Thay quần áo mời rượu, hai người bưng chén rượu đi mời rượu các vị khách khứa. Lục Ngộ An là bác sĩ, tửu lượng bình thường, cũng cố gắng hết sức không uống nhiều rượu. Tửu lượng của Nguyễn Huỳnh cũng không tệ lắm nhưng cô uống say là hay quên hết mọi chuyện.
Bạn bè biết chuyện đều không nỡ khiến hai người khó xử.
Mời rượu xong, mọi người hào hứng trở về.
Chẳng mấy chốc, trong địa điểm tổ chức hôn lễ chỉ còn lại vài người đang ăn tối, hầu hết khách khứa đều đã đi trước.
Tiễn người đi, Nguyễn Huỳnh cảm thấy mệt mỏi.
Mặc dù cô đã thay gót giày không quá cao để đi mời rượu nhưng đứng lâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Lục Ngộ An ôm vai cô, anh cúi đầu nhìn cô: “Em mệt hả?”
Nguyễn Huỳnh đáp: “Có hơi.”
Lục Ngộ An bật cười, anh quay đầu nhìn về phía mọi người còn đang ngồi quanh bàn tiệc, nói nhỏ: “Có muốn về phòng nghỉ ngơi một lát không?”
Nguyễn Huỳnh khẽ giật mình, cô nhìn theo tầm mắt anh: “Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?”
Lục Ngộ An cong môi: “Kệ bọn họ.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Hai người đang nói chuyện thì bà Lý và bà Trần đi đến.
Ngày mai bà Lý sẽ trở về Giang Thành, bà không tham gia hoạt động buổi tối của bọn trẻ, bà có hơi mệt mỏi nên quyết định sẽ về phòng nghỉ ngơi.
“Mẹ.” Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn bà ấy: “Vậy con đi với mẹ nhé?”
Bà Lý cảm thấy buồn cười nhìn cô: “Con theo mẹ làm gì?”
Nguyễn Huỳnh mím môi.
Bà Lý nhìn cô chăm chú, dịu dàng nói: “Con chơi với Ngộ An và bạn bè đi, trưa mai tiễn mẹ về là được.”
Lục Ngộ An lên tiếng: “Mẹ, để Huỳnh Huỳnh đi với mẹ đi, cũng lâu rồi mẹ con không gặp nhau.”
Bà Lý đang do dự thì bà Trần nói: “Cứ để Huỳnh Huỳnh đi cùng đi, bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi rồi, buổi tối mấy người trẻ tuổi mới có hoạt động, lúc này mọi người đều uống không ít, cứ để bọn nhỏ về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Mọi người đều nói như vậy, với lại Nguyễn Huỳnh còn kiên trì như thế nên bà Lý cũng không từ chối nữa.
Bà ấy cũng không nỡ rời xa Nguyễn Huỳnh, bà ấy muốn ở bên cạnh con thêm một lát, muốn nói chuyện với con bé nhiều hơn.
Bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Nguyễn Huỳnh về phòng mình thay quần áo rồi đi đến phòng bà Lý. Trước khi đi, cô nhìn về phía Lục Ngộ An: “Em đi thật đó.”
Lục Ngộ An bật cười ôm cô: “Em đi đi.”
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu hôn vào khóe môi anh: “Buổi tối sẽ ở cùng anh.”
Lục Ngộ An nhếch môi, anh ám chỉ nhéo eo cô, trầm giọng nói: “Được.”
“…”
-
Buổi chiều, Nguyễn Huỳnh tán gẫu với bà Lý.
Hai mẹ con trò chuyện một lát thì ngủ thiếp trên giường.
Vào buổi tối, Nguyễn Huỳnh với Lục Ngộ An và bọn Tư Niệm tiếp tục tham gia tiệc tối.
Hò hét ầm ĩ còn náo nhiệt hơn cả tối qua.
Tư Niệm kéo Chu Hạc Thư ca hát với mình, hát rất nhiều bài tặng cho Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An coi như là quà cưới.
Nguyễn Huỳnh vừa nghe vừa trêu chọc cô: “Này mà là quà cưới à?”
Tư Niệm liếc cô: “Đây là quà tặng kèm.”
Vẻ mặt Nguyễn Huỳnh dịu dàng, cô nói: “Tớ rất thích.”
Lục Ngộ An đáp: “Tôi cũng rất thích.”
Chỉ cần là bọn họ tặng, mặc kệ là cái gì thì hai người bọn họ đều thích.
Hát xong, Tư Niệm lại ầm ĩ muốn chơi mạt chược.
Tư Niệm thua quá thảm, Chu Hạc Thư đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa nên bắt đầu làm chỗ dựa cho bạn gái. Trong chớp mắt tình thế đã xoay chuyển, Nguyễn Huỳnh với Khương Thanh Thời và Vân Sơ bắt đầu rơi vào thế yếu.
Đến lúc này, bọn Úc Đình Vân cũng không nhìn được nữa.
Chỉ chốc lát sau, người ngồi trên bàn mạt chược đã biến thành bốn người đàn ông.
Đám người Nguyễn Huỳnh, trong đó có Bùi Thanh Từ phụ trách đứng ngoài quan sát, xem một lát thì Bùi Thanh Từ cũng phải đi.
Anh ta xin nghỉ phép trong đoàn làm phim để tới dự đám cưới, bởi vì chuyến bay muộn nên ở lại khá lâu.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đưa anh ta đến cửa.
Hiếm khi Bùi Thanh Từ không trêu chọc người khác, anh ta nhìn hai người: “Chúc mừng, tân hôn hạnh phúc.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Cảm ơn.”
Cô suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía Bùi Thanh Từ: “Lần sau tụ tập nhớ hỏi thử xem bạn gái anh có đến không nhé? Bọn tôi đều là người hâm mộ của hai người đó.”
Bùi Thanh Từ mỉm cười: “Tôi sẽ nhắn lại.”
Lục Ngộ An liếc anh ta: “Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng liều mạng quá.”
Bùi Thanh Từ liếc anh: “Yên tâm đi bác sĩ Lục, tôi sẽ chú ý.”
Anh ta nói chậm rãi: “Tôi vẫn muốn cưới vợ mà.”
Lục Ngộ An: “…”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Trêu chọc vài câu thì xe đã tới rồi.
Bùi Thanh Từ vẫy tay với hai người: “Sau khi đóng máy lại gặp nhau nhé, tôi đi đây.”
Nguyễn Huỳnh: “Chú ý an toàn.”
Lục Ngộ An: “Chờ tin tốt của cậu.”
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhìn Bùi Thanh Từ lên xe, chiếc xe nhanh chóng lao vào màn đêm, lúc này bọn họ mới trở về.
Cùng lúc đó, Bùi Thanh Từ nhấp vào WeChat của bạn gái đã không tìm anh suốt cả một ngày: [Muốn kết hôn với em.]
Vừa gửi tin nhắn thì cô ấy đã gửi tới dấu chấm hỏi.
Thịnh Thanh Lê: [?]
Thịnh Thanh Lê: [Say rồi hả?]
Bùi Thanh Từ: […]
Anh ta cắn chặt răng hàm, đưa tay kéo cà vạt, cúi đầu gọi điện thoại cho Thịnh Thanh Lê, nói cho cô ấy biết anh có uống say hay không!
“…”
-
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều không biết hôn lễ của bọn họ đã khiến mấy người chưa lập gia đình xuất hiện ý định kết hôn.
Khi bọn họ trở lại phòng riêng thì bọn Tư Niệm cũng không còn ở đây nữa.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đang muốn đi mà còn chưa kịp đi: “Bọn họ đâu rồi?”
Khương Thanh Thời nói: “Vào phòng các cậu rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Thẩm Ngạn: “Tư Niệm muốn náo động phòng.”
Nguyễn Huỳnh: “… Bây giờ người trẻ tuổi còn làm mấy trò này nữa à?”
Khương Thanh Thời: “Cậu ấy say rồi.”
Nguyễn Huỳnh đã hiểu.
Cô và Lục Ngộ An liếc nhau, bất đắc dĩ quay về phòng.
Lúc đến cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Tư Niệm say rượu, cô ấy đang ôm cánh tay Chu Hạc Thư bảo anh ấy mở cửa.
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ nhíu mày, cô quẹt thẻ mở cửa phòng.
Tư Niệm lập tức xông vào.
Lục Ngộ An và Thẩm Ngạn nhắm mắt lại, bọn họ đều không nỡ nhìn.
Nguyễn Huỳnh im lặng vài giây rồi hỏi: “Tư Niệm nè, cậu chắc chắn là mình có thể náo động phòng được chứ?”
Tư Niệm: “… Tớ không chắc.”
Nguyễn Huỳnh nhịn cười nhìn về phía Chu Hạc Thư: “Giáo sư Chu, nhờ anh tối nay chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.”
Chu Hạc Thư nhìn Tư Niệm, anh ấy không thể làm gì khác ngoài cười, ý cười vô cùng nuông chiều: “Chắc chắn rồi.”
Anh ấy dứt khoát ôm Tư Niệm lên, nói nhỏ với cô ấy: “Lần sau lại quậy, đi quậy Úc Đình Vân đó.”
Tư Niệm say khướt mơ hồ đồng ý, khi được Chu Hạc Thư ôm ra khỏi phòng thì lại đột nhiên hét lên: “Nhưng mà em không dám.”
“…”
Mọi người đều đi rồi, bọn họ cũng không thật sự muốn phá rối đêm tân hôn của đôi vợ chồng trẻ.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đứng ngoài cửa im lặng rất lâu, Lục Ngộ An hỏi: “Anh dễ bắt nạt hơn Úc Đình Vân à?”
Nguyễn Huỳnh nhịn cười, cô nói nghiêm túc: “Hình như là vậy.”
Dù sao thì một người là giám đốc bá đạo, một người chỉ là bác sĩ khoa Mắt bình thường. Mặc kệ là ai cũng biết rõ không thể đắc tội người nào rồi.
Nghe nói như vậy, Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh với ánh mắt sâu xa: “Thật à?”
Vừa dứt lời, Nguyễn Huỳnh thấy tay anh đặt lên nắm cửa, anh đóng cửa lại rồi khóa trái.
Trong chớp mắt ấy, Nguyễn Huỳnh căng thẳng mím môi.
Lục Ngộ An đến gần cô, hơi thở phả vào gò má cô, giọng nói hơi trầm thấp: “Bọn họ đi rồi.”
Nguyễn Huỳnh hắng giọng, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía anh: “Em biết.”
Lục Ngộ An nhếch môi nắm tay cô: “Đi tắm không?”
Nguyễn Huỳnh: “… Em muốn tẩy trang trước.”
Lục Ngộ An gật đầu, anh kéo cô đi vào phòng tắm.
“Đồ tẩy trang đâu?” Anh hỏi.
Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Sao hả? Anh muốn tẩy trang cho em à?”
Lục Ngộ An rũ mắt: “Anh học được chứ?”
Nguyễn Huỳnh sững sờ, cô không ngờ anh thật sự nguyện ý. Cô khẽ nhướng mày, khóe môi cong cong: “Được thôi.”
Lục Ngộ An tẩy trang cho Nguyễn Huỳnh, làm theo các bước mà Nguyễn Huỳnh nói, anh thực hiện từng bước rất nghiêm túc.
Trước khi tẩy trang, Nguyễn Huỳnh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày việc tẩy trang lại khiến cô căng thẳng, thậm chí là không dám thở mạnh như thế. Lục Ngộ An đang ở rất gần cô, gần đến nỗi cô vừa giương mắt là có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm cùng với hàng mi dài cong của anh.
Hơi thở của hai người lặng lẽ đan xen triền miên, mập mờ lan tràn trong phòng tắm.
Tẩy trang xong, Lục Ngộ An cúi đầu nhìn cô: “Đi tắm nhé?”
Nghe thấy giọng nói hơi khàn của anh, Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng chớp mắt nói ‘Được’.
Trong ánh đèn rực rỡ, quần áo bị ném trên sàn nhà.
Trên bức tường trong phòng tắm tràn ngập hơi nước mờ mịt không rõ. Nguyễn Huỳnh vừa lạnh vừa nóng, cảm giác như mình đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cô biết Lục Ngộ An rất mạnh mẽ trong chuyện đó, cô cho rằng mình đã hiểu rõ rồi. Chẳng qua là vào giờ phút này cô mới chợt nhận ra… Dường như trước đó Lục Ngộ An vẫn luôn ‘nương tay’ với cô.
Vậy mà cô lại không ngừng cảm thấy sung sướng, thậm chí là đắm chìm vào đó.
Chóp mũi và trên người đều nhiễm hơi thở của người trước mặt, cô không thể kìm chế được mà sa ngã trong đó. Toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị anh dẫn dắt, vào lúc này, cô chỉ có thể vô thức phản ứng lại những gì anh đang làm.
Hơi thở hai người mập mờ triền miên, phong cảnh xấu hổ trong phòng tắm khiến cho ánh trăng cũng phải ngại ngùng lẩn trốn.
…
Trong lúc mơ hồ, Nguyễn Huỳnh nghe thấy Lục Ngộ An nói bên tai cô: “Anh yêu em.”
Mí mắt Nguyễn Huỳnh khẽ run lên, cô mở mắt nhìn về phía anh. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy tràn ngập dục vọng, trong mắt đều là dáng vẻ của cô.
Đôi môi Nguyễn Huỳnh khẽ nhúc nhích, cô muốn nói gì đó nhưng anh lại nghiêng đầu hôn vào môi cô.
Cô không cần phải nói nữa, bởi vì anh đã biết hết rồi.
Nguyễn Huỳnh được Lục Ngộ An ôm ra khỏi phòng tắm lần thứ hai rồi về bên giường, vẽ dấu chấm hết hoàn mỹ cho đêm tân hôn này.
Cô nghĩ, cho dù là rất nhiều năm sau đó thì cô cũng sẽ không quên tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, từ địa điểm tổ chức hôn lễ, phòng tắm và… phòng ngủ.
-
Sáng hôm sau, khi Nguyễn Huỳnh tỉnh lại chỉ cảm thấy đau lưng mà thôi.
Cô tỉnh táo lại một lát, những chuyện đã làm với Lục Ngộ An trong phòng tắm và trên giường đồng loạt chui vào đầu cô.
Thật sự là… Điên rồ.
Nguyễn Huỳnh trùm chăn nghĩ.
Đột nhiên chăn trên mặt cô bị kéo ra, hơi thở quen thuộc đến gần.
Mí mắt Nguyễn Huỳnh giật giật, cô mở mắt ra nhìn Lục Ngộ An.
“Tỉnh rồi à?” Lục Ngộ An nhìn cô: “Em có khỏe không?”
Nguyễn Huỳnh liếc anh, nói nhỏ: “Không khỏe lắm.”
Lục Ngộ An ngại ngùng sờ mũi: “Có chỗ nào không khỏe? Anh xoa cho em nhé?”
“Đừng.” Lúc này Nguyễn Huỳnh đã hơi sợ anh rồi, cô lẩm bẩm: “Em tự làm được.”
Lục Ngộ An: “…”
Sau khi bình tĩnh lại, Nguyễn Huỳnh hỏi anh là mấy giờ rồi.
Lục Ngộ An: “Còn sớm, chưa tới mười một giờ.”
“?”
Nguyễn Huỳnh trợn mắt nhìn anh: “Mười một giờ mà còn sớm sao?”
Lục Ngộ An cúi đầu hôn vào môi cô: “Chúng ta ngủ muộn mà."
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, cô ngại ngùng nhìn anh: “Anh còn dám nói nữa.”
Lục Ngộ An bật cười, anh ôm cô vào lòng: “Anh đã báo bữa trưa với khách sạn rồi, chúng ta ăn cơm với ba mẹ rồi đưa mẹ đến sân bay.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Được.”
Cô nằm trong lòng Lục Ngộ An ngáp dài: “Đưa xong rồi về nhà hả?”
Lục Ngộ An: “Hay là nửa đêm chúng ta lại đi?”
Gần đây bệnh viện không bận lắm, Lục Ngộ An cũng có rất nhiều ngày nghỉ.
Vì vậy hôn lễ và tuần trăng mật của hai người được gộp chung. Trước đây Nguyễn Huỳnh đã muốn đến Thụy Sĩ rồi, cô muốn ra nước ngoài. Sau khi biết suy nghĩ của hai người, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn lập tức sắp xếp tuần trăng mật cho hai người.
Đây cũng được coi như quà cưới mà bọn họ tặng cho Nguyễn Huỳnh với Lục Ngộ An.
Vì tiện cho hai người di chuyển và không quá mệt mỏi mà Úc Đình Vân còn hỏi bọn họ có muốn anh ta sắp xếp máy bay riêng cho bọn họ hay không? Nếu không phải Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đã sắp xếp từ trước thì Lục Ngộ An sẽ đồng ý với đề nghị này.
Khương Thanh Thời là người tặng quà rất kỹ lưỡng. Khi cô ấy và Thẩm Ngạn kết hôn, ba cô ấy đã tặng cho cô ấy máy bay riêng xem như là quà cưới.
Thế nên cô ấy cũng đã cân nhắc và sắp xếp máy bay riêng luôn rồi.
Vì thế Úc Đình Vân còn bực bội nói với Thẩm Ngạn: “Sao lúc trước tôi không phát hiện vợ cậu làm việc chu đáo như vậy hả?”
Thẩm Ngạn: “Cô ấy vẫn luôn đối xử với chị em như thế mà.”
Úc Đình Vân là người thông minh, anh ta lập tức hỏi: “Chẳng lẽ không đối xử với cậu như thế sao?”
Thẩm Ngạn uống rượu, lời nói sâu xa: “Đến bây giờ cô ấy còn không biết tôi thích ăn gì hay ghét gì.”
Úc Đình Vân: “…”
Anh ta lặng lẽ vỗ vai an ủi Thẩm Ngạn: “Vậy tôi tốt hơn cậu một chút, trí nhớ của Vân Sơ rất tốt.”
Thẩm Ngạn nghiêng mắt nhìn anh ta: “Nhưng Vân Sơ không phải vợ cậu.”
“…”
Lúc Nguyễn Huỳnh nghe Lục Ngộ An kể về cuộc trò chuyện của hai người đó thì cô đã cười rất lâu.
Cô biết mấy người đàn ông này vẫn có lúc rất ngây thơ nhưng không ngờ là lại ngây thơ đến thế.
Nghĩ đến chuyện này, Nguyễn Huỳnh nói với Lục Ngộ An: “Vào mấy ngày cuối của tuần trăng mật ấy, anh thử hỏi xem bọn họ có muốn tụ họp với chúng ta không nhé?”
Lục Ngộ An: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Trước đây em đã hẹn với Tư Niệm là cùng đến Iceland rồi.”
Điểm dừng chân cuối cùng trong tuần trăng mật của bọn họ là Iceland.
Lục Ngộ An lên tiếng, anh gật đầu: “Đến lúc đó cứ hỏi thử.”
Nguyễn Huỳnh đáp: “Được rồi.”
Hai người rửa mặt xong đến nhà hàng dưới lầu ăn cơm với bà Lý, bà Trần và Lục Hồng Quang.
Cả nhà ăn cơm vui vẻ, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đưa bà Lý đến sân bay. Sau khi đưa mẹ đi rồi Nguyễn Huỳnh với Lục Ngộ An mới về nhà.
Về đến nhà, Lục Ngộ An cảm thấy tâm trạng Nguyễn Huỳnh có chút sa sút.
Bà Lý đi rồi, cô không nỡ cũng rất bình thường.
Lục Ngộ An không nói gì mà chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô.
Hai người nằm trên ghế sô pha một lúc, Nguyễn Huỳnh đột nhiên gọi: “Chồng ơi.”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh: “Em nhớ mẹ em rồi.”
Lục Ngộ An cười ôm vai cô nói: “Có muốn thay đổi tuần trăng mật của chúng ta đến Giang Thành không?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ ba giây rồi phát biểu hùng hồn: “Cách âm phòng em rất bình thường.”
Lục Ngộ An: “…”