• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau khi mặt trời treo trên chín tầng mây.

Nguyễn Huỳnh lười dậy lăn lộn sờ tay kiểm tra nhiệt độ chăn đệm bên cạnh.

Chắc hẳn Lục Ngộ An dậy lâu rồi, chỗ nằm bên cạnh cô không còn hơi người nữa.

Chắc anh đi làm rồi.

Chợt cô nhớ tới lợi lộc tối qua Lục Ngộ An cho cô hưởng thụ mà đỏ bừng mặt.

Mặt cô nóng người cũng nóng theo mà những nơi anh từng hôn qua lại càng nóng hơn nữa.

Anh nói ngọt ngào, đâu cũng là hôn cô, Nguyễn Huỳnh chẳng thể nào từ chối.

Trong thoáng chốc cô còn nghĩ rằng cô đang bay trên chín tầng mây như một đám mây bồng bềnh, mềm mại đang trôi nổi phập phồng không tìm được nơi hạ xuống. Cô vừa hưởng thụ vừa kháng cự.

Cảm giác ấy thật khó tả.

Cô chỉ nhớ phản ứng cơ thể của cô rất nhanh.

Lục Ngộ An còn cười cô nói không nghĩ cô lại nhanh thế.

Nguyễn Huỳnh thẹn thùng đạp anh thì bị anh tóm lấy cổ chân.

Sau đó...

Nguyễn Huỳnh đang suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên.

Cô thò tay ra khỏi chăn, hạ nhiệt độ điều hòa hai độ rồi mới nhận cuộc gọi tới: “A lô...”

Điện thoại Tư Niệm gọi tới hỏi cô rảnh không, nay quán đông khách quá, cô ấy và Tiểu Mỹ không phục vụ kịp cần cô tới hỗ trợ.

Nguyễn Huỳnh đồng ý: “Được.”

Cô vén chăn lên và rời giường: “Tớ rửa mặt xong đến liền.”

Tư Niệm trả lời: “Được, không phải gấp gáp đâu.”

Nguyễn Huỳnh rửa mặt xong thì chui vào trong bếp, để đồ ăn sáng mà Lục Ngộ An để lại cho cô vào trong túi để trên đường đi đến quán của Tư Niệm thì ăn.

Lúc ra khỏi cửa, Nguyễn Huỳnh nhắn tin cho Lục Ngộ An một tin nhắn dài nói cô đến quán Tư Niệm hỗ trợ cả ngày.

Có lẽ anh đang bận nên không trả lời tin nhắn của cô.

Đến quán Nguyễn Huỳnh giật mình vì số lượng khách bên trong đông bất ngờ: “Sao lại nhiều người vậy?”

Cô biết quán cà phê của Tư Niệm làm ăn tốt nhưng mà cô không nghĩ nó lại hút khách thế này.

Tư Niệm đưa tạp dề cho cô bất đắc dĩ nói: “Đợi lát nữa nói với cậu sau, giờ giúp mình bưng bê đồ đã.”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Tới trưa, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm với cả nhân viên trong quán vội vàng không ngừng nghỉ.

Họ không có cả thời gian nghỉ ngơi uống nước.

Đến giờ cơm trưa khách khứa trong quán mới giảm dần.

Hôm qua, Nguyễn Huỳnh vận động hơi nhiều nên không chịu nổi đi đến chỗ trống nghỉ ngơi.

Tư Niệm cũng thế, cô ấy gục xuống bàn thở dài nói: “Tớ sắp chết mệt rồi, ngày nào cũng thế chắc tớ đóng cửa quán mất.”

Nguyễn Huỳnh: “... Cậu làm ăn ngược đời thế.”

Người ta thì ít khách đóng cửa, còn cô ấy nhiều khách lại muốn dẹp quán.

Tư Niệm: “Tớ mở quán không phải để kiếm tiền đâu.”

Nguyễn Huỳnh: “Cậu định chọc tớ tức chết hả?”

Tư Niệm cười, hất cằm nhìn cô: “Chọc cậu đấy, tức không?”

“Không tức.” Nguyễn Huỳnh bình tĩnh: “Tớ tức gì, dù sao cậu có mở quán không cũng vẫn là bạn tớ thôi.”

Tư Niệm liếc cô: “Vậy cũng được.”

“Nói đi.” Nguyễn Huỳnh: “Có chuyện gì?”

Tư Niệm: “Chuyện này phải bắt đầu từ Chu Hạc Thư.”

Nguyễn Huỳnh: “Hả?”

Tư Niệm kể cho Nguyễn Huỳnh biết dạo gần đây Chu Hạc Thư đến quán cà phê khá nhiều, mấy ngày trước một blogger có mấy triệu fan đang livestream đánh giá quán thì quay trúng Chu Hạc Thư.

Ống kính livestream quét tới Chu Hạc Thư khiến mọi người chú ý đến thần thái và ngoại hình, rối rít hỏi han Chu Hạc Thư là ai.

Blogger đó nói rằng là khách trong quán.

Thế thôi cũng không vấn đề gì, cái chính là blogger có một người bạn nhiệt tình bình luận trên livestream nói Chu Hạc Thư là khách quen đi làm ở gần đây, một tuần cô ấy có thể thấy anh ấy ba bốn lần.

Kết quả là, nhiều người bắt đầu rục rịch.

Nguyễn Huỳnh sửng sốt: “Cho nên nhóm người này là cố tình đến để gặp giáo sư Chu?”

Tư Niệm: “Một nửa thôi. Gần đây có mấy blogger uống cà phê và ăn tráng miệng ở tiệm và đều đánh giá tốt nên càng có nhiều khách hàng hơn.”

Nguyễn Huỳnh đã hiểu.

Bây giờ lượng khách hàng đã tăng lên, có người đến đây để ngắm trai đẹp, có người đến vì cà phê và món tráng miệng ngon, có người đến đây với tâm lý muốn thử một lần.

Đúng lúc hôm nay là chủ nhật, có nhiều người rảnh rỗi hơn là lẽ đương nhiên.

Nguyễn Huỳnh nghe xong thở dài: “Buổi chiều khách sẽ không như vậy chứ?”

Tư Niệm: “...Rất có thể.”

Nguyễn Huỳnh: “Hay là gọi giáo sư Chu tới giúp?”

Tư Niệm: “Anh ấy đến rồi, không phải dòng người xếp hàng càng dài sao?”

Nói đến đây, cô ấy buộc miệng oán trách: “Cậu nghĩ coi, sao anh ấy lại có thể xông vào giữa lúc người ta đang livestream vậy chứ?”

Cô ấy lẩm bẩm: “Tên đàn ông kêu ong gọi bướm”.

Nguyễn Huỳnh nghe cô ấy lẩm bẩm mà không nhịn được cười: “Giáo sư Chu cũng đâu biết họ đang livestream.”

Tư Niệm hừ một tiếng.

Nguyễn Huỳnh vỗ vai cô ấy và cười nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ gửi tin nhắn cho Thanh Thời, nhờ cậu ấy đến giúp.”

Tư Niệm suy nghĩ: “Được.”



Đúng như dự đoán, buổi chiều đông khách hơn buổi sáng.

Trước đây, hầu hết những khách hàng đến cửa tiệm của Tự Niệm đều uống cà phê và ăn tráng miệng, dành thời gian rảnh rỗi buổi chiều trong cửa hàng.

Nhưng hôm nay do chỗ ngồi trong tiệm có hạn nên nhiều người xếp hàng mua mang đi, điều này khiến họ pha cà phê không yên mà làm món tráng miệng cũng không xong, mọi thứ trở nên căng thẳng và bị động.

Khi Lục Ngộ An đến cửa hàng sau giờ làm, Nguyễn Huỳnh đã mệt rã rời đến mức không muốn cử động một ngón tay.

Cô cố gắng giữ nụ cười và chào Lục Ngộ An.

Thấy cô như vậy, Lục Ngộ An híp mắt: “Mệt không?”

“Muốn xỉu.” Nguyễn Huỳnh bưng cà phê: “Bàn cuối rồi, đợi em bưng cho khách rồi nói chuyện với anh sau.”

Lục Ngộ An vươn tay đỡ lấy: “Bàn nào? Anh bưng cho.”

“...”

Trời về đêm, khách cũng vơi dần.

Lục Ngộ An bưng cà phê, kéo Nguyễn Huỳnh ngồi xuống bên cạnh, bóp cánh tay đau nhức của cô: “Sao hôm nay đông khách vậy?”

Nguyễn Huỳnh thuật lại câu chuyện của Tư Niệm cho Lục Ngộ An nghe, vẻ mặt bất lực: “Anh thấy chuyện này tốt hay xấu?”

Lục Ngộ An suy nghĩ một lúc và phân tích: “Đối với người khác thì chắc chắn là chuyện tốt, còn với Tư Niệm thì chưa chắc.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Anh cũng nghĩ vậy à, hôm nay cậu ấy còn nói nếu cứ bận tối mặt tối mày thì cậu ấy muốn đóng cửa tiệm.”

Lục Ngộ An: “...Cũng hay đó.”

Nguyễn Huỳnh cong môi, cô nhướng mày nói: “Em cũng cảm thấy vậy đó.”

Lục Ngộ An véo má cô: “Lực như vậy được chứ?”

Nguyễn Huỳnh rũ mắt nhìn ngón tay thon dài của anh đang xoa bóp cho cô, cô khẽ ừm đáp: “Được rồi. Rất vừa phải.”

Cô cười dịu dàng: “Tay nghề của bác sĩ Lục ngày càng giỏi đấy.”

Lục Ngộ An liếc cô: “Đưa tay kia đây.”

Nguyễn Huỳnh ngoan ngoãn đưa tay cho anh.

Nhờ Lục Ngộ An xoa bóp một lát mà Nguyễn Huỳnh đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tư Niệm không chịu nổi hai người này, cô ấy chào Lục Ngộ An rồi tiếp tục bận rộn công việc của mình.

Một lát sau, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy Chu Hạc Thư đang đứng ngoài cửa ra vào.

Cô chọc vào cánh tay Lục Ngộ An, nhỏ giọng nói với anh: “Giáo sư Chu tới rồi kìa.”

Lục Ngộ An nhìn sang: “Không có gì bất ngờ.”

Nguyễn Huỳnh cười, cô nhìn anh rồi hỏi: “Có phải anh còn có bí mật gì không nói cho em biết không hả?”

Lục Ngộ An: “Anh không có.”

Nguyễn Huỳnh dò xét nhìn anh.

Lục Ngộ An nhếch môi: “Anh hỏi thăm giúp em nhé?”

Nguyễn Huỳnh cố ý hỏi: “Có quá đáng lắm không?”

“Anh không biết.” Lục Ngộ An nói: “Anh sẽ không nói là em muốn biết.”

Nguyễn Huỳnh chợt câm nín: “Anh không nói, chẳng lẽ giáo sư Chu sẽ không đoán ra sao?”

Cô cảm thấy Chu Hạc Thư sẽ không cho rằng Lục Ngộ An tò mò về tiến triển trong quan hệ giữa hai người. Anh không phải kiểu người hóng hớt như thế, chắc chắn người muốn biết sẽ là Nguyễn Huỳnh.

Lục Ngộ An suy nghĩ một lát rồi thấy cũng đúng.

Anh bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Huỳnh, lại còn có chút oan ức: “Vậy em có muốn biết hay không?”

Nguyễn Huỳnh nhìn hai người đang nói chuyện cách đó không xa, cô cười nói: “Muốn… Thế nhưng em cảm thấy không lâu nữa thì chúng ta sẽ biết kết quả thôi.”

Cô chỉ vào bọn họ: “Cho bọn họ chút không gian riêng tư nhé?”

Lục Ngộ An: “… Được rồi.”

Chu Hạc Thư đến được một lát thì mọi người cũng đã làm xong.

Tư Niệm đề nghị đóng cửa sớm, mời mọi người đã làm việc bận rộn cả ngày đi ăn lẩu.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều không có ý kiến.

Chu Hạc Thư lại càng không có.

Cả bọn ồn ào kéo nhau đi đến tiệm lẩu gần đó.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An chậm rãi đi ở phía sau.

“Chờ lát nữa em sẽ ăn rất nhiều.” Nguyễn Huỳnh nói.

Lục Ngộ An hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát: “Thịt bò.”

“Còn gì nữa không?”

Nguyễn Huỳnh: “Phi lê cá.”

“Hử?” Lục Ngộ An buồn cười nhìn cô: “Hết rồi sao?”

Nguyễn Huỳnh: “Lát nữa thấy thực đơn rồi tính tiếp.”

“…”

Đến tiệm lẩu, cả bọn muốn đặt một phòng riêng.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngồi cạnh nhau, bên cạnh hai người là Tư Niệm và Chu Hạc Thư.

Buổi chiều Khương Thanh Thời có đến cửa hàng hỗ trợ một lát nhưng tạm thời có việc nên đã rời đi lúc ăn cơm chiều.

Nồi lẩu đã được đưa lên, Tư Niệm còn chụp ảnh gửi cho cô ấy.

Khương Thanh Thời: [Nếu biết thế thì đã không đi sớm như vậy rồi.]

Nguyễn Huỳnh: [Đón được chồng rồi hả?]

Chồng Khương Thanh Thời đi công tác, hôm nay mới về.

Trước đó cô ấy đã hứa với Thẩm Ngạn là sẽ ra sân bay đón người cho nên mới không thể không rời đi sớm.

Khương Thanh Thời: [Đón được rồi.]

Nguyễn Huỳnh: [Ồ.]

Tư Niệm: [Ồ~]

Khương Thanh Thời: [?]

Tư Niệm: [Vậy tại sao cậu còn nói chuyện với bọn tớ?]

Nguyễn Huỳnh: [Như trên.]

Khương Thanh Thời: [Bởi vì… Chúng tớ đang trong bữa tiệc mà.]

Cô ấy không ngờ, Thẩm Ngạn vội vã trở về không phải vì nhớ cô ấy mà là vì buổi tối phải tham gia một bữa tiệc.

Khương Thanh Thời ra sân bay đón người rồi cùng anh ấy đến bữa tiệc này.

Nguyễn Huỳnh: [Giám đốc Thẩm đúng là giám đốc Thẩm.]

Tư Niệm: [Ông chủ có khác.]

Khương Thanh Thời: [.]

Ba người hàn huyên vài câu, đồ ăn đã xong.

Lục Ngộ An gắp cho Nguyễn Huỳnh rất nhiều món cô thích.

Nguyễn Huỳnh cũng không khách sáo, vùi đầu vào ăn.

Lục Ngộ An không thích ăn lẩu, ăn được vài miếng rồi dừng đũa, chuyên tâm gắp đồ ăn cho Nguyễn Huỳnh.

Anh thật sự rất thích nhìn Nguyễn Huỳnh ăn cơm. Nguyễn Huỳnh ăn càng vui, anh càng thấy tự hào.



Ăn lẩu xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nhà.

Ban ngày chạy đôn chạy đáo quá mệt, Nguyễn Huỳnh vừa vào phòng đã nằm dài trên ghế sô pha, dáng vẻ mệt mỏi.

Lục Ngộ An ngồi xổm bên cạnh cô: “Không muốn cử động luôn à?”

Nguyễn Huỳnh: “Ừm, anh tắm trước đi, lát em tắm sau.”

Lục Ngộ An hết cách, thân thiết cọ gò má cô: “Có muốn anh giúp em không?”

Nghe thế, chuông cảnh báo trong lòng Nguyễn Huỳnh vang lên ầm ĩ.

Cô giật mình mở mắt nhìn về phía Lục Ngộ An, vẻ mặt cứng ngắc: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An: “Hả?”

Nguyễn Huỳnh nói lời thấm thía: “Chúng ta phải biết tiết chế.”

Lục Ngộ An không nói gì, vươn tay búng lên trán cô: “Chỉ tắm thôi, em nghĩ linh tinh cái gì thế?”

Nguyễn Huỳnh mệt thế này, anh nào còn tâm tư nghĩ về chuyện kia. Nếu như thế thì anh không xứng làm bạn trai Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh ngây ra: “Ồ, em hiểu lầm anh rồi.”

Lục Ngộ An nheo mắt, hỏi lại: “Có muốn không?”

Nguyễn Huỳnh nhìn vào mắt anh hồi lâu, vươn ngón tay: “Ngoéo tay.”

“?”

Lục Ngộ An: “Hả?”

Nguyễn Huỳnh lúng túng: “Ngoéo tay, hứa đi.”

Lục Ngộ An nhướng mày, thản nhiên nói: “Trong lòng em, anh không có chút uy tín nào à?”

“...”

Nguyễn Huỳnh đối mặt với anh, ăn ngay nói thật: “Trong phương diện này, uy tín của anh gần như bằng không rồi.”

Lục Ngộ An nghẹn họng.

Sau một hồi giằng co, Lục Ngộ An chỉ có thể ngoéo tay hứa với cô.

Chỉ giúp Nguyễn Huỳnh tắm, không làm gì khác.

Vào phòng tắm, Lục Ngộ An đóng cửa lại.

Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng trưng trên trần nhà, khẽ thì thào: “Sao em có cảm giác bản thân đã bị lừa nhỉ.”

Lục Ngộ An che miệng ho khan, nghiêng đầu cười đểu nhìn cô: “Bây giờ anh ra ngoài nhé?”

“...Em nói đùa thôi mà.” Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái, ‘người xấu’ vừa ăn cướp vừa la làng: “Bác sĩ Lục, anh trở nên keo kiệt từ lúc nào thế?”

Lục Ngộ An: “...”

Anh đến gần Nguyễn Huỳnh, xả nước vào bồn tắm: “Ngâm bồn đã?”

Nguyễn Huỳnh: “Ừm.”

Ngâm bồn có thể làm giảm cơn đau nhức trên cơ thể.

Bồn tắm đầy nước, Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn Nguyễn Huỳnh vẫn mặc quần áo chỉnh tề. Mày rậm khẽ nhướng: “Huỳnh Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: “Quần áo để em tự làm.”

Chút việc nhỏ này, cô vẫn có sức làm.

Lục Ngộ An: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK