Trần Tịnh Dương chớp chớp mắt, chợt nhận ra hai người họ còn chưa tiến triển tới bước kia.
Cậu ấy thầm khinh thường Lục Ngộ An hai giây, sau đó cáo trạng với Nguyễn Huỳnh: "Tạm thời thì chưa, nhưng ngày nào anh ấy cũng tỏ vẻ ghét bỏ em, thiếu điều nói thẳng là em mau cút đi thôi."
Nguyễn Huỳnh thấy buồn cười: "Ghét bỏ cậu cái gì?"
"Thì ghét bỏ em hay thức đêm, uống rượu, lãng phí đời người." Trần Tịnh Dương cực kỳ tủi thân: "Giới trẻ bây giờ có ai không như thế đâu? Làm gì có ai sống như anh em được? Cuối tuần nếu không đến bệnh viện tăng ca thì cũng tới trại trẻ mồ côi hoặc viện dưỡng lão để làm công ích."
Nói rồi cậu ấy chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Chị Nguyễn Huỳnh, ngày mai chị có đi trại trẻ mồ côi với bọn em không?"
Nguyễn Huỳnh thoáng sửng sốt, nét ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt: "Ngày mai cậu đến trại trẻ mồ côi hả?"
Trần Tịnh Dương nghiêng đầu, đáp: "Đúng vậy, chị không biết à?"
Đương nhiên là Nguyễn Huỳnh không biết. Hai ngày nay cô cũng không liên lạc với Lục Ngộ An.
Mấy hôm trước cô có hỏi Lục Ngộ An thứ bảy mời anh đi uống rượu được không, nhưng anh chỉ bảo sang tuần rồi uống chứ không hề đề cập tới chuyện mình sẽ đến trại trẻ mồ côi. Cô còn tưởng anh đã có dự định khác.
Hai người im lặng trong chốc lát.
Trần Tịnh Dương thì thầm: “Em còn tưởng anh ấy sẽ rủ chị đi cùng."
Hóa ra là không có rủ cô cùng đi, hèn gì chị Nguyễn Huỳnh lại đến quán bar cùng người đàn ông khác.
Nguyễn Huỳnh không biết dòng suy nghĩ liên miên của Trần Tịnh Dương. Cô chỉ im lặng một lúc rồi tò mò hỏi: "Bình thường anh ấy hay đi một mình hả?"
Trần Tịnh Dương nói: "Đa phần là vậy. Thỉnh thoảng còn có đồng nghiệp ở bệnh viện đi cùng nữa. Tuần này đúng lúc em rảnh nên mới đi với anh ấy."
Nói rồi Trần Tịnh Dương mời Nguyễn Huỳnh đi cùng: "Chị Nguyễn Huỳnh, ngày mai chị rảnh không? Có muốn đi với bọn em luôn không?"
Nguyễn Huỳnh vốn đang định đồng ý, nhưng bỗng nhiên nhớ ra chuyện ngày mai cô còn phải ăn cơm cùng Thôi Trị.
"Tiếc quá, ngày mai tôi có tiệc rồi."
Trần Tịnh Dương trợn tròn mắt, thầm ám chỉ người bên kia: "Tiệc với giám đốc Triệu này á hả?"
"Không phải." Nguyễn Huỳnh bật cười, thành thật đáp: "Là với người lớn trong nhà, đã hẹn trước rồi."
Nghe vậy Trần Tịnh Dương mới thấy yên tâm.
Hai người thì thầm trò chuyện một lúc. Biết Nguyễn Huỳnh có lẽ sẽ còn uống rượu, Trần Tịnh Dương còn đặc biệt giới thiệu vài loại rượu ngon ở đây cho cô.
Nguyễn Huỳnh không giỏi uống rượu. Uống được vài ly, thấy mình sắp say thì cô sẽ dừng lại ngay.
Uống được một lát, Triệu Kinh Vĩ và Úc Đình Vân cũng thấy chuếnh choáng say.
Nguyễn Huỳnh vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra thì thanh toán tiền rượu luôn. Cô không muốn mắc nợ ân tình của ai, đặc biệt là nợ người có quan hệ hợp tác với mình như Triệu Kinh Vĩ.
Sau khi thanh toán xong, Nguyễn Huỳnh vừa quay đầu thì đụng phải Triệu Kinh Vĩ.
"Cuối cùng vẫn bị cô giành trước mất." Triệu Kinh Vĩ thở dài nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh cười nhạt: "Tôi nói trước rồi mà."
Triệu Kinh Vĩ cũng hết cách, bèn bảo: "Đi thôi, tài xế của tôi đến rồi, tôi chở cô về nhé?"
"... Không cần đâu." Nguyễn Huỳnh nhìn anh ta: "Bạn của tôi sẽ đến đón tôi."
Vừa rồi khi đi vệ sinh, cô đã tiện tay nhắn tin cho Tư Niệm luôn rồi.
Triệu Kinh Vĩ bị cô từ chối thẳng thừng nhưng cũng không tức giận.
Anh ta vuốt cằm, thái độ lại càng hòa nhã hơn: "Được. Vậy hẹn cô khi nào có thời gian thì chúng ta lại đi uống cùng nhau."
Nguyễn Huỳnh chỉ đáp một tiếng.
Sau khi tạm biệt Triệu Kinh Vĩ, có người xuất hiện bên cạnh Nguyễn Huỳnh.
"Chị Nguyễn Huỳnh." Trần Tịnh Dương hỏi cô: "Chị Tư Niệm sẽ đến đón chị hả?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Còn cậu thì sao, có về không?"
Trần Tịnh Dương: "Về chứ, tối nay em về."
Cậu ấy nhìn Nguyễn Huỳnh: "Chị có muốn vào đó ngồi chờ một lát không?"
Nguyễn Huỳnh quay đầu lại. Bây giờ đang là hừng đông, cũng là lúc quán bar đông vui, náo nhiệt nhất.
Cô uống chút rượu nên đầu óc hơi choáng váng, thính giác nhạy cảm không chịu nổi tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
"Tôi muốn đến cửa chờ.". Truyện Hệ Thống
Đúng lúc ngoài cửa quán rượu có chỗ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nguyễn Huỳnh và Trần Tịnh Dương bước tới ngồi xuống, cảm nhận cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Gió se se lạnh, nhưng với người mới uống rượu thì lại rất thoải mái.
Hóng gió một lát, Nguyễn Huỳnh mới lấy áo khoác ra.
Cô thấy hơi lạnh rồi.
Cô nhìn xung quanh lối vào, thấy Tư Niệm vẫn chưa đến.
Bỗng nhiên Nguyễn Huỳnh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào khu vực quán rượu.
Cô nhẹ nhàng, chậm rãi trợn tròn mắt, nhìn thấy Lục Ngộ An đang tiến về phía bọn họ.
Mùi cây bách xanh sạch sẽ mà mát lạnh tràn vào mũi cô.
Không hiểu sao dạ dày Nguyễn Huỳnh vốn đang khó chịu vì rượu lại bỗng thấy thoải mái hơn hẳn khi ngửi thấy mùi này.
"Bác sĩ Lục." Cô gọi anh.
Lục Ngộ An cụp mắt nhìn sang bên cạnh Trần Tịnh Dương, lại đưa mắt nhìn gương mắt đỏ ửng của cô.
"Uống say rồi à?"
Có lẽ đang là đêm khuya nên Nguyễn Huỳnh cảm thấy giọng nói Lục Ngộ An trầm thấp hơn ban ngày nhiều, nghe rất quyến rũ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, chậm chạp lắc đầu, chối: "Đâu có."
Quả thật là Nguyễn Huỳnh không say, chỉ là hơi khát nước mà thôi.
Cô mím môi nhìn Lục Ngộ An, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Ngộ An quan sát sự thay đổi trên gương mặt cô, thoáng thấy bất đắc dĩ, nhẹ nhàng bảo: "Muốn nói gì?"
Nguyễn Huỳnh: "... Muốn uống nước."
Lục Ngộ An nhìn cô, sau đó lại liếc sang Trần Tịnh Dương ngồi bên cạnh, "Tôi đi lấy nước, cậu canh chừng cô ấy."
"..." Trần Tịnh Dương nãy giờ im như thóc bỗng ‘a’ một tiếng, yếu ớt nói: "Anh, em cũng muốn uống nước."
Lục Ngộ An liếc mắt nhìn cậu ấy rồi nhấc chân bước vào quán bar.
Khi anh quay trở lại thì trên tay đã cầm thêm hai chai nước khoáng.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh ném một chai cho Trần Tịnh Dương, thầm nghĩ có vẻ tâm trạng hiện giờ của Lục Ngộ An không tốt lắm.
Để phòng ngừa anh ném chai nước trúng mặt mình, cô đành vươn tay chủ động nhận lấy chai nước.
Thấy cô vươn tay, khóe miệng Lục Ngộ An chùng xuống.
Anh biết Nguyễn Huỳnh không say, cô vẫn còn tỉnh táo, thậm chí là rất bình thường. Tuy nhiên trông cô hiện giờ chẳng khác gì khi say là mấy.
Lục Ngộ An vặn mở nắp chai, sau đó đưa nước cho cô: "Có hơi lạnh, uống ít thôi."
Trần Tịnh Dương vừa vặn nắp uống được gần nửa chai thì bị nước lạnh làm cho giật mình, hàm răng suýt đông cứng tới nơi nghe vậy thì oán giận: "Anh, sao anh không nói sớm?"
Lục Ngộ An lạnh lùng nhìn cậu ấy.
Trần Tịnh Dương ngại ngùng, lúng túng nói: "Mà có nói thì em cũng uống thôi, tại em đang khát mà."
"..."
Có đôi khi Nguyễn Huỳnh rất khâm phục khả năng tùy cơ ứng biến của Trần Tịnh Dương khi đứng trước Lục Ngộ An.
Cô uống vài hớp nước cho đỡ khát, cảm giác nóng cháy nơi dạ dày vơi không ít.
Nguyễn Huỳnh chậm rãi đưa mắt nhìn nắp chai còn đang trong tay Lục Ngộ An, đưa chai nước cho anh.
Đúng lúc này, Tư Niệm đến.
"Huỳnh Huỳnh." Tư Niệm thoáng bất ngờ nhìn ba người: "Bác sĩ Lục cũng ở đây à."
Lục Ngộ An gật đầu đáp lại.
Bây giờ cũng không còn sớm, Nguyễn Huỳnh đứng dậy tạm biệt hai người Lục Ngộ An: "Bác sĩ Lục, bọn tôi về trước nhé."
Lục Ngộ An thu tầm mắt lại, dặn dò: "Về đến nhà thì nói. Nhớ uống trà giải rượu."
Câu trước là nói với Nguyễn Huỳnh, còn câu sau là để dặn dò Tư Niệm.
Hai người đều gật đầu.
Thấy hai người đã đi xa, Lục Ngộ An mới liếc mắt nhìn người còn đang dựa vào ghế: “Trần Tịnh Dương."
Trần Tịnh Dương ngồi bật dậy: "Anh, em biết sai rồi. Lần sau em nhất định sẽ không gọi anh đến đón em nữa."
Vừa rồi Trần Tịnh Dương đã gọi Lục Ngộ An tới.
Cậu ấy nói dối rằng mình uống say nên không về được. Còn về chuyện Lục Ngộ An tới rồi mới biết đêm nay Nguyễn Huỳnh cũng ở đây hay là đã biết trước thì Trần Tịnh Dương cũng không biết.
Mà cho dù cậu ấy muốn hỏi cũng không dám.
Lục Ngộ An lạnh lùng nhìn cậu ấy, lạnh giọng nói: "Đi."
Trần Tịnh Dương: "... Dạ."
Gió đêm thổi qua từng đợt. Nguyễn Huỳnh ngồi trên xe, chậm rãi thắt dây an toàn.
Tư Niệm biết sau khi uống rượu, cô sẽ có phản ứng chậm hơn bình thường. Nhưng biết là một chuyện, thấy cô chậm chạp như vậy, Tư Niệm vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tư Niệm vừa tự mình giải trí vừa lái xe chở cô về nhà.
Trên đường về nhà, cô ấy liếc mắt nhìn người bên cạnh đã nhắm mắt nghỉ ngơi: "Sao bác sĩ Lục lại ở đó vậy? Anh ấy biết đêm nay bọn cậu đến quán bar à?"
Nguyễn Huỳnh: "Không biết."
Tư Niệm: "Vậy là anh ấy đến đón Trần Tịnh Dương hả?"
"Cũng không phải luôn." Nguyễn Huỳnh cố giữ tỉnh táo để giải thích: "Ý tớ là tớ cũng không biết anh ấy có biết hay không."
Tư Niệm ngồi suy tư, cuối cùng cũng hiểu ý cô.
"Thế uống rượu với Triệu Kinh Vĩ sao rồi?"
Nguyễn Huỳnh: "Xấu hổ chết được."
Tư Niệm bật cười: "Có phải anh ta có ý gì với cậu không?"
Nguyễn Huỳnh: "Không biết."
Triệu Kinh Vĩ chưa nói thì sao cô dám nói trước được.
Chẳng qua mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, cho dù người kia không nói thì cô vẫn có thể đoán được thông qua hành động rõ ràng của anh ta.
Nguyễn Huỳnh không có ý gì với Triệu Kinh Vĩ, đêm nay uống rượu với anh ta chỉ là để trả nợ ân tình. Cô nghĩ Triệu Kinh Vĩ cũng hiểu rõ điều này.
Tư Niệm cũng biết cách cô xử lý chuyện tình cảm: "Trong lòng cậu tự hiểu là được."
Nguyễn Huỳnh ho nhẹ một cái, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương: "Tớ chợp mắt một lát đã."
Tư Niệm: "Về đến nhà tớ sẽ gọi cậu dậy."
Sau khi về đến nhà, tắm rửa và uống trà giải rượu do Tư Niệm nấu xong, Nguyễn Huỳnh mới lên giường ngủ.
Bỗng dưng điện thoại rung lên.
Nguyễn Huỳnh mở máy, nhìn thấy tin nhắn từ Lục Ngộ An mới nhớ ra mình khi nãy đã hứa sẽ báo với anh sau khi về nhà.
Gương mặt cô dịu dàng hẳn, mơ màng trả lời tin nhắn: "Tôi về đến rồi, quên nhắn anh mất."
Lục Ngộ An: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Chẳng biết vì sao dù cách một màn hình nhưng Nguyễn Huỳnh vẫn cảm thấy tâm trạng Lục Ngộ An hiện giờ không tốt lắm chỉ bằng năm chữ này.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi gọi anh: "Bác sĩ Lục."
Nguyễn Huỳnh: "Ngày mai anh đến trại trẻ mồ côi hả?"
Lục Ngộ An không ngờ Nguyễn Huỳnh lại biết. Anh cụp mắt trả lời: "Sao vậy?"
Nguyễn Huỳnh nhìn dòng tin nhắn của anh, không biết là do uống rượu hay tự cảm thấy mình đã thân quen với Lục Ngộ An mà cô lại to gan bắt đầu làm loạn.
Cô ấn vào nút ghi âm, gửi tin nhắn thoại cho anh: "Tôi muốn anh giúp tôi hai chuyện."
Lục Ngộ An vừa rửa mặt xong, đang kéo rèm cửa sổ chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn mờ tối. Anh ấn mở tin nhắn thoại do Nguyễn Huỳnh gửi đến.
Có lẽ là do Nguyễn Huỳnh mới uống rượu, hoặc cũng có thể là do sóng điện thoại khiến giọng cô bị biến âm. Nói chung là âm điệu giọng cô đêm nay có phần khác hẳn so với trước đây.
Tựa như thủ thỉ bên tai, êm ái mà nhẹ nhàng.
Một lát sau, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn thoại từ Lục Ngộ An: "Giúp chuyện gì?"
Chỉ vài chữ đơn giản nhưng khi kết hợp với giọng nói trầm thấp của anh thì lại khiến cơn say tình trong Nguyễn Huỳnh lên men.
Cô gọi điện cho Lục Ngộ An.
Đầu dây bên kia vừa nối máy, cô đã hùng hổ nói: "Anh có thể hát cho tôi nghe một bài được không?"
Lục Ngộ An: "..."
Thấy đầu dây bên kia im lặng, mí mắt Nguyễn Huỳnh giật giật. Cô đổi tư thế nằm, bất đắc dĩ nói: "Hình như hát thì làm khó anh quá. Vậy thì kể chuyện được không?"
Dứt lời, bên kia đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng vô tận.
Nguyễn Huỳnh thấy hơi tủi thân: "Kỳ Kỳ kể tôi là anh kể chuyện cho em ấy nghe."
Cô cũng muốn nghe, cô muốn nghe từ lâu lắm rồi.
Hàng lông mi của Lục Ngộ An khẽ rung lên, đôi con ngươi trầm xuống: "Muốn nghe chuyện gì?"
"Chuyện gì cũng được." Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát: "Tốt nhất là truyện của Andersen."
Yêu cầu cao thật.
Lục Ngộ An cũng không muốn so đo với một con ma men.
Anh mở máy tính tìm kiếm "Truyện cổ tích Andersen", kết quả hiển thị đầu tiên là truyện "Vịt con xấu xí".
Lục Ngộ An giương mắt, hỏi: "Vịt con xấu xí?"
"... Không thích." Nguyễn Huỳnh nhíu mày từ chối, sau đó còn nhấn mạnh: "Từ nhỏ đến lớn tôi đều rất xinh đẹp, có phải vịt con xấu xí đâu."
Lục Ngộ An không nhịn được mà cong môi cười.
Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Nguyễn Huỳnh: "Thôi bỏ đi, nghĩ không ra thì thôi."
Lục Ngộ An im lặng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Vậy chuyện thứ hai cô muốn nhờ tôi giúp là gì?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lát, đáp: "Ngủ ngon."
Lục Ngộ An: "Hả?"
"Chúc tôi ngủ ngon." Nguyễn Huỳnh nhắc lại một lần nữa.
Lúc này Lục Ngộ An mới phản ứng lại. Anh đưa điện thoại lại gần bên môi, rộng lượng dung túng cho người say, thả nhẹ từng từ: "Ngủ ngon."