• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn với Lục Ngộ An, cuộc sống của Nguyễn Huỳnh vẫn như thường lệ.

Ngoại trừ cô và Lục Ngộ An ngày càng dính nhau, ngày càng yêu những thay đổi của đối phương thì không còn gì khác nữa.

Nguyễn Huỳnh rất thích, cũng rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ của cô và anh.

Ở cạnh người mình thích, mỗi ngày đều vui vẻ và thỏa mãn.

Sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An bận rộn không ngớt.

Hai người tranh thủ thời gian về nhà gặp bà Lý và ông bà nội của Nguyễn Huỳnh bàn bạc chuyện hôn lễ. Cả nhà không có nhiều lời khuyên về hôn lễ, miễn là bọn họ thích nó và hạnh phúc là tốt rồi.

Cuối cùng hôn lễ được dự kiến diễn ra vào cuối tháng mười.

Một ngày rất thoải mái và nhiệt độ cũng vừa đủ.

Trong quá trình chuẩn bị hôn lễ, Lục Ngộ An dẫn Nguyễn Huỳnh đi gặp Tần Tranh.

Tần Tranh rất tích cực với chuyện thiết kế váy cưới cho Nguyễn Huỳnh. Theo lời của cô ấy, miễn là bọn em trai khi còn bé kết hôn thì cô ấy sẵn lòng thiết kế váy cưới cho vợ của bọn nó.

Đó là việc mà chị gái phải làm.

Khi Nguyễn Huỳnh nói chuyện phiếm với cô ấy còn nhắc tới Úc Đình Vân.

Đối với việc Úc Đình Vân vẫn chưa tìm cô ấy thiết kế váy cưới, Tần Tranh thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cô ấy nói với Nguyễn Huỳnh, cô ấy đã nghĩ Úc Đình Vân sẽ thua Lục Ngộ An ở rất nhiều phương diện nhưng tuyệt đối không ngờ lại thua ở chuyện cưới vợ thế này.

Nguyễn Huỳnh nghe xong cũng không khỏi bật cười.

Cô còn cố ý kể cho Lục Ngộ An nghe bình luận của Tần Tranh về bọn họ. Thế là Lục Ngộ An ôm eo Nguyễn Huỳnh, anh hả hê nói: “Cậu ấy thật sự không ổn.”

Nguyễn Huỳnh nhịn cười: “Anh không sợ em sẽ nói với giám đốc Úc à?”

Lục Ngộ An: “Không sợ.”

Hai người tiến hành phân tích mạnh mẽ về chuyện Úc Đình Vân không cưới được vợ.

Kết luận cuối cùng là đáng đời giám đốc Úc.

Sau khi bàn bạc xong xuôi chuyện váy cưới, Tần Tranh lập tức bay ra nước ngoài.

Đội ngũ công tác của cô ấy đều đang ở nước ngoài.

Bản thiết kế váy cưới đã hoàn thành vào kỳ nghỉ hè.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An tranh thủ thời gian bay ra nước ngoài. Trước đó cô đã muốn ra nước ngoài chơi rồi, nhân cơ hội thử váy cưới này mà ra nước ngoài chơi luôn cũng được.

Váy cưới là thiết kế dáng ống và váy xòe lấp lánh rực rỡ, trên váy được thêu thùa tinh xảo, thêu hình những bông hoa mao lương mà Nguyễn Huỳnh thích nhất, những bông hoa trông khá giống bồ công anh, vừa rạng rỡ lại đặc biệt.

Những mảnh nhỏ phát sáng lẻ tẻ càng làm cho váy cưới giống như viên ngọc sáng chói.

Nguyễn Huỳnh đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô từng nhắc với Tần Tranh về ý tưởng của mình nhưng ý tưởng của cô khá đứt quãng, cũng không đủ hoàn chỉnh. Cô thật sự không ngờ Tần Tranh lại phô bày rất nhiều chi tiết không thể miêu tả trong đầu cô.

Lục Ngộ An thấy vẻ mặt của cô là đã biết rằng cô rất thích.

“Thử nhé?”

Nguyễn Huỳnh cười tít mắt: “Dạ.”

Tần Tranh ở bên cạnh quan sát, cô ấy dịu dàng nói: “Chị giúp em.”

Váy cưới không dễ mặc.

Nguyễn Huỳnh đáp: “Cảm ơn chị Tần Tranh.”

Tần Tranh liếc cô: “Khách sáo quá rồi.”

Nguyễn Huỳnh đi vào thay váy cưới, Lục Ngộ An đứng bên ngoài chờ cô.

Đợi một lúc lâu, rèm cửa dày nặng tự động mở ra.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Ngộ An giương mắt lên, tầm mắt đối diện với Nguyễn Huỳnh. Khi nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, ánh mắt anh chợt sững sờ, ánh mắt dừng trên người cô rất lâu đều không thể phản ứng lại được.

Nguyễn Huỳnh vô thức mím môi, cô có hơi ngại ngùng.

Ánh mắt Lục Ngộ An nhìn cô quá nóng bỏng.

Tần Tranh ở bên cạnh không nhịn được cười hỏi: “Bác sĩ Lục, tỉnh táo lại nào.”

Lục Ngộ An im lặng một lát mới đến gần Nguyễn Huỳnh, giọng nói anh có vẻ nặng nề: “Đẹp lắm.”

Tần Tranh nhướng mày: “Thiết kế của chị mà có thể không đẹp được sao? Hơn nữa vợ em xinh đẹp như vậy, khoác bao tải cũng đẹp.”

Lục Ngộ An: “…”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Tần Tranh không muốn làm bóng đèn, cô lui sang bên cạnh hai bước: “Hai người nói chuyện đi, có gì cần thay đổi thì Nguyễn Huỳnh nhớ nói cho chị biết nhé.”

Nguyễn Huỳnh: “Dạ chị.”

Tần Tranh vừa đi, Nguyễn Huỳnh cảm thấy ánh mắt Lục Ngộ An nhìn cô càng thêm thẳng thắn, càng không kiêng nể gì hết.

Hai gò má cô ửng đỏ, hơi ngại ngùng hỏi: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Ánh mắt Lục Ngộ An sáng ngời nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô mặc váy cưới.

Thật ra bộ dáng Nguyễn Huỳnh mặc váy cưới đã xuất hiện trong đầu anh cả trăm nghìn lần rồi, anh từng nghĩ tới rất nhiều lần. Lần trước Tần Tranh về nước, cô ấy cũng mang theo những mẫu váy cưới khác nhau để Nguyễn Huỳnh mặc thử.

Nhưng tất cả những bộ váy cưới mặc thử trước đó đều không đẹp bằng bộ váy cưới này của cô, khiến anh choáng ngợp không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp ấy.

Lục Ngộ An im lặng một lát mới nắm tay Nguyễn Huỳnh hỏi cô: “Sao lại còn hai tháng nữa chứ?”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, phản ứng lại: “Hai tháng rất nhanh mà.”

Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Vợ à...”

Đôi tai Nguyễn Huỳnh tê dại, chân hơi mềm: “Anh đừng gọi em như thế ở đây.”

Cô chịu không nổi.

Lục Ngộ An nhếch môi: “Hả? Không gọi như thế thì gọi thế nào? Em không phải vợ anh à?”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Cô đỏ mặt liếc anh: “Em ngại.”

Lục Ngộ An nhếch môi, hầu kết lăn lộn, anh không nhịn được mà hôn cô trước mặt mọi người: “Muốn sớm cưới em về nhà quá đi mất.”

Đôi môi Nguyễn Huỳnh chợt mềm nhũn, đôi mắt cong cong nhìn về phía anh: “Còn hai tháng nữa.”

Lục Ngộ An cảm thấy thời gian trôi qua chậm quá, sao lại không phải là ngay bây giờ chứ?

Váy cưới không cần sửa đổi quá nhiều, thiết kế của Tần Tranh khiến người ta rất yên tâm.

Nguyễn Huỳnh nhắc tới vài chi tiết nhỏ cần sửa đổi, Tần Tranh ghi chép lại toàn bộ, lại bảo Nguyễn Huỳnh đi thử lễ phục đuôi cá sẽ mặc ở địa điểm tổ chức hôn lễ.

Tần Tranh không chỉ thiết kế váy cưới cho cô mà cũng nhận thầu tất cả lễ phục khác luôn.

Lần lượt thử xong từng bộ, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An mới rời đi.

Thời gian vẫn còn sớm, hai người đi dạo ở Paris đến tận trưa mới trở về khách sạn.

Vừa mới vào phòng, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp nói việc quan trọng với Lục Ngộ An thì anh đã ôm chặt eo cô, ôm cô về phòng.

Đã lâu rồi không thấy anh kích động như vậy, Nguyễn Huỳnh không nỡ cũng không muốn từ chối anh.

Cô chủ động đáp lại anh rồi bị anh đè xuống giường, cảm nhận sự nhiệt tình của anh.

-

Bọn họ ở Paris ba ngày.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nước, sau khi về nước thì hai người lại bận rộn một khoảng thời gian.

Vào cuối tháng chín, hai người trở về Giang Thành, bởi vì đó là ngày giỗ của ba Nguyễn Huỳnh.

Trong nghĩa trang, Nguyễn Huỳnh kể chuyện kết hôn với ba Nguyễn.

Cô nhìn tấm ảnh trên bia mộ, giơ tay lên, sau khi cô tháo chiếc nhẫn cầu hôn thì Lục Ngộ An đã tặng cô chiếc nhẫn khác khá khiêm tốn, giá cả cũng không đắt như trước, cô cười nói: “Ba, tháng sau con sẽ tổ chức hôn lễ. Ba nhất định sẽ nhìn con lấy chồng đúng không?”

Khóe môi cô khẽ cong lên, cô nhìn về phía người bên cạnh: “Bây giờ con rất hạnh phúc, cảm ơn ba.”

Lục Ngộ An nắm chặt tay cô, anh cũng hứa hẹn với ba Nguyễn.

Đây không phải lần đầu tiên gặp mặt nhưng những gì anh muốn nói cũng giống như lần đầu tiên. Anh sẽ chăm sóc Nguyễn Huỳnh và yêu cô suốt đời. Lời hứa này vẫn luôn có hiệu lực.

Sau ngày giỗ, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An trở nên bận rộn hơn.

Hầu hết chuyện hôn lễ là do bà Trần trao đổi với bên tổ chức hôn lễ nhưng cũng cần Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An xem xét không ít chuyện.

Đám cưới ngoài trời của hai người được tổ chức trên bãi cỏ tuyệt đẹp ở vùng ngoại ô.

Cách đó không xa là khách sạn được trang hoàng rất đặc biệt, tất cả đều vừa vặn như thế.

Nguyễn Huỳnh thích hoa, cô không muốn hôn lễ xa hoa, cô muốn một hôn lễ ấm áp tràn đầy tình yêu.

Bà Trần trao đổi thỏa đáng với bên tổ chức hôn lễ phải thiết kế hôn lễ vừa ấm áp lại đẹp mắt. Có hoa mao lương mà Nguyễn Huỳnh thích nhất, cũng có rất nhiều loại hoa rực rỡ đầy màu sắc, muôn màu muôn vẻ vô cùng xinh đẹp.

Nhạc dạo trong hôn lễ theo phong cách ấm áp tươi mát.

Rơi vào mắt là phong cách ôn hòa.

Một buổi sáng trước đám cưới, Nguyễn Huỳnh với Lục Ngộ An và những người khác đã có mặt ở địa điểm tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ vẫn đang được bố trí nhưng đã bắt đầu nhìn thấy hình thức ban đầu.

Tư Niệm nhìn xung quanh rồi bình luận: “Nơi tổ chức hôn lễ này cũng không tệ lắm, là phong cách mà Huỳnh Huỳnh sẽ thích.”

Chu Hạc Thư nhìn cô ấy: “Còn em thì sao?”

Tư Niệm sững sờ, cô ấy ngước mắt nhìn anh ấy, ra vẻ bí ẩn nói: “Em tạm thời không nói cho anh biết đâu.”

Chu Hạc Thư chỉ cười mà không nói gì.

Anh ấy đã nhìn ra được là Tư Niệm cũng thích từ nét mặt của cô ấy rồi.

Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Tớ thật sự rất thích.”

Tư Niệm hỏi cô: “Tối nay chúng ta có tổ chức tiệc độc thân trước ngày cưới không thế?”

Lục Ngộ An: “Có.”

Tư Niệm: “Vậy tớ phải bộc lộ tài năng của tớ rồi.”

Nguyễn Huỳnh trêu ghẹo cô ấy: “Tài năng gì cơ? Tối nay pha cà phê cho mọi người à?”

Nghe nói như vậy, Tư Niệm không nhịn được mà đánh cô: “Cậu thật quá đáng.”

Cô ấy cáo trạng với Chu Hạc Thư: “Giáo sư Chu, Nguyễn Huỳnh bắt nạt em kìa.”

Chu Hạc Thư: “… Chúng ta cứ mặc kệ bọn họ đi.”

Tư Niệm: “?”

Cô ấy nghi ngờ: “Anh không thể bắt nạt bác sĩ Lục giúp em à?”

“… Không thể.” Chu Hạc Thư nói thật: “Chúng ta có thể đắc tội với Úc Đình Vân nhưng không nên đắc tội với Lục Ngộ An.”

Tư Niệm chớp mắt: “Vì sao chứ?”

Chu Hạc Thư trả lời nghiêm túc: “Bởi vì anh ấy là bác sĩ.”

Tư Niệm nghẹn lời, vậy mà cô ấy còn cảm thấy Chu Hạc Thư nói rất có lý nữa chứ.

Cô ấy suy ngẫm vài giây rồi cảm khái: “Anh nói đúng.”

Còn chuyện Nguyễn Huỳnh trêu chọc cô ấy, Tư Niệm tạm thời không so đo với cô.

Nguyễn Huỳnh buồn cười kéo cánh tay Tư Niệm: “Vậy tớ phải cảm ơn bà chủ Tư đã rộng lượng rồi.”

Tư Niệm kiêu ngạo: “Đi thôi, chúng ta qua kia xem thử nào.”

“Được.”



Buổi tối là tiệc trước ngày cưới.

Mấy người lớn không tới mà chỉ có bạn bè thân thiết.

Nhóm người Tư Niệm với mấy đồng nghiệp có quan hệ khá gần gũi với Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An.

Cả bọn ồn ào sôi nổi chơi trò chơi, ca hát và nhảy múa dưới bầu trời đầy sao.

Mà điều khiến Nguyễn Huỳnh vừa sửng sốt vừa vui vẻ đó là Lục Ngộ An lại đánh đàn.

Cô vẫn chưa nói với Lục Ngộ An rằng trước đó rất lâu, trước khi cô gặp được người mình thích, vào lần đầu tiên cô nghe anh hát bài hát tiếng Anh kia thì cô đã nghĩ rằng… Nếu có người hát bài hát đó cầu hôn cô thì chắc chắn là cô sẽ đồng ý.

Lục Ngộ An vừa đánh đàn dương cầm vừa hát, dường như anh còn đẹp trai hơn ngày thường.

Nguyễn Huỳnh đối diện với anh, cô có hơi muốn khóc.

Tư Niệm ở bên cạnh an ủi cô: “Cậu đừng khóc, nếu cậu khóc thì lần sau bác sĩ Lục sẽ không đánh đàn cho bọn tớ nghe nữa đâu.”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Bài hát kết thúc, Lục Ngộ An đứng dậy đi đến bên cạnh cô: “Cảm động thế à?”

Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh: “Em muốn nghe nữa.”

Lục Ngộ An cong môi: “Ngày mai lại hát cho em nghe.”

Tối mai bọn họ còn có hoạt động.

Nguyễn Huỳnh cười đáp: “Được.”

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài cửa.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhìn về phía đó, Đàm Tuyết Nhi kích động chạy tới từ bên kia, vừa thở dốc vừa nói: “Chị Huỳnh Huỳnh. Hình như em thấy thần tượng của em.”

Nguyễn Huỳnh: “Hả?”

Lục Ngộ An nhướng mày nhìn về phía người đàn ông đi ra từ trong bóng đêm.

“Thần tượng của cô là Bùi Thanh Từ sao?”

Đàm Tuyết Nhi: “… Đúng rồi.”

Cô ấy trợn tròn mắt: “Chị Huỳnh Huỳnh, sao thầy Bùi lại ở đây vậy chị?”

Nguyễn Huỳnh nhìn Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An cười nói: “Cậu ấy đến dự hôn lễ.”

Đàm Tuyết Nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Chị Huỳnh Huỳnh, sao lúc trước chị không nói cho em biết là chị quen thầy Bùi?”

Nguyễn Huỳnh bật cười: “Chị không quen nhưng mà bác sĩ Lục có quen.”

Lúc trước Lục Ngộ An đã nhắc đến việc giới thiệu Bùi Thanh Từ cho Nguyễn Huỳnh gặp mặt nhưng vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp.

Bùi Thanh Từ quá bận, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cũng bận.

Bận tới bận lui bèn kéo dài đến tận hôm nay.

Đàm Tuyết Nhi à lên, cô ấy đang muốn nói nữa thì Bùi Thanh Từ đã đi đến trước mặt bọn họ.

“Tới rồi à.” Lục Ngộ An giương mắt, giọng điệu thản nhiên giới thiệu: “Vợ tôi, Nguyễn Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đã nhìn thấy trong màn ảnh vô số lần.

Mặc dù đã biết rõ khuôn mặt của Bùi Thanh Từ, cũng đã nhìn thấy mấy trăm lần nhưng bây giờ Nguyễn Huỳnh vẫn không khỏi hoảng hốt. Đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cứng rắn sắc bén, mũi cao mắt sâu, lông mày rậm, đôi mắt lạnh lẽo sạch sẽ giống như viên trân châu thu hút ánh nhìn của người khác.

Trước kia Nguyễn Huỳnh đã từng nghe ai đó nói rằng Bùi Thanh Từ không ăn ảnh, anh ta ở ngoài đời còn đẹp hơn trong màn ảnh cả trăm lần.

Nguyễn Huỳnh vẫn cho rằng người đó nói quá khoa trương, mãi đến lúc này nhìn thấy Bùi Thanh Từ thì cô mới hiểu cách nói người tình trong mắt hóa Tây Thi không hề khoa trương chút nào. Người thật của anh ta còn sắc sảo và ấn tượng hơn trong màn ảnh.

Bùi Thanh Từ nhướng mày nhìn về phía Nguyễn Huỳnh.

Anh ta nhìn Nguyễn Huỳnh đang nhìn mình chăm chú, không nói gì mà chỉ nhếch môi dưới, vươn tay về phía Nguyễn Huỳnh: “Xin chào, tôi là Bùi Thanh Từ.”

Nguyễn Huỳnh tỉnh táo lại: “Tôi là Nguyễn Huỳnh.”

“Tôi biết.” Bùi Thanh Từ cố ý nói: “Chồng cô vừa mới nói rồi.”

Nguyễn Huỳnh: “…”

Lục Ngộ An: “…”

Nghĩ đến trường hợp này không phù hợp lắm nên Bùi Thanh Từ cũng không trêu đùa quá trớn.

Anh ta khách sáo chào hỏi Nguyễn Huỳnh rồi lại chào Đàm Tuyết Nhi. Sau khi biết Đàm Tuyết Nhi là người hâm mộ của mình, thậm chí anh ta còn chủ động hỏi cô ấy: “Có muốn chụp ảnh chung không?”

Đàm Tuyết Nhi hỏi: “Có tiện không ạ?”

Bùi Thanh Từ đáp: “Đương nhiên rồi.”

Hai người đi đến gần đó chụp ảnh chung.

Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Lục Ngộ An, cô hỏi nhỏ: “Bác sĩ Lục, anh nói xem em đến chụp ảnh chung thì có ổn không?”

Lục Ngộ An nghẹn lời, anh nhắc nhở Nguyễn Huỳnh: “Bà Lục à.”

Nguyễn Huỳnh: “Hả?”

Lục Ngộ An chua chát nói: “Em thật sự thích cậu ấy như vậy sao?”

“?”

Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh, cô không khỏi bật cười: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An: “Hả?”

Nguyễn Huỳnh: “Tình cảm của em với thầy Bùi là yêu thích của người hâm mộ dành cho thần tượng.”

Lục Ngộ An không đáp lời.

Nguyễn Huỳnh kéo tay áo anh làm nũng: “Nhưng em đối với anh là tình yêu.”

Nghe thấy như thế, Lục Ngộ An nhếch môi: “Đi chung đi.”

Nguyễn Huỳnh đáp: “Được.”

Hai người đi tìm Bùi Thanh Từ chụp ảnh chung.

Dường như tâm trạng của Bùi Thanh Từ rất tốt, không từ chối chụp ảnh với mọi người đang có mặt trong buổi tiệc.

Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh quan sát, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện: “Bác sĩ Lục ơi.”

Lục Ngộ An: “Sao vậy?”

Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Thịnh Thanh Lê có tới không anh?”

Khoảng thời gian trước cô nghe thấy tin đồn Bùi Thanh Từ và Thịnh Thanh Lê tái hợp. Chẳng qua hai người còn chưa chính thức công khai nhưng người trong giới lẫn ngoài giới, bao gồm cả người hâm mộ của hai người đều biết bọn họ đã ở bên nhau nữa rồi.

Lục Ngộ An: “Chờ lát nữa hỏi xem.”

Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Được rồi, nếu cô ấy tới, em còn muốn xin chữ ký của cô ấy nữa.”

Lục Ngộ An mỉm cười nhìn cô: “Được.”

Hai người đang nói chuyện thì Tư Niệm đề nghị khiêu vũ.

Nguyễn Huỳnh đã từng học nên đồng ý khiêu vũ với cô ấy.

Lục Ngộ An dõi mắt nhìn theo bóng dáng Nguyễn Huỳnh.

Đột nhiên Bùi Thanh Từ đi đến bên cạnh anh, anh ta nói: “Hình như vợ cậu rất thích tôi.”

Lục Ngộ An: “…”

Anh hờ hững nhìn Bùi Thanh Từ: “Vợ tôi nói…”

Bùi Thanh Từ: “Nói gì?”

“Cô ấy thích Thịnh Thanh Lê hơn, cô ấy chỉ thích hai người mà thôi, còn tôi lại là yêu.” Anh dừng lại, ngước mắt lên, cố ý nói: “Cậu có hiểu tình yêu là gì không?”

Bùi Thanh Từ còn chưa kịp trả lời, Lục Ngộ An đã nói thêm: “Chắc là cậu không hiểu đâu, nếu đã hiểu thì cũng không đến mức không thể đưa bạn gái đến dự hôn lễ của tôi rồi.”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK