Nếu không phải trong xe chỉ có hai người thì cô sẽ nghi ngờ những lời này là do người khác nói.
Nguyễn Huỳnh giật mình, cơ thể đều rung động trước những lời anh nói, tim đập như đánh trống.
Nguyễn Huỳnh vô thức ngước mắt lên nhìn anh.
Anh đang tập trung nhìn đường, chỉ để lại cho cô góc nghiêng mượt mà quyến rũ như trước đây.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm một lúc, áp chế trái tim đang đập loạn nhịp, cô nhẹ giọng nói: “Không phải anh…” Cô dừng lại một chút: “Không thích uống rượu sao?”
Trần Tịch Dương đã từng nói với cô chuyện này, Lục Ngộ An không thích uống rượu, cũng không thích mùi rượu nồng nặc.
Anh rất ít khi đi đến quán bar, hầu hết thời gian anh đi đến đó là vì Úc Đình Vân và những người khác, đó là nơi mấy người bạn của họ tụ họp.
“Không thích.” Lục Ngộ An trả lời cô.
Nguyễn Huỳnh mím môi: “Vậy…”
Cô sắp xếp lại lời nói, suy nghĩ thăm dò như thế nào mới không quá đáng. Còn chưa nghĩ ra thì Lục Ngộ An đã dừng xe trước cổng khu chung cư của cô.
Tắt đèn xe hơi.
Ánh đèn đường mờ ảo bao phủ rồi hắt vào trong xe, không sáng cũng không tối.
Đôi mắt Lục Ngộ An sáng như sao, sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, anh bình thản nói: “Nếu cản rượu cho cô thì có thể chấp nhận được.”
Anh thực sự không thích uống rượu nhưng anh có thể uống rượu thay Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh hiểu được ý nghĩa đằng sau những lời anh nói, ánh mắt khẽ động.
Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở ấm áp giữa hai người lẳng lặng dao động hòa quyện vào nhau.
Lúc Lục Ngộ An cho rằng Nguyễn Huỳnh sẽ không nói tiếp nữa, cô lại dịu dàng cười với anh, dáng vẻ chói sáng rực rỡ đáp: “Được.”
Nguyễn Huỳnh giả vờ bình tĩnh: “Vậy lần sau tôi sẽ gọi điện cho anh.”
“...”
Lục Ngộ An nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn vành tai đỏ ửng của cô, khàn giọng ừ đáp.
Về đến nhà, Nguyễn Huỳnh lập tức lao người về phía ghế sô pha.
Cô giơ tay lên xoa lỗ tai, vùi đầu vào gối chịu đựng, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nguyễn Huỳnh thay đổi tư thế rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nghĩ đến những lời Lục Ngộ An đã nói, tim cô đập rộn ràng giống như học sinh cấp ba mới biết yêu.
Sau khi tự mình tận hưởng niềm vui, Nguyễn Huỳnh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tư Niệm.
Tâm trạng rất tốt, cô phải tìm người chia sẻ mới được.
Nguyễn Huỳnh: [Khi nào cậu về nhà?]
Tư Niệm: [Muốn làm gì?]
Nguyễn Huỳnh: [Muốn xem phim.]
Tư Niệm: [... Xem ở nhà à?]
Nguyễn Huỳnh: [Ừ. Bên ngoài lạnh lắm mà tớ chưa khỏi bệnh.]
Tư Niệm: [Một tiếng nữa sẽ đến.]
Nguyễn Huỳnh gửi cho cô ấy biểu tượng cảm xúc ‘Tuân lệnh’.
Nằm một lúc, Nguyễn Huỳnh lại gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An: [Anh đến bệnh viện chưa?]
Lục Ngộ An: [Vừa đến.]
Nguyễn Huỳnh: [Vậy anh làm việc đi, tôi đi tắm đây.]
Bỏ điện thoại di động xuống, Nguyễn Huỳnh đi vào phòng tắm tắm rửa.
Chờ cô tắm xong đi ra, Tư Niệm cũng đã đến. Cô ấy không chỉ đến mà trong tay còn cầm theo hai chai rượu.
Nguyễn Huỳnh liếc mắt, hơi bất lực: “Cậu quên tạm thời tớ không được uống rượu sao?”
“Không quên.” Tư Niệm quen thuộc đi vào phòng bếp, cầm hai cái ly: “Cậu nhìn tớ uống là được, đêm nay muốn xem phim gì?”
“...”
Nguyễn Huỳnh nghẹn họng, tức giận nhìn cô ấy: “Sao cậu có thể nhẫn tâm với tớ như vậy?”
Tư Niệm hừ hừ, thẳng thắn nói: “Bởi vì cậu trọng sắc khinh bạn.”
Nói đến việc này, Nguyễn Huỳnh lại đuối lý.
Cô ngượng ngùng, cầm điện thoại di động lên bắt đầu tìm bộ phim mình muốn xem.
Cô quay đầu hỏi Tư niệm: “Tớ có thể chọn phim tình cảm được không?”
Tư Niệm liếc cô đầy ẩn ý.
Nguyễn Huỳnh cười rạng rỡ: “Xem phim 'Ước hẹn tình yêu' được chứ?”
Nghe tên phim vô cùng quen thuộc, Tư Niệm nghi ngờ nhìn Nguyễn Huỳnh: “Đây đúng là phim tình cảm nhưng cậu quên nó là phim bi kịch hay sao?”
Nguyễn Huỳnh: “... Không quên.”
Tư Niệm nhướng mày: “Hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt. Sao lại muốn xem phim bi kịch vậy chứ?”
“Lúc bọn họ yêu đương rất ngọt ngào.” Nguyễn Huỳnh giải thích: “Hơn nữa, tớ muốn xem cảnh bình minh trong phim.”
Tư Niệm lập tức hiểu vì sao cô lại muốn xem bộ phim này.
Lần trước Nguyễn Huỳnh lén lút đi ra ngoài rồi quay về vào lúc nửa đêm, cô đã nói về chuyện cô và Lục Ngộ An lên núi ngắm bình minh. Nhưng không nhắc quá nhiều về chuyện này, cũng không nói nơi mà bọn họ ngắm bình minh là nơi lấy cảnh quay bộ phim này.
“Các cậu đã đến đó ngắm bình minh sao?” Tư Niệm ngạc nhiên.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Xem không?”
Tư Niệm hắng giọng: "Cậu muốn xem thì xem."
Bộ phim 'Ước hẹn tình yêu' này là bộ phim bi kịch nhưng cũng là bộ phim tình cảm mà rất nhiều người yêu thích.
Trước khi bạn biết nó là bi kịch, nó phơi bày tất cả mọi thứ tốt đẹp cho bạn xem. Là thời kỳ tươi đẹp của chàng trai và cô gái, tình yêu của bọn họ trong sáng lại nhiệt huyết.
Phim bắt đầu, mỗi người chiếm một góc sô pha, vẻ mặt chăm chú xem phim.
Cảm nhận bầu không khí thanh xuân phả vào mặt.
Bên kia, sau khi Lục Ngộ An trở về bệnh viện, anh đến chỗ bà nội Vân Sơ xem tình huống của bà ấy.
Mọi vấn đề của bà cụ đều rất tốt, không cần quá lo lắng.
Vân Sơ ở trong phòng bệnh nói chuyện với bà.
Úc Đình Vân như người thừa, lúc anh ta thấy Lục Ngộ An đi ra khỏi phòng bệnh thì lập tức đi theo ra ngoài.
“Đêm nay không về hả?” Lục Ngộ An liếc anh ta.
Úc Đình Vân giơ tay lên xoa xoa gương mặt đau nhức, nặng nề trả lời: “Không được.”
Vân Sơ ở đây.
Lục Ngộ An biết tính cách của anh ta, gật đầu hỏi: “Có muốn đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi không?”
Mấy ngày trước công ty của Úc Đình Vân xảy ra chuyện, anh ta vội vàng qua đó xử lý, đến trưa mới kết thúc mà trở về.
Lục Ngộ An nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh ta, nghĩ thầm mấy ngày nay anh ta ngủ không nhiều lắm.
Úc Đình Vân ngước mắt nhìn lên, khàn giọng không khách sáo nói với anh: “Đồng nghiệp của cậu không ở đây sao?”
Lục Ngộ An hắng giọng: “Bọn họ nghỉ ngơi ở chỗ khác.”
Buổi tối không có tình huống khẩn cấp, có một hai bác sĩ theo dõi trong phòng làm việc là được.
Hai người vào trong phòng làm việc.
Úc Đình Vân kéo ghế dựa, dáng vẻ mệt mỏi lười biếng.
Lục Ngộ An ngồi trước bàn máy tính, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Bây giờ tình huống của Triệu Quảng Cường sao rồi?”
"?"
Úc Đình Vân quay đầu, giọng nói ngả ngớn: "Bác sĩ Lục, lời cậu nói là có ý gì?"
Nghe được sự chế nhạo trong lời nói của anh ta, Lục Ngộ An không thèm nhìn anh ta, giọng nói lạnh nhạt: "Có biết hay không?"
"..."
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, Úc Đình Vân cười khẽ, tự biết không nghe được điều mình muốn nghe từ chính miệng của người khó chịu này, anh ta thản nhiên nói: “Cụ thể thì không rõ lắm nhưng ông ta đưa tiền cho ba cậu, ba cậu không nhận. Hạng mục công ty ông ta xảy ra vấn đề, sau đó thì được người khác giúp đỡ.”
Như vậy cũng đúng, Triệu Kinh Vĩ mới không bị ảnh hưởng.
Lục Ngộ An nhìn anh ta: “Ai giúp?”
Úc Đình Vân: “Khi cậu mười tám tuổi, người đó đã tặng du thuyền cho cậu.”
“Phùng An Quốc sao?” Lục Ngộ An nhớ lại.
Úc Đình Vân chậm rãi gật đầu.
Chức vụ của ba Lục Ngộ An khá đặc biệt, trước kia Phùng An Quốc đã từng làm thư ký bên cạnh Lục Hồng Quang hai năm.
Trong hai năm này, Phùng An Quốc đã hao phí rất nhiều tâm tư tặng quà cho Lục Hồng Quang và Lục Ngộ An. Đáng tiếc là Lục Hồng Quang và Lục Ngộ An đều không nhận mà trả lại toàn bộ.
Sau đó Phùng An Quốc được chuyển đến tỉnh khác, Lục Ngộ An không còn gặp lại Phùng An Quốc nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ An nhíu mày.
Biết anh đang lo lắng điều gì, Úc Đình Vân lạnh nhạt nói: “Ba cậu không biết tình hình cụ thể việc này, mặc dù xảy ra vấn đề cũng không liên quan đến chú Lục.”
“Không phải chuyện này.” Lục Ngộ An suy tư: “Tình huống dự án của ông ta thế nào?”
“Bòn rút nguyên vật liệu.” Úc Đình Vân xoa gương mặt đau nhức, giễu cợt: “Việc này, bọn họ làm quá mức rồi, không được bao lâu thì xảy ra chuyện.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn Lục Ngộ An: “Chắc là ba cậu đã nhận được tin tức rồi. Ông ấy sẽ xử lý.”
Lục Ngộ An gật đầu: “Ngày nào cậu rảnh thì tìm ba tôi nói chuyện đi.”
"..." Úc Đình Vân dừng lại: “Cậu muốn tôi nói cho chú Lục biết sớm hơn sao?”
Lục Ngộ An: “Nếu thích hợp, nói sớm cho ông ấy biết.”
Úc Đình Vân không có ý kiến gì: “Biết rồi.”
Úc Đình Vân nhìn anh: “Chẳng qua trọng điểm không phải ở đây. Cậu hỏi về Triệu Quảng Cường là muốn biết chuyện của Triệu Kinh Vĩ đúng không?"
Lục Ngộ An nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh thoải mái: “Anh ta là người tài trợ cho chương trình trong đài phát thanh của Nguyễn Huỳnh.”
“Tôi không hiểu việc này.” Úc Đình Vân nói với anh: “Nếu cậu muốn biết, ngày mai tôi nhờ trợ lý đi điều tra rồi nói với cậu.”
Lục Ngộ An gật đầu: “Cảm ơn.”
Úc Đình Vân không nói tiếp.
Anh ta tháo mắt kính xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Đột nhiên, anh ta không nhịn được, nghi ngờ nhìn Lục Ngộ An: “Cậu thật sự có ý với Nguyễn Huỳnh à?”
Lục Ngộ An nhướng mày, cong môi nói một câu: “Rõ ràng như vậy sao?”
“Cậu thấy sao?” Úc Đình Vân hỏi ngược lại.
Úc Đình Vân hừ khẽ: “Trần Tịch Dương còn nói cậu chưa xác định được tâm ý của mình. Hỏi cậu thì cậu không nói.”
Lục Ngộ An: “...”
Nếu anh nói với Trần Tịch Dương thì không quá ba mươi phút, mọi người trong vòng quen biết, bao gồm cả ba mẹ đều sẽ biết.
Úc Đình Vân lấy lại tinh thần, dáng vẻ lười biếng nói: “Sao không nói?”
“Nói gì?” Lục Ngộ An lạnh lùng thờ ơ.
Anh không phải là người thích phân tích nội tâm của mình, huống chi có một số việc không giống như nghiên cứu y học, không phải cứ phân tích là sẽ nghiên cứu được.
Thích là cảm giác.
Lục Ngộ An không muốn tìm hiểu cảm giác của mình. Anh chỉ biết là, anh thật sự có tình cảm với Nguyễn Huỳnh. Còn tình cảm này bắt đầu từ khi nào thì anh cũng không biết.
Đợi đến khi phản ứng lại, anh đã có thể xác định rõ rằng mình thích cô.
Úc Đình Vân quan sát sự thay đổi trên nét mặt của anh, chậc chậc nói: “Nói về người lạnh lùng như cậu, bác sĩ Lục chỉ chìm đắm trong y học, sao đột nhiên lại có người mình thích rồi?”
“...” Lục Ngộ An không để ý đến lời trêu chọc của anh ta, do dự một lúc lâu: “Cũng không phải đột nhiên.”
Úc Đình Vân: “Sao lại nói vậy?”
Lục Ngộ An nhướng mày nhìn lướt qua mặt anh ta, ý tứ rõ ràng: “Nói với cậu không thích hợp nhỉ?”
Úc Đình Vân hơi nghẹn, nghiêng người về phía anh: “Không muốn nói thì đừng nói.”
Anh ta nói: “Trong lòng cậu rõ ràng là được.” Anh ta dừng lại một chút, hiếm khi lộ ra vẻ mặt chán chường, cười khẽ: “Đừng học theo tôi.”
Lục Ngộ An: “Sẽ không.”
Anh đứng dậy đi lấy nước, nghĩ đến chuyện của anh ta và Vân Sơ, anh bình thản nói: “Là do cậu tự tìm.”
“...”
Xem hết phim, Tư Niệm khóc sướt mướt.
Cô ấy nằm trên ghế sô pha nức nở một lúc rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đêm nay cô ấy ngủ với Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh buồn bã, không nhịn được mở điện thoại di động.
Cô ngẩn người một lát, gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An: [Bác sĩ Lục, bây giờ có bận gì không?]
Lục Ngộ An trả lời tin nhắn rất nhanh: [Chưa buồn ngủ à?]
Nguyễn Huỳnh: [... Ừm, cũng tạm.]
Lục Ngộ An: [Huân hương có hiệu quả không?]
Nguyễn Huỳnh: [Tôi không chắc.]
Hai ngày qua cô cảm thấy không thoải mái, thật sự không cảm nhận được.
Hai người đang nói chuyện, ứng dụng trên điện thoại di động của Nguyễn Huỳnh đột nhiên hiện lên bài quảng cáo về nhà hàng ăn uống ở địa phương của một blogger mà cô đã theo dõi.
Bấm vào đọc hết, Nguyễn Huỳnh thoát khỏi ứng dụng.
Suy nghĩ mấy giây, Nguyễn Huỳnh không nhịn được hỏi: [Ngày mai anh có đi làm không?]
Lục Ngộ An: [Muốn làm gì?]
Nguyễn Huỳnh: [Không muốn làm gì, chỉ là muốn hỏi lịch làm việc của bác sĩ Lục.]
Lục Ngộ An: [Đợi chút.]
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên, không rõ Lục Ngộ An bảo cô đợi cái gì.
Đợi một lúc, Lục Ngộ An gửi cho cô một bức ảnh.
Nguyễn Huỳnh mở lớn bức ảnh ra xem... Lục Ngộ An đã gửi cho cô lịch làm việc trong tuần tới của anh.