Hương hoa ngập tràn trong không khí.
Nguyễn Huỳnh nghe được tin nhắn thoại của Lục Ngộ An khi đang đứng cạnh một chậu hoa mao lương trắng, nụ hoa mới chỉ khẽ hé nở, đang chực chờ nở rộ.
Nghe xong tin nhắn đó, cô không kìm được mà khẽ cong môi. Trong lúc lơ đãng, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy dáng vẻ mình cười rộ lên phản chiếu trong gương cũng có chút giống với đóa hoa mao lương trắng trước măt.
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, sau đó trả lời Lục Ngộ An: “Không.”
Nếu cô nói không, Lục Ngộ An sẽ tìm lý do thuyết phục cô. Lúc đó Nguyễn Huỳnh cũng sẽ không khách sáo nữa, cô muốn nghe lý do anh dùng để thuyết phục mình.
Lục Ngộ An không lấy làm ngạc nhiên khi nghe Nguyễn Huỳnh trả lời mình như thế.
Anh quay đầu nhìn về phía mặt trời bên ngoài cửa sổ, bất chợt nở nụ cười và nói với cô: “Đầu bếp trong căn-tin dành cho cán bộ nhân viên nấu món cá kho khá là ngon.”
Nguyễn Huỳnh: “?”
Cô ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi lại: “Sao anh biết tôi thích ăn cá?”
Nguyễn Huỳnh cầm di động ngẫm nghĩ, hẳn là cô chưa từng nói với Lục Ngộ An rằng mình thích ăn cá mà nhỉ?
Sau khi gửi tin nhắn đi, một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Lục Ngộ An: “Xem ra là thật nhỉ.”
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên tột đỉnh, chẳng lẽ Lục Ngộ An chỉ đoán bừa thôi sao?
Cô còn chưa kịp hỏi câu đó, Lục Ngộ An đã gọi điện thoại tới.
“Alo.” Nguyễn Huỳnh ấn nghe điện thoại, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng của Lục Ngộ An: “Nguyễn Huỳnh, tôi phải vào phòng phẫu thuật rồi. Nếu thuận lợi thì khoảng mười hai giờ sẽ kết thúc.”
Nguyễn Huỳnh định thần lại, không tiếp tục chủ đề ban nãy nữa mà nói: “Vậy anh đi làm tiếp đi, một lúc nữa tôi sẽ đi thăm Kỳ Kỳ luôn.”
Lục Ngộ An bổ sung thêm: “Nếu kết thúc muộn thì không cần chờ tôi đâu.”
Sau khi vào phòng phẫu thuật, Lục Ngộ An cũng không dám cam đoan là anh có thể bước ra ngoài vào đúng mười hai giờ.
Có đôi khi sẽ gặp phải tình huống đột xuất nên anh phải nói trước với Nguyễn Huỳnh một câu.
Nguyễn Huỳnh khựng lại, hiểu ý anh muốn nói bèn đáp: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, bó hoa của Nguyễn Huỳnh cũng đã được gói xong.
Cô ôm hoa về trong xe, lái xe đi tới bệnh viện.
…
Khi Nguyễn Huỳnh tới bệnh viện, Lục Ngộ An đã bước vào phòng phẫu thuật.
Cô chào hỏi với Vu Tích Ngọc ở quầy điều dưỡng và tặng bó hoa trong tay cho họ xong mới tới phòng bệnh của Kỳ Kỳ.
Mấy ngày liền không gặp, Nguyễn Huỳnh cảm thấy Kỳ Kỳ lại nảy nở thêm một ít.
Mặc dù trẻ con bằng tuổi cô bé không đến mức mỗi ngày một khác, nhưng cũng biến hóa rất nhanh.
Nguyễn Huỳnh ngồi bên cạnh giường nhìn cô bé, bỗng nhớ tới lời của của Lục Ngộ An nói với viện trưởng cô nhi viện vào thứ bảy ngày hôm đó.
Kỳ Kỳ được chuyển từ cô nhi viện ở nông thôn tới cô nhi viện của họ mới cách đây không lâu. Cô bé bị bỏ rơi từ khi còn rất nhỏ.
Cho tới giờ vẫn chưa tìm thấy cha mẹ của em ấy.
Trước khi nghe viện trưởng nhắc tới, Nguyễn Huỳnh chưa từng nghĩ rằng bây giờ vẫn còn có chuyện trẻ con bị bỏ rơi, nhưng điều đó lại xảy ra ngay trước mắt ho.
Lúc đó, cô bỗng dưng càng hiểu rõ lời Lục Ngộ An nói với mình ngày trước.
Kỳ Kỳ là một cô bé thiếu thốn tình thương, không có cảm giác an toàn.
Thế nên anh hy vọng cô thật lòng yêu quý cô bé, càng hy vọng mọi người đối xử tốt với em ấy là tình cảm thuần khiết không bao hàm bất cứ mục đích nào.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ miên man, bất chợt có người khẽ vỗ vai cô.
Cô hơi nghiêng đầu, bắt gặp đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh của Vu Tích Ngọc: “Cô Nguyễn, có tiện ra ngoài với tôi một lúc không?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu đáp: “Tôi bảo với Kỳ Kỳ một câu đã.”
“Được.”
Nguyễn Huỳnh báo với Kỳ Kỳ một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Phòng bệnh số 12 nằm ở góc trong cùng, một bên là cửa sổ cuối hành lang. Nắng sớm khá đẹp, ánh nắng chiếu rọi vào trong qua lớp cửa sổ thủy tinh khiến hành lang trở nên sáng ngời.
Nguyễn Huỳnh cất tiếng hỏi: “Điều dưỡng Vu tìm tôi có chuyện gì à?”
Vu Tích Ngọc nói: “Lúc nãy tôi bận quá nên chưa kịp cảm ơn cô.”
Ý của cô ấy là cảm ơn Nguyễn Huỳnh đã tặng hoa cho các cô.
Nguyễn Huỳnh khẽ cong môi, đáp: “Là việc tôi nên làm mà, đừng khách sáo.”
Những gì cô làm chỉ là điều nhỏ nhoi. Khi cô nằm viện, Vu Tích Ngọc và mọi người đã rất quan tâm chăm sóc cô. Nguyễn Huỳnh tặng hoa chỉ để bày tỏ lòng biết ơn với họ thôi.
Vu Tích Ngọc nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, không khỏi thất thần thốt lên: “Cô Nguyễn, lúc trước tôi nói chẳng sai chút nào cả.”
“Sao cơ?” Nguyễn Huỳnh có hơi không theo kịp suy nghĩ của cô ấy.
Vu Tích Ngọc nói: “Cô thật sự rất đẹp.”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh không khỏi bật cười, đáp: “Cảm ơn.”
Măc dù từ nhỏ tới lớn cô đều được nghe câu này, nhưng lúc nghe thấy, Nguyễn Huỳnh vẫn rất vui vẻ. Chẳng có ai là không thích được khen cả, cô cũng vậy.
Vu Tích Ngọc khen cô xong lại nghiêm túc nói: “Thực ra tôi gọi cô lại chủ yếu là muốn hỏi thứ bảy này cô có rảnh không?”
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Vu Tích Ngọc gật đầu, nói: “Thứ bảy là ngày Kỳ Kỳ làm phẫu thuật.”
Nguyễn Huỳnh biết Kỳ Kỳ sẽ làm phẫu thuật vào tuần này, nhưng tuần trước cô nghe Lục Ngộ An nói với viện trưởng ở cô nhi viện là thời gian cụ thể còn phải đợi lúc đi làm mới xác định được. Mấy hôm nay cô bận nên cũng chưa kịp hỏi.
Có điều Nguyễn Huỳnh nhớ rõ có rất ít bác sĩ thực hiện phẫu thuật vào thứ bảy. Trừ khi là trường hợp khẩn cấp, nếu không thì thông thường sẽ sắp xếp vào các ngày trong tuần.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Huỳnh không khỏi hỏi lại: “Sao lại xếp lịch vào thứ bảy?”
Vu Tích Ngọc hắng giọng, nói với Nguyễn Huỳnh: “Lịch phẫu thuật của bác sĩ Lục tuần này khá kín, Kỳ Kỳ là trường hợp bệnh nhân đặc biệt của anh ấy.”
“Trường hợp đặc biệt?” Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên thốt lên.
Vu Tích Ngọc giải thích với cô: “Bệnh viện của chúng tôi có luồng cứu hộ xanh, luồng xanh của Kỳ Kỳ là nhờ bác sĩ Lục xin giúp.”
Nói vậy thì hầu hết các bệnh viện đều sẽ có “luồng xanh” khám chữa bệnh, số lượng mỗi khoa có hạn. “Luồng xanh” là để dành cho những người bệnh cần phẫu thuật nhưng tài chính có hạn hoặc do những nguyên nhân khác.
Kỳ Kỳ được cô nhi viện đưa tới, vốn dĩ phù hợp với điều kiện. Chỉ có điều tổng hợp các yếu tố khác dẫn tới việc xin “luồng xanh” của cô bé tốn không ít công sức.
Nguyễn Huỳnh dường như hơi hiểu một chút, nghĩ môt lúc rồi nói: “Có nghĩa là bác sĩ Lục thực hiện phẫu thuật miễn phí cho Kỳ Kỳ. Để không làm lỡ lịch phẫu thuật của các bệnh nhân khác nên mới sắp xếp vào thứ bảy có phải không?”
Vu Tích Ngọc cười đáp: “Có thể hiểu là như vậy.”
Nguyễn Huỳnh nghe cô ấy nói xong, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh. Kỳ Kỳ không gọi cô, vẫn đang ngoan ngoãn truyền nước.
Cô lặng thinh một lúc lâu, sau đó hỏi: “Mấy giờ thứ bảy vậy?”
Vu Tích Ngọc đáp: “Khoảng mười giờ sáng.”
Sợ Nguyễn Huỳnh nghĩ nhiều, cô ấy còn bổ sung thêm: “Hôm đó viện trưởng cô nhi viện cũng sẽ đến, nhưng tôi cảm thấy Kỳ Kỳ rất thích cô, em ấy là một đứa trẻ khá trưởng thành. Cho dù muốn cô tới nhưng có lẽ em ấy sẽ không nói ra, thế nên tôi mới mạo muội hỏi cô một câu.”
“Được, tôi biết rồi.” Nguyễn Huỳnh cười nói với Vu Tích Ngọc: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi, tôi sẽ tới sớm một chút.”
Cô hiểu ý của Vu Tích Ngọc, có càng nhiều người ở bên cạnh Kỳ Kỳ, em ấy sẽ càng bớt sợ hãi.
Vu Tích Ngọc nói chuyện với Nguyễn Huỳnh xong cũng quay trở lại quầy điều dưỡng làm việc tiếp.
Nguyễn Huỳnh đứng bên cạnh cửa sổ một lúc rồi mới quay trở lại phòng bệnh.
Lúc cô đi vào, Kỳ Kỳ đã ngủ rồi.
Em ấy ngủ rất ngoan, nằm im, cũng không đạp chăn ra.
Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, tới tận lúc đã truyền hết bình nước mới hoàn hồn lại.
-
Lúc Lục Ngộ An kết thúc ca phẫu thuật, cởi đồ phòng mổ ra và cầm lấy điện thoại, đồng hồ đã gần nhích sang một giờ chiều.
Wechat của anh có hai tin nhắn đến, đều là của Nguyễn Huỳnh nhắn lại lúc hơn mười hai giờ.
Nguyễn Huỳnh: “Bác sĩ Lục, đài phát thanh có việc đột xuất, tôi về trước đây.”
Nguyễn Huỳnh: “Lần sau tôi sẽ tới thưởng thức tay nghề của đầu bếp, chắc không muộn đâu nhỉ?”
Lục Ngộ An cụp mắt, đáp: “Không đâu.”
Trả lời tin nhắn xong, Lục Ngộ An quay về văn phòng.
Bước vào văn phòng, Tất Khải Hoàn đang vừa uống cà phê vừa xem bệnh án.
Tất Khải Hoàn nhìn thấy Lục Ngộ An thì ngẩng đầu chào hỏi anh: “Vừa kết thúc à?”
“Ừ.” Lục Ngộ An cầm ly nước uống một ngụm nhuận giọng, mấy tiếng liền không uống một giọt nước, giờ anh khát khô cổ họng, không có sức để nói chuyện.
Uống xong, Lục Ngộ An lấy tay khẽ xoa hàng mày.
Bỗng dưng, bả vai bị vỗ bộp một cái: “Tôi uống cà phê của cậu rồi đó.”
Lục Ngộ An khựng lại, liếc mắt nhìn anh ta hỏi: “Cà phê gì?”
“...”
Tất Khải Hoàn ngẩn ra, giơ cốc cà phê uống hết hơn nửa trong tay lên hỏi: “Cái này không phải của cậu hả?”
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn cốc cà phê trong tay anh ta, cảm thấy có hơi quen quen.
Thấy anh im lặng không nói gì, Tất Khải Hoàn mới cảm thấy không ổn: “Không phải là cậu mua thật hả?”
Lục Ngộ An khẽ nhíu mày, hỏi: “Lúc về phòng cậu thấy cốc cà phê này ở trên bàn tôi à?”
Tất Khải Hoàn đáp: “Đúng thế, có hai cốc. Còn một cốc nữa Đại Từ lấy đi rồi.”
Đại Từ là một bác sĩ lớn tuổi hơn bọn họ một chút trong văn phòng.
Mối quan hệ giữa mọi người trong phòng họ rất tốt.
Ăn chút đồ của nhau cũng không cần phải hỏi trước, mọi người đều sẽ không để ý. Nghề của bọn họ lúc bận thì có khi phải nhịn đói thật lâu. Đa phần là trên bàn có gì, bọn họ đều có thể tùy tiện ăn cái đó.
Quan hệ giữa Tất Khải Hoàn và Lục Ngộ An cũng là như vậy. Khi Lục Ngộ An mua cà phê sẽ tiện thể mang thêm mấy cốc, ai thích thì uống, Tất Khải Hoàn cũng như thế.
Nói xong, Tất Khải Hoàn ngó Lục Ngộ An lẩm bẩm: “Không phải là cho cậu, vậy cái này là…”
Anh ta còn chưa nói hết, Lục Ngộ An đã đứng dậy bước ra ngoài.
“Điều dưỡng Vu.” Vu Tích Ngọc đang chuẩn bị chợp mắt một lúc, bỗng nghe thấy Lục Ngộ An gọi mình.
Cô ngẩng đầu lên, hỏi: “Có chuyện gì vậy bác sĩ Lục?”
Lục Ngộ An nghĩ một lúc, hỏi: “Có phải cô để hộ cà phê lên bàn tôi không?”
“Đúng vậy.” Vu Tích Ngọc gật đầu đáp: “Cô Nguyễn bảo tôi đưa cho anh lúc sắp rời khỏi.”
Sợ Lục Ngộ An không vui, Vu Tích Ngọc còn khẽ nói: “Cô ấy bảo để cho anh nâng cao tinh thần, hẳn là anh sẽ thích.”
Thực ra nếu là bình thường, Vu Tích Ngọc sẽ không phụ trách đưa tặng đồ cho bác sĩ giúp bệnh nhân.
Nhưng cô cảm thấy quan hệ giữa Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không giống như bệnh nhân và bác sĩ bình thường nên mới thường xuyên làm như vậy.
Lục Ngộ An thấy biểu cảm bồn chồn lo lắng của cô ấy, dịu lại hỏi: “Cô ấy đi lúc mấy giờ?”
“Ăn cơm với Kỳ Kỳ xong thì đi, khoảng mười hai giờ.” Vu Tích Ngọc thành thực đáp.
Lục Ngộ An gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Cô nghỉ ngơi đi.”
Thấy anh đi ra ngoài xong lại quay về, Tất Khải Hoàn hỏi: “Hỏi ra chưa? Cà phê của ai đấy?”
Lục Ngộ An nhìn cốc cà phê đã uống hết một nửa trước mặt mình, cảm xúc rối bời, nói: “Túi đựng cà phê vứt rồi à?”
Tất Khải Hoàn thốt lên: “Hả?”
Anh ta ngơ ra hỏi: “Cậu lấy túi đựng làm gì?”
Lục Ngộ An vẫn im lặng.
Tất Khải Hoàn thấy Lục Ngộ An nhìn mình chằm chằm thì có hơi chột dạ, lo lắng nói: “Vứt vào thùng rác rồi, không phải là cậu muốn đi tìm manh mối đó chứ? Trong túi đó chẳng có gì cả đâu.”
“...”
Nghe Tất Khải Hoàn nói thế, Lục Ngộ An mím môi không nói lời nào.
Anh tìm manh mối gì chứ.
“Không phải.” Để ngăn Tất Khải Hoàn tiếp tục lải nhải, anh liếc mắt nhìn logo in trên cốc quen thuộc kia, nói: “Cậu uống đi, lần sau mua của quán này…”
Anh ngừng một lúc, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Tôi đi ăn cơm đây.”
Tất Khải Hoàn: “?”
Cậu ta ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Ngộ An, liếc nhìn logo chiếc cốc trong tay lẩm bẩm: “Quán này thì làm sao? Chí ít cậu cũng phải nói cho hết câu đã chứ.”
…
Đầu bên kia, Nguyễn Huỳnh tranh thủ lúc rảnh nhìn qua điện thoại mới thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình cách đây nửa tiếng.
Ngoại trừ trả lời câu hỏi lần sau đi ăn có muộn không của cô, còn có một tin nhắn nữa tựa như đang phàn nàn vậy.
Lục Ngộ An: “Xin lỗi, cà phê bị đồng nghiệp uống mất rồi.”
Không hiểu vì sao, trong đầu Nguyễn Huỳnh bỗng hiện lên biểu cảm của Lục Ngộ An lúc nhắn những dòng này.
Cảm giác giống như là có một chút ấm ức.
Nguyễn Huỳnh cúi đầu khẽ cười, cầm di động nhắn lại: “Vậy chúng ta hòa nhau.”
Lục Ngộ An trả lời tin nhắn rất nhanh: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Tôi chưa được nếm thử món ăn anh định mời tôi, anh cũng chưa được uống cà phê tôi mời, có phải là đã hòa nhau rồi không?”
Lục Ngộ An: “... Cô tính như vậy hả?”
Nguyễn Huỳnh biết ý của anh, không khỏi bật cười: “Anh không ủng hộ kiểu tính này à?”
Lục Ngộ An: “Ừ.”
Nguyễn Huỳnh đang định hỏi anh lý do, Lục Ngộ An đã nhắn tới: “Cô bị thiệt.”
Nhìn thấy ba chữ này, Nguyễn Huỳnh hơi ngẩn ra.
Sau khi ra ngoài xã hội, thực ra cô đã phải chịu không ít thiệt thòi. Lúc trước cũng từng so đo tính toán, nhưng lần nào cũng đều bị nói là keo kiệt. Không nhất thiết phải tính toán chi li như thế, rộng lượng một chút đều tốt cho tất cả mọi người.
Dần dà Nguyễn Huỳnh cũng thực sự lười so đo tính toán những chuyện nhỏ nhoi vặt vãnh.
Thế nên đã rất rất lâu rồi chưa có ai nói với cô mấy chữ “cô bị thiệt” này.
Dù cho, cô không cảm thấy mình sẽ không chịu thiệt trong lúc có qua có lại với Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu, sau đó khẽ mím môi nhắn: “Lần sau anh mời tôi, tôi sẽ không bị thiệt nữa.”
Lục Ngộ An đáp: “Được.”
Hai người trò chuyện đơn giản vài câu với nhau, sau đó Nguyễn Huỳnh tạm biệt Lục Ngộ An, tiếp tục quay lại làm việc.
Tới giờ ăn tối, Nguyễn Huỳnh đang bàn luận với Đàm Tuyết Nhi xem nên ăn gì thì chuông di động vang lên.
Nguyễn Huỳnh ấn nghe điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của nhân viên giao hàng: “Có phải là số điện thoại của cô Nguyễn không ạ?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Huỳnh hoài nghi hỏi lại: “Anh là ai?”
“Đồ ăn của cô được ship tới nơi rồi ạ.”
“...”
Nguyễn Huỳnh xuống dưới cầm cơm hộp lên lầu, cô nhìn chăm chú vào hai chữ quen thuộc trên túi giữ nhiệt một lúc lâu rồi mới bóc ra.
Đúng lúc Đàm Tuyết Nhi mới đi vệ sinh quay lại, vừa nhìn thấy hai chữ ‘Lệ Chi’, cô ngạc nhiên mở to hai mắt, hỏi: “Chị Nguyễn Huỳnh, chị đặt đồ ăn của ‘Lệ Chi’ từ lúc nào thế?”
Sau đó khẽ thầm thì: “Cái này chắc đắt lắm đúng không?”
Nguyễn Huỳnh vừa mở túi ra vừa đáp: “Không phải chị đặt.”
Đàm Tuyết Nhi: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh mở túi ngoài ra, đập vào mắt là một quả vải vẫn còn cuống lá xanh ở trên cùng.
Bên dưới là vài chiếc hộp đựng đồ ăn tinh xảo.
Thấy Nguyễn Huỳnh lấy một đống hộp đồ ăn ra, Đàm Tuyết Nhi ở bên cạnh đoán: “Chị Nguyễn Huỳnh, lần trước chị đi ăn với hội giám đốc Lâm ở nhà hàng ‘Lệ Chi’ à?”
Nguyễn Huỳnh đáp: “Ừ.”
Đàm Tuyết Nhi quan sát biểu cảm của cô, khẽ hỏi: “Cơm hộp này… có khi nào là của giám đốc Triệu tặng không?”
Mấy ngày nay trong đài phát thanh có không ít tin đồn, đa số đều nhắc tới chuyện xảy ra lần Nguyễn Huỳnh đi ăn cơm với đám Triệu Kinh Vĩ. Có người nói Triệu Kinh Vĩ đang theo đuổi Nguyễn Huỳnh, có người thì nói Nguyễn Huỳnh muốn mồi chài Triệu Kinh Vĩ.
Dĩ nhiên Nguyễn Huỳnh cũng có nghe thấy những lời bàn tán này.
Có điều cô lười đi thanh minh, những chuyện giả dối bịa đặt đó chỉ cần không nói trước mặt cô, cô sẽ giả vờ như không biết.
Mà phần đồ ăn trước mặt này nhìn sao cũng giống như là Triệu Kinh Vĩ đưa tặng.
“Không biết.” Nguyễn Huỳnh cũng rất mê mang.
Đàm Tuyết Nhi ngửi mùi hương trong hộp bay ra không nhịn được cơn thèm, hỏi: “Vậy chị có muốn hỏi giám đốc Triệu không?”
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ tham ăn của cô ấy, khẽ cười hỏi lại: “Muốn ăn à?”
“Muốn.” Đàm Tuyết Nhi thành thực đáp: “Nhưng em biết chị không có ý gì với giám đốc Triệu, em sẽ không giục chị ăn đâu.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười nói: “Để chị hỏi chút.”
Cơm đã đưa đến rồi, dù sao cũng không thể vứt đi.
Nếu không được, Nguyễn Huỳnh sẽ chuyển tiền cơm cho Triệu Kinh Vĩ.
Nguyễn Huỳnh mở Wechat ra, đang định gửi tin nhắn cho Triệu Kinh Vĩ thì lại nhận được tin nhắn của Trần Tịnh Dương trước.
Trần Tịnh Dương hỏi: “Chị Nguyễn Huỳnh, chị thích hương vị của ‘Lệ Chi’ à?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Cô ngây người một lúc sau đó lấy lại tinh thần trả lời Trần Tịnh Dương: “Em đang ở ‘Lệ Chi’ à?”
Trần Tịnh Dương đáp: “Đúng vậy. Em đang ăn cơm cùng với giám đốc Úc lần trước chị gặp ở đây. Vừa mới nghe thấy giám đốc nói anh của em bảo đầu bếp làm mấy món đưa đến đài phát thanh.”
‘Lệ Chi’ là tài sản của Úc Đình Vân.
Cũng khá trùng hợp.
Úc Đình Vân và Vân Sơ tới tìm Lục Ngộ An buổi tối để nói chuyện về việc phẫu thuật mắt cho bà nội của Vân Sơ. Do gần đây hai người đang chiến tranh lạnh với nhau, Trần Tịnh Dương được Úc Đình Vân gọi tới làm dịu bầu không khí.
Lúc họ tới, Lục Ngộ An vẫn chưa tan làm.
Ba người vừa mới vào nhà hàng, giám đốc dẫn bọn họ đi tới phòng riêng, nhân tiện nói một câu bác sĩ Lục vừa mới báo cho người đưa một phần đồ ăn mang đi.
Trần Tịnh Dương hóng hớt hỏi thêm mới biết là đồ ăn được đưa tới đài phát thanh ở gần đây.
Thấy tin nhắn này của Trần Tịnh Dương, Nguyễn Huỳnh bất chợt thả lỏng một chút.
Cô khẽ nhếch môi, nói với cậu: “Rất thích.”
Trả lời tin nhắn của Trần Tịnh Dương xong, Nguyễn Huỳnh lấy di động chụp hai tấm ảnh quả vải gửi cho Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh: “Đã nhận được.”
Có lẽ là Lục Ngộ An đang bận nên không trả lời cô lại ngay lập tức.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, nếu là anh tặng, Nguyễn Huỳnh bèn yên tâm ăn.
Đồ ăn của nhà hàng ‘Lệ Chi’ đem tới đủ cho bốn năm người ăn, ngoại trừ cá kho tàu Nguyễn Huỳnh muốn ăn ra, còn có vài món chay và mặn cô khá thích nữa.
Số lượng quá nhiều nên Nguyễn Huỳnh gọi các đồng nghiệp cùng chương trình ăn chung.
Ăn cơm xong, Lục Ngộ An vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô.
Nguyễn Huỳnh liếc qua một lượt rồi buông điện thoại xuống, chăm chú làm việc tiếp.
Màn đêm đặc quánh, bóng cây đan vào nhau chằng chịt.
Gần mười hai giờ, nhiệt độ giảm so với ban ngày đến vài độ.
Vừa mới tan làm, Nguyễn Huỳnh vừa tạm biệt đồng nghiệp vừa xem di động.
Hai tiếng trước Lục Ngộ An mới trả lời tin nhắn, hỏi cô hương vị đồ ăn thế nào? Nếu không ngon có thể nói với anh, anh sẽ phản ánh lại với đầu bếp và ông chủ của ‘Lệ Chi’.
Khóe mắt Nguyễn Huỳnh hơi cong lên, cố tình hỏi: “Anh mời tôi ăn món ở ‘Lệ Chi’ để tôi đánh giá món ăn hả?”
Lần này Lục Ngộ An trả lời tin nhắn rất nhanh: “Tan làm rồi à?”
Nguyễn Huỳnh đáp: “Ừ.”
Lục Ngộ An ngay lập tức gọi điện thoại tới.
Vừa mới nhấn nghe, Nguyễn Huỳnh đã giành trước hỏi: “Bác sĩ Lục, anh mời tôi ăn món của ‘Lệ Chi’ để cho tôi đánh giá món ăn à?”
Lục Ngộ An hơi khựng lại, đứng trên ban công hóng gió, ngắm nhìn màn đêm đen kịt, nói: “Không phải.”
Nguyễn Huỳnh hơi nhíu mày, hỏi lại: “Không phải thật ư?”
Lục Ngộ An bật cười bất đắc dĩ, tiếng cười trầm ấm lọt vào tai Nguyễn Huỳnh, anh đáp: “Thật sự không phải.”
Anh trả lời cô.
Vành tai Nguyễn Huỳnh hơi ngưa ngứa, suýt thì không kìm chế được.
Cô mím môi, ngồi lên xe, từ từ nói: “Miễn cưỡng tin anh vậy.”
Lục Ngộ An khẽ cong môi, hỏi: “Vừa mới rời khỏi đài phát thanh à?”
“Ừ.” Nguyễn Huỳnh đặt điện thoại lên trên giá, đáp: “Tôi chuẩn bị về.”
Nghe thấy tiếng ô tô khởi động, Lục Ngộ An im lặng.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh lại cất tiếng: “Hôm nay tôi đến bệnh viện nghe điều dưỡng Vu nói thứ bảy Kỳ Kỳ sẽ làm phẫu thuật à?”
Lục Ngộ An đáp: “Ừ, cô muốn đến không?”
Nguyễn Huỳnh đáp: “Chắc tôi sẽ rảnh, anh sẽ chào đón chứ?”
Lục Ngộ An im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Trên đường có nhiều xe không?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Nguyễn Huỳnh không theo kịp nổi.
Cô nhìn một lượt, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường lấp lánh chiếu sáng con đường rộng rãi, đáp: “Không nhiều, sao vậy?”
“Không sao.” Nghe thấy giọng nói ngắt quãng của cô, ngữ khí của Lục Ngộ An chậm lại, trả lời câu hỏi ban nãy của cô: “Chào đón.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô im lặng một lúc lâu, sau đó không nhịn được thốt lên: “Bác sĩ Lục, có phải suy nghĩ của anh biến hóa quá nhanh rồi không?”
Lục Ngộ An khẽ cong môi, gọi tên cô: “Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh hơi nhướng mày, vừa nhìn đường vừa đáp: “Sao cơ?”
Lục Ngộ An: “Có nhớ chuyện hứa với tôi hôm chủ nhật không?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, hơi mông lung không biết Lục Ngộ An đang ám chỉ cái gì.
“... Ý anh là?”
Lục Ngộ An nhắc nhở: “Bãi đỗ xe.”
Nguyễn Huỳnh sực tỉnh, đáp: “Lục Ngộ An.”
Giọng của cô rất êm ái, do là người dẫn chương trình nên khi nghiêm túc nói chuyện, gọi tên một ai đó, giọng nói sẽ tự động mang theo đặc trưng phát âm tròn vành rõ chữ của người dẫn chương trình. Lọt vào tai tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua, ẩn giấu sự quyến rũ mê người.
Nguyễn Huỳnh cười híp mắt hỏi: “Bây giờ tôi sửa lại có còn kịp không?”
Lục Ngộ An nheo mắt, cơn gió lạnh từ từ thôi qua, yết hầu khẽ động: “Tôi nói không kịp thì cô sẽ làm gì?”
“À.” Đúng lúc đèn đỏ, Nguyễn Huỳnh giẫm chân ga, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó cất tiếng: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh bật cười, nói: “Tôi gọi thêm vài lần bù lại có được không? Lục! Ngộ! An!”
“...”