Cậu ấy nghĩ lại, ngoài việc nhờ anh đến cục cảnh sát ký tên cho mình, cũng không làm chuyện gì đặc biệt quá đáng mà. Mà đây cũng không phải lần đầu tiên anh đến cục cảnh sát đón mình, không thể nào vì chuyện này mà tâm trạng không tốt được.
Cân nhắc cả nửa ngày, cuối cùng Trần Tịnh Dương đã tìm ra lý do.
“Anh.” Cậu ấy quay đầu nhìn Lục Ngộ An: “Không lẽ anh ghen à?”
Xe lái vào bãi đỗ xe, ánh đèn từ mờ tối chuyển sang sáng chói.
Nghe được lời nói của Trần Tịnh Dương, sắc mặt Lục Ngộ An vẫn không chút thay đổi, thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn cậu ấy.
Trần Tịnh Dương nhìn dáng vẻ không hề dao động của anh, cậu ấy có hơi nghi ngờ đối với trực giác của mình.
Chẳng lẽ cậu ấy đoán sai rồi sao?
Không thể nào, trực giác của cậu ấy trên phương diện này rất hiếm khi không đúng.
Đỗ xe xong, Lục Ngộ An mới nâng mi nhìn cậu ấy lạnh nhạt nói: “Xuống xe.”
Trần Tịnh Dương: “… Vâng.”
Đi theo Lục Ngộ An vào nhà, Trần Tịnh Dương nhịn không được tiếp tục nói về chuyện lúc nãy: “Nếu không phải là ghen sao anh lại bảo em câm miệng hả?”
Lục Ngộ An không để ý đến cậu ấy, anh xoay người đi vào phòng bếp.
Trần Tịnh Dương cũng đi vào theo, miệng nói không ngừng: “Hay là không thích chị Nguyễn Huỳnh?” Không đợi Lục Ngộ An kịp nói gì, cậu ấy lại tiếp tục lải nhải: “Vậy càng không phải, nếu như anh ghét một ai thì một ánh mắt anh cũng không cho người ta, sao có thể ăn khuya với chị ấy chứ.”
Bao nhiêu năm nay, Trần Tịnh Dương tự nhận là người hiểu rõ anh họ mình nhất.
Cậu ấy nhỏ hơn Lục Ngộ An chín tuổi, vì chuyện làm ăn của ba mẹ bận rộn nên lúc học tiểu học và cấp hai đa phần đều ở nhà của Lục Ngộ An.
Trước khi học cấp ba, Lục Ngộ An có được con gái yêu thích hay không, Trần Tịnh Dương không biết rõ, bởi vì lúc đó cậu ấy còn quá nhỏ. Nhưng sau khi Lục Ngộ An lên cấp ba, anh thường ở lại tiểu khu, cũng vì vậy mà thường có rất nhiều cô gái trong trường học tỏ tình với anh, tặng quà, còn mời anh đi ăn.
Nhưng trong ký ức của cậu ấy, dường như trước giờ Lục Ngộ An chỉ toàn từ chối.
Anh là một người vừa có ngoại hình đẹp vừa có khuôn mặt đẹp, vậy mà lại rất không thích thân cận với người khác giới.
Vì chuyện này, bác của Trần Tịnh Dương rất đau đầu. Bà thường nói với Trần Tịnh Dương, sợ rằng cả đời này Lục Ngộ An cũng không yêu ai.
Trần Tịnh Dương còn bận suy nghĩ, chợt thấy Lục Ngộ An đang rót nước.
Miệng cậu ấy lúc này đã khô khốc, nhanh tay giật lấy ly nước anh đang rót, uống ừng ực.
“...”
Lục Ngộ An không so đo với cậu ấy, anh rót thêm một ly mới.
Lần này, Trần Tịnh Dương không dám đến giật nữa.
Đợi Lục Ngộ An uống nước xong, cậu ấy mới nói tiếp: “Anh, anh nói một câu đi.”
“Nói gì?” Lục Ngộ An biết mà còn hỏi.
Trần Tịnh Dương chợt thấy cạn lời: “Vì sao lúc nãy anh lại bảo em im lặng?”
“Cậu quá ồn.” Lục Ngộ An có sao nói vậy.
Câu trả lời này làm Trần Tịnh Dương không cách nào phản bác.
Cậu ấy lâm vào trầm tư: “Ngoại trừ nguyên nhân này thì không còn nguyên nhân khác sao?”
Lục Ngộ An lườm cậu ấy: “Cậu còn muốn lý do khác?”
“Có phải anh...” Nói được một nửa, Trần Tịnh Dương bỗng dừng lại, cậu ấy cảm thấy nếu mình hỏi Lục Ngộ An có phải anh có ý với Nguyễn Huỳnh không, chắc chắn anh sẽ không nói cho mình, thậm chí còn không để ý đến cậu ấy. Suy nghĩ một chút, cậu ấy đổi câu hỏi: “Có phải chị Nguyễn Huỳnh có ý gì với anh không?”
Tuy rằng buổi tối cậu ấy không cảm thấy hai người có ý tứ rõ ràng gì với nhau ở quán đồ nướng nhưng lúc nói chuyện, cậu ấy cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ quá hài hòa.
Làm cậu ấy không thể không nghĩ nhiều.
Nghe thấy lời của Trần Tịnh Dương, Lục Ngộ An trầm mặc một lúc: “Trần Tịnh Dương.”
Trần Tịnh Dương nhiệt tình đáp lời, mong chờ câu trả lời của anh.
Lục Ngộ An xoay người rời đi, đi đến cửa phòng sách thì quay đầu nhìn cậu ấy, anh nói tiếp: “Còn ồn ào nữa, tối nay về nhà mình ngủ.”
“?”
Trần Tịnh Dương sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Ngộ An đã đóng cửa lại chặn cậu ấy bên ngoài.
Đối mặt với cánh cửa đã được đóng kín, Trần Tịnh Dương đang suy xét giữa việc có được đáp án và bị đuổi ra ngoài trong giây lát, sau đó lựa chọn vế sau.
Cậu ấy biết rõ, Lục Ngộ An là người nói được làm được.
…
Bên kia, Nguyễn Huỳnh vừa đến nhà không lâu, đã nhận được điện thoại của Thôi Trị.
Ông vừa hoàn thành nhiệm vụ và trở về trong cục, nhìn thấy bánh kem cùng với mảnh giấy Nguyễn Huỳnh để lại cho ông. Nếu không phải Nguyễn Huỳnh mang bánh kem qua, ông cũng quên hôm nay là sinh nhật mình.
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Chú Thôi, sinh nhật vui vẻ, chú giữ gìn sức khỏe.”
Thôi Trị cười: “Ừ, hôm nay bận quá. Đợi vài hôm nữa chú Thôi nghỉ phép, cháu cũng có thời gian rảnh, chú Thôi mời cháu ăn cơm.”
Nguyễn Huỳnh nói vâng.
Thôi Trị lại dặn dò cô vài câu, bảo cô chú ý sức khỏe, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ông, nếu cần cứ trực tiếp đến cục cảnh sát tìm ông.
Bởi vì phần lớn thời gian ông đều ở trong cục.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh ngồi một lúc lâu trên sô pha, mới chậm rãi đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.
Không biết có phải vì cuộc điện thoại của Thôi Trị hay không, mà cả đêm Nguyễn Huỳnh đã mơ rất nhiều. Giấc mơ hỗn loạn hết lên, làm cả đêm cô chẳng thể ngủ ngon.
Sáng thứ hai, Nguyễn Huỳnh theo lời hẹn đến bệnh viện.
Không nằm ngoài dự kiến của cô, lượng công việc của bệnh viện vào thứ hai lớn hơn nhiều so với những ngày khác.
Sau khi kiểm tra xong, Nguyễn Huỳnh đến cổng bệnh viện dạo một chút, mua vài thứ rồi trở về khu nội trú thăm Kỳ Kỳ.
Ngày mai cô sẽ về đài phát thanh làm việc nên muốn tận dụng ngày nghỉ cuối cùng ở bên cô bé.
Không khác lắm với khoa khám bệnh bên kia, khoa nội trú bên này dù là các ngày trong tuần cũng rất bận rộn.
Thấy cô đến, một vài điều dưỡng quen biết chào hỏi cô, nói cho cô Kỳ Kỳ đang ở trong phòng rồi vội vàng rời đi.
Lúc Nguyễn Huỳnh đến, Kỳ Kỳ đang rót nước.
Cô còn chưa lên tiếng, cô bé đã vui mừng ngẩng đầu, rất chính xác đi đến chỗ cô đang đứng: “Chị Nguyễn, chị đến rồi sao?”
Nguyễn Huỳnh thấy cô bé biết là mình đến thì ngạc nhiên không thôi: “Sao em biết là chị?”
Hôm nay cô đến cũng không nói trước cho Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cười rạng rỡ, đợi sau khi cô ngồi xuống mới nói: “Trên người chị có mùi rất thơm, em có thể ngửi ra.”
Nguyễn Huỳnh không nhịn được bật cười: “Mũi của Kỳ Kỳ nhà chúng ta sao mà thính thế.”
Được cô khen, Kỳ Kỳ có chút kiêu ngạo: “Anh Lục cũng nói mũi em thính, mỗi lần anh ấy đến phòng bệnh, em đều đoán ra được.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Vậy em có thể nói cho chị, mùi cơ thể trên người bọn chị có gì khác nhau không?”
Kỳ Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trên người anh Lục có mùi kẹo, kiểu chua ngọt ấy.”
Nguyễn Huỳnh bị sự hình dung của cô bé chọc cười, có thể hiểu sự hình dung của cô bé về mùi hương trên người Lục Ngộ An là từ đâu.
“Vậy chị thì sao?” Cô hỏi.
Kỳ Kỳ im lặng một lúc lâu, quay mặt về phía Nguyễn Huỳnh nói: “Là ấm áp, có chút giống với mùi hương trên người của mẹ trước đây.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra.
Cô vốn nghĩ Kỳ Kỳ sẽ dùng chiếc bánh kem mà cô mua, hay là chocolate lần trước cô cho để hình dung cô giống như hình dung Lục Ngộ An.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ được, cô bé sẽ dùng từ ấm áp có hàm chứa tình yêu này để tặng cho mình.
Nhận thấy được sự im lặng của Nguyễn Huỳnh, Kỳ Kỳ có chút lo lắng: “Chị Nguyễn, sao chị không nói gì rồi? Có phải Kỳ Kỳ nói sai rồi không?”
“… Không phải.” Nguyễn Huỳnh bị cô bé gọi quay trở lại thực tại, cầm lấy bàn tay không bị tiêm kia của cô bé: “Chỉ là chị có hơi bất ngờ, Kỳ Kỳ hình dung chị quá tốt đẹp. Mà mấy hôm nay em có chăm chỉ nghe sách không?”
Lần trước cô đến đã biết, Lục Ngộ An có tặng cô bé một cái máy nghe sách, trong đó có rất nhiều cuốn sách thú vị phù hợp với trẻ em trong độ tuổi này.
Kỳ Kỳ gật đầu: “Có ạ, ngày hôm trước anh Lục còn đọc truyện cổ tích cho em nghe.”
Nghe được lời này, trong đầu Nguyễn Huỳnh hiện lên một hình ảnh.
Lục Ngộ An mặc áo blouse, ngồi ngay ngắn bên giường bệnh, cầm một cuốn truyện cổ tích nhiều màu sắc trên tay kể truyện cho Kỳ Kỳ nghe.
Bình thường giọng nói của anh đã rất dễ nghe, nếu kể truyện cổ tích, có cảm xúc thêm vào, chắc chắn sẽ còn đặc biệt hơn.
Nhất thời, Nguyễn Huỳnh sinh ra cảm giác hâm mộ Kỳ Kỳ.
Cô cũng muốn nghe Lục Ngộ An kể chuyện, muốn nghe giọng anh. Không biết lúc kể chuyện cho Kỳ Kỳ, cô có thể 'lên lớp ké' hay không.
Trò chuyện cùng Kỳ Kỳ một lúc, Nguyễn Huỳnh cũng cầm ra bức tranh, mở quyển truyện cổ tích Lục Ngộ An đã đọc ra tìm một truyện khác đọc cho cô bé nghe.
Ở bệnh viện một tiếng, Nguyễn Huỳnh cũng không nhìn thấy Lục Ngộ An.
Cô cho rằng có lẽ Lục Ngộ An đang trong phòng phẫu thuật.
Vừa định rời đi, Nguyễn Huỳnh đụng phải Vu Tích Ngọc vừa đi vừa thở dốc: “Điều dưỡng Vu.”
Vu Tích Ngọc nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười: “Cô Nguyễn, phải đi rồi sao?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Điều dưỡng Vu, tôi muốn hỏi một chuyện.”
Vu Tích Ngọc: “Cô nói đi.”
Lúc Nguyễn Huỳnh xuất viện, Vu Tích Ngọc không trong thời gian ca làm. Nên cô đã đưa tinh dầu cho một y tá khác, nhờ người ta trả giúp cho cô ấy, lại quên hỏi cô ấy mua tinh dầu ở đâu.
Hôm nay trùng hợp gặp phải nên Nguyễn Huỳnh muốn trực tiếp hỏi: “Lần trước tôi mất ngủ, tinh dầu an thần hỗ trợ giấc ngủ cô cho tôi đó mua ở đâu vậy? Có tiện cho tôi phương thức liên hệ hoặc địa chỉ không?”
Vu Nhất Ngọc ngơ ra: “Tinh dầu gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh trợn mắt: “Chính là cái lọ sứ nhỏ rất xinh đẹp, trước khi tôi xuất viện một ngày cô đưa cho tôi đấy.”
Vu Tích Ngọc nhớ lại: “Ngày mà bác sĩ Lục trở về sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Đúng.”
“Cái đó không phải của tôi.” Vu Tích Ngọc cười xin lỗi, giải thích với Nguyễn Huỳnh: “Món đồ đó là của bác sĩ Lục.”
Cô ấy nói với Nguyễn Huỳnh, ngày đó sau khi đưa cô trở về phòng bệnh, Lục Ngộ An đã tìm hiểu bệnh tình của Nguyễn Huỳnh từ Vu Tích Ngọc.
Sau khi biết cô bị mất ngủ, đã lấy lọ tinh dầu từ phòng làm việc của mình, bảo cô ấy đặt dưới gối của Nguyễn Huỳnh để giúp Nguyễn Huỳnh thư giãn dễ đi vào giấc ngủ hơn.
Nói xong, Vu Tích Ngọc nhìn cô: “Nếu cô cần dùng thì có thể hỏi bác sĩ Lục.”
Nguyễn Huỳnh chậm chạp chớp mắt, xác nhận lại với cô ấy: “Lọ tinh dầu đó, là bác sĩ Lục bảo cô đưa cho tôi à?”
Vu Tích Ngọc: “Đúng vậy.”
Nguyễn Huỳnh có hơi bất ngờ nhưng sau đó lại cong môi cười dưới ánh mắt khó hiểu của Vu Tích Ngọc: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn điều dưỡng Vu.”
Vu Tích Ngọc cười đáp lời: “Cô Nguyễn khách sáo rồi.”
Trò chuyện với Vu Tích Ngọc vài câu, Nguyễn Huỳnh mới rời khỏi bệnh viện.
…
Do là thứ hai nên có rất nhiều ca phẫu thuật được lên lịch, trong đó có một ca khá phức tạp.
Đợi đến lúc Lục Ngộ An hoàn thành xong công việc mới có thời gian rảnh đi giải quyết cơn đói trong dạ dày thì Tất Khải Hoàn cũng đã đến.
“Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An nhìn anh ta: “Đêm nay cậu trực à?”
“Không phải.” Tất Khải Hoàn nghẹn ngào: “Tôi là loại người như vậy à?”
Lục Ngộ An nhướn mày, biết mà không nói.
Tất Khải Hoàn ngượng ngùng, tự giác nói: “Trong thời gian ngắn, có lẽ tôi không cần cậu đi trực giúp tôi nữa.”
Lời này quá mức quen thuộc, Lục Ngộ An lạnh nhạt nói: “Lại thất tình rồi à?”
Sự tinh tế của câu nói đó chính là nằm ở chữ 'lại'.
Tất Khải Hoàn là một chuyên gia tình yêu của khoa mắt, quen bạn gái không mười cũng tám. Nhưng đáng tiếc là, mỗi một người anh ta quen đều không được lâu.
Nhưng mà anh ta cũng không nản lòng vì thất tình quá nhiều lần, trên con đường yêu đương, Tất Khải Hoàn vẫn luôn giữ vững niềm tin nó sẽ như tên của mình, mong chờ 'chiến thắng mà về'.
Yên lặng một lúc, Tất Khải Hoàn nói thầm: “Cậu nói xem tâm tư phụ nữ có phải như mò kim đáy bể hay không? Chỉ là khi cô ta khen ngợi kỹ thuật dùng dao của đầu bếp nhà hàng thu nhập bình quân cũng khoảng ba ngàn nhân dân tệ, tôi thấy vậy thì nói kỹ thuật của tôi còn điêu luyện hơn cả đầu bếp thì cô ta mắng tôi ghê tởm, nói tôi nói chuyện làm cô ta buồn nôn.”
Anh ta rất không hiểu nói tiếp: “Tôi dùng dao điêu luyện như vậy, sao lại thành việc làm cô ta khó chịu rồi?”
Lục Ngộ An: “…”
Tất Khải Hoàn nhìn anh: “Sao cậu không nói gì hết?”
Lục Ngộ An: “Không có gì để nói.”
Tất Khải Hoàn liếc xéo anh một cái: “Bỏ đi, dù sao tôi chính là nói cho cậu tôi lại thất tình, những phiên trực gần đây của cậu đều có thể giao cho tôi.”
Rất nhanh, Lục Ngộ An đã ăn no: “Hôm nay có phải cậu có bệnh nhân đến tái khám không?”
“Có.” Tất Khải Hoàn nói: “Thì sao?”
Lục Ngộ An: “Cô ấy phục hồi như thế nào rồi?”
Tất Khải Hoàn đang muốn trả lời thì bỗng trợn tròn mắt, cố ý hỏi ngược lại: “Ai phục hồi thế nào? Hôm nay tôi có tận mấy người bệnh nhân đến tái khám lận.”
Lục Ngộ An giương mắt, thần sắc rất tự nhiên: “Người tôi hỏi là Nguyễn Huỳnh.”
Anh thành thật như vậy, ngược lại khiến Tất Khải Hoàn không biết nói gì. Anh ta nghẹn lời, nói tình huống của Nguyễn Huỳnh cho anh: “Cũng ổn, sau phẫu thuật chỉ còn lại chút vết sẹo, tôi bảo cô ấy đi lấy thuốc mỡ, thoa lên vết sẹo thì có thể gần như mờ hẳn.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn chằm chằm Lục Ngộ An: “Cậu và cô ấy có quan hệ gì thế?”
Lục Ngộ An ăn cơm xong, thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Không có quan hệ gì.”
Tất Khải Hoàn: “… Không có quan hệ gì mà cậu lại đặc biệt hỏi tôi.” Anh ta rất không tin nói tiếp: “Tôi không tin đâu.”
Lục Ngộ An đứng lên chuẩn bị về phòng làm việc, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Không tin còn hỏi.”
Tất Khải Hoàn: “?”
Về đến văn phòng, Lục Ngộ An chuẩn bị nghỉ ngơi, lại bị Tất Khải Toàn kinh ngạc nhìn giỏ trái cây không biết từ đâu xuất hiện trên bàn nói: “Cái này ai tặng cậu đấy, không sợ bị bệnh viện bắt được đem ra làm gương à?”
Lục Ngộ An nâng mắt lên nhìn, còn chưa kịp lên tiếng, Tất Khải Hoàn đã cầm tấm thiệp trong giỏ trái cây lên mở ra nhìn thì thấy một cái tên quen thuộc.
“Nguyễn Huỳnh?” Anh ta rất ngạc nhiên: “Vì sao Nguyễn Huỳnh tặng giỏ trái cây cho cậu?”
Tất Khải Hoàn mơ màng: “Có phải cô ấy tặng nhầm người rồi không, tôi là bác sĩ chữa trị chính của cô ấy, giỏ trái cây này nên tặng tôi mới đúng.”
Vừa lúc Vu Tích Ngọc đi vào có việc, cô ấy nhẹ giọng nói: “Không tặng sai người đâu, cô Nguyễn nói tặng cho bác sĩ Lục.”
Tất Khải Hoàn câm nín, không biết xấu hổ nói: “Tôi mặc kệ, tôi phải ăn chung.”
“Được thôi.” Lục Ngộ An giật tấm thiệp từ trên tay anh ta, đưa mắt nhìn, chữ trên đó là của Nguyễn Huỳnh, thanh mảnh có lực, dịu dàng mà nhã nhặn.
Nhìn hồi lâu, Lục Ngộ An tìm số điện thoại mà mình đã từng gọi vào nửa tháng trước trong di động rồi gọi một lần nữa.