Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dựa sát cửa sổ, buổi tối gió lớn, bọn họ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên ngoài cửa sổ rất rõ ràng.
Mà lúc này, âm thanh còn lớn hơn so với tiếng gió, càng khiến người ta không thể xem nhẹ chính là tiếng tim đập.
Thình thịch, thình thịch, đi kèm với tiếng vang nhắc nhở người trong cuộc.
Khoảnh khắc Nguyễn Huỳnh nghiêng người, cơ thể Lục Ngộ An cứng đờ, hô hấp hơi ngừng lại.
Anh cẩn thận nghiêng đầu nhìn Nguyễn Huỳnh đang ngủ.
Có thể là do không thoải mái, mặc dù ngủ nhưng cô vẫn luôn cau mày.
Lục Ngộ An không dám động đậy nữa.
Tư thế cứng ngắc không được tự nhiên, nghe tiếng hít thở mỏng nhẹ rõ ràng dưới cằm lướt nhẹ qua cổ, màu mắt như bầu trời đêm sâu không thấy đáy.
...
Đến khi Trần Tịnh Dương chạy tới bệnh viện, vừa liếc mắt đã thấy hai người ở trong góc phòng.
Đèn chân không trên đỉnh vẫn sáng rọi như trước, thậm chí có hơi chói mắt. Không biết người bệnh bên cạnh bọn họ đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn hai ba người bệnh đang nghỉ ngơi ở phía đối diện.
Ánh sáng bao phủ trên người bọn họ.
Trần Tịnh Dương bình tĩnh quan sát, sâu sắc cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ lúc này còn hòa hợp hơn những gì cậu ấy từng biết.
Chú ý tới sự tồn tại của cậu ấy, Lục Ngộ An mở mắt ra, nhắn tin cho cậu ấy: [Tới quầy điều dưỡng sạc đầy điện rồi đem lại đây.]
Trần Tịnh Dương qua đây để đưa túi chườm ấm cho Lục Ngộ An.
Khi nhận được tin nhắn của Lục Ngộ An, cậu ấy vốn không biết anh và Nguyễn Huỳnh đang ở cùng nhau.
Giờ nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho mình, Trần Tịnh Dương định tới quầy điều dưỡng.
Đi được hai bước, cậu ấy không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hai người đang ngồi dựa vào nhau ở cách đó không xa. Trần Tịnh Dương suy nghĩ một giây rồi giơ điện thoại lên mở ứng dụng chụp hình, 'tách' chụp cho hai người một tấm hình.
Chụp xong, cậu ấy gửi cho Lục Ngộ An: [Anh, không cần cảm ơn đâu.]
Điện thoại rung lên, Lục Ngộ An rũ mắt, bức ảnh Trần Tịnh Dương gửi tới đập thẳng vào mắt anh.
Đúng lúc ấy, người bên cạnh cựa quậy, mơ màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"..."
Lục Ngộ An cất điện thoại di động, liếc nhìn cô: "Dậy rồi à?"
"?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, đôi mắt ngái ngủ mờ mịt nhìn anh, rõ ràng là đang mơ ngủ không biết mình ở đâu: "Tôi..."
Vừa mở miệng thì Nguyễn Huỳnh đã bị giọng nói khàn khàn của mình dọa sợ, cô chợt bừng tỉnh: "Ngủ quên."
Hơi thở trong veo nhẹ nhàng ở đầu mũi xa dần, ở cổ cũng không còn cảm giác tê dại khi tóc lướt nhẹ qua.
Lục Ngộ An thu lại tâm tình gợn sóng, giọng nói hơi khàn: "Có thoải mái hơn chút nào không?"
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: "Gật đầu hoặc lắc đầu là được."
Mí mắt Nguyễn Huỳnh khẽ giật, cô chậm rãi gật đầu.
Ngủ một lúc, cô cảm thấy tinh thần của mình tốt lên không ít. Chỉ là hơi khó xử, tư thế lúc ngủ của cô không được thoải mái dẫn tới việc vùng cổ lại đau nhức.
Nhạy bén nhận ra thay đổi nho nhỏ trong cảm xúc của cô, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn cô: "Vẫn còn không thoải mái à?"
"Không." Nguyễn Huỳnh khó khăn nói.
Lục Ngộ An thu lại ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy vệt ửng đỏ ngại ngùng trên mặt cô.
Anh nhíu mày ngẩng đầu, mắt nhìn dịch truyền trên đỉnh đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn khóe miệng đang mím chặt của Nguyễn Huỳnh: "Tôi tới quầy điều dưỡng."
Nguyễn Huỳnh lại gật đầu.
Bả vai Lục Ngộ An hơi cứng đờ, sau khi rời khỏi tầm nhìn của Nguyễn Huỳnh mới vươn tay, chậm rãi thả lỏng.
Nhìn thấy Lục Ngộ An đi xa, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn dịch truyền vẫn còn thừa lại hơn nửa chai, cô chậm chạp đứng lên.
Cô đang muốn duỗi tay cầm chai dịch truyền đi vào nhà vệ sinh thì giọng nói của điều dưỡng đã rơi vào trong tai: "Cô Nguyễn muốn vào nhà vệ sinh à? Để tôi."
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy, hơi giật mình, cô nói: "Cảm ơn."
Điều dưỡng cầm lấy chai dịch truyền đi về phía nhà vệ sinh cùng cô: "Cô khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi phải làm."
Nguyễn Huỳnh cười khẽ, thầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra.
Cô chỉ đột nhiên muốn đi vệ sinh mà thôi, suy cho cùng vẫn là Lục Ngộ An quá nhạy cảm, ngay cả chút tâm tư của cô mà anh cũng có thể đoán trúng.
Khi cô trở về từ nhà vệ sinh, túi chườm ấm cũng đã được Trần Tịnh Dương sạc đầy điện.
"Chị Nguyễn Huỳnh." Cậu ấy nhanh nhẹn gọi cô: "Chị đỡ hơn chưa?"
Nguyễn Huỳnh nhìn cậu ấy rồi lại nhìn Lục Ngộ An ở bên cạnh.
Lục Ngộ An ra hiệu ý bảo cô ngồi xuống, đặt túi chườm ấm nóng hổi vào lòng bàn tay cô rồi mới nói: "Nó đi ngang qua đây thôi."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Trần Tịnh Dương: "..."
Hai người nghe xong lời này đều im lặng.
Sau một hồi im lặng, Nguyễn Huỳnh vừa muốn lên tiếng thì Trần Tịnh Dương đã ngắt lời cô: "Cổ họng khàn thì đừng nói, cũng không cần quan tâm em, em chơi trò chơi một lát rồi đi."
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ ừ đáp.
Hai người một trái một phải ngồi cạnh Nguyễn Huỳnh.
Trần Tịnh Dương chơi xong hai ván thì Nguyễn Huỳnh mới truyền dịch xong.
Sau khi rút kim và lấy thuốc, ba người cùng nhau rời đi.
Dọc đường về rất ít xe, bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, bên trong xe lại càng im lặng.
Nguyễn Huỳnh không thể nói chuyện nhiều, Trần Tịnh Dương lâu ngày không gặp cũng rất yên lặng. Còn Lục Ngộ An, sau khi lên xe sẽ không nói chuyện.
Từ bệnh viện về nhà Nguyễn Huỳnh không xa lắm, mất khoảng mười phút.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm bóng đêm vụt qua bên ngoài cửa xe, cô không nhịn được mà nhìn về phía người ngồi trên ghế lái.
Lục Ngộ An lái xe rất nghiêm túc, hiếm khi phân tâm. Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, ngón tay thon dài khẽ nắm vô lăng, mặc dù không dùng sức nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy lười nhác mà còn rất nghiêm túc.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối phác họa đường nét sắc bén bên sườn mặt anh, đường nét dưới cằm lưu loát. Từ góc độ của Nguyễn Huỳnh, mơ hồ có thể nhìn thấy hàng mi dài hơi cong đang rủ xuống.
Bên trong xe quanh quẩn hơi thở mát lạnh sạch sẽ, dễ ngửi hơn nhiều so với mùi nước khử trùng ở bệnh viện.
Mặc dù mũi của Nguyễn Huỳnh vẫn chưa thông suốt nhưng hương thơm thoang thoảng cứ chui vào khoang mũi hết đợt này đến đợt khác cũng làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Còn hơi buồn ngủ.
Nguyễn Huỳnh cố gắng chịu đựng, mí mắt đánh nhau.
Đột nhiên xe dừng lại.
Nguyễn Huỳnh vô thức quay đầu, cô nhìn thấy cổng khu chung cư quen thuộc.
Cô đang muốn mở cửa xuống xe thì Trần Tịnh Dương ngồi trên ghế phó lái đã nhanh chóng cởi dây an toàn bước xuống mở cửa xe cho cô: "Chị Nguyễn Huỳnh, chị đỡ hơn chút nào chưa?"
Nguyễn Huỳnh nở cười yếu ớt xem như câu trả lời.
Lục Ngộ An cũng xuống xe, anh cầm theo thuốc vừa lấy từ bệnh viện đưa cho Nguyễn Huỳnh, nhỏ giọng nói: "Uống thuốc xong thì ngủ thêm đi, khi nào dậy thì nói với tôi một tiếng, buổi chiều phải truyền nước thêm lần nữa."
Nguyễn Huỳnh: "Ừm."
Lục Ngộ An thấy cô như vậy, lông mày anh nhíu chặt.
Đột nhiên giọng nói của Tư Niệm truyền đến từ bên cạnh: "Huỳnh Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh nhìn sang, rất ngạc nhiên khi thấy cô ấy xuất hiện trước cổng khu chung cư vào đêm hôm khuya khoắt thế này.
Tư Niệm chào hỏi hai người: "Bác sĩ Lục, buổi tối làm phiền anh rồi."
Lục Ngộ An dặn dò Tư Niệm: "Trong mấy ngày này phải ăn kiêng, không được uống rượu."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Tư Niệm: "..."
Hai người liếc nhìn nhau, Tư Niệm đồng ý giúp cô: "Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy."
Lục Ngộ An gật đầu, ánh mắt lại dừng trên người Nguyễn Huỳnh: "Vào đi."
Nguyễn Huỳnh ngước mắt.
Lục Ngộ An biết cô muốn nói gì, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp rõ ràng: "Về nhà rồi sẽ nói với cô."
Về đến nhà, Nguyễn Huỳnh bị Tư Niệm thúc giục đi rửa mặt.
Khi cô tắm rửa xong đi ra thì Lục Ngộ An đã gửi tin nhắn báo về nhà được một lúc lâu rồi.
Nguyễn Huỳnh trả lời: [Biết rồi.]
Lục Ngộ An: [Đi ngủ đi.]
Nguyễn Huỳnh: [Ngủ ngon.]
Lục Ngộ An gửi lại cho cô một câu 'Ngủ ngon', Nguyễn Huỳnh mới đặt điện thoại xuống.
Vừa đặt điện thoại xuống, cô đã đối diện với đôi mắt đang tỏa ra hào quang hóng chuyện lấp lánh của Tư Niệm. Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ cầm điện thoại lên: [Chờ tớ hết bệnh rồi hãy hỏi lại, chắc chắn sẽ thẳng thắn để được khoan hồng.]
Tư Niệm: "Tớ sẽ tin tưởng cậu một lần, mau uống thuốc rồi đi ngủ đi."
Uống thuốc xong, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ ra nên hỏi: [Sao cậu biết tớ về nhà giờ này?]
Tư Niệm liếc câu hỏi của cô, xốc chăn lên nằm xuống, nói: "Trần Tịnh Dương gửi tin nhắn cho tớ, bảo tớ ra cửa đón cậu." Cô ấy đoán: "Chắc là bác sĩ Lục bảo cậu ấy nói với tớ."
Nguyễn Huỳnh cũng đoán vậy.
Chẳng trách sau khi cô ngồi trên xe, hai người còn nói chuyện với nhau ở ngoài xe một hồi.
Nhắc tới đây, Tư Niệm cảm khái: "Bác sĩ Lục cũng quá chu đáo rồi."
Nguyễn Huỳnh rất tán thành.
Ngoài ba cô, cô chưa từng gặp ai kỹ tính hơn Lục Ngộ An.
Hai người hàn huyên hai câu qua loa, sau khi truyền dịch và uống thuốc, đầu óc cô lại mờ mịt.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh ôm chăn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bên kia, sau khi báo với Nguyễn Huỳnh rằng mình đã về đến nhà, Lục Ngộ An cũng vào phòng tắm rửa mặt.
Thời gian không còn sớm, hiếm khi anh cảm thấy mệt mỏi.
Ra khỏi phòng, Trần Tịnh Dương đang uống nước ở phòng bếp.
Nhìn thấy anh đi ra còn chủ động rót ly nước cho anh: "Anh."
Lục Ngộ An nhận lấy uống hết hơn nửa, giọng nói của anh khàn khàn: "Có việc gì?"
"Cũng không có chuyện gì lớn." Trần Tịnh Dương nhìn anh, đoán Lục Ngộ An sẽ không tự mình nói chuyện trong lòng, cậu ấy úp mở nói: "Chỉ là muốn hỏi xem có phải chị Nguyễn Huỳnh bị bệnh nặng lắm không? Thoạt nhìn dáng vẻ bị ốm của chị ấy rất đáng thương."
Nghe nói như thế, trong đầu Lục Ngộ An hiện ra dáng vẻ của Nguyễn Huỳnh vào nửa tiếng trước.
Cô bị ốm, nhìn qua còn yếu ớt hơn ngày thường, mỏng manh hơn rất nhiều. Sắc mặt tiều tụy, đầu mũi ửng hồng, đôi mắt sáng long lanh ngập nước, không phải vì cô muốn khóc mà là do phản ứng sinh lý khi khó chịu.
"Anh..." Nhìn thấy bộ dạng trầm tĩnh của Lục Ngộ An, Trần Tịnh Dương không nhịn được mà gọi: "Anh chưa trả lời em đâu."
Lục Ngộ An rũ mắt, cảm xúc thản nhiên liếc cậu ấy: "Không nặng lắm, qua hai ngày nữa là khỏe thôi."
Nghe vậy, Trần Tịnh Dương cũng yên tâm.
"Vậy là tốt rồi." Cậu ấy uống hết nước, chỉ về phía phòng khách: "Em đi ngủ đây."
Lục Ngộ An lên tiếng trả lời, đứng chờ trước bàn bếp một hồi lâu mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Ban đêm hoàn toàn tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Huỳnh tỉnh lại thì đã là buổi chiều.
Cả người cô toàn là mồ hôi, cô cảm thấy mình thoải mái hơn chút nên đứng lên đi tắm rửa, lúc Nguyễn Huỳnh mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn của mấy người Tư Niệm và Lục Ngộ An.
Cô trả lời từng người một.
Nguyễn Huỳnh đi vào nhà bếp, cháo mà Tư Niệm nấu cho cô vẫn còn nóng.
Không có khẩu vị gì, Nguyễn Huỳnh qua loa ăn vài ngụm nhỏ.
Vừa mới ăn xong thì Lục Ngộ An đã gửi tin nhắn đến: [Cảm thấy thế nào rồi?]
Nguyễn Huỳnh dùng nước ấm rửa sạch bát xong mới trả lời: [Tốt hơn nhiều.]
Lục Ngộ An: [Ăn chưa?]
Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: [Ăn cháo rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Lục Ngộ An đã gọi tới.
Nguyễn Huỳnh bắt máy: "Alo."
Nghe thấy giọng của cô, Lục Ngộ An ngước mắt lên: "Đúng là tốt hơn rồi."
Giọng Nguyễn Huỳnh không còn khàn khàn như tối qua nữa.
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô vừa muốn mở miệng đã nghe thấy giọng nói rõ ràng của Lục Ngộ An: "Đêm nay tôi phải trực ban, cô muốn tới bệnh viện vào buổi chiều hay buổi tối?"
Nguyễn Huỳnh giật mình thả lỏng, suy nghĩ một chút: "Buổi chiều."
Cô vội vàng bổ sung thêm: "Tư Niệm sẽ đi cùng tôi."
Dứt lời, cô nhận ra Lục Ngộ An ở bên kia không lên tiếng, mãi sau anh mới nói: "Được."
Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn rủ Tư Niệm đến bệnh viện với mình.
Tư Niệm nghi hoặc ném ra một dấu hỏi chấm: [Bác sĩ Lục không rảnh à?]
Nguyễn Huỳnh: [Nói cái gì đó.]
Tư Niệm: [Vậy là cậu không cho anh ấy đi cùng.]
Nguyễn Huỳnh: [Không phải, buổi tối anh ấy có ca trực.]
Tư Niệm: [?]
Nhìn thấy Tư Niệm gửi liên tiếp mấy dấu hỏi chấm, Nguyễn Huỳnh cũng không giải thích nhiều.
Thực ra không phải là cô không muốn Lục Ngộ An giúp mình, chẳng qua là cô có tính toán của riêng mình. Buổi tối Lục Ngộ An còn phải tới bệnh viện trực ban, nếu buổi chiều anh còn đến bệnh viện với cô thì thời gian nghỉ ngơi trong ngày của anh sẽ không quá tám tiếng.
Nguyễn Huỳnh không muốn thấy anh bận rộn như thế.
Ít nhất cô không muốn anh mệt như vậy. Cho dù anh sẵn lòng thì cô cũng không hy vọng sẽ như vậy. Đương nhiên cô cũng có tâm tư riêng. Cô sợ mình sẽ càng ngày càng ỷ lại vào Lục Ngộ An.
Còn nữa, cô cũng không phải đến bệnh viện một mình.
Cô có thể nhờ Tư Niệm.
Chỉ là không thể để Tư Niệm biết suy nghĩ này, nếu không sẽ bị cô ấy nói cô trọng sắc khinh bạn nữa cho coi.
Hai ngày cuối tuần, Nguyễn Huỳnh đều trải qua ở bệnh viện.
Truyền nước ba ngày, cơn sốt của cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, cổ họng cũng tốt lên nhiều.
Chủ nhật, sau khi truyền nước xong, Tư Niệm quay đầu nhìn cô: "Hôm nay bác sĩ Lục có đi làm không?"
Giọng nói của Nguyễn Huỳnh vẫn còn hơi khàn, cô lắc đầu: "Không biết."
Tư Niệm ngạc nhiên: "Hai ngày nay hai người không liên lạc với nhau à?"
"Liên lạc rồi." Nguyễn Huỳnh nói: "Anh ấy không trả lời."
"..."
Tư Niệm ngẩn ngơ, nhìn Nguyễn Huỳnh tò mò hỏi: "Rốt cuộc thì cậu nghĩ gì?"
Nguyễn Huỳnh: "Cái gì?"
"Đừng giả ngu."
Tư Niệm liếc cô: "Cậu không thấy bác sĩ Lục đối xử với cậu rất đặc biệt sao?"
Không đợi Nguyễn Huỳnh nói tiếp, cô ấy đã nhấn mạnh vào trọng điểm: "Cậu cũng đối xử với anh ấy rất đặc biệt."
Cô ấy và Nguyễn Huỳnh quen biết rất nhiều năm, cũng biết rõ thái độ của cô đối với người khác giới mà cô không thích sẽ như thế nào.
Nguyễn Huỳnh im lặng.
"Nói đi." Tư Niệm chọc vào cánh tay cô.
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ lên tiếng: "Những lời cậu nói đều là sự thật."
Tư Niệm: "Sau đó thì sao?"
"Hôm qua tớ không cho anh ấy đi cùng tớ là vì muốn anh ấy nghỉ ngơi nhiều hơn." Nguyễn Huỳnh nói thật.
Tư Niệm: "Vậy sao cậu không nói thẳng cho anh ấy biết?"
"... Còn có một nguyên nhân khác." Nguyễn Huỳnh nói.
Tư Niệm: "Cái gì?"
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu im lặng rất lâu mới lẩm bẩm: "Không muốn quá ỷ lại vào anh ấy."
Không nói trước mắt hai người bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè, cho dù sẽ tiến thêm một bước thì Nguyễn Huỳnh cũng không muốn tạo thành thói quen khi Lục Ngộ An chú ý đặc biệt tới mình.
Thói quen thực sự rất đáng sợ.
Chỉ cần bạn đã quen, bạn sẽ cần rất nhiều thời gian và rất lâu mới bỏ được.
Tư Niệm chợt ngừng lại, cô ấy cũng hiểu rõ vì sao cô lại nói như vậy.
Bờ môi cô ấy mấp máy, muốn nói lỡ như Lục Ngộ An là người cô có thể dựa vào thì sao? Nhưng lời đến bên miệng lại chảy ngược vào trong.
Chắc chắn Nguyễn Huỳnh cũng hiểu rõ đạo lý mà cô ấy định thuyết phục cô. Chẳng qua là cô đã đi vào ngõ cụt từ nhiều năm về trước, muốn bắt đầu lại lần nữa cũng không dễ dàng như vậy.
"Vậy cậu..." Tư Niệm suy nghĩ: "Ít nhất cũng phải nói chuyện rõ ràng với bác sĩ Lục."
Nói đến đây, cô ấy hỏi Nguyễn Huỳnh: "Cậu thích anh ấy đúng không?"
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy, gật đầu.
Dường như cảm thấy phản ứng như vậy không đủ, cô lên tiếng nhấn mạnh: "Thích."
Nếu không thích thì cô cũng sẽ không tiếp xúc với Lục Ngộ An nhiều như vậy.
Có thể lúc đầu cô chỉ cảm thấy giọng nói của anh dễ nghe, giống như giọng nói đã từng vỗ về cảm xúc của cô vào đêm cô cảm thấy khó khăn ấy. Nhưng Nguyễn Huỳnh rất rõ ràng, bây giờ cô thích Lục Ngộ An không chỉ đơn giản là vì giọng nói mà còn là vì chính bản thân anh.
Trong chuyện tình cảm, Nguyễn Huỳnh luôn tỉnh táo và độc lập.
Cô thích Lục Ngộ An, đó chính là thích.
Chẳng qua là thích bao nhiêu thì bản thân cô cũng không rõ.
Tư Niệm thấy cô như vậy, cô ấy cũng nỡ hỏi tiếp.
Cô ấy cân nhắc suy nghĩ phương pháp rồi nhẹ giọng nói: "Vậy trước tiên cứ như vậy đi, nếu cậu cảm thấy chưa phải lúc thì cứ ở cạnh bác sĩ Lục thêm một thời gian nữa. Dù sao hai người cũng mới quen biết nhau.”
Nguyễn Huỳnh cười đáp: "Ừm."
Cô nhìn Tư Niệm: "Tớ biết nên làm thế nào."
Dứt lời, cô hỏi Tư Niệm: "Không phải cậu phải về quán cà phê sao?"
"?"
Tư Niệm nghe ra ẩn ý trong đó: "Cậu không đi cùng tớ à?"
"Tớ không đi." Nguyễn Huỳnh chỉ vào khoa nội trú ở bên cạnh, nói hùng hồn: "Tớ muốn đi xem người tớ thích."
Tư Niệm nghẹn lời: "Chẳng phải là cậu không biết hôm nay bác sĩ Lục có đi làm hay không à?"
"Đúng là tớ không biết." Vẻ mặt Nguyễn Huỳnh rất thành thật: "Nhưng bình thường cuối tuần anh ấy đều ở trong bệnh viện, tớ đi thử vận may."
"..."
Sau khi tiễn Tư Niệm rời đi, Nguyễn Huỳnh thong thả đi về phía khoa nội trú.
Sau khi từ chối Lục Ngộ An vào chiều hôm trước, hai ngày nay quan hệ giữa hai người cũng trở nên quy củ hơn. Ngoại trừ hỏi về tình hình hồi phục của cô thì Lục Ngộ An không nói thêm gì khác.
Mặc dù trước đó hai người nói chuyện phiếm cũng thường xuyên nói đến mấy chuyện vụn vặt.
Nhưng tình huống hai ngày nay lại hoàn toàn khác biệt.
Vào ngày chủ nhật, khoa nội trú còn quạnh quẽ hơn cả ngày thứ bảy.
Gần chạng vạng tối, cảm giác như cơn gió cũng mạnh hơn nhiều. Lá cây va vào nhau tạo ra tiếng xào xạc rất rõ ràng.
Nguyễn Huỳnh không ngờ cô sẽ nhìn thấy Lục Ngộ An ở đại sảnh của khoa nội trú.
Khi cô đi tới cửa kính tự động, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc. Đối diện với anh là một người phụ nữ mảnh khảnh với khí chất rất đặc biệt.
Nguyễn Huỳnh bình tĩnh quan sát, không đi về phía trước.
Hai người đối mặt trao đổi gì đó.
Nguyễn Huỳnh quan sát mới phát hiện, vẻ mặt của Lục Ngộ An dịu dàng như khi tiếp xúc với người nhà bệnh nhân nhưng lại càng ấm áp hơn mấy phần. Trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh lộ ra ý cười nhàn nhạt, rõ ràng là trạng thái mà người quen mới có.
Dường như nhận ra cái gì đó, Lục Ngộ An đột nhiên nghiêng đầu nhìn Nguyễn Huỳnh ở bên này. Tầm mắt hai người giao nhau vài giây ngắn ngủi, Lục Ngộ An thu hồi tầm mắt, nói chuyện với người phụ nữ trước mặt hai câu rồi sải bước đi về phía cô.
Cửa kính mở ra.
Nguyễn Huỳnh ngửi thấy hương gỗ thơm mát rõ ràng hơn cả đêm trước.
"Sao còn không vào?" Lục Ngộ An hỏi cô.
Nguyễn Huỳnh đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ làm phiền hai người.”
Lục Ngộ An: "..."
Vừa vào, tiếng gió và hơi lạnh lập tức bị ngăn cách ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, người phụ nữ đang trao đổi với Lục Ngộ An cũng mỉm cười nhìn cô: "Bác sĩ Lục, tôi về phòng bệnh trước đây."
Lục Ngộ An gật đầu.
Người đi rồi, Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô: "Cảm thấy sao rồi?"
"Tốt hơn nhiều." Nguyễn Huỳnh ngước mắt: "Mấy giờ anh đến bệnh viện?"
Nghe thấy giọng cô sau khi hồi phục cũng không tệ lắm, Lục Ngộ An trả lời: "Buổi sáng."
Nguyễn Huỳnh à đáp.
Dường như biết cô đang nghĩ gì, hai tay Lục Ngộ An đút vào túi quần đi về phía thang máy, bình thản nói: "Có một ca phẫu thuật."
Nguyễn Huỳnh nhìn anh, bình tĩnh tự nhiên hỏi: "Cô gái xinh đẹp lúc nãy là người nhà à?"
Lục Ngộ An: "Ừm."
Cửa thang máy mở ra.
Nguyễn Huỳnh nhấc chân đi vào, Lục Ngộ An đi theo.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Nguyễn Huỳnh nghe thấy Lục Ngộ An hỏi cô: "Còn nhớ Úc Đình Vân không?"
Nguyễn Huỳnh nhớ lại, hoài nghi nhìn anh: "Nhớ, tôi đã từng gặp anh ấy khi tôi và Trần Tịnh Dương uống rượu. Anh ấy là ông chủ của quán bar đúng không?"
"Trần Tịnh Dương còn nói với cô gì nữa không?" Lục Ngộ An thuận miệng hỏi.
Nguyễn Huỳnh nháy mắt mấy cái: "Có ý gì?"
Lục Ngộ An rũ mắt, đối diện với ánh mắt của cô, anh chậm rãi nói: "Bạn gái của cậu ấy là Vân Sơ."
Nguyễn Huỳnh ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại, Lục Ngộ An đang giới thiệu thân phận của cô gái xinh đẹp vừa rồi.
Cô mím môi, mơ hồ cảm thấy cái tên này hơi quen tai: "Hình như Trần Tịnh Dương từng nhắc đến."
Lục Ngộ An cũng không bất ngờ.
Nguyễn Huỳnh im lặng ra khỏi thang máy với Lục Ngộ An, cô nói thêm: "Cô ấy rất xinh đẹp."
Mặc dù vừa rồi hầu hết sự chú ý của cô đều đặt trên người Lục Ngộ An nhưng khi toàn bộ khuôn mặt của Vân Sơ nhìn về phía cô, chỉ cần nhìn thấy một lần thì sẽ không thể nào quên được.
Vẻ đẹp của cô ấy khiến Nguyễn Huỳnh, người từ nhỏ tới lớn đều tự xưng là xinh đẹp cũng cảm thấy hơi tự ti.
Nghe Nguyễn Huỳnh cảm thán, Lục Ngộ An nhướng mày liếc mắt nhìn cô.
Đúng lúc Nguyễn Huỳnh bắt gặp ánh mắt của anh, cô không nhịn được hỏi: "Ánh mắt này của anh là có ý gì?"
Lục Ngộ An: "Không có gì."
Nguyễn Huỳnh: "Lừa người."
Lục Ngộ An nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Nguyễn Huỳnh vốn rất hào phóng để anh nhìn cô nhưng ánh mắt trìu mến của anh quá hấp dẫn khiến người ta không thể cưỡng lại được. Mắt anh hẹp dài, đuôi mắt hơi rủ xuống, khi anh nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh, giống như anh đang kể ra cảm xúc cuồn cuộn nằm sâu bên trong đôi mắt ấy.
Nguyễn Huỳnh rõ ràng cảm giác được trái tim mình đang đập nhanh hơn, cô mạnh mẽ chống cự, lặng lẽ dời mắt: "Quên đi, anh không muốn nói thì đừng nói."
Nhìn thấy lỗ tai cô đang dần ửng đỏ, đôi mắt Lục Ngộ An khẽ lay động, giọng nói nóng bỏng mê người: "Cô cũng rất đẹp."