Nhưng bây giờ, cô không tin cũng không được.
Cô phát hiện ra rằng sau khi Lục Ngộ An đón nhận tình cảm, nó rất khác với ấn tượng mà anh để lại cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh không ngờ rằng sau khi anh tỏ tình xong lại như thế này, một người ‘cuồng yêu’. Anh luôn có thể thẳng thắn nói với mọi người rằng anh thích cô và đang theo đuổi cô.
Tự nhiên, Nguyễn Huỳnh nghĩ đến một từ.
Ngoài lạnh trong nóng.
Vẻ tương phản của Lục Ngộ An, bản thân cô cũng rất sốc.
Và dường như cô cũng thích anh như vậy.
"Anh…" Nguyễn Huỳnh nghĩ mà hai má ửng hồng nhìn anh: “Không sợ bị đồng nghiệp chê cười sao?"
Lục Ngộ An nhướng mày, cười như không cười, hỏi: "Chê cười gì chứ?”
“Thì là… Tên cuồng yêu?” Nguyễn Huỳnh nghĩ tới từ này.
Nghe được một từ quá đỗi xa vời với mình, Lục Ngộ An cười nhạt, nhắc nhở Nguyễn Huỳnh: “Tôi còn chưa tới mức đó đâu."
Nguyễn Huỳnh định bác bỏ thì chợt bắt được điểm chốt trong câu nói của anh.
Cô không nói nên lời, khó chịu nhìn anh: "Bác sĩ Lục, anh đang gài bẫy tôi?”
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt long lanh đang nhìn mình của cô, yết hầu của anh khẽ chuyển động. Nguyễn Huỳnh nghĩ mình đang dọa người, nhưng thực tế toàn là đang ‘dụ dỗ’ người ta.
Anh chăm chú nhìn cô một hồi, sau đó nghiến chặt răng, lại cắn nhẹ đầu ngón tay cô, để lại dấu răng.
Sự đụng chạm ẩm ướt khiến hơi thở của Nguyễn Huỳnh nặng nhọc, cô có thể cảm nhận được một luồng điện chạy qua nơi răng anh tiếp xúc, trực tiếp đánh vào ngực cô.
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng dần nóng lên: "Anh..."
Lục Ngộ An vẫn kiềm chế bản thân, chỉ cắn đầu ngón tay như một hình phạt nhỏ, sau đó kiềm chế những xung động tiếp theo.
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh đây sâu xa, thanh âm khàn khàn nói: "Không hại em."
Hàng lông mi Nguyễn Huỳnh khẽ run, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình, tựa hồ đang đè nén một loại dục vọng nào đó.
Sau khi ý thức được, Nguyễn Huỳnh mím môi dưới, vội vàng rút tay về, đặt lên đùi nghiêm chỉnh, nói: "Vậy chúng ta trở về thôi?"
Lục Ngộ An ừm đáp, chợt nhớ tới một chuyện: “Đợi tôi một chút.”
Nguyễn Huỳnh nhìn anh mở cửa xe đi xuống, từ trong cốp xe lấy ra hai cái túi. Trở vào xe, anh liếc nhìn đồng hồ và đưa chiếc túi cho Nguyễn Huỳnh.
“Gì vậy?” Nguyễn Huỳnh cúi nhìn.
Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, thanh âm lanh lảnh: “Nguyễn Huỳnh, chúc giáng sinh an lành.”
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, một túi rất nặng, cô không có thời gian xem, cô phát hiện trong túi còn lại có một trái táo rất đẹp và tươi.
Cô ngắm nghía một hồi, không khỏi cười nói: "Tôi còn tưởng anh không đón lễ này chứ.”
Lục Ngộ An thẳng thắn nói: "Trước đây thì không."
Thậm chí không quan tâm đến nó.
Sở dĩ anh biết hôm nay là đêm giáng sinh vì nghe đồng nghiệp nói thế khi tan làm ngày hôm qua.
Anh tan làm trễ quá, hầu hết những trái táo đẹp trong cửa hàng trái cây đều đã bán hết.
Cuối cùng, Lục Ngộ An đã mua nó tại siêu thị nhập khẩu 24 giờ. Anh có thể không đón lễ nhưng anh sẽ cho Nguyễn Huỳnh cảm giác một không khí ngày lễ nên có.
Dù chỉ là một ngày lễ nhỏ.
Nguyễn Huỳnh hiểu ý của anh, cô liếc nhìn màn hình hiển thị thời gian ở mười một giờ năm mươi: "Em phải tranh thủ cắn một miếng trước khi qua ngày mới, nhỉ?”
Mặc dù cách làm này có chút mê tín.
Lục Ngộ An mím môi: "Muốn ăn thì cắn.” Anh lấy ra một chai nước khoáng: "Tôi rửa cho.”
Nguyễn Huỳnh bật cười rồi bóc ra để Lục Ngộ An rửa sạch.
Sau khi rửa sơ qua, Nguyễn Huỳnh cầm trái táo và cắn một miếng. Cô nhai chậm rãi, nhìn người bên cạnh đang nhìn mình, đảo mắt: "Bác sĩ Lục."
“Hửm?” Nửa đêm, giọng nói của Lục Ngộ An càng thêm hút hồn, càng thêm quyến rũ.
Nguyễn Huỳnh đưa táo ra trước mặt, cười rạng rỡ: "Mê tín với tôi, cắn một miếng đi ha?”
Có vẻ hơi trẻ con khi làm điều mê tín một mình, nhưng hai người thì được đó.
Lục Ngộ An nhắm mi lại, dời ánh mắt từ trên mặt cô đến trái táo. Táo bị cắn một lõm nhỏ, hẳn là quả táo còn khá tươi, nước dần rỉ ra.
Thấy Lục Ngộ An không nhúc nhích, Nguyễn Huỳnh ngây người, thấy mình đang đưa phần cắn dở cho anh. Cô toan đổi bên thì Lục Ngộ An cúi đầu cắn vào chỗ cô vừa cắn.
Vô hình chung, hai người trao nhau nụ hôn.
"..."
Âm thanh giòn rụm lanh lảnh vang lên bên tai, Nguyễn Huỳnh cảm thấy nhiệt độ bên tai vừa giảm xuống đã quay trở lại.
Cô mím môi, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Lục Ngộ An nói: “Ngon đấy chứ.”
Nguyễn Huỳnh xấu hổ, rõ ràng cô không cố ý tiếp xúc thân mật với anh theo cách này.
Nghe Lục Ngộ An nói vậy, cô lại không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Để chuyển hướng sự chú ý của mình, Nguyễn Huỳnh chỉ vào một chiếc túi nặng khác: "Còn cái này?"
“Mở ra xem.” Lục Ngộ An nổ máy, chuẩn bị đưa cô về nhà.
Nguyễn Huỳnh cắn một miếng nữa vào chỗ vừa cắn mới cắm cúi lấy đồ trong túi.
Điều khiến Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên, thứ đó nặng hơn cô tưởng.
Nhờ ánh sáng lập lòe ngoài đường rọi qua cửa sổ xe, cô thấy rõ một món quà khác mà Lục Ngộ An tặng cho cô.
Một bộ tuyển tập truyện cổ tích nước ngoài đã ngừng xuất bản, với chiếc ghim hoa hồng được ghim ở trang bìa trên cùng.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm đồ vật trong tay, kinh ngạc quay đầu lại: "Anh…"
Đến đèn đỏ, Lục Ngộ An đạp phanh nhìn cô, nói: "Nguyễn Huỳnh, giáng sinh vui vẻ."
Đêm giáng sinh anh là người cuối cùng chúc cô, còn lễ giáng sinh anh phải là người đầu tiên.
Đôi lông mi Nguyễn Huỳnh khẽ rung động, phát hiện kim đồng hồ vừa mới nhảy tới số không.
Cô khẽ chớp mắt, có rất nhiều điều muốn hỏi, và cuối cùng hỏi: "Đây là... Quà giáng sinh?”
“Không phải.” Lục Ngộ An nhìn cô đang ngây ra đó, khẽ ngước lên: “Là quà của đêm giáng sinh.”
Anh nói: "Còn quà giáng sinh tối nay sẽ tặng em."
Họ hẹn nhau đi ăn tối vào buổi tối.
Nguyễn Huỳnh không ngờ anh lại chuẩn bị chu đáo như vậy.
Chỉ là khi Nguyễn Huỳnh mở tập truyện cổ tích ra, cô thấy có cả chữ ký của tác giả. Cô mở to mắt một lúc, mới nghĩ ra và hỏi: "Sao anh lại nghĩ đến... Sẽ tặng tôi một bộ truyện cổ tích?"
Lục Ngộ An híp mắt: "Không thích sao?"
“Không.” Nguyễn Huỳnh nhẹ giọng nói: “Tôi rất thích nó.”
Chính là vì rất thích nên cô mới ngạc nhiên. Hình như cô không đề cập với Lục Ngộ An rằng cô thích truyện cổ tích.
Có chút ngây thơ khi nói rằng Nguyễn Huỳnh, sắp hai mươi lăm tuổi, suy nghĩ tương đối chín chắn, nhưng lại yêu thích những câu truyện cổ tích, và cô sẵn sàng tin vào chúng.
Không chỉ riêng truyện cổ tích mà nhiều lễ hội khác, chẳng hạn như lễ Giáng sinh mà mọi người đang tổ chức hiện nay, cô cũng tin vào sự tồn tại của ông già Noel.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù ba Nguyễn bận rộn đến đâu, cho dù đó là lễ hội trong nước hay lễ hội phương Tây, ông đều luôn đón cùng Nguyễn Huỳnh. Kể cả không rảnh, ông cũng sẽ không quên chuẩn bị quà cho Nguyễn Huỳnh.
Ba Nguyễn đã mất và "Người bảo vệ bình an" độc quyền của Nguyễn Huỳnh: "Ông già Noel" đã không còn nữa.
Năm đó là năm duy nhất Nguyễn Huỳnh không tin vào thế giới cổ tích. Về sau này, cô bắt đầu ôm hy vọng và tin tưởng trở lại.
Ba Nguyễn nói với cô rằng ngay cả khi ông không ở bên cạnh cô, ông vẫn sẽ luôn yêu thương cô. Món quà ông đang nợ, ông sẽ tìm cơ hội bù đắp cho cô. Nếu như lời hứa này không thực hiện được ở kiếp này, kiếp sau Nguyễn Huỳnh vẫn là con gái của ông, và ông nhất định theo bước chân cô khôn lớn…
-
Trong khi Nguyễn Huỳnh ngồi ngây người, hai người đã về tới cổng tiểu khu.
Xe dừng lại, Lục Ngộ An quay sang nhìn Nguyễn Huỳnh.
Ánh mắt anh nóng bỏng đến nỗi Nguyễn Huỳnh không thể phớt lờ anh.
Cô từ từ chuyển ánh mắt từ bộ truyện cổ tích sang khuôn mặt và bắt gặp ánh mắt của anh: "Lục Ngộ An."
Lục Ngộ An nhìn cô, ừm một tiếng: "Em muốn nói gì?"
Nguyễn Huỳnh cầm bộ truyện, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã cho cô trải qua cảm giác được yêu, được chiều chuộng thực sự một lần nữa.
Lục Ngộ An nhìn vào nét mặt của cô, lười biếng cười nói: "Vậy thôi hả?”
"..."
Nguyễn Huỳnh không hiểu, não chưa load kịp: "Tôi sẽ tặng lại.”
Thật ra trước đó cô đã nghĩ đến việc chuẩn bị quà giáng sinh cho Lục Ngộ An, nhưng mấy ngày nay cô quá bận rộn, không biết nên tặng gì cho anh.
Ban đầu cô định sáng ngủ dậy hỏi Khương Thanh Thời hoặc Tư Niệm, hoặc đến gặp Trần Tịnh Dương để hỏi xem Lục Ngộ An thích gì và đang thiếu gì.
Lục Ngộ An nghe vậy, ngẩn ra: "Tôi không có ý này."
Ánh mắt anh như lửa đốt dán chặt vào Nguyễn Huỳnh, giọng nói dịu dàng, vang vọng trong xe: "Em vừa nghĩ cái gì vậy?"
Nguyễn Huỳnh bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi nhớ ba."
Lục Ngộ An: "..."
Nguyễn Huỳnh nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Lục Ngộ An, liền nói: “Hồi ba tôi còn sống cũng hay tặng quà cho tôi”
Hầu hết những món quà mà ba cô đều là hạng bình dân. Nguyễn Huỳnh rất thích sách truyện, vì vậy ông sẽ chọn một dịp lễ trong năm để tặng cô một cuốn. Vào đêm Giáng sinh, ông sẽ đặt một chiếc mũ ông già Noel đầy quà cạnh gối của cô, và khi cô tỉnh giấc vào ngày giáng sinh sẽ nhìn thấy chúng.
Lục Ngộ An An nghe cô từ tốn kể lại, ánh mắt dính chặt vào đôi mắt sáng long lanh của cô.
Kể lại những hồi ức, Nguyễn Huỳnh hơi xúc động, nhưng đôi mắt vẫn sáng. Vì ngày xưa cô đã hạnh phúc mỗi ngày, vui vẻ mỗi ngày.
“Trong cái nón ấy có gì?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ: "Toàn là kẹp tóc con gái, móc khóa cặp, dây treo cặp, móc khóa gì đó, nhiều lắm." Cô nghiêng đầu nhìn Lục Ngộ An: “Hồi nhỏ tôi còn giận ba vì những thứ này nữa đó.”
Lục Ngộ An: "Hửm?"
"Có một năm, một người bạn cùng lớp kể được ba tặng một con búp bê phiên bản giới hạn. Tôi thích nó lắm luôn nhưng con búp bê đó là do ba của bạn đi công tác nước ngoài mang về, không có bán trong nước." Nguyễn Huỳnh nhớ lại: “Tôi đem con búp bê đó so với con búp bê bình thường mà ba em tặng."
Cô khi ấy đã nói nhiều lời khiến ba Nguyễn buồn.
Mặc dù sau đó cô đã xin lỗi ông, nhưng Nguyễn Huỳnh biết rằng tổn thương đã gây nên, có lẽ rất lâu sau đó, ông luôn hối hận và canh cánh về chuyện này.
Kể đoạn, Nguyễn Huỳnh vừa cười vừa hỏi Lục Ngộ An: “Hồi nhỏ có phải tôi vô lý lắm không?”
Lục Ngộ An: "Không."
Nguyễn Huỳnh sững sờ: "Sao lại không? Bây giờ nghĩ lại, em thấy mình lúc đó thật quá đáng.”
Lục Ngộ An ừm đáp, nhìn hốc mắt đỏ hoe của cô, đưa tay áp nhẹ mí mắt cô, dịu dàng nói: “Mà ba có giận em không?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt: "Hình như không."
Khi đó, ba Nguyễn đã kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu, đồng thời hứa rằng khi nào có điều kiện sẽ mua lại cho cô.
Đáng tiếc thay, con búp bê đó đã không còn bán nữa.
“Em có biết tại sao ông ấy không giận không?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Ngộ An cười nói: "Bởi vì ba thương em. Ông ấy biết em không cố ý nổi bướng với mình, cũng không phải không thích quà mình tặng.”
Chỉ là Nguyễn Huỳnh khi ấy còn nhỏ không kiểm soát được lòng so bì mà ghen tị với những gì người khác có.
Khi chúng ta còn nhỏ, dường như chúng ta luôn mắc lỗi như vậy trước mặt ba mẹ.
Chính vì điều này mà khi lớn lên, chúng ta có nhiều cơ hội hơn để chỉnh đốn và bù đắp những điều tốt cũng như chưa tốt trong quá khứ.
Tương tự, sẽ có nhiều kỷ niệm đặc biệt hơn với ba mẹ mình.
Sự toàn vẹn của cuộc sống luôn được tạo nên bởi cái tốt cái xấu, đúng và sai.
Nghe được Lục Ngộ An nói như vậy, Nguyễn Huỳnh hài lòng cười: "Chắc là vậy, tuy tôi vẫn còn hơi hối hận."
Lục Ngộ An có thể hiểu sự hối hận của cô, anh nhướng mày: "Ông ấy biết suy nghĩ của em."
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Mẹ tôi cũng nói như vậy đấy."
Hai người ngồi trong xe một lúc, Nguyễn Huỳnh lấy lại tinh thần rồi nói chào tạm biệt Lục Ngộ An: “Em về nghe, chạy chậm thôi đó.”
Lục Ngộ An trầm giọng đáp: "Về rồi tôi sẽ nhắn em."
Nguyễn Huỳnh cúi mặt, chỉ vào món quà và nói: "Tôi rất thích món quà."
Lục Ngộ An mím môi: "Tôi biết rồi.”
Nhìn thấy Nguyễn Huỳnh đi vào tiểu khu, bóng lưng cô đã biến mất khỏi tầm nhìn, Lục Ngộ An lái xe đi.
Đêm đã khuya, xe chạy trên đường vắng, để lại dấu vết rất nhỏ.
Bóng trăng lượn quanh, trăng mùa đông vẫn tỏ như vậy.
-
Ngủ một giấc tới mười giờ, Nguyễn Huỳnh thức dậy, Tư Niệm đã ở trên sô pha nhà cô.
Cô ngái ngủ nhìn cô ấy, đi đến bên cạnh ngồi xuống.
“Dậy rồi à?” Tư Niệm nhìn cô: "Đánh răng chưa?”
Nguyễn Huỳnh nhắm mắt: "Chưa, tớ nướng một lát nữa.”
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Tư Niệm dở khóc dở cười: "Tối qua mấy giờ cậu mới về?"
Nguyễn Huỳnh: "Hơn một giờ mới ngủ."
Tư Niệm không nói nên lời: "Bộ chương trình của cậu không định đổi giờ sao? Cứ đi làm không giờ giấc thế này cũng không hay.”
“Ừm.” Nguyễn Huỳnh mơ hồ nói: “Năm sau đi, tớ sẽ suy nghĩ.”
Tư Niên dừng lại một chút, suýt tưởng mình nghe nhầm: "Cậu chịu cho đổi chương trình thiệt sao?”
Nguyễn Huỳnh mở mắt: "Gì mà ngạc nhiên vậy?"
“Thì cậu nói đi?” Tư Niệm hỏi ngược lại: "Lúc trước có mấy chương trình mà chị Du giới thiệu cô có đi đâu, khư khư ôm chương trình này, sao giờ tự dưng chịu đổi rồi?”
Nguyễn Huỳnh trầm tư một lát, nói: "Không có gì là tự dưng."
Lần trước Lâm Du Anh nói với cô về chương trình mới, thực ra Nguyễn Huỳnh đã muốn cân nhắc nghiêm túc về việc thay đổi chương trình.
Lý do tại sao cô không nhận chương trình đó, một mặt là thính giả ở đây thực sự không thể bỏ qua, mặt khác, ngay cả khi kế hoạch trở nên thú vị, lòng hào hứng Nguyễn Huỳnh cũng chỉ là 40%.
Nếu cô muốn làm một chương trình hoàn toàn mới thì phải có hơn 80% lòng hứng thú với nó, thì cô ấy mới làm tốt.
Cô luôn ưu tiên sự yêu thích.
Tư Niệm nghe cô nói như vậy liền hiểu ra: "Vậy bây giờ cậu có chương trình mới?”
Nguyễn Huỳnh lườm cô nàng: "Hôm nay ghi hình chương trình cho kênh thiếu nhi vẫn ổn, lo xong cái này trước rồi nghĩ cái khác vậy.”
Tư Niệm đáp: "Cũng được."
Cô ấy nhìn con người đang uể oải gật gà gật gù trên sô pha, đang định giục cô đi rửa mặt, lát nữa Khương Thanh Thời sẽ qua ăn bữa. Chưa kịp lên tiếng, Nguyễn Huỳnh chợt mở mắt, hỏi cô ấy: "Theo cậu, lễ giáng sinh nên tặng gì cho nam?"
"..."
Tư Niệm nghẹn họng, ẩn ý nói: "Thà cậu hỏi nên tặng gì cho bác sĩ Lục thì hơn đấy.”
Nguyễn Huỳnh lườm cô bạn, răm rắp nghe theo: "Bác sĩ Lục thích gì nhỉ?”
Tư Niệm suy tư một lúc: "Tớ không có bạn trai sao mà biết.”
Nguyễn Huỳnh thở dài, đau đầu nói: "Tớ cũng không biết."
Đúng lúc chuông cửa vang lên, Nguyễn Huỳnh ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra, Khương Thanh Thời và hai vệ sĩ nặng đô đứng ngoài cửa.
Nguyễn Huỳnh chưa kịp hoan nghênh cô ấy, Khương Thanh Thời đã tháo cặp kính râm và nhìn cô: “Tớ dựng cây thông Noel trong nhà chắc không quá đáng chứ?”
Nguyễn Huỳnh lướt nhìn những thứ hai vệ sĩ đang cầm, lách người sang: "Cậu mời mà, không quá gì đâu."
Khương Thanh Thời hất cằm ra hiệu cho hai người đằng sau: "Đem đồ vào trong, rồi chuyển cái cây dưới lầu lên."
"..."
Nguyễn Huỳnh mặc cho Khương Thanh Thời tung hoành, một mình vào phòng tắm rửa mặt.
Đến khi cô rửa mặt xong, căn phòng khách không mấy rộng rãi của cô gần như đã bị cây thông Noel chiếm lấy. Nguyễn Huỳnh nhìn lên, may mà cây thông chỉ cao tới trần nhà, không cao quá.
Tất nhiên, cũng không cách nào vượt qua được.
Tư Niệm ngồi trên sô pha quay video.
Nguyễn Huỳnh bước tới qua: “Cậu ấy đâu rồi?"
Nói xong, cô nhìn hai người trong bếp.
Khương Thanh Thời thậm chí còn đưa cô nấu ăn tới nấu cho ba người họ.
Nguyễn Huỳnh há hốc mồm, nhỏ giọng nói với Tư Niên: "Nay là cuối tuần, cậu ấy đưa cô đầu bếp tới đây nấu, vậy chồng cậu ấy ăn gì trời?”
Tư Niệm đoán: "Chắc là chồng cậu ấy bận rộn với công việc, không cần ăn? Không phải sếp nào cũng như vậy sao? Quên ăn quên ngủ mới thành sếp được.”
Nguyễn Huỳnh: "Cậu nói đúng."
Hai người đang lẩm bẩm với nhau, Khương Thanh Thời đã sắp xếp xong mọi thứ, ra khỏi bếp.
“Ôi mệt thật.” Cô ấy ngồi xuống cạnh Nguyễn Huỳnh, nghiêng đầu nhìn cô: “Lại thức cả đêm à?”
Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt: "Bộ quầng thâm rõ vậy hả?"
“Bình thường.” Khương Thanh Thời mân mê lọn tóc xoăn dài của mình, nói: “Lát nữa không có việc gì, mình ăn xong rồi đi làm mặt ha.”
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô im lặng, sờ lên mặt và hỏi: "Da của tớ cũng xấu vậy à?”
Khương Thanh Thời cười với cô: "Còn xấu hơn tớ."
Nguyễn Huỳnh ngay lập tức đảo mắt với cô ấy.
“Nhưng đẹp hơn tớ.” Khương Thanh Thời ôm cánh tay cô, cúi nhìn: “Không biết mai mốt lợi dụng tên đàn ông thối nào đây.”
Tư Niệm ngồi cạnh đó đang ăn trái cây cũng xen vào: "Tương lai thì không biết, nhưng tương lai gần chắc là ‘lợi dụng’ bác sĩ Lục rồi."
Nhắc tới Lục Ngộ An, Khương Thanh Thời nhớ ra liền hỏi: "Tối nay hai người đi ăn với nhau ư?"
Nguyễn Huỳnh ừm đáp nhìn cô ấy: "Có dịp sẽ giới thiệu với các cậu.”
Khương Thanh Thời không có ý kiến, vốn dĩ cô ấy định đề nghị dẫn họ đến gặp chồng mình nếu có dịp, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt ngược trở lại, thôi khỏi vậy.
Chồng cô ấy không xứng đáng để gặp các cô gái xinh đẹp và dễ thương này.
-
Sau khi cây thông Noel được lắp đặt và bữa trưa đã sẵn sàng, các vệ sĩ và dì nấu ăn do Khương Thanh Thời mang đến rời khỏi đó.
Mùi thức ăn thoang thoảng khắp phòng khiến ai cũng thấy đói bụng.
Nguyễn Huỳnh từ trong tủ lạnh lấy ra ba lon bia trái cây: "Buổi trưa nhịn chút nha?"
Hai người cũng đồng ý.
Khui lon bia trái cây, ba người ngầm hiểu cùng cụng lon: “Giáng sinh vui vẻ.”
Ba người họ ăn ý cười nói.
Dì nấu ăn mà Khương Thanh Thời đưa toàn nấu những món bọn họ thích.
Dì ấy đặc biệt dặn dò, quan tâm đến sở thích của mỗi người.
Nguyễn Huỳnh chưa ăn sáng nên lúc này đã đói cồn cào.
Cô đưa thức ăn vào miệng lia lịa mới thấy bản thân đã lấy lại được sức.
Cả ba vừa ăn vừa trò chuyện.
Bữa ăn mất khoảng một tiếng.
Xong xuôi, Khương Thanh Thời đề nghị chơi tù xì chọn quà.
Nhiều món quà lớn nhỏ được treo trên cây thông Noel đã được trang trí. Nhiều món là do Khương Thanh Thời đem đến, cũng có một vài mà Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm chuẩn bị.
Hoạt động này đã có từ khi họ còn học đại học.
Sau khi Khương Thanh Thời ra nước ngoài, không còn cây thông Noel nữa. Nhưng mỗi năm vào dịp này, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm sẽ nhận được quà từ nước ngoài.
“Tới luôn.” Nguyễn Huỳnh giơ tay: "Nhào vô, ai thắng thì được chọn?”
Cả Khương Thanh Thời và Tư Niệm đều không có ý kiến.
Cả ba cùng đoán.
Người chiến thắng đầu tiên là Tư Niệm, cô ấy chọn một món quà đơn giản được treo trên đó.
Theo thứ tự là Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời.
Khương Thanh Thời đã thắng ván thứ hai và cô ấy lấy một trong những món mà Nguyễn Huỳnh đã chuẩn bị.
Người thứ ba lại là Tư Niệm Anh, cô cũng chọn quà của Nguyễn Huỳnh.
Lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Nhìn thấy đống quà càng lúc càng chất cao cạnh hai người họ, Nguyễn Huỳnh suýt nữa đòi nghỉ chơi: “Bộ nay số tớ đen hả trời?”
Khương Thanh Thời và Tư Niệm nhìn nhau và cười đáp: "Làm gì có, trên cây còn nhiều mà, chúng ta còn nhiều lượt kia mà.”
Nguyễn Huỳnh chán nản: "Ok, thử lại một lần, tớ cũng không tin không thể thắng được ván nào.”
Sự thật đã chứng minh, đôi khi người ta chiến tới đâu thua tới đó.
Đến ván thứ bảy, thứ tám, Nguyễn Huỳnh vẫn không thắng nổi.
Ngay cả Khương Thanh Thời và Tư Niệm cũng thay phiên nhau cho cô biết họ sẽ ra gì, nhưng Nguyễn Huỳnh thua vẫn thua.
Ở ván cuối cùng, Nguyễn Huỳnh đã đánh cược cả sự tôn nghiêm của mình.
"Nếu tớ mà thua nữa thì năm năm tớ chả thèm quà giáng sinh.”
Khương Thanh Thời và Tư Niệm không nhịn được cười, cả hai đưa mắt nhìn nhau, cả hai nhất trí ra kéo, để Nguyễn Huỳnh ra búa, thế là thắng một ván.
Nguyễn Huỳnh biết hai người đã nhường cho mình, bèn cười ngượng ngùng: "Vậy tớ không ngại nữa đâu đấy, chọn cái dưới cùng."
Tư Niệm: “Mau mở ra xem Thanh Thời gói cái gì bên trong vậy.”
Khương Thanh Thời: "Xem nào."
Nguyễn Huỳnh chơi tù xì dở quá.
Lời nguyền này đã như thế này kể từ khi học đại học.
Nguyễn Huỳnh khom người nhặt lên, cảm nhận được độ nặng, cô quay đầu nhìn Khương Thanh Thời: "Gì mà nặng vậy?"
Cô mở nắp hộp quà, Nguyễn Huỳnh sững người khi nhìn thấy thứ bên trong.
Trong hộp quà lớn, không chỉ là một món quà.
Bên trong nào những túi hiệu, đồng hồ yêu thích của Nguyễn Huỳnh, và một cặp tai nghe mà gần đây cô yêu thích nhưng chưa có thời gian để mua. Điều khiến cô choáng váng là bộ truyện cổ tích.
Nó giống hệt bộ Lục Ngộ An đã tặng cô tối qua.
Nguyễn Huỳnh lấy bộ truyện ra và nhìn Khương Thanh Thời: "Cậu thấy nó ở đâu thế?”
“Hả?” Khương Thanh Thời biết cô thích bộ này nhất: "Tớ mua của một nhà sưu tập sách nước ngoài, anh ta nói có ba bộ, bộ có chữ ký đã được mua với giá cao nên tớ chỉ có thể mua bộ không có chữ ký."
Nguyễn Huỳnh cúi nhìn, đứng dậy và quay trở lại phòng trong khi hai người họ kinh ngạc, và lấy ra một bộ tương tự.
“Đù.” Tư Niệm kinh ngạc: "Cậu có bộ này hồi nào vậy?”
Nguyễn Huỳnh giải thích nói: "Lục Ngộ An tặng tớ tối qua."
Tư Niệm và Khương Thanh Thời bất ngờ ra mặt: “Sao anh ấy biết cậu thích bộ truyện này?”
Nguyễn Huỳnh: "Tớ cũng rất bất ngờ."
Tư Niệm ngồi đó suy đoán: "Chẳng lẽ là Trần Tịnh Dương nói cho anh ấy? Cậu có từng nhắc tới Trần Tịnh Dương không?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ: Tớ không nhớ.”
Nhiều lúc họ có nói về sở thích của nhau, nhưng cô thực sự không nhớ mình có nói mình cực thích thích truyện cổ tích trong lúc uống uống bia tán gẫu với Trần Tịnh Dương hay không.
Ba người họ im lặng một lúc.
Khương Thanh Thời nói: "Cậu có kể hay không cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là bác sĩ Lục có thể mua nó tặng cho cậu, chứng tỏ anh ấy được đấy chứ."
Tư Niên nhướng mày: "Chỉ ‘được’ thôi ư?"
"Đương nhiên." Khương Thanh Thời ngạo nghễ nói: "Còn lại, chúng ta xem biểu hiện của anh ấy."
Nguyễn Huỳnh bị cuộc nói chuyện của hai người chọc cười, khóe môi hơi cong lên: "Không nói chuyện này nữa."
Cô ôm món quà nhìn hai người họ: "Cảm ơn nghe, tớ rất thích."
Khui hết quà, ba người họ đi spa.
Biết Nguyễn Huỳnh có hẹn với Lục Ngộ An, Khương Thanh Thời đã nhờ chuyên viên makeup riêng của mình trang điểm cho cô tự nhiên và tinh tế sau khi kết thúc buổi spa.
-
Điểm 5:40, Lục Ngộ An đến địa chỉ mà Nguyễn Huỳnh gửi để đón cô.
Hai người hẹn nhau đến nhà hàng lúc sáu giờ.
Chờ một hồi, anh mới nhận ra gì đó, ngước mắt nhìn người đi ra cách đó không xa.
Trông thấy cách ăn mặc và trang điểm của Nguyễn Huỳnh, ánh mắt Lục Ngộ An đứng khựng.
Trời gió lạnh, Nguyễn Huỳnh mặc một chiếc váy len màu đỏ rượu, mặc dù khoác thêm chiếc áo khoác dài nhưng vẫn không che được thân hình đẫy đà của cô.
Cô thường để kiểu tóc đuôi ngựa thấp buông xõa, mái tóc dài uốn xoăn càng khiến khuôn mặt cô thêm phần xinh đẹp và quyến rũ, chuyên viên makeup còn chấm một nốt ruồi nhỏ ngay đuôi mắt, tăng thêm cảm giác thu hút.
Lục Ngộ An luôn biết rằng Nguyễn Huỳnh rất đẹp, không trang điểm vẫn đẹp.
Nhưng ngay lúc này, anh vẫn không thể phủ nhận rằng mình đã bị cô mê hoặc đến mức mất trí.
Nguyễn Huỳnh không khỏi đỏ mặt trước ánh mắt Lục Ngộ An nhìn mình, nhưng lời nói vẫn thẳng thắn: "Bác sĩ Lục đang nhìn gì thế?”
Cô hơi cong khóe môi: "Chắc anh không nhìn tôi đến ngốc luôn nhỉ?”
“Không được ư?” Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh hả lên, và nhìn anh một cách ngạc nhiên.
Lục Ngộ An rũ mi, ánh mắt như lửa đốt dán chặt cô, hơi nhướng mày, trầm giọng nói: "Đẹp lắm."
Thế nên anh mới ngây người, điều dễ hiểu thôi mà.
Nguyễn Huỳnh ngầm hiểu ý anh, trên môi bất giác nở nụ cười: "Rồi rồi, tôi cũng thấy hôm nay mình rất đẹp."
Lục Ngộ An cười và mở cửa xe cho cô.
Sau khi lên xe, cả hai đi đến nhà hàng.
Nhà hàng là do Lục Ngộ An chọn, cô không biết nó ở đâu.
Đến trước cửa nhà hàng, Nguyễn Huỳnh mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.
Mãi đến khi bước vào, cô mới biết nhà hàng mà Lục Ngộ An chọn là một nhà hàng có tuyết rơi mà cô thấy trên mạng và quan tâm nó.
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên nhìn Lục Ngộ An.
Như biết cô muốn hỏi cái gì, Lục Ngộ An nói: "Tôi đã hỏi Tư Niệm."
Nguyễn Huỳnh bừng tỉnh: "Thảo nào."
Lúc cô đến spa hồi chiều, Khương Thanh Thời hỏi cô ăn tối ở đâu, cô bảo cô không hỏi.
Còn Tư Niệm thì nói chắc chắn Lục Ngộ An sẽ cho cô một bất ngờ, bữa ăn tối nay nhất định sẽ khiến cô hài lòng.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh không nhịn được cười nói: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An nhìn xuống.
Nguyễn Huỳnh và anh ngồi cạnh cửa sổ, nói: "Sao anh lại bắt đầu ‘thâu tóm’ người xung quanh tôi rồi?"
Lục Ngộ An cười: "Em không thích?"
Nguyễn Huỳnh cẩn thận suy nghĩ một chút: "Không hẳn."
Cô cười dịu dàng, sáng như sao: "Tôi cho phép anh ‘thâu tóm’ Tư Niên."
Lục Ngộ An câu môi.
Thực ra đồ ăn của nhà hàng cũng bình thường, thậm chí còn không ngon bằng cô đầu bếp của Khương Thanh Thời nấu.
Nhưng không khí của nhà hàng rất tốt.
Đây là một trong số ít nhà hàng trong khu đô thị tặng dù trong suốt trong bữa ăn và có tuyết nhân tạo.
Tuyết, cứ sau nửa giờ sẽ rơi một lần.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ăn gần xong, những bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Qua chiếc ô trong suốt, Nguyễn Huỳnh chuyên chú quan sát.
“Lục Ngộ An.” Cô đột nhiên gọi anh.
Lục Ngộ An nhìn cô.
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng ngời nhìn anh: "Anh muốn dầm tuyết không?”
Nghe cô hỏi, Lục Ngộ An lập tức đóng dù. Những bông tuyết rơi bồng bềnh, bị gió thổi bay phấp phới, rơi trên tóc, rơi xuống vai.
Ánh mắt họ ngầm chạm vào nhau, như mọi khi.
“Muốn tuyết rơi nữa.” Khi tuyết nhân tạo ngừng rơi, Nguyễn Huỳnh xúc động.
Lục Ngộ An nhìn xuống: “Em thích tuyết sao?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu, nhìn một vòng những vị khách khác.
Mọi người đều mang nụ cười trên môi, đang chuyện trò, có cặp trao nhau cái ôm cái hôn.
Nguyễn Huỳnh cười gật đầu: "Thích chứ, tôi thích tuyết, cũng thích mưa.”
Nói rồi, Nguyễn Huỳnh dừng lại, ngước mắt nhìn Lục Ngộ An, khắc sâu vào trong đầu đường nét gương mặt của anh, nhìn anh và nói: "Hình như thời tiết nào tôi cũng thích."
Trời nắng, trời không nắng, trời mưa, trời tuyết, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông, cô thích tất cả.
Nó giống như.
Thích người trước mắt cô đây, cô thích anh bất kể anh là bác sĩ dịu dàng, hay dáng vẻ không đứng đắn ngoài lạnh trong nóng mãnh liệt khi đứng trước mặt cô, cô đều thích.