Về phương diện khác, Lục Ngộ An muốn cho cô một mái ấm chỉ thuộc về riêng cô.
Như vậy, cho dù trong tương lai bọn họ có cãi nhau, mặc dù có thể tính là rất nhỏ.
Nếu là thật thì người rời đi cũng là Lục Ngộ An chứ không phải là Nguyễn Huỳnh.
Lông mi Nguyễn Huỳnh khẽ run rẩy, tim đập nhanh dữ dội: "Nhưng em..."
Cô nhìn chằm chằm cái tên trên sổ nhà: "Không thể nhận."
Nguyễn Huỳnh không muốn lợi dụng Lục Ngộ An.
Lần đó nói vậy vốn chỉ là nói đùa. Tuy rằng trong lòng cũng có chút lo lắng như vậy, dù sao chuyện mai sau đâu ai nói trước được điều gì.
Nhưng Nguyễn Huỳnh cũng có quyết định của riêng mình, mặc dù tiền tiết kiệm của cô không nhiều lắm nhưng đã có thể trả trước tiền cọc cho một căn nhà thuê nho nhỏ ở đây.
Cô cần nhà ở, cũng có thể tự mua.
Nghe cô nói như vậy, Lục Ngộ An giương mắt nhìn: "Nhất định phải khách sáo với anh như vậy à?"
Nguyễn Huỳnh liếc anh: "Là do anh tặng quà năm mới quá quý giá, em không nhận được."
Lục Ngộ An bất đắc dĩ, kéo cô đứng dậy từ thảm trải sàn: "Kết thúc kỳ nghỉ này, trở về rồi chúng ta lại bàn chuyện này nhé?"
Anh nhắc nhở Nguyễn Huỳnh: "Bọn Tư Niệm chắc hẳn là đang ở dưới tầng chờ chúng ta rồi."
Nguyễn Huỳnh ậm ừ, lúc này mới nhớ tới chuyện khu nghỉ dưỡng.
Cô vội vàng cuống lên nhìn căn phòng trước mắt: "Thu dọn đồ đạc xong hết rồi à?"
Lục Ngộ An: "Ừm."
Nguyễn Huỳnh: "Có mang áo tắm giúp em không?"
Cô muốn ngâm suối nước nóng, áo tắm trong cửa hàng ở khu nghỉ dưỡng lại không đẹp.
Lục Ngộ Anh cười khẽ: "Có mang."
Nguyễn Huỳnh chớp mắt, lại hỏi thêm vài thứ gì đó mình muốn mang theo.
Không hề ngạc nhiên, Lục Ngộ An đã cẩn thận thu dọn. Thứ cô có thể nghĩ đến, không ngờ, anh cũng chuẩn bị rất đầy đủ.
Thu dọn xong xuôi, đoàn người bắt đầu xuất phát tới khu nghỉ dưỡng.
Tuy là ngày đầu năm mới nhưng lúc này đã là buổi chiều, người cần ra ngoài chơi cũng đã xuất phát từ sớm, dọc đường cũng không hề tắc.
Nguyễn Huỳnh phải dậy từ sáng sớm, lên xe nói chuyện với Tư Niệm một lúc lại nghiêng đầu thiếp đi.
Buổi sáng có tuyết rơi, Lục Ngộ An lái xe rất chậm.
Khi đến trạm nghỉ chân, Nguyễn Huỳnh mới từ từ tỉnh dậy.
Khi cô tỉnh dậy cũng không thèm ăn, cả người uể oải, không muốn xuống xe.
Lục Ngộ An đi tới ghế ngồi phía sau giúp cô, đưa chút nước cho cô uống, Nguyễn Huỳnh mới có ít sức sống trở lại.
Cô dựa vào vai Lục Ngộ An nũng nịu: "Buồn ngủ quá."
Lục Ngộ An mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Ngủ tiếp đi, buổi tối sẽ không ngủ được."
Nghe anh nói như thế, Nguyễn Huỳnh liếc anh, nhỏ giọng nói: "Vậy không phải đúng lúc anh được lời rồi sao?"
"..."
Lúc cô nói lời này tiếng rất nhỏ, Lục Ngộ An có nghe được cũng không rõ ràng. Nhưng vừa hay anh lại từng học khẩu hình, một chữ nói không ra cũng có thể hiểu được.
Lục Ngộ An nhướn mày, hơi cong khóe miệng, giọng nói khàn khàn, nghe vô cùng gợi cảm: "Ai được lời?"
Tai Nguyễn Huỳnh bắt đầu nóng lên, ỷ vào việc mình không trang điểm, dùng sức cọ vào vai anh: "Trong lòng anh hiểu rõ."
Lục Ngộ An nhéo ngón tay cô, hiếm khi không biểu hiện ra chỉ cười hồi lâu: "Huỳnh Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh: "Ừm?"
Lục Ngộ An nghiêng đầu, đôi môi ấm áp hôn lên giữa trán cô.
Đôi mắt của Nguyễn Huỳnh lóe lên, Lục Ngộ An khàn tiếng: "Không có gì, chỉ là anh muốn gọi em."
Nguyễn Huỳnh bật cười, chọc lên vai anh, không nhịn được cười.
Hai người ở trong xe dính nhau một lúc lâu thì bọn Tư Niệm mới trở về.
"Bác sĩ Lục." Tư Niệm nhìn hai người ngồi phía sau: "Tôi ngồi ghế phó lái được rồi, anh ngồi với Huỳnh Huỳnh đi."
Lục Ngộ An cười, liếc nhìn Chu Hạc Thư: "Được."
Nửa đoạn đường sau, Nguyễn Huỳnh dựa vào vai Lục Ngộ An nghỉ ngơi, nửa mơ nửa tỉnh.
Khi đến khu nghỉ dưỡng, cả người cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nhìn vẻ mặt hồng hào của cô, Lục Ngộ An biết, cô đang tràn đầy năng lượng.
Vào đông, trời tối sớm, lúc một đám người bọn họ đến đó, sắc trời đã tối.
Nhưng mà tạm thời mấy người họ cũng không có kế hoạch muốn ra ngoài chơi, ngày đầu tiên đến khu nghỉ dưỡng, đoàn người chỉ định ăn một bữa cơm tối thật ngon, lát nữa đi ngâm suối nước nóng, chơi ở bên trong một chút, ngày hôm sau sẽ ra ngoài trượt tuyết và ngắm tuyết.
Vài người ở trong sân nhỏ, giống như lần trước.
Bỏ hành lý xuống, mọi người đến nhà ăn ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tư niệm muốn đốt pháo hoa. Pháo hoa ở bên này lớn nên không thể châm ngòi nhưng dùng gậy nàng tiên nhỏ thì không thành vấn đề.
Lục Ngộ An và Chu Hạc Thư mua rất nhiều.
Một đám người nghịch gậy pháo trong sân.
Những chấm sáng nhỏ rực rỡ làm nổi bật lên khuôn mặt của mỗi người, Nguyễn Huỳnh nghe tiếng mọi người nói chuyện, nghe tiếng cháy của gậy nàng tiên, trong lòng rất vui vẻ.
Khi cô lơ đãng nghiêng đầu, đối diện với tầm mắt của Lục Ngộ An.
Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, ngắm nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau.
Khóe môi của Nguyễn Huỳnh cong lên: "Bác sĩ Lục, muốn chơi chút không?"
Lục Ngộ An nhận lấy.
Hai người ở trong góc chơi một hồi lâu.
Chờ Nguyễn Huỳnh thấy lạnh mới vào nhà nghỉ ngơi.
Tư Niệm không sợ lạnh, vẫn còn đang ở bên ngoài với Chu Hạc Thư.
Úc Đình Vân và Vân Sơ không biết đã đi đâu, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đã quay về sân nhỏ lấy đồ.
Ngồi đợi trên sô pha, khi Nguyễn Huỳnh rũ mắt nhìn thấy nhẫn trong tay.
Lúc này cô mới nhớ tới mình còn chưa nói với bà Lý về chuyện Lục Ngộ An cầu hôn cô.
Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Huỳnh nhìn Lục Ngộ An: "Em đi gọi điện cho mẹ."
Lục Ngộ An: "Được, giúp anh nói một tiếng Chúc mừng năm mới với bác gái."
Nguyễn Huỳnh liếc anh: "Hẳn là mẹ em đợi anh nhận điện thoại, anh nói với bà đi."
Lục Ngộ An mỉm cười, gật đầu.
Vậy đi ngâm suối nước nóng sau.
Nguyễn Huỳnh nói một tiếng với Tư Niệm, cô cùng Lục Ngộ An trở về phòng của bọn họ trước.
Nói chuyện điện thoại xong, bọn họ có thể gặp nhau ở suối nước nóng.
...
Trở lại sân nhỏ, thực ra Nguyễn Huỳnh hơi không biết mình nên nói với bà Lý thế nào.
Cô sợ bà Lý cảm thấy cô và Lục Ngộ An tiến triển quá nhanh, cảm thấy hai người bọn họ bị xúc động quá mức.
Xoắn xuýt hồi lâu, Nguyễn Huỳnh gửi cho bà Lý một tin nhắn trước, hỏi bà có bận không.
Bà Lý: [Không bận.]
Nguyễn Huỳnh lập tức gọi điện cho bà.
Rất nhanh điện thoại đã được nối máy, Nguyễn Huỳnh uể oải ngồi ở trên ghế sô pha, ngắm nhìn cảnh đêm trong sân, gọi: "Mẹ, mẹ đang làm gì thế?"
Bà Lý: "Đang đợi xem chừng nào thì con mới gọi điện cho mẹ."
Nguyễn Huỳnh hơi nghẹn lời: "Mẹ, năm mới vui vẻ."
Bà Lý ậm ừ: "Năm mới vui vẻ, ra ngoài chơi rồi à?"
Nguyễn Huỳnh: "Vâng, bọn con tới khu nghỉ dưỡng du lịch."
Bà Lý lên tiếng trả lời: "Chơi vui nhé, đừng để bị cảm."
Khóe môi Nguyễn Huỳnh cong lên, nói nhỏ: "Em biết rồi."
Cô mím môi, nhìn chiếc nhẫn trong tay, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ."
Bà Lý: "Chuyện gì?"
Nguyễn Huỳnh im lặng, cho bà một câu nói an thần trước: "Là..." Cô không thể nói ra khỏi miệng: "Mẹ có thể sắp có con rể."
Bà Lý: "..."
Bà im lặng hồi lâu, hỏi vặn lại: "Không phải mẹ đã sớm có con rể rồi sao?"
Nguyễn Huỳnh ngẩn người: "Ý của con là, khi có bạn trai vẫn còn có nhiều thứ không rõ ràng”.
Bà Lý không nói gì: "Ý con là hiện tại thằng bé không phải là bạn trai của con, là chồng của con?"
Nguyễn Huỳnh bị bà Lý nói thẳng ra lập tức kinh ngạc, nghẹn lời không trả lời được.
Môi cô run lên, bất đắc dĩ nói: "Lục Ngộ An cầu hôn với con rồi."
"Mẹ biết." Bà Lý nói.
Nguyễn Huỳnh: "Hả?"
Cô ngạc nhiên hỏi lại: "Mẹ biết?"
Lục Ngộ An nói với bà lúc nào? Lúc cô vừa nói gọi điện cho bà Lý để nói chuyện này, Lục Ngộ An cũng không đề cập đến, không phải sao?
Bà Lý cảm thấy hơi bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Con cảm thấy với tính cách ổn thỏa và chu toàn như của bạn trai con mà nói, cầu hôn con, không phải thằng bé sẽ nói với mẹ một tiếng trước hay sao?"
Nguyễn Huỳnh: "... Hình như là."
Lục Ngộ An làm việc chu toàn, lo lắng mọi cũng tỉ mỉ.
Anh sẽ phải nói chuyện này với bà Lý trước, Nguyễn Huỳnh không bất ngờ. Chẳng qua so sánh mà nói, cô vẫn hơi ngạc nhiên chút xíu.
Có rất nhiều chuyện Lục Ngộ An đã làm mà cô không nghĩ tới và cũng không ngờ tới.
Bà Lý nói cho Nguyễn Huỳnh, lần trước khi Lục Ngộ An về đến nhà đã nói với bà ý tưởng cho đám cưới.
Lúc ấy bà Lý còn hỏi anh, bà biết hai người yêu nhau cũng đã hơn nửa năm, có hơi vội vàng, hơi bồng bột quá mức. Muốn tìm hiểu kỹ về nhau không?
Lục Ngộ An lập tức trả lời bà, muốn kết hôn với Nguyễn Huỳnh không phải là ý nghĩ bồng bột nhất thời. Sau khi thích cô, trong đầu anh vẫn luôn xây dựng một ngôi nhà thuộc về bọn họ.
Anh muốn xây thêm cho Nguyễn Huỳnh một cái cảng tránh gió, muốn cho cô một mái ấm.
Lục Ngộ An biết, hứa miệng thì ai cũng nói được. Anh cũng không có năng lực có thể đoán trước được mười năm, thậm chí là hai mươi năm sau liệu mình và Nguyễn Huỳnh sẽ thế nào.
Nhưng anh có thể chắc chắn nói với bà Lý, anh yêu Nguyễn Huỳnh.
Phàn tình yêu này sẽ duy trì trong bao lâu, anh không có cách nào kết luận xằng bậy. Anh chỉ biết là, anh sẽ dùng toàn lực để yêu cô, đối xử với cô thật tốt. Anh muốn quãng thời gian yêu nhau của bọn họ có thể kéo dài.
Anh có lòng tin vào chuyện này.
Nghe bà Lý nói xong, Nguyễn Huỳnh im lặng hồi lâu: "Sao anh ấy không nói gì với con?"
Bà Lý cười: "Thằng bé muốn tạo bất ngờ cho con."
Nguyễn Huỳnh nghe xong, khóe môi hơi cong lên: "Vậy thì anh ấy cũng có thể tiết lộ trước một chút tin tức cho con, hại con căng thẳng thế này."
"Căng thẳng cái gì?" Bà Lý hỏi: "Sợ mẹ không đồng ý à?"
Nguyễn Huỳnh: "Con biết mẹ sẽ đồng ý, nhưng mà sợ mẹ cảm thấy bọn con phát triển quá nhanh."
Bà Lý: "Mẹ con cũng không phải là giáo viên không hiểu người trẻ tuổi như vậy."
Nguyễn Huỳnh: "... À."
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, bà Lý nghiêm mặt nói: "Thích bên nhau, muốn có một ngôi nhà với nhau, vậy thì kết hôn. Mẹ sẽ không ngăn cản nhưng mẹ mong mọi quyết định của con là điều con muốn làm lúc này."
Bà ấy hy vọng Nguyễn Huỳnh không làm những chuyện miễn cưỡng bản thân mình, mong cô sẽ luôn làm theo những gì trái tim mình mách bảo.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, ánh mắt ửng đỏ: "Mẹ, con biết rồi."
Cô nói khẽ.
Bà Lý lên tiếng trả lời: "Mẹ không nói nhiều nữa, nếu Lục Ngộ An đã cầu hôn với con vậy thì con có thời gian rảnh thì tới nhà thằng bé một chuyến, nói với ba mẹ.”
Nguyễn Huỳnh: "Con hiểu rồi."
Hai người bọn họ định cuối tuần sau sẽ đi.
Nói ra chuyện cầu hôn, Nguyễn Huỳnh nhẫn nhịn kìm nén, vẫn không nhịn được nói với bà Lý: "Mẹ."
"Ừ?"
Nguyễn Huỳnh khẽ bảo: "Lục Ngộ An dùng một căn nhà của anh ấy tặng cho con, bây giờ con nên làm thế nào?"
Bà Lý bỗng nhiên im lặng, mãi một lúc sau mới nói: "Con không muốn?"
Nguyễn Huỳnh hắng giọng: "Con và anh ấy ở bên nhau cũng không phải muốn tính toán lấy nhà của anh ấy."
Đương nhiên bà Lý hiểu rõ tính cách của con gái nhà mình, bà suy nghĩ một lát: "Vậy con nói với thằng bé chuyện này chưa?"
"Con nói rồi." Nguyễn Huỳnh nói: "Anh ấy nói vài ngày nữa về nhà rồi sẽ bàn lại chuyện này."
Bà Lý hiểu: "Thằng bé muốn cho con cảm giác an toàn."
Nguyễn Huỳnh: "Con biết ạ."
Bà Lý im lặng: "Mẹ có thời gian rảnh sẽ tìm thằng bé để nói chuyện nhé?"
Nguyễn Huỳnh đáp 'được', rầu rĩ nói: "Dù sao con cũng không muốn lấy nhà của anh ấy."
Bà Lý: "Biết rồi, các con cứ chơi thật vui trước đã, có thời gian rảnh mẹ sẽ nói với Ngộ An chuyện này."
"Vâng."
Ngắt điện thoại, Nguyễn Huỳnh lên tầng tìm người.
Khi cô muốn gọi điện, đúng lúc Lục Ngộ An cũng nhận được điện thoại của Tất Chiến Thắng đang có ca trực ở bệnh viện vào ngày đầu tiên của năm mới, cô không biết hai người họ đã nói chuyện xong chưa.
Khi Nguyễn Huỳnh đi lên, Lục Ngộ An đang ngồi trên ghế đọc sách ở trong phòng.
Cô ngẩn ngơ, không thể tin được nhìn anh: "Anh còn mang theo sách tới đây?"
Lục Ngộ An ngước mắt nhìn cô: "Gọi điện xong rồi à?"
Nguyễn Huỳnh hắng giọng, cầm những cuốn sách liên quan đến chuyên ngành của anh lên nhìn, tỏ vẻ khâm phục với anh: "Bác sĩ Lục, anh còn chăm chỉ như vậy, có vẻ em rất khó vượt qua."
Lục Ngộ An bật cười: "Tùy tiện cầm theo thôi."
Anh đặt sách xuống, kéo Nguyễn Huỳnh ngồi lên đùi mình: "Bác gái nói thế nào?"
Nguyễn Huỳnh liếc anh: "Biết rồi còn hỏi."
Tay cô vươn ra ôm lấy cổ anh, nói nhỏ: "Không phải anh nói với mẹ em rồi sao?"
Lục Ngộ An cong môi: "Bà ấy nói với em."
Giọng nói rất chắc chắn.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Đúng vậy, anh chỉ giấu em thôi."
Lục Ngộ An cười, hôn lấy khóe môi của cô, giọng khàn khàn: "Anh muốn tạo bất ngờ cho em."
Nguyễn Huỳnh vô thức ngẩng đầu, đáp trả nụ hôn của anh: "Em biết..."
Phải biết một chuyện, tất cả mọi người đều biết chỉ có mình là không biết gì, Nguyễn Huỳnh vẫn thoáng cảm thấy khó chịu.
Lục Ngộ An buồn cười: "Không vui à?"
Nguyễn Huỳnh: "Một chút."
Lục Ngộ An rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô: "Vậy anh dỗ em nhé?"
Đối với hai người mà nói, chữ dỗ dành này cũng rất nhạy cảm.
Cơ thể Nguyễn Huỳnh cứng đờ, hai tay ôm cổ anh siết chặt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lát còn phải đi ngâm suối nước nóng."
Thực ra trong phòng cũng có.
Nhưng Tư Niệm nói muốn đi ngâm mình trong hồ suối nước nóng lớn, họ còn muốn buôn chuyện.
Có nam nữ dùng chung, cũng có nam nữ ngâm một mình.
Lục Ngộ An nhướng mày, sâu xa nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh: "Vậy đi ngâm suối nước nóng trước?"
Nguyễn Huỳnh: "... Ừm."
...
Thay xong quần áo, mấy người tới suối nước nóng.
Muốn thả lỏng một chút, chỗ ngâm của Nguyễn Huỳnh và mấy cô gái cách khá xa hồ suối nước nóng dành cho đàn ông, bọn họ không ngâm cùng nhau.
Đưa Nguyễn Huỳnh đến cửa hồ suối nước nóng cho phụ nữ, Lục Ngộ An nhéo ngón tay cô: "Không muốn ngâm nữa thì nói với anh, anh tới đón em."
Nguyễn Huỳnh cười: "Chỗ này cũng không xa mấy. Em tự về là được."
Lục Ngộ An liếc nhìn cô, nghiêm túc nói: "Anh lo lắng."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Lục Ngộ An đi rồi, Nguyễn Huỳnh mới đi vào hồ nước nóng.
Hồ nước nóng trong khu nghỉ dưỡng được thiết kế rất đặc biệt, có núi có cành lá xanh tươi, tạo ra một kiểu cảm giác suối nước nóng hoang dại.
Khi Nguyễn Huỳnh đi vào, Khương Thanh Thời đã ở đây rồi.
"Sao cậu tới sớm thế?"
Khương Thanh Thời liếc nhìn cô, ậm ừ nói: "Sớm hơn cậu khoảng năm phút đồng hồ thôi."
Nguyễn Huỳnh cười, cởi cái khăn bọc người mình ra, chuẩn bị bước xuống bể tắm.
Bỗng dưng, Khương Thanh Thời nhìn chằm chằm cô nói: "Sao tớ cảm thấy... dáng người của cậu càng ngày càng đẹp."
Nguyễn Huỳnh cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô ấy, dừng một chút, hai gò má ửng đỏ.
Khương Thanh Thời cong môi cười: "Xem ra bác sĩ Lục có công lao không nhỏ."
Nguyễn Huỳnh bị lời của cô ấy chọc cho nghẹn lời, hờn dỗi liếc nhìn cô ấy, nói: "Giám đốc Thẩm cũng không kém."
Đề tài của hai người đã đi tới khu vực cấm.
Đúng lúc một bên tai Tư Niệm nghe được, nhìn trái nhìn phải, hơi khổ não: " Có phải hai người các cậu cố ý không?"
Nguyễn Huỳnh: "..."
Khương Thanh Thời liếc xéo cô ấy một cái, không đứng đắn nói: "Hâm mộ à?"
Ở phương diện này Tư Niệm vẫn luôn có chút xíu tự ti: "Đúng vậy."
Cô ấy thản nhiên thừa nhận.
Khương Thanh Thời gật đầu, đứng đắn nói: "Vậy phải khiến giáo sư Chu cố gắng nhiều hơn."
Tư Niệm nghẹn lời.
Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh nghe vậy cũng nhịn không nổi, 'xì' cười ra tiếng.
Một lúc sau, Vân Sơ cũng đến.
Tư Niệm nhìn ba người, im lặng trốn ở bên cạnh, nhắn tin Chu Hạc Thư.
Tư Niệm: [Giáo sư Chu, em tự ti.]
Chu Hạc Thư: [Ừ?]
Tư Niệm ngượng ngùng không dám nói thẳng, thở dài: [Không có gì, tối về rồi nói với anh.]
Dù sao cô ấy cũng không thể nói với Chu Hạc Thư, cô ấy mắc chứng tự ti với bộ ngực nhỏ của mình.
...
Khi ba người Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời ở bên cạnh nhìn thấy Tư Niệm không nhịn được bật cười.
Bọn họ có thể đoán được Tư Niệm đang làm gì.
Chờ Tư Niệm nói chuyện với Chu Hạc Thư xong, mới có đi tới bên cạnh người bọn họ.
Cô ấy lại thở dài lần nữa: "Tớ muốn ăn nhiều đu đủ một chút."
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời: "Hình như đu đủ cũng vô dụng."
Tư Niệm: "..."
Khương Thanh Thời: "Tớ cho cậu chuyên gia dinh dưỡng của tớ ở nhà?"
Tư Niệm suy nghĩ một chút: "Có ích sao?"
Khương Thanh Thời: "... Không biết."
Tư Niệm không nói gì: "Vậy nên từ bỏ. Nhỡ cố gắng mà còn không dùng được, không phải tớ càng thất bại sao?"
Ba người không nói gì, nhưng cảm thấy trong lời Tư Niệm nói cũng có chút đạo lý.
Mấy người bàn tán hồi lâu về chuyện dáng người này.
Cuối cùng, Tư Niệm đổi đề tài câu chuyện: "Huỳnh Huỳnh, cậu còn chưa kể bác sĩ Lục cầu hôn cậu thế nào."
Nguyễn Huỳnh bật cười, miêu tả cảnh Lục Ngộ An cầu hôn mình một cách qua loa.
Khương Thanh Thời: "Tớ hơi hâm mộ rồi đấy."
Vân Sơ: "Hâm mộ cái gì?"
Khương Thanh Thời: "Tôi chưa từng được cầu hôn."
Tư Niệm: "Đây là do giám đốc Thẩm sai, cậu chờ một chút, lần sau tớ thấy giám đốc Thẩm, nhất định tớ sẽ nói chuyện với anh ấy."
Nguyễn Huỳnh: "Đúng vậy."
Mấy người cũng lên án Thẩm Ngạn một hồi, trọng tâm câu chuyện lại chuyển tới trên người Vân Sơ.
Thời gian cô ấy và Úc Đình Vân ở bên nhau rất lâu, hai người yêu hận dây dưa, Nguyễn Huỳnh biết không ít cũng không nhiều. Đối với chuyện tương lai của hai người họ thực ra cô cũng cảm thấy khá hứng thú.
Chẳng qua Vân Sơ vẫn luôn không thích nói tới chuyện của mình và Úc Đình vân. Mấy người Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm cũng ít hỏi tới.
Nhưng cũng có lúc kiềm chế không được, muốn biết dự định của Vân Sơ.
Vân Sơ bị ba người truy hỏi đến cùng, im lặng hồi lâu mới nói: "Thực ra tôi và Úc Đình Vân vẫn luôn có chuyện này không nói với mọi người."
Tư Niệm trợn tròn mắt: "Chuyện gì?"
Vân Sơ: "Có lẽ là hai chúng tôi đã lấy giấy chứng nhận từ trước rồi."
Ba người ngẩn ra.
Một hồi lâu sau, Nguyễn Huỳnh mới hoàn hồn: "Sớm như vậy à?"
Vân Sơ nghiêng đầu nhớ lại: "Thời gian cụ thể tôi đã quên rồi, khoảng hơn một năm trước."
Khương Thanh Thời: "... Hai người dù là một chút tin tức cũng không tiết lộ ra ngoài?"
Vân Sơ mỉm cười: "Chẳng qua là vì bọn tôi không lấy giấy chứng nhận ở trong nước, không thể tính là đầy đủ được."
Lần đó, cô ấy và Úc Đình Vân lấy giấy chứng nhận, cũng chỉ là sự xúc động nhất thời.
Sau khi lấy giấy chứng nhận, hai người chia tay rồi lại tái hợp, cũng từng xảy ra nhiều mâu thuẫn. Cũng vì chuyện này, Vân Sơ mới không thể nói với ai rằng mình và Úc Đình Vân đã lấy giấy chứng nhận.
Ba người hiểu ra.
Nguyễn Huỳnh im lặng một hồi, xúc động nói: "Tôi còn cho rằng tôi và bác sĩ Lục là cặp thứ hai lấy giấy chứng nhận."
Nhắc tới đây, Vân Sơ hỏi: "Hai đã chọn thời gian lấy giấy chứng nhận chưa?"
Nguyễn Huỳnh: "Chưa."
Khương Thanh Thời: "Dựa theo tiến triển của bác sĩ Lục, tớ đoán sẽ nhanh thôi."
Tư Niệm: "Cậu lấy giấy chứng nhận cũng không thể giấu mọi người, lấy được rồi chúng tớ sẽ chúc mừng cho cậu."
Nguyễn Huỳnh cười: "Biết rồi, tớ đảm bảo sẽ báo cho mọi người trước."
Ngâm suối nước nóng xong, mọi người đều tự trở về nghỉ ngơi.
Ngâm nước nóng rất dễ chịu, khi Nguyễn Huỳnh trở về phòng đã hơi mệt mỏi. Cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Lục Ngộ An nhìn vẻ mặt và dáng vẻ mệt mỏi của cô, khẽ nhếch môi: "Em mệt à?"
Nguyễn Huỳnh hắng giọng, ngước mắt nhìn anh: "Anh không thấy mệt sao?"
Lục Ngộ An ngừng lại, xốc chăn trên giường lên nằm cùng cô, giọng nói trầm thấp: "Không mệt."
Hơi thở của Lục Ngộ An tới gần, trong chốc lát Nguyễn Huỳnh cảm thấy sửng sốt.
Cô còn chưa kịp phản ứng, dây váy ngủ đã bị trượt xuống cánh tay. Nguyễn Huỳnh chớp mắt, Lục Ngộ An hôn xuống.
...
Bóng đêm ngoài cửa sổ rất đậm, vào đông gió rất lớn.
Đêm mùng một, so với đêm giao thừa, Nguyễn Huỳnh cũng không khá hơn là bao, tới tận hai, ba giờ khuya mới được nghỉ ngơi.
Nguyễn Huỳnh tắm rửa qua loa rồi đi ra khỏi nhà tắm, cô cảm thấy rất buồn ngủ cũng mệt chết đi được, nhưng đại não của cô rất phấn khởi.
Cô làm ổ ở trong lòng Lục Ngộ An, nói chuyện phiếm với anh một lát.
Nói xong, Lục Ngộ An đột nhiên hỏi cô: "Nếu năm nay đi lấy giấy chứng nhận, có cảm thấy sớm không?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, cô vừa nói chuyện này với bọn Tư Niệm tối nay xong, bây giờ Lục Ngộ An lại nhắc tới.
Tầm mắt hai người nhìn nhau.
Nguyễn Huỳnh hơi tròn mắt nói: "Hình như cũng khá tốt?"
Lục Ngộ An hiểu ra: "Chúng ta chọn thời gian thích hợp rồi đi?"
Nguyễn Huỳnh nói 'được'.
Lục Ngộ An lại hỏi: "Hôn lễ có ý tưởng gì không?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một hồi, lắc đầu: "Không có ý tưởng đặc biệt gì."
Lục Ngộ An nhéo má cô: "Anh sẽ tìm người lên kế hoạch? Chúng ta tới chọn?"
Nguyễn Huỳnh hắng giọng, im lặng một hồi mới nói: "Anh thực sự muốn sao?"
Lục Ngộ An: "Chuyện gì?"
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: "Bác sĩ Lục, lấy giấy chứng nhận, làm hôn lễ, anh không thể nuốt lời."
Lục Ngộ An nhướng mày, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô: "Em không muốn gả cho anh?"
"..." Nguyễn Huỳnh nghẹn lời: "Em không có ý này."
Cô chỉ muốn nhắc nhở Lục Ngộ An một chút, có muốn suy nghĩ lại hay không?
Lục Ngộ An biết suy nghĩ ở trong lòng của Nguyễn Huỳnh, anh cúi đầu, thân mật cọ xát chóp mũi của cô, giọng nói khàn khàn: "Trước kia anh từng có một giấc mơ."
Nguyễn Huỳnh: "Giấc mơ gì?"
Lục Ngộ An rũ mắt, ngậm lấy môi cô: "Mơ thấy hôn lễ của chúng ta."
Ánh mắt của Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ nhìn anh, không lên tiếng.
Ánh mắt dịu dàng của Lục Ngộ An nhìn cô giọng nói kiên định: "Chuyện anh muốn kết hôn với em, anh đã suy nghĩ rất lâu rồi."
Lâu đến mức mỗi ngày đều nghĩ, mỗi đêm đều mơ về nó.
Đó là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cũng chính là chuyện anh muốn làm với Nguyễn Huỳnh lúc này nhất.
Nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An đưa tay nhéo mũi cô: "Em đang nghĩ gì đó? Bị lời anh nói dọa sợ rồi à?"
Nguyễn Huỳnh chậm chạp lắc đầu: "Không có."
Cô mím môi, nhìn Lục Ngộ An, nói: "Em cũng nghĩ thật lâu, vì sao em lại chưa từng mơ thấy giấc mơ như vậy?"
Lục Ngộ An: "..."