• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không ngừng gọi tên anh.

Trong tâm trí cô, bên tai là tiếng cười nhẹ mà cô bị cuốn theo, hàm xúc mà dịu dàng, quyến rũ hơn cả trong suy nghĩ.

Lục Ngộ An nhướng mi nhìn đi chỗ khác, ánh mắt sâu thẳm.

Nguyễn Huỳnh gọi mấy lần mới dừng lại hỏi: “Lời xin lỗi của tôi đủ thành ý chưa?”

Lục Vũ im lặng, tự giễu cười nói: "Tạm."

“À…” Nguyễn Huỳnh kéo dài âm cuối đầy châm chọc chỉ trích: “Chỉ tạm thôi à?”

"..."

Lục Ngộ An biết mình đã rơi vào bẫy của cô, nghiêm mặt nói: "Rất chân thành."

“Vậy thì được.” Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng phía trước, khóe môi hơi giương lên: "Lục Ngộ An.”

Lục Ngộ An: "Hửm?"

Giọng anh rất trầm và thấp, so với những gì Nguyễn Huỳnh nghe được trước đây, có sức hút hơn: "Cái gì?"

Nguyễn Huỳnh lơ đễnh sờ sờ tai mình, bâng quơ nói: "Bình thường mấy giờ anh nghỉ?"

Hai người vẫn chưa cúp điện thoại.

Lục Ngộ An liếc nhìn đồng hồ trên tường:

"Chắc cô gần về đến nhà rồi?"

Nguyễn Huỳnh ngước mắt lên, nhìn thấy lối vào khu dân cư cách đó không xa:

"Phải, tôi đang vào bãi đậu xe."

“Nghỉ sớm đi.” Lục Ngộ An nói: "Thứ bảy tám giờ tôi sẽ đến bệnh viện.”

Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt: "Ok, ngủ ngon."

Lục Ngộ An: "Ngủ ngon."

Sau khi lái xe vào bãi đậu xe, Nguyễn Huỳnh đi tới thang máy.

Giờ này, hầu hết mọi người đã ngủ. Cả tiểu khu im ắng, gió càng thêm mạnh hơn.

Đi vào thang máy, Nguyễn Huỳnh dựa vào một góc nghỉ ngơi.

Trong lúc vô tình nhìn vào gương thang máy, cô thấy nét mặt của mình khác thường ngày. Khóe môi cong lên khi nói chuyện điện thoại với Lục Ngộ An, giờ vẫn còn ở đấy.

Nhìn một hồi, Nguyễn Huỳnh lại phì cười.

Những ngày làm việc luôn làm người khác cảm thấy khó ở.

Thứ sáu này, tâm trạng của các đồng nghiệp văn phòng rõ ràng là cao hơn so với mấy ngày trước đó.

Nguyễn Huỳnh xử lý xong công việc quan trọng, cũng là lúc các đồng nghiệp khác tan làm.

Cô đưa tay xoa bóp cái cổ đau nhức, đang định đến phòng trà nghỉ ngơi một lát, Triệu Thiên Ninh đi tới.

“Nguyễn Huỳnh, cậu rảnh không?” Cô ta đứng cạnh bàn của Đàm Tuyết Nhi, thẳng người nhìn xuống cô: "Chúng ta nói chuyện nhé?”

Nguyễn Huỳnh ngước lên nhìn: "Không thể nói ở đây sao?"

Triệu Thiên Ninh: "Bận gì hả?"

"..." Nguyễn Huỳnh cạn lời, nhìn xung quanh, đồng nghiệp còn chưa về đều đang lén nhìn hai người bọn họ: "Đi thôi."

Cô cầm cái ly: "Tôi đi lấy ly nước, cô đợi tôi ở ban công nhé?"

Triệu Thiên Ngưng gật đồng rồi ra ban công.

“Chị Nguyễn Huỳnh.” Thấy cô ta đi xa, Đàm Tuyết Nhi nhỏ giọng nói với Nguyễn Huỳnh: "Chị cẩn thận đó.”

Nguyễn Huỳnh cười đáp: "Chị biết rồi, em lo làm việc đi."

Đàm Tuyết Nhi: "..."

Uống nửa ly nước để thấm giọng, Nguyễn Huỳnh ra ban công.

Đài phát thanh có mấy ban công bài trí rất ấm cúng, buổi chiều tà hoàng hôn thật đẹp, đứng trên ban công nhìn vọng ra xa có thể thấy khung trời mờ ảo vô tận.

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu: "Cô muốn nói gì với tôi?"

Triệu Thiên Ngưng thấp hơn Nguyễn Huỳnh vài phân, nhưng lúc này cô ta đang đi giày cao gót, tạm thời đứng ngang hàng với Nguyễn Huỳnh đang đi giày bệt kia.

“Muốn nói với cô bạn về chương trình mới."

Nguyễn Huỳnh ngước mắt lên, khó hiểu nhìn cô ta: “’Tôi không tranh chương trình mới, cô nói với tôi cũng vô ích."

“Nhưng chị Du lại muốn cô làm hơn.” Triệu Thiên Ninh có chút không vui nói.

Thực sự cô ta không hiểu nổi tại sao Nguyễn Huỳnh lại có sức hút đến vậy. Hầu hết các đồng nghiệp đều thích cô đã đành, ngay cả giám đốc Lâm Du Anh, tổng biên biên tập đài phát thanh cũng yêu mến Nguyễn Huỳnh, toàn những con người đặc biệt.

Nếu không phải chuyện lúc trước, có lẽ hiện tại Nguyễn Huỳnh đã hơn cô ta một cấp rồi.

Nguyễn Huỳnh nghe vậy thì buồn cười "Rồi sao? Cô muốn nói, nếu như chị Du nhất quyết để tôi nhận tiết mục mới, thì tôi phải từ chối?"

Triệu Thiên Ninh xị mặt: "Cô cũng tự cao quá."

"..." Nguyễn Huỳnh chả hiểu gì: “Chẳng phải ý cô là vậy?”

Cô mới nghe Triệu Thiên Ninh nói, bộ không phải như thế à?

Triệu Thiên Ninh bị cô nói cho nghẹn họng, cắn chặt răng nói: “Cô không hề có ý tưởng gì về chương trình mới?"

“Không.” Nguyễn Huỳnh kiên định đáp:

“Ít nhất là hiện tại.”

Cô nhướng mắt nhìn Triệu Thiên Ninh:

“Câu trả lời này, làm cô yên tâm rồi chứ?”

Triệu Thiên Ninh im lặng không nói, một hồi mới hỏi: "Nếu như giám đốc cũng muốn cô nhận?"

Nguyễn Huỳnh nghe hai chữ 'giám đốc', ánh mắt lóe lên: "Không đâu."

Triệu Thiên Ngưng khựng lại, thấy ánh mắt cô hơi thay đổi: "Không nhận?"

"Ừ." Nguyễn Huỳnh hỏi: "Còn gì nữa không? Tôi đang bận."

Triệu Thiên Ngưng mấp máy môi, không nói được gì.

Nguyễn Huỳnh nhìn cô ta, sau đó quay người trở lại nơi làm việc.

Nhìn Nguyễn Huỳnh đi xa, Triệu Thiên Ngưng đứng đó và cẩn thận suy nghĩ về

những gì Nguyễn Huỳnh nói.

Nghĩ thông suốt, cô ta mím môi, cười nhẹ rồi đi.

Nguyễn Huỳnh không để tâm đến những gì Triệu Thiên Ngưng nói với mình, cô đã trả lời Lâm Du Anh, cô không có ý tưởng gì về chương trình mới.

Dầu cho kế hoạch mới đang diễn ra tốt đẹp, cô cũng không muốn rời khỏi chương trình hiện tại trong thời điểm này.

Có điều cô không ngờ là giám đốc thực sự quan tâm đến vấn đề nhỏ nhặt không quá quan trọng này đối với cô.

Khi giám đốc gọi đến, Nguyễn Huỳnh đang chuẩn bị vào phòng phát sóng trực

tiếp.

Cô bất lực đành nhấc máy: "Giám đốc Chương."

Vừa nhấc máy, âm thanh đầu tiên Nguyễn Huỳnh nghe thấy không phải là của Chương Hưng Hiền, mà là bầu không khí ồn ào đầu dây bên kia, nghe giống như một bữa tiệc nào đó.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, giọng nói trầm thấp và đôn hậu của Chương Hưng Hiền vang lên: "Nguyễn Huỳnh, bận gì không?"

Nguyễn Huỳnh: "... Chuẩn bị vào phòng phát sóng trực tiếp."

Chương Hưng Hiền cau mày: "Rồi ok, cô làm việc đi, thứ hai đến văn phòng của tôi."

"..."

Nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Huỳnh hơi bực mình.

Ba cái chuyện không đâu vậy trời.

Đàm Tuyết Nhi có vấn đề nhỏ muốn hỏi Nguyễn Huỳnh, nhưng nhận thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, toan nhờ đồng nghiệp khác.

Nguyễn Huỳnh hiếm khi tức giận và cũng không quá nóng nảy. Nhưng khi tâm trạng không tốt, cô cần một môi trường cực kỳ yên tĩnh, không bị bất kỳ chuyện vặt vãnh nào quấy rầy.

Đàm Tuyết Nhi đang nghĩ thì chuông điện thoại của Nguyễn Huỳnh một lần nữa reo lên

Cô ấy giật mình, ‘mặc niệm’ ba giây cho vị đang gọi cho Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thậm chí không nhìn tên người gọi, liền bắt máy: “A lô.”

Cô bắt máy, người kia không kịp nói

Nguyễn Huỳnh nhíu mày, liếc nhìn màn hình, là Tư Niệm gọi tới: "Sao vậy?"

Tư Niệm im lặng vài giây, hỏi: "Tối nay đi uống không?"

"... Không." Nguyễn Huỳnh cúi đầu, buồn bực: “Tớ đang khó chịu."

Tư Niệm nói thật: “Cảm thấy rồi, xảy ra chuyện gì rồi?"

“Cũng không có gì.” Nguyễn Huỳnh thở dài: "Chỉ là có chút khó chịu mà thôi.”

Tư Niệm hiểu ra, con người ai cũng có lúc không vui: “Thế thì càng phải uống chớ?”

Cô ấy hỏi: “Tớ đi cùng Trần Tịnh Dương, không đi thiệt hả?”

Nguyễn Huỳnh không ngạc nhiên khi hai ‘bợm nhậu’ dính với nhau, cô bâng quớ trả lời: "Ngày mai Kỳ Kỳ mổ rồi, tối nay tớ phải ngủ sớm.”

“Ok.” Tư Niệm không bắt ép nữa: "Tan làm mà muốn uống thì gọi tớ.”

Nguyễn Huỳnh: "Tớ biết rồi."

Chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, Nguyễn Huỳnh đứng dậy đi vào phòng phát sóng trực tiếp kiểm tra âm thanh.

Buổi 'diễn tập' đã kết thúc, cũng là lúc chương trình chính thức bắt đầu.

Cùng lúc đó, Lục Ngộ An chuẩn bị tan làm.

Anh thay áo blu, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Anh vừa bước ra ngoài, liền gặp một đồng nghiệp ở hành lang: "Bác sĩ Lục."

Đào Giai Nghiên nhìn người cô ta tình cờ gặp, khẽ mỉm cười: “Về hả?"

Lục Ngộ An khẽ gật đầu.

Thấy anh như vậy, Đào Giai Nghiên mím môi hỏi: "Tối mai anh có rảnh không?"

Lục Ngộ An không hiểu: “Có việc gì?"

Đào Giai Nghiên nhìn vào con ngươi đen lay láy của anh, tim đập nhanh hơn. Cô ra vẻ tự nhiên: "Tối mai có một vở kịch khá hay, tôi có hai vé, có muốn cùng đi xem không?"

Lục Ngộ An đang định trả lời thì điện thoại rung lên mấy hồi.

Nghe tiếng chuông, Đào Gia Ngôn hiểu ý chỉ chỉ: "Anh trả lời tin nhắn trước đi.”

Lục Ngộ An nói xin lỗi, rồi mở tin nhắn wechat của Trần Tịnh Dương.

Trần Tịnh Dương: "Anh, tan làm chưa?"

Trần Tịnh Dương: "Anh Đình Vân đang ở bar, đến uống nhé?”

Trần Tịnh Dương: "Anh đi thì rủ chị Nguyễn Huỳnh luôn nhé? Chị Tư Niệm mới gọi cho chị ấy, hình như chị ấy đang không vui."

...

Đọc hết tin nhắn của Trần Tịnh Dương, Lục Ngộ An cất điện thoại.

Anh nhìn người đồng nghiệp trước mặt, thấp giọng nói: "Xin lỗi. Ngày mai tôi có ca mổ."

Đào Giai Nghiên ngẩn người: "Tôi biết."

Cô kinh ngạc nhìn Lục Ngộ An: "Tối anh cũng mổ sao?"

“Không.” Lục Ngộ An điềm tĩnh trả lời:

"Kịch sân khấu tôi không biết nhiều lắm, cô hỏi đồng nghiệp khác nhé, tôi đi trước.”

Đào Giai Nghiên chưa kịp phản ứng, Lục Ngộ An đã sải bước đi.

Nhìn bóng lưng anh dần xa, Đào Giai Nghiên mím chặt khóe môi, gương mặt tràn đầy thất vọng.

Nguyễn Huỳnh kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, cô thấy mệt mỏi hiếm thấy.

Đàm Tuyết Nhi thu dọn đồ đạc: "Chị Nguyễn Huỳnh ơi mình đi chung nhé?”

“Chị về sau, em cứ đi trước đi.” Nguyễn Huỳnh thấy mỏi mắt, đang suy nghĩ có nên bắt xe về hay không. Ngày mai đến bệnh viện thăm Kỳ Kỳ, sau đó ghé đài truyền hình và lái xe về.

Cô không bị cận, nhưng có lẽ gần đây cô dùng mắt quá độ nên thường khiến cô thay đau mỏi.

Nguyễn Huỳnh thầm nghĩ, hôm nào có thời gian sẽ hỏi Lục Ngộ An, hoặc là đến bệnh viện kê cho mấy lọ thuốc nhỏ mắt.

Các đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt về hết, cả căn phòng trở nên yên tĩnh. Tiếng gió rít ngoài cửa sổ lùa qua rõ mồn một.

Nguyễn Huỳnh ngồi bần thần một lúc, sau đó quyết định bắt taxi về nhà.

Cô chưa mở app taxi, thì nhận được tin nhắn từ Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An An: "Chưa về à?"

Nguyễn Huỳnh sững người, ánh mắt sáng lên.

Cô chớp chớp mắt, trong đầu phân tách câu hỏi của Lục Ngộ An.

Chưa hiểu ra làm sao, anh lại gửi cho

Nguyễn Huỳnh một tin: “Cô định ngồi trong phòng đến chừng nào?”

Nguyễn Huỳnh đứng dậy khỏi ghế văn phòng tức khắc, đẩy cửa sổ đang đóng bên cạnh đó ra và nhìn xuống.

Đáng tiếc, văn phòng của cô tận lầu hai mươi mấy, vốn chẳng thể nhìn thấy người cô muốn thấy.

Bóng đêm u tối, trong tầm mắt chỉ có ánh đèn đường lờ mờ tỏa sáng.

Dường như biết cô đang làm gì, một tin nhắn nữa đến điện thoại của cô.

Lục Ngộ An An: "Đừng nhìn nữa, xuống lầu đi."

"..."

Nguyễn Huỳnh thừa biết thang máy của đài phát thanh cũ xì, tốc độ ì ạch. Nhưng thông thường, cô không có cảm giác mạnh mẽ như vậy.

Chỉ đến khi cô nhìn đăm đăm vào bảng hiển thị số tầng mới nghiệm ra điều đó.

Chậm như rùa.

Thứ hai đến văn phòng giám đốc, cô phải phản ánh vấn đề này mới được.

Ra khỏi thang máy, đi xuyên qua đại sảnh, đến hành lang của đài phát thanh.

Nguyễn Huỳnh thoáng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu dưới bậc thềm, chiếc xe đậu dưới đèn đường, sáng trưng.

Lục Ngộ An đang đứng bên cạnh chiếc xe đối diện với lối vào của đài phát thanh, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu thẳng xuống đầu anh làm nổi bật dáng người cao lớn và thẳng thóp.

Như có trực giác, Lục Ngộ An ngẩng đầu nhìn cô.

Khoảnh khắc anh nhìn lên, phần bóng hắt lên gương mặt tuyệt mỹ của anh, có lẽ là do bóng đêm, Lục Ngộ An trong cảm nhận của Nguyễn Huỳnh giờ phút này có một loại kiêng kị lạnh lùng khó gần..

Đôi mắt anh sâu và sáng, sáng hơn cả ánh sáng phía sau cô và anh, giống như dải ngân hà rực rỡ mà cô từng tận mắt nhìn thấy.

Nguyễn Huỳnh thở nhẹ, chầm chậm rảo bước về phía anh.

Rõ ràng chỉ có vài bậc thềm, vài mét băng qua làn đường một chiều nhưng cô lại đi rất lâu.

Khoảng cách giữa hai người dần được thu hẹp.

Nguyễn Huỳnh ngửi thấy hương gỗ thanh mát trên người Lục Ngộ An: "Bác sĩ

Lục…"

Cô chưa nói hết câu, Nguyễn Huỳnh nhìn vào ánh mắt thâm sâu của Lục Ngộ An, bèn đổi: “Anh mới tan ca sao?”

Thấy dáng vẻ có chút lúng túng của cô, Lục Ngộ An khẽ nhướng mày: "Được một lúc rồi."

Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn anh, cũng không hỏi anh đến tìm cô có chuyện gì: "Ngày mai mấy giờ Kỳ Kỳ mổ?”

Lục Ngộ An: "Khoảng mười giờ."

Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: "Cô buồn ngủ không?"

“Không sao.” Nguyễn Huỳnh im lặng, sau đó hỏi: “Vậy ngày mai mấy giờ anh đến bệnh viện?”

Nghe câu hỏi lặp đi lặp lại quen thuộc này, Lục Ngộ An cúi đầu nhìn Nguyễn Huỳnh, nhưng không nói cô đã hỏi câu này vài ngày trước. Anh lặp lại: "Tám giờ."

Có một loạt công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật, mặc dù không cần tốn quá nhiều thời gian, nhưng ngày mai là thứ bảy, Lục Ngộ An không có việc gì, cho nên anh có thể đến đó sớm.

Nguyễn Huỳnh gật đầu ghi nhớ: “Chín giờ tôi đến có trễ không?”

“Không đâu.” Lục Ngộ An nhìn con ngươi rực sáng của cô: "Mười giờ mổ, vào phòng mổ trước nửa tiếng là đủ.”

Nguyễn Huỳnh ừm đáp, chuyển chủ đề: "Tám giờ anh đến bệnh viện, thế tối hôm trước anh thường nghỉ ngơi lúc mấy giờ?"

Lục Ngộ An nhướng mày: "Cô muốn nói gì nào?"

“Tôi chỉ là muốn hỏi anh…” Nguyễn Huỳnh điềm tĩnh nhìn gương mặt anh tuấn của anh: "Nay anh có mệt không, cần về nhà gấp không.”

Lục Ngộ An ừm đáp, nét mặt sao cũng được: “Sau đó thì?"

Nguyễn Huỳnh nâng cằm, chỉ vào chiếc xe phía sau anh: “Nếu anh không mệt không vội về nhà, có thể cho tôi quá giang được không?”

Nói xong, Nguyễn Huỳnh giương mắt nhìn anh.

Lục Ngộ An nghiêng người, đưa tay mở cửa phụ cho Nguyễn Huỳnh, sau đó trả lời cô: "Được thôi."

Anh dừng lại rồi nói: "Hôm nay tôi nhận công việc phụ.”

Nguyễn Huỳnh vẫn chưa hiểu.

Hai mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô, con ngươi đen láy long lanh, chậm rãi nói: "Nghĩa là tối này cô muốn đi đâu, anh tài xế đây sẽ đưa cô đi đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK