Trừ phi giọng của Tư Niệm rất hợp, hoặc Tư Niệm không ra ai thích hợp hơn, cô mới phải đảm đương trọng trách này.
Mà bộ phim Tư Niệm đang lên kế hoạch ra mắt, nữ chính được xây dựng là một cô gái trẻ trung năng động, giọng thiên về mềm mại, phương ngữ Ngô êm ái nhẹ nhàng.
Đương nhiên, cô không lồng tiếng cho vai nữ chính trong bộ phim này.
Nguyễn Huỳnh lồng tiếng cho vai ba trong kịch bản, vai không xuất hiện nhiều và không có nhiều lời thoại.
Cô ấy là chị gái của nữ chính, tính tình dịu dàng ôn hòa, hai chị em có sự tương phản lớn trong tính cách.
Trong kịch bản, vai của Nguyễn Huỳnh có couple tên là Cố Hành Chi.
Trong kịch bản, lúc đầu hai người họ là cặp vợ chồng không có tình cảm gì, sau này mới lâu ngày sinh tình mà yêu đối phương.
Lời thoại Lục Ngộ An nghe được lúc nãy là lời trong kịch bản, sau khi cô nhận thấy được vài thay đổi trong vai diễn, nhịn không được hỏi ra miệng.
Âm lượng điện thoại không quá lớn, quán ăn nhỏ ẩn mình trong màn đêm yên tĩnh, yên ắng không tiếng động.
Lại thêm khoảng cách giữa hai người không xa, tự nhiên Nguyễn Huỳnh cũng nghe thấy ngữ điệu không quá giống với giọng nói hằng ngày của mình.
Nghe hết đoạn lời thoại đó, trong nháy mắt Nguyễn Huỳnh có chút hối hận, cô không nên trực tiếp đem một phần lớn lời thoại Tư Niệm đưa mình cho Lục Ngộ An nghe.
Nhưng mà, cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh như thường của Lục Ngộ An, có chút không xác định, anh có nghe ra đó là giọng cô hay không.
Dù sao thì giọng điệu dựa theo vai diễn để lồng tiếng, vẫn có sự khác biệt rõ ràng so với giọng lúc nói chuyện bình thường.
Nguyễn Huỳnh cúi đầu suy tư, không chú ý đến lúc đó Lục Ngộ An hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Thu âm được phân từng đoạn.
Nghe xong một đoạn nhỏ, Lục Ngộ An trả di động lại cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh xốc lại tinh thần ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn anh, “Thế nào, anh có hứng thú không?”
“...” Lục Ngộ An nhìn đôi mắt long lanh đó, dừng một chút mới mở lời, “Khi nào thì thu?”
Nghe vậy, đôi mắt Nguyễn Huỳnh sáng rực, cười đến vui vẻ, “Lúc nào anh tiện là được, cũng không phải rất gấp.”
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ này của cô, không khỏi mỉm cười, “Cần phải đến phòng thu âm chuyên nghiệp sao?”
“Không cần.” Nguyễn Huỳnh nói, “Anh cứ thu bằng di động rồi gửi cho tôi là được.”
Nói xong, cô mới nhớ đến chuyện cần dặn dò, “Nhưng mà anh cần ghi âm trong môi trường yên tĩnh, như vậy mới có thể nghe rõ.”
Lục Ngộ An hiểu ý, anh gật đầu đáp: “Tối mai sẽ gửi cho cô.”
“Được.” Khóe miệng Nguyễn Huỳnh cong lên, vội nói: “Vậy tôi cảm ơn bác sĩ Lục trước.”
Lục Ngộ An nhìn cô, ngoài dự đoán hỏi Nguyễn Huỳnh: “Cảm ơn như thế nào?”
“...” Nụ cười trên mặt Nguyễn Huỳnh bỗng chốc cứng đờ, không ngờ được anh sẽ nói như thế. Cô cho rằng anh sẽ trực tiếp trả lời mình, phất tay nói đừng khách khí.
Nghĩ kỹ lại, anh bận trăm công nghìn việc còn giúp cô làm việc bản thân không thành thạo, cống hiến giọng nói hay của mình, muốn cô cảm tạ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nguyễn Huỳnh nghĩ một chút rồi ngờ vực hỏi lại: “Mời anh ăn cơm nhé?”
Lục Ngộ An buồn cười, gọi khẽ: “Nguyễn Huỳnh.”
Anh nâng mi nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, dưới ánh đèn ấm áp, trong mắt anh như cất chứa ngọn lửa hừng hực.
Mãi một lúc sau Nguyễn Huỳnh mới nhận ra, cô chớp mắt: “Anh không muốn ăn cơm?”
Lục Ngộ An không lên tiếng.
Nguyễn Huỳnh im lặng tự hỏi, nghĩ đến việc thứ Hai tuần trước hai người một trước một sau đi tới quán bar: “Không thì tôi mời anh đi uống rượu nhé?”
Khoảng thời gian này cô không uống một giọt rượu nào, cũng có chút thèm, lại nói thêm: “Cuối tuần này là tròn một tháng tôi phẫu thuật rồi.”
Lúc nói lời này, Nguyễn Huỳnh nhìn vào Lục Ngộ An, ý tứ ám chỉ mãnh liệt - cô có thể uống rượu rồi đó.
Lục Ngộ An nghe được ý tứ ẩn giấu trong lời nói của cô, có chút muốn cười.
“Rất thích uống rượu?” Anh hỏi.
Nguyễn Huỳnh: “Thích chút xíu.”
Thật ra tửu lượng của cô không tốt, nhưng trước khi ngủ uống chút rượu có thể giúp ngủ rất ngon. Lâu ngày cũng tạo thành thói quen không có chuyện gì thì uống một ly rượu.
“Được không bác sĩ Lục?” Nguyễn Huỳnh hỏi lại một lần nữa: “Tuần sau mời anh uống rượu, tôi muốn thử loại anh giới thiệu.”
Lục Ngộ An hạ mắt đáp: “Tuần sau đi.”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt một chút, ý thức được có thể cuối tuần này Lục Ngộ An bận, sảng khoái nói: “Được thôi, vậy thì tuần sau.”
Ăn canh và bánh bao xong, hai người cũng không ở lâu trong quán, đứng dậy rời đi.
Đã nói là để Nguyễn Huỳnh mời, nhưng lúc tính tiền Lục Ngộ An lại giành trả trước.
Bóng đêm dày đặc, xe cộ trên đường càng ít hơn lúc đến. Hai bên đường cũng chỉ còn vài quán nhỏ sáng đèn.
Rạng sáng gió lớn, tóc Nguyễn Huỳnh bị thổi loạn, cô giơ tay vén tóc ra sau tai.
Lục Ngộ An không tiếng động đi bên ngoài, sánh vai cùng cô đi về phía trước. Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng của hai người như đang ôm lấy nhau.
Hai người yên lặng đi về phía bệnh viện, đến cạnh xe của Nguyễn Huỳnh.
Hầu hết đèn tầng trệt của khoa nội trú đã tắt, chỉ còn lại vài ngọn đèn đường ấm áp lờ mờ sáng.
Nguyễn Huỳnh mở cửa xe, nương theo ánh trăng nhìn người bên cạnh, gọi một tiếng: “Bác sĩ Lục.”
Cô nghĩ về chuyện thanh toán vừa nãy: “Không nói cảm ơn với anh nữa, tuần sau uống rượu đừng giành trả tiền với tôi được không?”
Lục Ngộ An rũ mi, nhìn cô chăm chú, hầu kết góc cạnh lăn lộn một chút.
Ngay sau đó, Nguyễn Huỳnh nghe anh nói ‘được’.
Nguyễn Huỳnh bỗng cười một cái: “Vậy tôi về nhà trước, anh cũng chú ý nghỉ ngơi.”
Lục Ngộ An nheo mắt, bảo: “Về đến nơi thì báo.”
Nhìn xe của Nguyễn Huỳnh dần đi xa khỏi tầm mắt, Lục Ngộ An hà hơi đuổi gió lạnh mới cất bước đi về khoa nội trú.
Gió thổi qua, trước mũi dường như còn lưu lại một cỗ mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng.
Rất quen thuộc cũng rất dễ ngửi.
Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh ngủ đến mười một giờ mới tỉnh.
Lúc cô dậy, Tư Niệm đã gửi tin nhắn thứ bốn mươi bảy cho cô. Hỏi cô buổi trưa muốn ăn gì, có phải ăn cơm rồi mới đến đài phát thanh không.
Nguyễn Huỳnh ngáp ngủ gọi lại cho cô ấy.
“Alo---“ giọng nói nhẹ nhàng của Tư Niệm vang lên: “Hôm nay sao cậu dậy muộn thế? Tối hôm qua lại mất ngủ à?”
Vừa tỉnh ngủ, giọng Nguyễn Huỳnh hơi khàn, đáp: “Có chút việc gấp, ba giờ tớ mới ngủ.”
Tư Niệm nhướng mày, hỏi lại: “Tăng ca à?”
“Không phải.” Nguyễn Huỳnh nói: “Đến nhà cậu rồi nói, buổi trưa tớ muốn ăn cá, có mua rồi chứ?”
Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm không sống chung, nhưng hai người ở cùng một khu.
Vì vậy tình hình chung là, Nguyễn Huỳnh - một kẻ nấu ăn không ngon cũng lười nấu sẽ qua Tư Niệm xin cơm.
Tư Niệm: “...Mua rồi, Muốn ăn kho hay hấp?”
Nguyễn Huỳnh đề cập một loại yêu cầu quá đáng: “Tớ muốn ăn luộc.”
“...”
Tư Niệm cạn lời: “Mau rửa mặt rồi qua đây.”
Nguyễn Huỳnh nhăn mày, mất vài giây mới tỉnh hẳn, đáp: “Biết rồi, qua ngay đây.”
Lười biếng lăn trên giường thêm một lát, Nguyễn Huỳnh sốc chăn đứng lên vào phòng tắm.
Buổi trưa ánh mắt trời có chút mạnh, hơi chói mắt.
Vệ sinh xong, Nguyễn Huỳnh tùy tiện thay quần áo, không makeup mà ra thẳng cửa luôn.
Cô định ăn xong mới về nhà makeup đi làm.
Lúc Nguyễn Huỳnh vào nhà, Tư Niệm đang bận rộn trong phòng bếp.
Cô ngửi thấy mùi, chậm rãi đi qua.
“Mc Nguyễn.” Tư Niệm lườm cô: “Nhìn còn vừa ý chứ?”
Nguyễn Huỳnh phối hợp với cô ấy, liếc nhìn một vòng: “Đem bán cũng được, chỉ không biết vị như thế nào.” Cô nói rồi đi lấy đũa: “Tớ trước tiên nếm thử, cho cậu ý kiến.”
Cô nói nghe thật đường hoàng, Tư Niệm trừng mắt nhìn cô một cái.
“Nếm xong thì bê thức ăn ra bên ngoài.”
Nguyễn Huỳnh nuốt hết thịt trong miệng xuống, đáp một tiếng.
Sức ăn của hai người không lớn, Tư Niệm nấu đơn giản ba món mặn một món canh.
Ăn một bát canh, Nguyễn Huỳnh cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Tư Niệm nhìn dáng vẻ này của cô, nhắc nhở: “Nói xem, tối qua làm chuyện xấu gì đó.”
“Không làm chuyện xấu.” Nguyễn Huỳnh vừa ăn vừa nói: “Cậu còn nhớ ngày đó chúng ta ở quán bar đụng phải Trần Tịnh Dương không?”
Tư Niệm: “Em trai của bác sĩ Lục, người vừa đáng yêu vừa đẹp trai đó hả?”
“Là cậu ấy.”
Tối qua Nguyễn Huỳnh tạm biệt Lục Ngộ An, sau khi về nhà tắm rửa thì chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ, cô theo thói quen lướt một lượt vòng bạn bè.
Vừa mở ra, cô đã nhìn thấy Trần Tịnh Dương tìm người phiên dịch trong vòng bạn bè.
Trùng hợp là, đoạn nội dung phiên dịch cậu ấy đăng là tiếng Đan Mạch Nguyễn Huỳnh từng học.
Vì vậy Nguyễn Huỳnh tự giới thiệu, làm phiên dịch viên thời vụ cho Trần Tịnh Dương.
Nghe cô nói xong, Tư Niệm im lặng không nói gì, một lát sau mới thắc mắc hỏi: “Nội dung gì lại cần thiên tài ngôn ngữ như cậu dịch hết hai tiếng.”
Nguyễn Huỳnh: “Một phần luận văn, thuật ngữ chuyên ngành hơi nhiều, tra tài liệu một lúc lâu.”
Nhắc đến vấn đề này, lần trước Tư Niệm quên hỏi: ‘Trần Tịnh Dương bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chắc hai mươi.” Nguyễn Huỳnh cũng chưa từng hỏi, nhưng lần trước lúc ăn đồ nướng cậu ấy có nói một câu, cậu ấy nhỏ hơn Lục Ngộ An chín tuổi, năm nay Lục Ngộ An hai mươi chín.
Tư Niệm ‘à’ một tiếng, lộ vẻ tiếc nuối: “Vậy thật sự là một em trai. “
Hai bọn họ qua vài tháng nữa đã hai mươi lăm rồi.
Nguyễn Huỳnh nghe thấy, trừng mắt nhìn cô ấy: “Không phải em trai thì cậu ấy cũng không phải mẫu người cậu thích.”
“Cái này thì chưa chắc.” Tư Niệm vui đùa nói: “Cậu ấy vừa đẹp trai vừa thú vị, rất ít người có thể không thích đấy. “
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, thế nhưng không có lời gì phản bác.
Tư Niệm tự trêu tự vui một lúc: “Đùa cậu chút thôi, nhưng mà tuổi Trần Tịnh Dương không phải còn đang đi học sao?”
Nguyễn Huỳnh ừ một tiếng: “Cậu ấy du học ở nước ngoài, vài tháng trước vừa về nước.”
Về phần tại sao chưa học xong đã về, Nguyễn Huỳnh không biết, cũng không hỏi.
Tin tức này là Trần Tịnh Dương trong lúc tán gẫu với cô vô tình nói ra.
Hai người trò chuyện vài câu về Trần Tịnh Dương, chủ đề chuyển qua kế hoạch chương trình mới.
Ăn cơm xong, Nguyễn Huỳnh phụ trách dọn dẹp, sau đó về nhà makeup đi làm.
Cùng lúc này, Lục Ngộ An vừa đến nhà.
Vốn dĩ, tám giờ sáng là anh có thể đi. Nhưng lại có một bệnh nhân hậu phẫu xuất hiện chút vấn đề, đợi sau khi xử lý xong, xác định tình hình ổn định thì đã mười hai giờ hơn.
Thức cả một đêm, Lục Ngộ An cũng không có khẩu vị gì, liền đi thẳng về nhà.
Làm anh bất ngờ là, người thường hay ngủ đến giữa trưa, sẽ ngồi ở phòng khách mở máy tính học bài.
Nghe thấy tiếng, Trần Tịnh Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, sao anh về muộn vậy?”
Một ánh mắt Lục Ngộ An cũng không cho cậu ấy, đáp: “Có chuyện?”
“...”
Trần Tịnh Dương nghẹn lời, đáng thương nói: “Không có chuyện gì thì không thể quan tâm anh chút à?”
Lục Ngộ An cười lạnh, ý tứ rất rõ ràng. Trần Tịnh Dương sẽ không vô cớ quan tâm nếu không phải tìm anh có việc, cũng sẽ không để ý mấy giờ anh tan ca trực.
Ý đồ bị nhìn thấu, Trần Tịnh Dương cũng không chột dạ, cậu ấy đem cuốn sổ ghi chú đặt trước mặt Lục Ngộ An: "Anh giúp em xem thử bản phiên dịch luận văn này còn có vấn đề gì không?"
Cậu ấy nói thêm với Lục Ngộ An: "Đây là tối hôm qua chị Nguyễn Huỳnh giúp em, nhưng chị ấy nói có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành lạ, sợ biểu đạt không đúng..."
Trần Tịnh Dương còn chưa nói xong câu nói kế tiếp, Lục Ngộ An đã bắt được trọng điểm, hỏi lại: "Nguyễn Huỳnh?"
Lục Ngộ An nhướng mi nhìn về Phía Trần Tịnh Dương: “Cô ấy giúp cậu phiên dịch?"
Trần Tịnh Dương nhìn thần sắc nghiêm nghị của anh, vô cớ bất an, đáp: “Đúng… Đúng ạ, làm sao vậy?"
Lục Ngộ An: "Cô ấy giúp cậu làm lúc nào?”
"Một giờ tối qua." Trần Tịnh Dương nói xong, chú ý thấy sắc mặt Lục Ngộ An càng khó coi.
Cậu ấy nuốt nước miếng, rụt rè nói: "Không phải em chủ động tìm chị Nguyễn Huỳnh đâu, là chị ấy xem vòng bạn bè của em, hỏi em có cần giúp hay không."
Lục Ngộ An im lặng không nói gì.
Anh quét mắt nhìn tư liệu trước mặt, dừng một chút mới nói: "Cô ấy dịch cho cậu đến mấy giờ?"
"Hình như là ba giờ." Trần Tịnh Dương nhớ lại, thành thật trả lời.
Lục Ngộ An lại trầm mặc.
Trần Tịnh Dương quan sát thần sắc của anh, không dám nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Lục Ngộ An xem xong, chọn hai thuật ngữ chuyên nghiệp ra sửa lại cho cậu ấy, trả máy tính, đứng dậy trở về phòng.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Trần Tịnh Dương buồn rầu vò tóc, anh cậu là vì cậu không học vấn không nghề nghiệp mà tâm tình không tốt, hay là vì chị Nguyễn Huỳnh giúp cậu đến khuya?
Ngẫm nghĩ, Trần Tịnh Dương cảm thấy là vế sau.
Dù sao việc cậu ấy không học vấn không nghề nghiệp thì Lục Ngộ An đã sớm biết.
Nhưng mà việc Nguyễn Huỳnh giúp cậu, vì sao anh cậu lại có tâm tình không tốt? Điểm này, Trần Tịnh Dương nghĩ không thông.
Cậu ấy nhìn cửa phòng đóng chặt, lòng hiếu kỳ càng cao.
Nhưng mà suy nghĩ vì mạng nhỏ mình, cũng không dám đi hỏi.
Nguyễn Huỳnh cũng không biết mình tiện tay giúp Trần Tịnh Dương phiên dịch một phần luận văn, có thể làm cho Trần Tịnh Dương nổi lên nhiều suy đoán như vậy.
Càng không biết người hỗ trợ kiểm tra lại chính là Lục Ngộ An.
Buổi chiều sau khi đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh làm việc luôn tay.
Đến chạng vạng, vào lúc những đồng nghiệp khác tan làm, cô bị Lâm Du Anh kéo đến phòng làm việc nghe cô ấy nói không ngừng.
Ý tứ đại khái là hy vọng cô đi cạnh tranh tiết mục mới.
Nguyễn Huỳnh nghe hơn mười phút, trả lời Lâm Du Anh: "Chị Du, để cho em một ngày suy nghĩ lại được không?"
Lâm Du Anh biết tính cô, sảng khoái khoát tay với cô trả lời: "Được, em đi làm việc đi. Ngày mai chính là hạn cuối cùng."
Nguyễn Huỳnh cười, đáp: "Vâng, cám ơn chị Du."
Trở lại chỗ làm, Nguyễn Huỳnh đang chuẩn bị trực tiếp đến phòng thu âm, di động đột nhiên rung lên.
Cô mở ra xem, là Triệu Kinh Vĩ gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô buổi tối có rảnh không, anh ta ở gần đài phát thanh, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không.
Lần trước ở quán bar, hai người đã trao đổi phương thức liên lạc.
Nhưng sau đó, cũng không ai mở lời chào trước.
Nguyễn Huỳnh không quá rõ, hôm nay anh ta tìm mình làm gì.
Suy nghĩ một lát, Nguyễn Huỳnh trả lời: "Giám đốc Triệu, hôm nay tôi hơi bận."
Lúc gửi tin đi, Nguyễn Huỳnh nhớ tới anh ta giúp mình chuyện gấp đó, bổ sung thêm cậu: "Cuối tuần anh có rảnh không? Nếu được tôi mời anh uống rượu."
Trả ơn sớm một chút, gánh nặng trong lòng mới có thể vơi đi.
Đợi một lát, Nguyễn Huỳnh nhận được tin trả lời của Triệu Kinh Vĩ: “Được, thứ sáu?"
Nguyễn Huỳnh: "Vâng."
Triệu Kinh Vĩ: "Quán bar lần trước."
Nguyễn Huỳnh: "Không thành vấn đề."
Trả lời xong, Nguyễn Huỳnh tắt màn hình, chuyên tâm làm việc.
Chờ lúc cô lại chạm vào di động, thấy đoạn thu âm Lục Ngộ An gửi đến.
Nháy mắt, tâm trạng Nguyễn Huỳnh tốt lên không ít.
Cô vội vàng tìm tai nghe điện thoại, khẩn trương lại kích động đeo vào.
Đeo xong, Nguyễn Huỳnh hít sâu một hơi, mở bản thu âm lên.
Trong tai chui vào vài âm thanh nhiễu, ngay sau đó, là âm thanh cô vô cùng quen thuộc, lại là giọng nói trầm thấp không quá giống so với trước đây nghe được.
"..."
Nghe xong, Nguyễn Huỳnh ngây ra một lúc lâu, lúc sau mới gửi cho Lục Ngộ An một dấu chấm hỏi.
Hỏi anh: "Sao anh lại..."
Lục Ngộ An: "Hả?"
Nguyễn Huỳnh hít sâu, bỗng nhiên cảm thấy được trên người có chút nóng, mặt cũng đỏ ửng.
Cô mím môi, nghe lại một lần đoạn thu âm Lục Ngộ An gửi tới, lại lục kịch bản đối chiếu, sau khi xác định chính mình không nghe lầm, cũng chưa gửi sai kịch bản cho anh, hoài nghi nói: “Hình như bản thu âm của anh có sửa lời kịch bản.”