Nguyễn Huỳnh thấy thế thì có hơi buồn cười.
Cô nhìn anh chăm chú, khẽ nhướng đôi lông mày, cố ý hỏi: “Anh nói thì người ta không tin?”
Lục Ngộ An nhếch mày nhìn cô: “Ừm?”
Nguyễn Huỳnh: “Vậy nếu em nói không phải thì anh có thừa nhận không?’
Vừa dứt lời, cô cảm thấy eo mình bị ai đó nhéo nhẹ một cái.
Nguyễn Huỳnh sợ nhột, cô nép thẳng vào lòng Lục Ngộ An để trốn, người cô sắp đứng không vững nữa rồi.
Vậy mà Lục Ngộ An vẫn vững như bàn thạch, anh cúi đầu nhìn cô hỏi: “Không phải ư?”
“…”
Nguyễn Huỳnh trườn vào lòng anh, cô cười rất vui vẻ: “Bác sĩ Lục, sao anh lại đe dọa người khác thế.” Cô cong khóe môi nhìn Lục Ngộ An, cố ý hỏi: “Anh đã nói là em nói thì người ta mới tin cơ mà?”
Lục Ngộ An cãi không lại cô, chỉ có thể vớt vát lại chút gì đó bằng cách khác thôi.
Anh trầm giọng đáp lại, cúi đầu hôn môi cô: “Lên xe trước đã nhé?”
Nguyễn Huỳnh đưa mắt nhìn: “Lên xe rồi anh muốn làm gì? Em biết hô to cầu cứu đó nha.”
Lục Ngộ An: “…”
Anh không kịp trở tay, nghe cô nói mà bị sặc, anh bật cười.
Nguyễn Huỳnh thích thú trước biểu cảm ngạc nhiên của anh, cô không nhịn được cười: “Bác sĩ Lục, có phải đột nhiên anh nhận thấy mình có hơi không hiểu bạn gái mình không?”
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn cô một hồi, anh nghiêm túc nói: “Vậy thì không có.”
Nguyễn Huỳnh: “Thật không?”
Lục Ngộ An: “Anh đã từng lừa em lần nào chưa?”
Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Huỳnh, khẽ nói: “Em như vậy cũng đáng yêu lắm.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Lần này, đến lượt Nguyễn Huỳnh chịu thua anh.
Cô chớp mắt, nhỏ giọng “ồ” một tiếng: “Vậy em không chọc anh nữa, mình đi ăn nha?”
Lục Ngộ An cong môi: “Anh nói nghiêm túc đó.”
Nguyễn Huỳnh cười, cô ôm cánh tay anh nhõng nhẽo: “Em biết.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, mắt sáng rỡ: “Em cũng nói nghiêm túc đó, em hơi đói rồi.”
Lục Ngộ An hiểu rõ, nên đành dẫn cô đi ăn sáng trước.
Ăn sáng xong thì cũng không còn sớm nữa.
Hôm nay Lục Ngộ An được nghỉ, nên cũng không vội về lại bệnh viện. Hai người quyết định đi hẹn hò.
Nhưng mà, đi đâu hẹn hò mới là vấn đề.
Nguyễn Huỳnh nhìn Lục Ngộ An, Lục Ngộ An nhìn cô: “Em có chỗ nào muốn đi không?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ kĩ càng một phen, hình như cô và Lục Ngộ An chưa từng chính thức nghiêm túc hẹn hò lần nào.
Cô nghĩ ngợi ba giây, rồi lắc đầu.
Giờ này đi xem phim thì không hợp, nhưng trừ việc đi xem phim ra, thì Nguyễn Huỳnh cũng không biết còn chuyện gì thích hợp để mấy cặp đôi làm nữa.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, anh cong khóe môi: “Vậy anh dẫn em đến chỗ này?”
Nguyễn Huỳnh không từ chối cũng không đồng ý, mà đưa thẳng tay mình cho anh, cô cười bảo: “Hôm nay em sẽ đi theo anh.”
Lục Ngộ An nắm tay cô, anh khẽ nói: “Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nơi chân trời lởn vởn vài tia nắng yếu ớt, người đi hai bên đường cũng nhiều hơn lúc hai người ăn sáng.
Nguyễn Huỳnh không ngờ là Lục Ngộ An sẽ đưa cô đến trường học.
Đến ngôi trường mà anh học.
Xe dừng lại gần cổng trường, Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn ngôi trường tiếng tăm ngay trước mắt, cô nheo mày: “Bác sĩ Lục, đây là trường anh học hả?”
Lục Ngộ An đáp ‘ừm’: “Vào trong tham quan không?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Vì là chủ nhật, nên trong trường không có nhiều người.
Hai người cũng không cần đăng kí gì cả, cứ đi thẳng mà vào. Đập vào mắt, là sân trường xanh um cây cối, cũng có cả khung cảnh héo hon mỗi dịp đông về nữa.
Hai người nắm tay nhau, thong thả bước đi.
Một lúc Lục Ngộ An lại nói với cô những chỗ trước kia anh thích và thường lui tới. Cứ đi mãi, hai người thậm chí còn đi đến sân thể dục, thời tiết như này, nhưng vẫn có những người yêu thích bóng rổ đang chơi bóng, trông có vẻ cũng hăng hái lắm.
Nguyễn Huỳnh nhìn qua bên đó, cô kéo tay Lục Ngộ An: “Chúng ta đi coi được không?”
Lục Ngộ An ngẩng đầu nhìn, rồi cúi đầu nhìn cô: “Em thích xem bóng rổ à?”
“Không tính là thích.” Nguyễn Huỳnh thật thà: “Nhưng mà nhìn mấy vóc dáng trẻ trung như này em thấy cũng vui lắm.”
“Hửm?” Lục Ngộ An khẽ trầm giọng, bàn tay đang nắm tay cô cũng siết chặt hơn, anh bật cười: “Cái gì trẻ trung cơ?”
Anh vờ như không nghe rõ.
Nguyễn Huỳnh: “…”
Đến giờ cô mới nhận ra, hình như mình lỡ lời mất rồi.
Đối mặt với ánh mắt như thiêu đốt của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh chớp mắt vô tội: “Thì là những sinh viên trẻ trung đó.”
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn cô một hồi, mười ngón tay đan xen với ngón tay cô, anh không vạch trần cô nữa.
Nguyễn Huỳnh im lặng, cô khẽ thở phào một hơi.
Vào lúc cô không chú ý, Lục Ngộ An im lặng mỉm cười.
Xung quanh toàn là tiếng reo hò.
Xem thi đấu một hồi, cảm thấy hơi lạnh. Lục Ngộ An dẫn Nguyễn Huỳnh đến thư viện trường.
Thư viện trường các anh, chỉ cần dùng chứng minh nhân dân đăng ký, có phải là sinh viên của trường hay không thì đều vào được hết.
Thư viện vào cuối tuần vẫn rất đông người.
Lúc Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh tay nắm tay đi vào, đã thu hút ánh nhìn của không ít người. May mà, hai người đã quen với việc bị chú ý như này rồi, cũng không thấy khó chịu gì.
“Đọc sách một lúc vậy.” Nguyễn Huỳnh nhỏ tiếng: “Anh giúp em lấy đại một quyển nha?”
Lục Ngộ An cười: “Được. Ở đây đợi anh.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Lục Ngộ An đi lấy sách, Nguyễn Huỳnh mở điện thoại xem, cô vốn muốn hỏi xem Khương Thanh Thời và Tư Niệm đã dậy chưa, thế mà trong group Wechat đã nhận được một đống tin nhắn mà hai người họ gửi đến chất vấn cô.
Tư Niệm: [Cậu đi đâu vậy?]
Khương Thanh Thời: [Ngủ một giấc dậy rồi bỏ rơi bọn tớ luôn à?]
Tư Niệm: [Theo sự hiểu biết của mình về cậu ấy, chắc chắn là cậu ấy đi hẹn hò với bác sĩ Lục rồi.]
Khương Thanh Thời: [Trọng sắc khinh bạn?]
Tư Niệm: [Đúng vậy, bây giờ cậu ấy đã thành loại người vô cùng trọng sắc khinh bạn rồi.]
…
Nguyễn Huỳnh lướt đọc tin nhắn của hai người mà dở khóc dở cười.
Cô nén nụ cười ở khóe môi lại, cúi đầu trả lời: [Hai cậu dậy trễ quá. Tớ đi ra ngoài với bác sĩ Lục rồi, hai cậu tự lo đi, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn đó.]
Khương Thanh Thời: [Cậu vô tình quá.]
Tư Niệm: [Hai người chúng tớ cộng lại, lẽ nào không hơn được một bác sĩ Lục hay sao?]
Nguyễn Huỳnh: [?]
Tư Niệm: [Thôi bỏ đi, tớ vẫn nên đừng tự mình chuốc lấy đau khổ thì hơn.]
Nguyễn Huỳnh: [.]
Nguyễn Huỳnh đang cười thì phía bên có tiếng một người con trai lạ mặt: “Bạn ơi, kế bên có người ngồi không? Tôi ngồi đây được chứ?”
“…”
Nguyễn Huỳnh khựng lại, cô mới ý thức được người nọ đang nói chuyện với cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đó, mắt thoáng thấy Lục Ngộ An cách đó không xa đang chậm rãi đi đến đây. Cô nhịn cười, nhỏ tiếng bảo: “Tôi không chắc nữa.”
Bạn nam ấy ngơ ngác: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh chỉ vào người đang đến gần: “Chỗ này là của người đó, bạn có thể hỏi anh ấy.”
Bạn nam ấy quay đầu, đụng phải khuôn mặt lạnh lùng của Lục Ngộ An.
“…”
Sau khi người nọ đi rồi, Lục Ngộ An đặt sách trước mặt Nguyễn Huỳnh, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, anh cười: “Sao em nghịch ngợm thế?”
“Em đâu có.” Nguyễn Huỳnh còn lâu mới thừa nhận: “Rõ ràng là em chỉ nói sự thật thôi mà, không phải sao?”
Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, im lặng không nói gì.
Mới đầu, Nguyễn Huỳnh còn bình thản lật sách ra xem được mấy dòng. Nhưng Lục Ngộ An cứ nhìn cô như thế, quả thật là cô không thể bình thản được như thế nữa.
“Bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh không chịu được, thỏ thẻ chọt cánh tay anh: “Sao anh nhìn em như thế?”
Lục Ngộ An: “Muốn ngắm em nhiều hơn.”
Nguyễn Huỳnh: “Cái gì?”
Lục Ngộ An: “Muốn ngắm bạn gái anh nhiều hơn.” Anh nắm tay cô ở dưới bàn, đè giọng nói: “Bạn gái anh quá xinh đẹp.”
Nguyễn Huỳnh nghe được ẩn ý trong câu nói của anh.
Cô khựng lại, không nhịn cười: “Ồ.” Nguyễn Huỳnh đắc ý một hồi, rồi ghé vào bên tai Lục Ngộ An nói: “Bạn trai em cũng rất là đẹp trai.”
Hai người chọc ghẹo nhau một hồi, Nguyễn Huỳnh nghiêm mặt: “Đọc sách đi, chúng ta không thể làm phiền người khác học hành.”
Lục Ngộ An nhướng mi mắt nhìn một vòng, gật đầu đồng ý.
Mặt trời bên ngoài cửa sổ không biết đã lớn như thế từ khi nào, ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên mặt bàn, vương lại những bóng nắng li ti.
Một khi Nguyễn Huỳnh đã bắt tay vào làm việc gì đó, thì sẽ vô cùng tập trung. Tập trung đến mức bạn trai biến mất lúc nào, cô cũng không phát hiện.
Đợi đến khi cô phát hiện, Lục Ngộ An đã quay về từ lối khác rồi.
“Anh đi khỏi khi nào thế?” Nguyễn Huỳnh ngơ ngác.
Lục Ngộ An đi mua hai chai nước, anh mở nắp một chai ra đưa cho cô rồi bảo: “Thấy em đọc sách chăm chú quá nên không có gọi em.”
Nguyễn Huỳnh nhận lấy chai nước nhấp một ngụm: “Mấy giờ rồi?”
Lục Ngộ An cúi đầu: “Mười hai giờ rồi, mệt rồi à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Có hơi mệt.”
Chủ yếu là do cô đang thèm thuồng mấy món ăn ngon gần trường học.
Nhìn ra được ý muốn trong lòng cô, Lục Ngộ An cười: “Vậy chúng ta đi ăn cơm nhé?”
“Được.” Nguyễn Huỳnh không hề do dự: “Có hơi đói rồi.”
Lục Ngộ An thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, quả quyết thêm lần nữa, bạn gái anh thật sự là rất đáng yêu.
Nhưng mà, Nguyễn Huỳnh không ngờ rằng, ở trường học mà Lục Ngộ An cũng có có thể gặp được người quen.
“Sao cậu ở đây thế?” Người nọ cầm ly cà phê trong tay, lúc nhìn thấy hai người, rõ là ngơ ngác.
Lục Ngộ An liếc anh ta một cái: “Tôi không thể về thăm trường cũ sao?”
Anh kéo Nguyễn Huỳnh lại, giới thiệu cho Chu Hạc Thư: “Bạn gái tôi, Nguyễn Huỳnh.”
Chu Hạc Thư lạnh lùng gật đầu với Nguyễn Huỳnh: “Chu Hạc Thư.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, nhìn ánh mắt không mấy nhiệt tình của người nam đó, cô khẽ đáp: “Chào anh.”
Chu Hạc Thư đáp lời, ánh mắt cũng ôn hòa hơn đôi phần, anh ta nhìn hai người: “Hai người đến đây hẹn hò à?”
Lục Ngộ An: “Có vấn đề gì à?”
Chu Hạc Thư thoáng mở miệng, nhếch mày, chậm chạp đáp: “Không nhìn ra, bác sĩ Lục cũng rành chuyện yêu đương đó chứ.”
“So với cậu thì đúng thật là giỏi hơn một chút.” Lục Ngộ An tiếp lời: “Cậu ăn cơm chưa?”
Nghe thế, Chu Hạc Thư nhìn Nguyễn Huỳnh: “Hôm nay tôi có chút chuyện, lần sau hai người đến trường học, tôi mời hai người ăn.”
Nguyễn Huỳnh cười nói: “Được.”
Chu Hạc Thư nói chuyện với Nguyễn Huỳnh xong, lại nhắc Lục Ngộ An vài câu: “Qua năm tụ họp.”
Lục Ngộ An: “Hẹn gặp lại.”
Sau khi chào tạm biệt, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ra khỏi trường.
Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An cảm thấy buồn cười: “Em muốn hỏi gì hả?”
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn anh: “Bác sĩ Lục, người bạn đó của anh dạy học ở trường hả?”
Ban nãy cô nghe có người gọi anh ta là giáo sư Chu.
Lục Ngộ An ‘ừm’ một tiếng: “Đúng vậy, sao thế?”
“Không có gì.” Nguyễn Huỳnh lắc đầu, cô im lặng một hồi rồi nói: “Bạn của anh, ai cũng đẹp hết.”
Lục Ngộ An cong khóe môi, ánh mắt mang theo nét cười nhìn cô: “Sau này cậu ấy cũng có thể là bạn của em.”
Nguyễn Huỳnh trầm ngâm một hồi, cô nói một cách chân thành: “Nhưng anh ấy có vẻ hơi lạnh lùng.”
“Tính cậu ấy khá lạnh lùng.” Lục Ngộ An thản nhiên: “Với ai cậu ấy cũng như vậy hết, không phải chỉ với riêng mình em.”
Nguyễn Huỳnh biết anh đang giải thích, cô gật đầu: “Em biết, ý em không phải vậy, em cũng không cảm thấy là anh ấy cố ý lạnh lùng với em.”
Lục Ngộ An đáp: “Quen rồi là sẽ ổn thôi.”
Nguyễn Huỳnh ‘ừm’, im lặng một hồi, cô lại không nhịn được hỏi: “Anh ấy có bạn gái chưa?”
Lục Ngộ An nắm tay cô qua đường, anh nghe thế thì nhếch môi: “Nhìn cậu ấy lạnh lùng như thế, thì kiếm đâu ra bạn gái chứ.”
Nguyễn Huỳnh cười khì: “Có một người rất thích kiểu như vậy.”
Lục Ngộ An: “Thế à?”
Sao anh không biết thế.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh một cái: “Anh vẫn chưa thấy được sức hút của giáo sư Chu.”
“Hửm?” Nghe cô nói vậy, Lục Ngộ An có hơi ghen: “Cậu ấy có sức hút gì?”
Anh giơ tay, véo nhẹ má của Nguyễn Huỳnh: “Sao anh không biết thế?”
Nguyễn Huỳnh cười khì, nhìn dáng vẻ so đo của anh, cô thấy rất thú vị: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Chuyện gì?”
Nguyễn Huỳnh dừng bước, cô nâng mặt anh, nhón chân lên hôn anh một cái, đôi mắt cong cong, cô nói: “Bạn trai em đáng yêu ghê.”
Đôi môi vừa được buông ra, Lục Ngộ An hơi khựng lại, không ngờ lại tha cho cô dễ dàng như vậy.
Anh ôm cô vào lòng, hơi thở ấm nóng phà qua bên tai cô, anh tìm kiếm đôi môi cô, cúi đầu hôn, lơ mơ nói: “Hôn thêm chút nữa.”
“…”
Sau khi hết một ngày hẹn hò tuyệt vời, đến tận khi đón năm mới, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều chưa được ở riêng với nhau một cách hẳn hoi.
Còn hơn tuần nữa là qua năm mới, bệnh viện rất bận rộn, mà bên chỗ Nguyễn Huỳnh, công việc cuối năm cũng rất nhiều.
Liên hoan đón năm mới xong, lại đi làm thêm ba ngày nữa thì Nguyễn Huỳnh đã bắt đầu nghỉ Tết.
Còn Lục Ngộ An vẫn phải làm việc ở bệnh viện.
Ngày cuối cùng trước năm mới sau khi tan làm, Nguyễn Huỳnh đến bệnh viện một chuyến.
Sau khi Kỳ Kỳ làm xong phẫu thuật, cô vẫn luôn chưa có thời gian rảnh để đến bệnh viện thăm cô bé. Hơn nữa, dạo này Lục Ngộ An cứ tăng ca hoài, cô đến đây hoài thì cũng không tốt lắm.
Có hơi trùng hợp, buổi tối vừa khéo là Vu Tích Ngọc trực ban.
“Cô Nguyễn.” Vu Tích Ngọc vẫy tay với cô, cô ấy nhỏ giọng gọi.
Nguyễn Huỳnh mỉm cười đi đến gần cô ấy: “Y tá Vu, chào buổi tối.”
Cô đảo mắt nhìn qua một lượt: “Tối nay cô có bận không?”
Vu Tích Ngọc gật đầu: “Có lẽ cô không gặp được bác sĩ Lục rồi.”
Cô ấy thở dài: “Giờ ở đâu người ta cũng nghỉ Tết hết rồi, dạo này bệnh nhân đánh nhau nhập viện nhiều lắm.”
Nguyễn Huỳnh đã hiểu.
“Anh ấy lại vào phòng phẫu thuật rồi à?”
Vu Tích Ngọc gật đầu: “Một tiếng trước khi cô đến đây thì anh ấy đã vào đó rồi.”
Nguyễn Huỳnh đã rõ: “Kỳ Kỳ đâu? Bây giờ tôi đến thăm cô bé thì có tiện không?”
Vu Tích Ngọc gật đầu: “Đương nhiên là tiện mà, nhưng mà cô bé ngủ rồi.”
Cô ấy dẫn Nguyễn Huỳnh đến chỗ phòng bệnh, nhỏ giọng bảo: “Để tôi dẫn cô đến cửa phòng.”
Nguyễn Huỳnh đi vào phòng bệnh.
Mắt của Kỳ Kỳ vẫn đang quấn băng, hai lần phẫu thuật, khiến cô bé trông tiều tụy đi rất nhiều.
Cô bé ngủ ngoan lắm, cũng rất yên lặng, không hề phát ra tiếng động gì lớn.
Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh nhìn một hồi, cô vén chăn cho cô bé, nhẹ nhàng rời đi.
“Sao cứ cảm thấy cô bé lại gầy đi đôi chút rồi vậy?” Nguyễn Huỳnh nói với Vu Tích Ngọc.
Vu Tích Ngọc thở dài: “Phẫu thuật mà, thế nào cũng sẽ hành người ta.”
Tuy rằng những phẫu thuật ở khoa mắt không có cái nào khiến người ta nghe xong thì khiếp vía, nhưng dù gì cũng là phẫu thuật. Kỳ Kỳ vẫn còn là đứa trẻ nhỏ như thế, gây tê toàn thân hai lần, sức khỏe và thể chất đều sẽ suy yếu.
Nguyễn Huỳnh cũng thở dài theo, cô nhìn Vu Tích Ngọc: “Mọi người vất vả rồi.”
Vu Tích Ngọc lắc đầu: “Cô Nguyễn nói gì thế, đây đều là việc chúng tôi cần làm.”
Nói đoạn, cô ấy nhớ đến một chuyện: “À đúng rồi, bác sĩ Lục bảo tôi đưa thứ này cho cô.”
Nguyễn Huỳnh theo cô đến phòng y tá.
Vu Tích Ngọc lấy ra túi giấy đưa cho cô, cô ấy cười nói: “Bác sĩ Lục nói, hẳn là cô sẽ đến đây, bảo tôi đưa cho cô.”
Nguyễn Huỳnh nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Khách sáo rồi.” Vu Tích Ngọc nhìn cô: “Cô Nguyễn năm mới vui vẻ nhé.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Năm mới vui vẻ. Vậy tôi không phiền cô làm việc nữa, tôi về nhà trước đây.”
Vu Tích Ngọc đáp: “Qua năm gặp lại.”
Nguyễn Huỳnh bảo: “Được.”
Xách chiếc túi ra khỏi nơi nằm viện, Nguyễn Huỳnh trở vào xe.
Cô nghiêng đầu nhìn túi giấy ở ghế lái phụ, không chờ được tới khi về nhà đã mở ra trước.
Mở ra, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy mấy chữ tiếng Anh quen thuộc. Cô khựng lại, mở hộp quà ra xem, rồi bật cười.
Quà năm mới mà Lục Ngộ An chuẩn bị cho cô, là đôi bông tai mà có lần cô ăn cơm với anh, nhìn thấy một nữ minh tinh đeo nó.
Khi ấy Nguyễn Huỳnh thấy nó rất đẹp, còn cap ảnh lại gửi cho Tư Niệm và Khương Thanh Thời nói là muốn mua nó.
Nhưng đôi bông tai đó không phải là hàng mới, trên thị trường không có bán.
Lúc Nguyễn Huỳnh biết chuyện này, cô còn tiếc nuối hết mấy ngày. Cô không ngờ rằng, Lục Ngộ An không chỉ để ý việc cô không mua được đôi bông tai này, mà còn mua nó về để làm quà tặng năm mới cho cô.
Bạn trai của cô, mấy chuyện nhỏ nhặt vụn vặt này, lúc nào cũng ân cần hơn cô hết.
Nguyễn Huỳnh chăm chú nhìn đôi bông tai đó một lúc lâu, rồi mới chậm chạp lái xe về nhà.
Về đến nhà trời đã khuya lắm rồi, mười một giờ sáng mai cô phải đi tàu cao tốc.
Nguyễn Huỳnh thu dọn đồ đạc một cách đơn giản, cô chúc Lục Ngộ An ngủ ngon rồi mới tắm rửa nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, đã là nửa đêm.
Trước cửa phòng phẫu thuật, người nhà bệnh nhân đang nóng ruột. Giường bệnh của bệnh nhân vừa được đẩy ra, người nhà đã sáp lại.
Đêm tối ở bệnh viện yên tĩnh hơn lúc bình thường, ánh đèn le lói, bốc lên hơi ấm nhè nhẹ.
Tiết Cảnh Thắng đi theo bên cạnh Lục Ngộ An, nhìn thấy người nhà bệnh nhân khóc đỏ cả mắt, cậu ấy ngậm ngùi: “Ôi, bác sĩ Lục, anh nói xem vì sao con người ta cứ không kiểm soát được bản thân mình thế, anh ta còn có đứa con nữa, sao vẫn lỗ mãng như thế.”
Lục Ngộ An nghiêng mắt nhìn, anh nhìn thấy người phụ nữ dẫn theo bé gái buộc hai chùm tóc đuôi ngựa ngồi bên giường bệnh, miệng cô bé còn đang thỏ thẻ gọi ba.
Bệnh nhân làm phẫu thuật tối nay, là một người bán quầy ăn đêm, cự cãi với người khác rồi đánh nhau, sau đó bị mảnh vỡ chai bia làm mắt bị thương.
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn một hồi, thu hồi ánh nhìn: “Chú ý tình trạng bệnh nhân sau khi làm phẫu thuật.”
Đột nhiên anh rất nhớ Nguyễn Huỳnh: “Tôi đi xem coi bên chỗ bác sĩ Tất có cần giúp đỡ gì không.”
Tối nay Tất Khải Hoàn cũng trực ban, họ gần như là vào phòng phẫu thuật cùng một lúc, nhưng lúc này họ vẫn chưa ra.
Tiết Cảnh Thắng vội đáp: “Vâng ạ.”
Lúc Lục Ngộ An qua đó, phẫu thuật bên chỗ Tất Khải Hoàn cũng kết thúc rồi.
“Người ta thì cuối năm nghỉ Tết, chúng ta thì cuối năm tăng ca.” Tất Khải Hoàn ngậm ngùi.
Lục Ngộ An liếc anh ta một cái, anh rửa tay rồi đi ra ngoài.
Anh cầm điện thoại mở lên xem, nhìn thấy tin nhắn Nguyễn Huỳnh gửi cho anh.
“Ngày mai cậu có việc không?” Anh nhớ ra rồi hỏi.
Tất Khải Hoàn nhìn anh: “Chuyện quan trọng thì không có, sao thế?”
Lục Ngộ An: “Sáng mai tôi có việc phải đi một chuyến.”
Tất Khải Hoàn hiểu ý: “Cậu đi đi, bệnh nhân để tôi coi cho.”
Lục Ngộ An đáp lại: “Ừm.”
Không ai tiếp lời, Tất Khải Hoàn nhớ ra lập tức hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Lục Ngộ An: “Tiễn bạn gái tôi ra trạm tàu cao tốc.”
“…”
Tất Khải Hoàn bị nghẹn, anh ta lườm anh một cái: “Có mình cậu có bạn gái thôi đúng không hả?”
Lục Ngộ An cong khóe môi, anh thẳng thắn đáp: “Trước mắt thì, đúng là như vậy.”
Tất Khải Hoàn hắng giọng: “Vậy cậu tính khi nào dẫn bạn gái ra mắt mọi người?”
Tuy rằng anh ta đã biết bạn gái của Lục Ngộ An chính là bệnh nhân Nguyễn Huỳnh mà mình từng tiếp nhận, nhưng bây giờ thân phận đã khác, có sao đi nữa thì cũng phải giới thiệu chính thức chứ.
Lục Ngộ An nghĩ ngợi: “Qua năm đi, tôi hỏi cô ấy thử.”
Tất Khải Hoàn gật đầu.
Hai người thảo luận một lúc, rồi thay phiên nhau về khoa nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh dậy từ rất sớm.
Cô vừa thức dậy đã nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi đến, nói anh rảnh, chút nữa sẽ tiễn cô ra trạm tàu cao tốc.
Nguyễn Huỳnh có hơi không chắc chắn nhắn hỏi lại anh: [Anh chắc chứ?]
Tin vừa gửi đi, Lục Ngộ An đã gọi điện thoại lại ngay.
“Alo.” Nguyễn Huỳnh bắt máy: “Anh tiễn em ra trạm được thật à?”
Lục Ngộ An cười bất lực: “Được, bây giờ anh từ bệnh viện đi qua luôn nha?”
Nguyễn Huỳnh do dự mấy giây, cô chân thành nói: “Bác sĩ Lục, nếu anh bận quá, thì không cần cất công tiễn em đâu.”
Lục Ngộ An biết cô đang nghĩ gì, anh dừng một hồi rồi hỏi: “Có muốn anh tiễn không?”
Nguyễn Huỳnh thoáng khựng lại, rốt cuộc cô vẫn thẳng thắn với mong muốn của mình: “Muốn.”
Hai người họ anh cách nhau rất gần, nhưng thực tế thì thời gian ở chung với nhau ngày một ít dần.
Lục Ngộ An: “Bây giờ anh qua đó.”
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu nhìn ánh nắng lởn vởn ngoài cửa sổ, khẽ đáp: “Ừm.”
Cô chải chuốt thay đồ xong thì Lục Ngộ An đến.
Mở cửa ra, Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt đắm đuối: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An cúi đầu, khẽ nhếch đuôi lông mày: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh đang muốn hỏi sao anh không ôm cô, thì Lục Ngộ An đã dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Nơi chóp mũi là mùi hương the mát trên người anh, là do ở bệnh viện cả đêm, còn có cả mùi thuốc sát trùng còn sót lại, có hơi gắt mũi.
Nhưng lạ thay, Nguyễn Huỳnh không hề cảm thấy ghét bỏ.
Dường như chỉ cần là thứ ở trên người Lục Ngộ An, cho dù đó là mùi nước thuốc sát trùng mà cô cảm thấy khó ngửi, thì cũng trở nên thơm hơn.
Nguyễn Huỳnh vùi đầu vào cổ anh cọ qua cọ lại, như một chú chó vậy: “Ấm quá đi.”
Lục Ngộ An thấy đầu tóc mềm mại của cô, tim anh mềm nhũn cả ra.
Nỗi nhớ nhung tối qua lại trào dâng: “Nguyễn Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh đáp lại: “Hửm”. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Lục Ngộ An giơ tay, anh vén mái tóc rối do cô vừa cọ anh ra sau tai, thân mật cọ chóp mũi cô, anh thấp giọng hỏi: “Em có từng nghĩ đến việc, gặp mặt ba mẹ anh chưa?”
Nguyễn Huỳnh ngơ ngác: “Hả?”
Ánh mắt Lục Ngộ An sâu xa, vẻ mặt nghiêm túc.
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, cô phản ứng lại: “Anh không thấy… Nhanh quá à?”
Thật ra mà nói thì, hai người họ quen biết chưa được nửa năm. Hẹn hò, cũng chưa được hai tháng nữa.
Lục Ngộ An nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Hình như là thế.”
Anh cúi đầu, nâng mặt Nguyễn Huỳnh lên hôn, anh thỏ thẻ: “Nhưng sao anh cứ cảm thấy, chúng ta đã bên nhau lâu lắm rồi vậy.”
Lâu đến mức, anh đã muốn xây dựng tổ ấm với cô.
Nguyễn Huỳnh nheo mắt, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Để em suy nghĩ? Qua năm chúng ta bàn lại nha?”
Lục Ngộ An hôn khóe môi cô, anh đáp lời: “Được, anh tiễn em ra trạm tàu cao tốc.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Gần đến cuối năm, người qua lại ở trạm tàu cao tốc rất nhiều.
Đường hơi kẹt xe, may mà hôm nay trời nắng, kẹt xe phơi nắng một chút, cũng không thấy quá buồn bực.
Đến trạm tàu cao tốc, Nguyễn Huỳnh phải đi vào trong.
Lục Ngộ An cúi đầu nhìn cô, không sợ phiền hà mà lặp lại: “Đừng để quên đồ, đừng ngủ lố trạm, nhớ đặt báo thức…”
Trước đây, Nguyễn Huỳnh chưa từng nghĩ là Lục Ngộ An là người thích lải nhải như vậy.
Anh tỉ mỉ thì cô biết, nhưng anh sẽ không lải nhải như vậy.
Ban nãy ở trong xe, anh đã dặn dò cô mấy chuyện này rồi, bây giờ lại dặn nữa.
Nguyễn Huỳnh nghe anh nói, nén lại khóe môi đang muốn cười.
Đợi Lục Ngộ An nói hết, Nguyễn Huỳnh thấm giọng hỏi: “Bác sĩ Lục, còn gì cần dặn dò nữa không?”
Lục Ngộ An nhìn nét cười hiện lên nơi đáy mắt cô, hàng lông mày đẹp đẽ khẽ nhướng lên, anh nghiêm túc bảo: “Vẫn còn.”
Nguyễn Huỳnh trố mắt: “Cái gì?”
Lục Ngộ An ôm chặt lấy cô lần nữa, dáng vẻ dính người hiếm có: “Em không được quên chuyện phải nhớ nhung bạn trai em đâu đó.”