Cô Nguyễn ơi."
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn.
Điều dưỡng nhìn cô, khẽ nói: "Bác sĩ Lục nhờ tôi nói với cô một tiếng, bên phòng cấp cứu có bệnh nhân mới, anh ấy qua đó rồi. Anh ấy dặn cô đi về nhớ chú ý an toàn."
Nghe xong lời tường thuật của Điều dưỡng, Nguyễn Huỳnh giật mình, vui vẻ cười: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhé."
Điều dưỡng mỉm cười: "Cô Nguyễn khách sáo quá."
...
Sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh vừa ngồi vào vị trí làm việc, ngay cả nước miếng cũng chưa kịp nuốt, Lâm Du Anh đã bước ra khỏi văn phòng làm việc riêng: "Nguyễn Huỳnh."
Vẻ mặt của cô ấy vẫn như bình thường: "Vào văn phòng của giám đốc với tôi."
"..."
Nhìn Nguyễn Huỳnh và Lâm Du Anh rời đi, mặt Triệu Thiên Ngưng sa sầm lại.
Trợ lý đứng bên cạnh lén lút quan sát, dè dặt nói: "Chị Thiên Ngưng này, sao chị Du chỉ bảo mỗi Nguyễn Huỳnh đi gặp giám đốc với chị ấy nhỉ?" Cô ta hơi lo lắng: "Chẳng lẽ giám đốc có kế hoạch khác cho chương trình mới rồi?"
"Im miệng." Nghe cô ta nói vậy, Triệu Thiên Ngưng tâm trạng bực bội, lạnh mặt răn dạy: "Cô đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao chưa?"
Trợ lý: "... Xong ngay đây ạ."
Giọng nói ồn ào bên tai biến mất, Triệu Thiên Ngưng ngồi trên ghế mà không tài nào bình tĩnh nổi. Cô ta đứng dậy đi về phía cửa thang máy.
Nguyễn Huỳnh có ô dù nên cơ hội sẽ tự đưa đến trước mặt cô. Nhưng cô ta thì khác, cô ta phải làm gì đó để tranh thủ cơ hội này cho mình.
Nguyễn Huỳnh không biết suy nghĩ trong đầu Triệu Thiên Ngưng, càng không biết rốt cuộc trong đầu giám đốc Chương Hưng Hiền đang nghĩ gì.
Cô đi theo Lâm Du Anh đến văn phòng giám đốc. Lúc này, Chương Hưng Hiền đang gọi điện thoại, ông ta giơ tay ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
Chẳng bao lâu sau, ông ta đã cúp máy.
"Giám đốc Chương." Lâm Du Anh đưa tài liệu trong tay cho ông ta: "Đây là tài liệu ông cần ạ."
Chương Hưng Hiền cầm lấy, nói: "Tối nay tôi đọc xong sẽ nói với cô sau."
Ông ta hơi dừng lại, nhìn Nguyễn Huỳnh: "Du Anh ra ngoài trước đi, tôi và Nguyễn Huỳnh trò chuyện một lát đã."
Trước khi đi, Lâm Du Anh nhìn Nguyễn Huỳnh với vẻ ngượng ngùng.
Cửa văn phòng mở ra rồi đóng lại, ngăn cách sự dò xét của những người bên ngoài.
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Chương Hưng Hiền: "Giám đốc Chương, ông cứ nói thẳng đi."
"..."
Chương Hưng Hiền im lặng nhìn ánh mắt đã khôi phục như bình thường, không nhìn ra sẹo để lại do phẫu thuật một lúc lâu, ông ta điềm đạm hỏi: "Cô thật sự không có hứng thú với chương trình mới à?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Chương Hưng Hiền nhìn cô, dò hỏi đến cùng: "Lý do là gì? Là vì không muốn lộ mặt hay do chương trình không thú vị?"
Chương trình mà Nguyễn Huỳnh đang làm thuộc kiểu chương trình chia sẻ tình cảm. Cô không cần lộ mặt, chỉ cần ngồi trong phòng phát sóng trực tiếp khép kín, dùng giọng nói chia sẻ những câu chuyện với thính giả là được. Nhưng trong chương trình mới, người dẫn chương trình phải lộ mặt.
Tuy cô học chuyên ngành dẫn chương trình phát thanh nhưng trước mắt, cô thật sự không quá hứng thú với việc lộ mặt, cũng cảm thấy chương trình mà mình đang làm rất tốt.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: "Vì cả hai."
Chương Hưng Hiền nghẹn họng trước sự thẳng thắn của cô, ông ta thấm thía nói: "Đây là một cơ hội tốt để rèn luyện."
"Tôi biết." Nguyễn Huỳnh thản nhiên: "Để sau rồi nói đi ạ."
Dứt lời, cô giương mắt nhìn Chương Hưng Hiền: "Giám đốc Chương."
Chương Hưng Hiền nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh mấp máy môi, hít một hơi sâu rồi nói: "Mắt tôi bị thương không phải chỉ vì ông và vợ đâu, ông đừng tự gây áp lực tâm lý cho mình, hơn nữa cũng không cần cảm thấy áy náy."
Thấy biểu cảm trên mặt Chương Hưng Hiền thay đổi, Nguyễn Huỳnh nhanh chóng nói hết: "Các đồng nghiệp khác cũng đang cạnh tranh nhau làm chương trình này, họ cũng là những người dẫn chương trình có năng lực."
Trong văn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Chương Hưng Hiền lặng đi trong giây lát: "Tôi xin lỗi cô thay vợ tôi nhé."
Nguyễn Huỳnh cười: "Giải thích rõ ràng là được."
Cô hỏi: "Giám đốc Chương còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì tôi xin phép về làm việc trước nhé."
Chương Hưng Hiền mấp máy môi, cuối cùng chỉ dặn dò cô một câu: "Gọi cháu đến để bàn về chương trình này không chỉ vì chú Chương muốn cho cháu đi cửa sau mà phần lớn là vì chương trình của cháu là chương trình đêm khuya, đã đến lúc cháu nên đổi chương trình để rèn luyện rồi. Con gái cứ thức thâu đêm như vậy cũng không tốt."
Lại nghe thấy Chương Hưng Hiền tự xưng là chú Chương, Nguyễn Huỳnh hơi run lên vì giật mình. Cô cụp mắt nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."
Thời gian còn sớm, sau khi rời khỏi văn phòng của Chương Hưng Hiền, Nguyễn Huỳnh không vội vàng về chỗ ngồi làm việc của mình.
Cô cảm thấy hơi phiền lòng.
Dưới đài phát thanh có mấy quán nhỏ trang trí khá đẹp mắt, Nguyễn Huỳnh nhớ mang máng rằng có một quán bán cà phê và bánh ngọt khá ngon.
Nguyễn Huỳnh lần theo ký ức, bước vào quán, cô gọi một tách cà phê và một suất bánh ngọt đóng gói mang đi.
Đưa bánh cho Đàm Tuyết Nhi, Nguyễn Huỳnh chụp ảnh gửi cho Tư Niệm, hơn nữa còn nói với cô ấy rằng chiếc bánh này dễ ăn hơn những chiếc bánh ngọt trong quán cô ấy.
Rất nhanh sau đó, Tư Niệm đã trả lời tin nhắn cô bằng một loạt dấu ba chấm.
Nguyễn Huỳnh nhâm nhi cà phê, lại nói với cô ấy rằng: [Hương vị cà phê cũng ổn áp đấy, lần sau cậu sang bên này tớ mời cậu uống.]
Tư Niệm: [Cậu muốn bị tớ block đúng không?]
Nguyễn Huỳnh vô tội: [Tớ chỉ muốn để cậu biết các quán cà phê cạnh tranh với nhau gay gắt lắm thôi mà.]
Tư Niệm: [Nói đi, cậu gặp được chuyện gì hả?]
Tư Niệm rất hiểu tính Nguyễn Huỳnh.
Nếu không gặp chuyện khiến cô phải lo nghĩ, cô sẽ không nói nhiều với cô ấy trong giờ làm việc thế này.
Nhìn chằm chằm tin nhắn Tư Niệm gửi đến trong chốc lát, Nguyễn Huỳnh nhụt chí trả lời: [Tớ vừa vào văn phòng giám đốc một chuyến.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Tư Niệm đã gọi điện đến.
"Alo..." Nguyễn Huỳnh bấm nghe máy.
Giọng Tư Niệm vang lên: "Sao lại thế này, sao đột nhiên tìm cậu? Để xin lỗi cậu à?"
Nguyễn Huỳnh bật cười: "Trước đó đã xin lỗi rồi."
Tư Niệm hừ đáp: "Vậy cậu nói thế nào, ban đầu cậu đã không so đo với họ rồi. Giám đốc tìm cậu làm gì?"
"Nói chuyện công việc." Nguyễn Huỳnh hạ thấp giọng, nói úp úp mở mở: "Vì tớ bị thương nên ông ấy áy náy muốn dùng một chương trình hay để bồi thường cho tớ."
Tư Niệm không nói gì: "Cậu suýt bị hủy hoại nhan sắc đấy, đây là chuyện mà chỉ một câu bồi thường có thể giải quyết được à?"
Cô ấy vô cùng tức giận: "Thế cậu nói thế nào?"
Nguyễn Huỳnh: "Từ chối rồi."
"..." Tư Niệm im lặng rồi lặng im: "Sao lại không cần? Thật ra cậu phải đòi thăng chức, tăng lương mới đúng."
Nguyễn Huỳnh bật cười, dịu giọng nói: "Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách họ được."
Đương nhiên điều quan trọng hơn cả là Nguyễn Huỳnh không muốn để bà Lý biết chuyện mình bị thương. Hai mẹ con họ không sống chung với nhau, không ở cùng một thành phố, cô sợ bà Lý biết chuyện rồi lại lo lắng.
Việc mắt Nguyễn Huỳnh bị thương chỉ là một sự hiểu lầm đầy máu chó.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vào làm trong đài phát thanh, cô được Lâm Du Anh hướng dẫn. Thật ra khi ấy còn có người thắc mắc Lâm Du Anh giỏi như vậy, sao lại chủ động hướng dẫn thực tập sinh?
Mãi đến sau này Nguyễn Huỳnh mới biết Chương Hưng Hiền là người cử Lâm Du Anh hướng dẫn cô.
Trước khi đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh từng nghe đến tên Chương Hưng Hiền, cũng biết ông ta là ai.
Nhưng sự hiểu biết của cô về ông ta chỉ giới hạn trong việc ông ta là giám đốc đài phát thanh.
Phải đến khi Nguyễn Huỳnh nhận ra sự việc bất thường, Chương Hưng Hiền mới nói với cô rằng ông ta và mẹ Nguyễn Huỳnh là bạn học cùng đại học. Khi cô đến đài phát thanh phỏng vấn, ông ta đã nhận ra cô rồi.
Vì Chương Hưng Hiền quan tâm đặc biệt đến Nguyễn Huỳnh nên trong đài phát thanh thường có tin đồ lung tung.
Nhưng Nguyễn Huỳnh và Chương Hưng Hiền đều là người trong sạch, vậy nên không ai cố ý làm rõ scandal này.
Nhưng không may là không biết vợ Chương Hưng Hiền nghe được tin đồn ấy từ đâu, thậm chí còn tìm được "bằng chứng", tìm tới cửa.
Trong trường hợp bất ngờ không cảnh giác, Nguyễn Huỳnh bị tai bay vạ gió.
Trong lúc vợ Chương Hưng Hiền điên cuồng làm ầm ĩ trong văn phòng của ông ta, mắt Nguyễn Huỳnh bị dao sắc chém vào.
...
Kéo suy nghĩ quay về thực tại, Nguyễn Huỳnh nghe được lời nói đầy căm giận của Tư Niệm: "Nhưng cậu bị thương là thật, với hành vi đó của bà ta, cậu mà kiện bà ta tội cố ý làm hại người khác thì cậu thắng chắc rồi."
Nguyễn Huỳnh đằng hắng: "Tớ biết."
"Thế cậu..." Biết Tư Niệm muốn hỏi gì, Nguyễn Huỳnh nói thẳng với cô ấy: "Bọn tớ đã đưa ra điều kiện trao đổi rồi."
Tư Niệm tò mò: "Là gì?"
Nguyễn Huỳnh nói chi tiết cho cô ấy: "Tớ vẫn chưa nghĩ ra. Nói tóm lại, chỉ cần là việc nằm trong phạm vi những việc mà ông ta có thể làm thì chuyện gì cũng được."
Đương nhiên, Nguyễn Huỳnh không khởi tố không chỉ vì đã trao đổi với Chương Hưng Hiền.
Trên thực tế, việc vợ Chương Hưng Hiền gây hấn với cô không thể trách vợ ông ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách Chương Hưng Hiền. Nếu ông ta không giữ ảnh chụp chung với bà Lý ở nhà, mà vẻ bề ngoài của Nguyễn Huỳnh lại rất giống bà Lý thì đã không đến nỗi gặp phải tai vạ bất ngờ như thế này.
Nguyễn Huỳnh bị thương quá oan uổng.
Nhưng cô cũng biết rõ vợ Chương Hưng Hiền là ‘người bị hại’. Chương Hưng Hiền là giám đốc đài phát thanh, cô làm việc dưới quyền ông ta, dù sao cũng không thể làm ầm ĩ qúa khó coi.
Không cần thiết thì cũng không cần làm đến nông nỗi ấy.
Sau khi nghĩ kỹ, Nguyễn Huỳnh đồng ý trao đổi điều kiện khi ông ta nói rằng cô có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào.
Nghe Nguyễn Huỳnh nói vậy, Tư Niệm mới yên tâm hơn đôi chút: "Vậy được thôi, dù sao cũng không được để mình thiệt."
Nguyễn Huỳnh điều chỉnh lại cảm xúc: "Tớ biết, không nói với cậu nữa."
Tư Niệm: "Có việc gì thì cậu có thể tìm tớ bất cứ lúc nào."
Uống hết tách cà phê đắng chát, Nguyễn Huỳnh tập trung vùi đầu vào công việc.
Buổi chiều đài phát thanh có cuộc họp.
Lâm Du Anh tuyên bố chương trình mới sẽ do Triệu Thiên Ngưng chịu trách nhiệm toàn bộ.
Các đồng nghiệp đều thấy bất ngờ, nhưng cũng không thấy bất ngờ quá.
Trước ánh nhìn đổ dồn về phía mình, Nguyễn Huỳnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
Họp xong, Nguyễn Huỳnh đi vào trong nhà vệ sinh một chuyến.
Lúc đi ra, cô tình cờ gặp được Triệu Thiên Ngưng.
Triệu Thiên Ngưng liếc cô một cái, nhìn cô từ trên cao xuống rồi nói ra một câu mà Nguyễn Huỳnh không hiểu lắm: "Cô cũng chẳng tài giỏi đến thế nhỉ."
"..."
Nguyễn Huỳnh chẳng hiểu ra sao, kéo khăn lau mặt rồi thuận miệng đáp: "Cô nói đúng."
Cô vốn là người bình thường mà.
Triệu Thiên Ngưng: "..."
Nhìn theo bóng Nguyễn Huỳnh rời đi, cô ta nghẹn cục tức trong cổ họng, dở ông dở thằng.
Mỗi lần cãi nhau với Nguyễn Huỳnh, Triệu Thiên Ngưng đều cảm thấy mình như đang đàn gảy tai trâu!
Nguyễn Huỳnh không để ý đến lời nói của Triệu Thiên Ngưng.
Chạng vạng, cô vội vàng kiểm tra lần cuối chương trình livestream buổi tối.
Đến khi livestream của Nguyễn Huỳnh kết thúc, trong phòng làm việc ngoại trừ Đàm Tuyết Nhi và vài đồng nghiệp còn ở bên ngoài thì những người khác đều đã tan làm cả rồi.
Bên trong im ắng, bên ngoài cũng vắng lặng, không có mấy hơi thở tràn ngập sức sống.
Nguyễn Huỳnh đi xe về nhà, không hiểu sao lại nhớ tới lời Chương Hưng Hiền đã nói với mình.
Cô không thể làm chương trình đêm khuya thế này mãi được.
...
Mấy ngày sau, gió rét càn quét, cảm cúm tấn công bất ngờ.
Nguyễn Huỳnh bất hạnh trở thành một trong những người bị cảm cúm.
Thứ sáu, vừa đến văn phòng, Đàm Tuyết Nhi nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, cô ấy hơi lo lắng: "Chị Nguyễn Huỳnh, chị muốn xin nghỉ phép đến bệnh viện khám xem sao không?"
"Ngày mai rồi đi." Giọng Nguyễn Huỳnh khàn khàn: "Đêm nay còn phải livestream đấy."
Đàm Tuyết Nhi lo lắng khôn nguôi: "Thuốc mua trước đó không có hiệu quả gì ạ?"
Nguyễn Huỳnh uống hơn non nửa cốc nước ấm, cảm giác thoải mái hơn mới lên tiếng: "Hình như là thế."
Để bảo vệ cổ họng, để livestream buổi tối thuận lợi, cô và Đàm Tuyết Nhi hẹn nhau có việc thì nhắn tin WeChat.
Cô phải cố nói ít nhất có thể.
Vừa hẹn xong với Đàm Tuyết Nhi thì bất ngờ nhận được điện thoại của Lục Ngộ An.
Ngày chủ nhật vừa rồi, sau khi rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cũng không liên lạc thường xuyên. Cô bận, Lục Ngộ An càng bận hơn.
Bất ngờ nhìn thấy cuộc gọi từ anh, Nguyễn Huỳnh còn hơi kinh ngạc.
Cô bấm nghe: "Alo, Lục..."
Vừa mở miệng, Nguyễn Huỳnh đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt, sạch sẽ mà lạnh thấu xương như những hạt mưa nhỏ rơi tí tách ngoài cửa sổ vang lên đầu bên kia điện thoại: "Đang bận à?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, hắng giọng trả lời: "Tôi vừa đến đài phát thanh, sao thế?"
Nghe giọng nói khàn khàn của cô, Lục Ngộ An híp mắt: "Bị cúm à?"
"... Ừ." Nguyễn Huỳnh hơi ngại ngùng: "Anh nghe ra à?"
Lục Ngộ An không trực tiếp trả lời cô: "Đã đến bệnh viện khám chưa?"
Nhắc tới chuyện này, Nguyễn Huỳnh chột dạ.
Có lẽ là vì Lục Ngộ An là bác sĩ, cô cảm thấy mình ngã bệnh mà không khám bác sĩ là một việc rất xúc phạm bác sĩ. Sau một hồi nghĩ ngợi, cô ậm ờ nói: "Tôi đã uống thuốc rồi."
Lục Ngộ An đã hiểu.
Đã uống thuốc nhưng không khám bác sĩ. Thuốc có thể là thuốc cảm cúm mua ở hiệu thuốc.
"Ngoại trừ cổ họng khó chịu thì còn khó chịu ở đâu nữa?" Lục Ngộ An khẽ hỏi.
Nguyễn Huỳnh mấp máy, trung thực đáp: "Đầu hơi choáng váng, yết hầu đau."
Lục Ngộ An hắng giọng: "Đo nhiệt độ cơ thể chưa?"
Nguyễn Huỳnh: "Hôm nay thì chưa."
Lục Ngộ An: "Biết rồi, tôi sẽ qua đó sau."
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng, Lục Ngộ An đã cúp máy.
Cô ngơ ngác nhìn điện thoại một lúc lâu mới hoang mang gửi tin nhắn cho anh: [Lát nữa anh sẽ tới đây à? Đến đài phát thanh của chúng tôi á?]
Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng Lục Ngộ An không trả lời.
Cùng lúc đó, Lục Ngộ An cất điện thoại bật máy tính, mở bản kê đơn thuốc ra. Anh lại nói với Tất Khải Toàn một tiếng: "Tôi đi ra ngoài ba mươi phút, có tình huống khẩn cấp thì cậu gọi điện thoại cho tôi nhé."
Giờ đang là giờ nghỉ trưa.
Đồng thời là thời gian nghỉ ngơi trong ngày thường của các bác sĩ. Để ngừa ngộ nhỡ, Lục Ngộ An vẫn dặn Tất Khải Toàn một câu.
Tất Khải Toàn nhìn đơn thuốc in ra trong tay anh, nhướng mày: "Cậu đi đâu?"
Lục Ngộ An: "Đưa thuốc."
"Hả?" Tất Khải Toàn còn chưa kịp dò hỏi thì Lục Ngộ An đã đi mất.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, anh ta liếc mắt nhìn đơn thuốc hiển thị trên màn hình máy tính. Anh ta giương mắt lên, thì thầm: "Giờ này chỗ lấy thuốc cũng nghỉ rồi mà."
...
Lục Ngộ An đi đến tầng một mới bất giác nhớ ra giờ này cũng là giờ nghỉ của hiệu thuốc.
Anh liếc nhìn đồng hồ, còn hơn ba mươi phút nữa là đến giờ làm.
Lục Ngộ An đưa tay day giữa hai đầu lông mày, anh đã bắt đầu thấy hơi cuống cuồng rồi đây.
Nghĩ vậy, anh cất bước đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, anh đã gặp được Đào Giai Nghiên.
"Bác sĩ Lục." Đào Giai Nghiên vừa đi ra ngoài ăn cơm về. Thấy anh xuất hiện, cô ta hơi bất ngờ: "Sao anh lại ở đây?"
Không đợi Lục Ngộ An nói chuyện, Đào Giai Nghiên đã chú ý tới đơn thuốc trong tay anh: "Anh xuống lấy thuốc à? Giờ này không phải giờ nghỉ ư?"
"Ừ." Lục Ngộ An nói với giọng bình tĩnh: "Tôi quên mất."
Đào Giai Nghiên sửng sốt. Nhìn anh lạnh lùng quay mặt đi, cô ta hỏi theo bản năng: "Anh lấy thuốc cho người nhà à?"
Vội vàng đến thế.
Lục Ngộ An: "Không phải."
Đào Giai Nghiên mím môi gật đầu, gọi anh lại khi anh đang định đi ra ngoài: "Bên ngoài đang mưa đấy."
Cô ta đưa ô cho Lục Ngộ An: "Lấy ô của tôi mà đi."
Một lúc sau, Lục Ngộ An mới ý thức được, anh rũ mắt nhìn cái ô trước mặt, nói với giọng trầm ấm: "Không cần đâu, tôi xuống tầng ngầm."
Điều khiến Lục Ngộ An bất ngờ là khi anh vừa đến cổng đài phát thanh thì đã nhìn thấy một người đang đứng dựa vào tường chờ mình.
Có lẽ vì bị cúm, Nguyễn Huỳnh mặc một chiếc áo lông dài màu trắng để bọc kín mít người lại. Khi xuống dưới tầng, cô quấn một chiếc khăn quàng cổ, che mất một nửa gương mặt chỉ lộ ra chóp mũi đỏ lên vì lạnh và đôi mắt to rực sáng xinh đẹp.
Lục Ngộ An đứng tại chỗ, bình tĩnh lại mấy giây rồi mới tiến lại gần chỗ cô.
"Sao lại xuống trước thế?"
Nghe thấy giọng anh, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu.
Gió thổi qua, mắt cô rưng rưng, trông y như vừa khóc xong.
"Vẫn chưa đến giờ làm hành chính." Cô nhìn Lục Ngộ An, nhỏ giọng nói: "Nên tôi xuống dưới hóng ít gió."
Lục Ngộ An cụp mắt, nhìn gương mặt tiều tụy đến nỗi có thể nhìn thấy cả quầng thâm mắt của Nguyễn Huỳnh, bình tĩnh nhíu mày: "Đã mấy ngày rồi hả?"
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, Nguyễn Hỳnh mấp máy môi, yếu ớt nói: "Hai, ba ngày."
Lục Ngộ An: "..."
Anh không hỏi cô vì sao không nói mà chỉ đưa thuốc trong tay cho cô: "Một ngày hai lần, không bận thì đến bệnh viện một chuyến."
Nguyễn Huỳnh nhận thuốc, ánh mắt dừng trên chiếc áo khoác ngoài dính nước mưa của anh.
Cô chớp mắt, nhìn anh: "Tối nay mấy giờ anh tan làm?"
Lục Ngộ An: "Muốn làm gì?"
"Tìm bác sĩ Lục khám bệnh." Nguyễn Huỳnh quơ quơ thuốc trong tay, nhìn anh cười khanh khách: "Bác sĩ Lục có rảnh, có thể dành một chút thời gian cho một nửa bệnh nhân này không?"
"Có thể dành thời gian cho cô." Anh liếc nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Nguyễn Huỳnh, thuận miệng hỏi: "Lái xe đến à?"
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: "Bắt xe."
Cô nào dám lái xe đi làm trong lúc ngã bệnh chứ?
Lục Ngộ An hiểu rõ: "Mười một giờ tan làm à?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu, khịt mũi: "Trong tình huống bình thường thì là vậy."
"Ừ." Lục Ngộ An lanh lảnh trả lời.
Nguyễn Huỳnh gật đầu. Cô không chắc anh còn muốn nói gì nữa không, chần chừ mở lời: "Thế tôi đi lên nhé?"
Lục Ngộ An nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ bừng của cô, chợt hỏi: "Trước khi xuống đã đo nhiệt độ cơ thể chưa?"
Nguyễn Huỳnh sờ gương mặt lại đang nóng lên: "Chưa, tôi cảm thấy mình không sốt..."
Cô còn chưa nói xong, mu bàn tay ấm áp như muốn thiêu đốt người ta của Lục Ngộ An đã đặt lên trán cô.