Tâm trạng cô tốt nên tâm trạng của Lục Ngộ An cũng tốt theo.
Sau khi chơi đùa, cân nhắc đến việc ngày mai là hôn lễ nên mọi người đều không dám chơi quá muộn.
Lúc mười giờ, mọi người đều chia tay.
Lục Ngộ An đưa Nguyễn Huỳnh về phòng, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên người cô: “Căng thẳng không?”
Nguyễn Huỳnh: “… Anh không nói còn ổn, anh vừa nói em đã cảm thấy hơi căng thẳng rồi.”
Lục Ngộ An nghiêng đầu cười, anh nắm tay cô, nói nhỏ: “Có anh ở đây.”
Nguyễn Huỳnh: “Em biết.”
Cô nháy mắt với Lục Ngộ An, cố ý nói: “Nếu anh không ở đây, vậy chẳng phải là em không có chồng hay sao?”
“…”
Lục Ngộ An nghẹn lời, vậy mà anh lại cảm thấy Nguyễn Huỳnh nói rất có lý.
Anh hắng giọng, thân mật cọ vào chóp mũi Nguyễn Huỳnh: “Ý anh là mọi chuyện đều có anh lo rồi, em không cần lo lắng nữa đâu.”
Nguyễn Huỳnh cong môi: “Em biết mà.”
Cô ngước mắt lên nhìn Lục Ngộ An: “Còn anh thì sao?”
Lục Ngộ An im lặng vài giây: “Cũng ổn.”
Nguyễn Huỳnh: “Thật sao?”
Rõ ràng là cô không tin lắm.
Lục Ngộ An nhéo ngón tay thon dài của cô, anh hỏi nhỏ: “Em không tin à?”
Nguyễn Huỳnh thản nhiên đáp: “Đúng vậy đó.”
Cô rũ mắt nhìn Lục Ngộ An đang véo ngón tay mình, cô nhắc nhở: “Bác sĩ Lục, có lẽ anh đã quên một chuyện.”
Lục Ngộ An: “Chuyện gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Lần đầu tiên anh gặp mẹ em, anh đã véo ngón tay em.”
“…”
Lúc Lục Ngộ An căng thẳng sẽ rất thích nắm cái gì đó.
Trước kia là góc quyển sách, khi Nguyễn Huỳnh ở bên cạnh anh thì anh luôn thích nắm chặt tay cô.
Lục Ngộ An bị Nguyễn Huỳnh vạch trần cũng không tức giận.
Anh cười khẽ, thỏa hiệp nói: “Được rồi, đúng là có hơi căng thẳng.”
Nguyễn Huỳnh hỏi: “Tại sao?”
Lục Ngộ An rũ mắt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nóng bỏng: “Bởi vì cuối cùng cũng cưới em về nhà được rồi.”
Mặc dù hai người đã đăng ký kết hôn nửa năm nhưng vẫn có chút khác biệt với việc tổ chức hôn lễ chính thức.
Ngày mai hai người sẽ hoàn thành hôn lễ của mình dưới sự chứng kiến của bạn bè và gia đình.
Nghe thấy câu trả lời của anh, Nguyễn Huỳnh không khỏi bật cười.
Cô tựa vào vai Lục Ngộ An, dịu dàng nói: “Em cũng thế.”
Đến cửa phòng, trong phòng Nguyễn Huỳnh truyền ra âm thanh ồn ào sôi nổi.
Tối nay bọn Tư Niệm sẽ ngủ chung với Nguyễn Huỳnh.
Lục Ngộ An đưa cô đến cửa, anh nói nhỏ: “Ngày mai gặp lại.”
Nguyễn Huỳnh cười đáp: “Ngày mai gặp.”
Nói xong lời này, Lục Ngộ An cũng không đi ngay.
Nguyễn Huỳnh buồn cười nhìn anh: “Anh còn không về phòng à?”
Bước chân Lục Ngộ An hơi ngừng lại, anh vươn tay về phía Nguyễn Huỳnh, ôm cô vào ngực: “Ôm một lát rồi đi nhé?”
Cảm nhận được hơi thở khi nằm trong lòng Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh chủ động ôm eo anh, cô dịu dàng nói: “Được.”
Không chỉ riêng Lục Ngộ An không nỡ mà Nguyễn Huỳnh cũng không nỡ chia tay anh vào lúc này.
Cuối cùng hai người ôm nhau chặn đường trước cửa phòng không thể không tách nhau ra.
Mấy người Tư Niệm giống như xem chuyện cười, đồng loạt chế nhạo Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục cứ yên tâm đi, bọn tôi không cướp vợ anh đâu.”
Khương Thanh Thời: “Chúng tôi cũng không dẫn cô ấy bỏ trốn rồi để anh cưới không khí đâu.”
Bùi Thanh Từ chậm rãi nói: “Cậu không muốn rời xa vợ mình hay là sợ đêm nay vợ cậu đổi ý, ngày mai lại hủy hôn?”
“…”
Cả bọn đều không khách sáo với Lục Ngộ An, cậu một câu tôi một lời làm cho Lục Ngộ An không còn cách nào.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Ngạn hỗ trợ mở lời bảo mọi người dừng lại được rồi, ngày mai lại quậy tiếp.
Nếu nghe kỹ thì cũng không phải là hỗ trợ lắm.
Mỗi người đều về phòng của mình, Nguyễn Huỳnh rửa mặt xong nằm trên giường mới nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho cô sau khi về phòng.
Lục Ngộ An: [Ngủ ngon nhé, sáng mai anh sẽ đón em.]
Nguyễn Huỳnh nhướng mày hứa hẹn với anh: [Được.]
Trả lời tin nhắn xong, Tư Niệm dựa sát vào cạnh cô: “Bây giờ tâm trạng cậu thế nào?”
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Trước mắt cũng không tệ lắm.”
Khương Thanh Thời: “Không lo lắng hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Cũng có nhưng mọi người đều ở đây, tớ cũng không còn lo như vậy nữa.”
Khương Thanh Thời gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, ngủ không được thì nói với bọn tớ, bọn tớ sẽ trò chuyện với cậu.”
Nguyễn Huỳnh nằm giữa hai người: “Được rồi.”
Một lát sau Vân Sơ cũng tới.
Bốn người chen chúc trên chiếc giường rộng lớn, bầu không khí trò chuyện rất hòa hợp. Bọn họ nói chuyện về tất cả mọi thứ nên dường như tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn.
Nguyễn Huỳnh chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí vui vẻ này.
Mặt trăng sáng ngời, chắc chắn ngày mai sẽ là ngày đẹp trời.
-
Chưa đến năm giờ sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh đã bị kéo dậy bắt đầu trang điểm.
Cô còn buồn ngủ nên ngủ gục trên ghế.
Mãi đến khi trang điểm gần xong thì cô mới tỉnh táo lại.
Chuyên gia trang điểm là bạn của Khương Thanh Thời, người đó nhìn Nguyễn Huỳnh rồi cười nói: “Tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Huỳnh ngại ngùng đáp: “Ừm, tôi mệt quá.”
Chuyên gia trang điểm cười nói: “Bình thường thôi mà, trước đây tôi trang điểm cho người ta đều là trang điểm xong rồi đối phương mới tỉnh lại.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười.
Trang điểm xong, Nguyễn Huỳnh đi thay váy cưới.
Sau khi thay váy cưới, thợ trang điểm phụ trách tạo kiểu tóc cho cô.
Khoảnh khắc cô thay váy cưới, tất cả mọi người trong phòng đều choáng ngợp.
Chuyên gia trang điểm ở bên cạnh khen ngợi: “Người ta thường nói cô dâu đẹp nhất vào ngày cưới, tôi thấy không sai chút nào.”
Tư Niệm gật đầu: “Bình thường Huỳnh Huỳnh đã đẹp rồi, không ngờ hôm nay lại còn đẹp hơn nữa.”
Khương Thanh Thời: “Váy cưới đẹp lắm, ánh mắt bác sĩ Lục không tệ đâu.”
Vân Sơ cũng gật đầu: “Thiết kế của chị Tần Tranh rất phù hợp với cô.”
Nguyễn Huỳnh nghe mọi người khen ngợi, cô ngước mắt nhìn về phía mình trong gương.
Trong gương, cô cười vui vẻ, dáng vẻ thản nhiên, hình như còn đẹp hơn trong hôn lễ mà cô từng tưởng tượng.
Khi đã gần xong thì bà Lý đến.
Ba Nguyễn Huỳnh đã qua đời, hôm nay bà ấy sẽ giao Nguyễn Huỳnh cho Lục Ngộ An.
Nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Huỳnh lúc này, bà Lý luôn bình tĩnh cũng có chút xúc động.
Bà ấy vuốt tóc Nguyễn Huỳnh, hốc mắt đỏ ửng: “Đẹp lắm.”
Nguyễn Huỳnh gọi bà ấy: “Mẹ.”
Bà Lý mỉm cười: “Con không được khóc đâu.”
Bà ấy ôm Nguyễn Huỳnh: “Con gái của mẹ thật là xinh đẹp.”
Nguyễn Huỳnh nghe thấy mà rất xúc động.
Hốc mắt cô ửng đỏ, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Cô không thể khóc, cô phải chịu đựng.
Bà Lý ở bên cạnh nhìn Nguyễn Huỳnh một lát rồi rời đi trước khi chú rể và nhóm phù rể đến.
Người trẻ tuổi sẽ trêu chọc ồn ào, người lớn cứ mặc kệ bọn họ đi.
Khi Lục Ngộ An đến cửa thì căn phòng đã đóng lại.
Tư Niệm và Khương Thanh Thời cùng với mấy người Đàm Tuyết Nhi chặn đường sau cửa, nói chuyện với người bên ngoài cách cánh cửa.
Cuối cùng Tư Niệm mở một khe cửa nhỏ, người bên ngoài không ngừng nhét bao lì xì vào trong.
Toàn bộ đều là bao lì xì đỏ.
Nguyễn Huỳnh ngồi trên chiếc ghế ở cách đó không xa, vẻ mặt vui vẻ, cô không khỏi bật cười.
Rất lâu sau đó, chờ đến khi đã nhận đủ bao lì xì rồi thì Tư Niệm mới mở cửa ra.
Cửa mở ra, Nguyễn Huỳnh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Ngộ An mặc âu phục thẳng tắp.
Anh đứng đó chờ đón cô về nhà.
Hai người im lặng nhìn nhau, xung quanh là âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Nhưng vào lúc ấy bọn họ chỉ có thể nhìn thấy đối phương, nghe thấy đối phương, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Tư Niệm và Vân Sơ là phù dâu, cùng với bọn Khương Thanh Thời và Đàm Tuyết Nhi không ngừng hành hạ mấy phù rể.
Sau đợt giày vò mới đồng ý cho Lục Ngộ An vào phòng.
Bước chân của Lục Ngộ An vững chắc đi tới trước mặt Nguyễn Huỳnh, anh nói nhỏ: “Anh tới rồi.”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt lên nhìn anh: “Em biết.”
Tầm mắt hai người dính chặt vào nhau, Tư Niệm đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Lục, vẫn còn cửa ải cuối cùng đó là tìm giày của Huỳnh Huỳnh, mấy anh có thể hành động rồi đó.”
Vừa dứt lời, tầm mắt của Lục Ngộ An đã dời xuống và dừng lại ở chân Nguyễn Huỳnh.
Anh khẽ nhếch môi, Nguyễn Huỳnh hỏi nhỏ: “Sao anh không đi tìm đi?”
Lục Ngộ An: “Anh ôm em đi được không?”
Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp phản ứng thì Lục Ngộ An đã cúi người ôm Nguyễn Huỳnh theo kiểu công chúa rồi đứng lên.
Làn váy cưới rơi xuống đất, đôi tay Nguyễn Huỳnh vô thức ôm cổ anh, cô hít một hơi thật sâu.
Những người còn lại cũng sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng lại.
“Thể lực bác sĩ Lục không tệ.”
“…”
Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh: “Đi được rồi chứ?”
Nguyễn Huỳnh bất đắc dĩ: “Anh nhìn xuống dưới đi.”
Tư Niệm giấu giày không giỏi lắm, giấu ngay dưới ghế cô ngồi. Vừa rồi có váy cưới che giấu nên không nhìn thấy. Bây giờ Nguyễn Huỳnh đã bị anh ôm lên, chiếc giày của cô cũng lập tức lộ rõ.
Lục Ngộ An bật cười, anh đưa mắt nhìn phù rể ở đối diện rồi ôm Nguyễn Huỳnh đi ra ngoài, đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ.
-
Khi nghi thức hôn lễ chính thức diễn ra, Nguyễn Huỳnh nắm tay bà Lý ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cuối đường.
Lục Ngộ An đang chờ cô.
Âm nhạc vang lên, hốc mắt Nguyễn Huỳnh đỏ ửng, cô và bà Lý tiến về phía trước.
Vừa đi được vài bước, cô thấy dường như Lục Ngộ An không chờ đợi được nữa, anh nhấc chân đi về phía cô.
Bạn bè và người thân ở địa điểm tổ chức hôn lễ đều sửng sốt, bọn họ đều ngạc nhiên trước hành động của Lục Ngộ An.
Anh định làm gì?
Thật ra Nguyễn Huỳnh cũng không rõ lắm.
Mãi đến khi Lục Ngộ An đứng trước mặt cô thì cô mới nghe thấy anh nói: “Đoạn đường này, phải là anh đi về phía em.”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt.
Lục Ngộ An đẹp trai lịch thiệp đứng trước mặt mọi người, dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè, anh nói: “Giữa chúng ta, người chủ động phải là anh. Em chỉ cần đứng yên là được.”
Cho dù là tình yêu hay là hôn lễ.
Người chủ động, người đến gần đối phương phải luôn là Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh chỉ cần đứng tại chỗ, anh sẽ bị cô hấp dẫn, theo đuổi cô rồi cưới cô.
Nghe thấy anh nói những lời này, bọn Tư Niệm ở dưới sân khấu đều vỗ tay nhiệt liệt.
“Bác sĩ Lục giỏi thật đấy.”
“Bác sĩ Lục, anh nói như vậy, đến khi tôi cưới vợ rồi biết nói gì đây?”
“…”
Trong chớp mắt, địa điểm tổ chức hôn lễ đã trở nên náo nhiệt hơn, bầu không khí cũng vui vẻ hơn.
Nguyễn Huỳnh đã nghe thấy, cô mỉm cười nhìn về phía Lục Ngộ An: “Em biết rồi.”
Bà Lý ở bên cạnh cũng cảm thấy vui mừng, bà ấy vẫn luôn yên tâm về Lục Ngộ An, cũng biết rõ anh sẽ chăm sóc tốt và đối xử tốt với Nguyễn Huỳnh.
Nhưng vào giờ khắc này, bà ấy lại càng yên tâm hơn.
Bà ấy biết Lục Ngộ An sẽ không phản bội con gái mình.
Giao người cho Lục Ngộ An, bà Lý vỗ nhẹ vào mu bàn tay hai người, giọng nói nghẹn ngào: “Được rồi.”
Chỉ cần hai người bọn họ khỏe mạnh, bà ấy không còn mong ước nào khác nữa.
Hốc mắt Nguyễn Huỳnh đỏ lên: “Mẹ.”
Lục Ngộ An: “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Cho dù là quá khứ hay hiện tại, con vẫn sẽ đối xử tốt với Huỳnh Huỳnh như thế.”
Anh sẽ yêu cô mãi mãi.
Quá trình hôn lễ tiến hành ngay ngắn trật tự.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An hứa hẹn dưới sự chứng kiến của bạn bè gia đình và trời xanh mây trắng.
Mặc kệ sống chết bệnh tật, mặc kệ nghèo khó giàu sang, bọn họ đều sẽ luôn đồng hành cùng nhau, yêu thương đối phương cho đến khi cuộc đời này kết thúc.
Tình yêu này, có lẽ sẽ không tương đương nhau nhưng bọn họ cũng đã yêu thương nhau hết khả năng của mình.
Trao nhẫn xong, MC tuyên bố: “Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Mọi người dưới sân khấu ồn ào reo hò: “Mau hôn đi.”
Tầm mắt Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh đối diện nhau, anh mỉm cười, vén khăn xoan của Nguyễn Huỳnh lên rồi cúi đầu hôn cô.
Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi qua má họ, đôi môi bọn họ dán sát vào nhau.
Lo nghĩ đến mọi người có mặt ở đây mà Lục Ngộ An chỉ hôn một cái rồi thôi.
Ai ngờ Bùi Thanh Từ lại dẫn đầu nói: “Quá ngắn, không nhìn đủ, hôn lần nữa đi.”
Tất cả mọi người đều bật cười.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của mọi người.
Dưới ánh mặt trời sáng rọi, bọn họ đứng trong ánh nắng ôm nhau, hôn nhau triền miên.
Hôn rất lâu.