• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem mặt trời mọc xong, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An không ra đầu đường ăn sáng nữa.

Sau khi rửa mặt, Nguyễn Huỳnh quấn mình trong chăn, đợi Lục Ngộ An nằm lên giường rồi, cô tự giác rúc vào trong lòng anh, thì thầm nói: “Ngủ ngon.”

Lục Ngộ An ôm cô, lặng lẽ cười: “Ngủ ngon.”

Nói ngủ ngon vào lúc sáng sớm có thể coi như là lời yêu đặc biệt của riêng hai người họ.

Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngủ một mạch tới tận buổi chiều.

Khi cô dậy, Lục Ngộ An đã dậy rồi nhưng anh không đi khỏi phòng mà đang ngồi ở đầu giường đọc sách.

Lúc đọc sách, Lục Ngộ An rất tập trung, anh không nhận ra ngay rằng cô đã dậy. Hàng mi dài của anh cụp xuống, lông mi xòe như nan quạt, phủ bóng xuống trước mắt. Mắt của anh là đôi mắt đẹp nhất mà Nguyễn Huỳnh từng thấy.

Cô thích hơn cả là đôi mắt của Lục Ngộ An khi anh hưng phấn muốn làm tình, sâu thẳm và lặng lẽ, dường như ẩn giấu trong nó là cả một vùng biển rộng mênh mông, vùng biển rộng ấy ôm trọn lấy cô.

Nguyễn Huỳnh đang ngắm anh đầy chăm chú thì Lục Ngộ An bỗng cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô.

Sau một hồi lâu im lặng, Lục Ngộ An chủ động lên tiếng trước: “Dậy rồi à?”

Nguyễn Huỳnh dịch người về phía anh, ừm khẽ: “Đói bụng rồi.”

Lục Ngộ An cười khẽ, không hề bất ngờ chút nào: “Anh đi nấu cơm nhé? Em có muốn ăn gì không?”

“...” Nguyễn Huỳnh nghiêm túc suy nghĩ mấy giây: “Anh nấu gì em cũng ăn được hết.”

Rửa mặt xong, hai người ăn cơm trưa vào lúc chiều tối.

Nhìn một chút, Lục Ngộ An chợt nhớ ra một chuyện: “Huỳnh Huỳnh.”

Lục Ngộ An cúi đầu, hôn khóe môi cô một cái, giọng anh hơi trầm xuống nói: “Em có muốn đi đâu đó nghỉ phép không?”

Nguyễn Huỳnh nháy mắt mấy cái, có phần không dám tin mình vừa nghe thấy điều gì.

Thấy vẻ mặt cô khó tin tới như vậy, Lục Ngộ An bất đắc dĩ: “Anh cũng còn ngày phép năm.”

Nguyễn Huỳnh chầm chậm ồ một tiếng, nhìn anh: “Thật chứ?”

Lục Ngộ An: “Có muốn đi đâu không?”

Nói đến chuyện đi đâu đó chơi, Nguyễn Huỳnh thực sự muốn đi một nơi. Cô thoải mái nói: “Có rất nhiều chỗ muốn đi, muốn đi biển, muốn đi những làng nhỏ có không khí đặc sắc ở mấy ngày…”

Nguyễn Huỳnh nói liến thoắng một tràng dài.

Lục Ngộ An nghiêm túc ghi nhớ: “Muốn đi đâu nhất?”

Nguyễn Huỳnh thực sự không nghĩ ra mình muốn đi đâu nhất.

Cô nhìn Lục Ngộ An đầy ngây thơ vô tội: “Không biết, thấy đi đâu cũng đều thích cả.”

Chỉ cần đi cùng Lục Ngộ An thì cô đi đâu cũng được.

Nhắc đến chuyện đi du lịch, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ tới một nhận định trên mạng, cô đẩy nhẹ vai của Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, anh đã nghe câu này trên mạng bao giờ chưa?”

Lục Ngộ An cúi nhìn: “Câu gì?”

Nguyễn Huỳnh: “Có người nói đi du lịch chính là chuyện thử thách tình cảm của các cặp đôi nhất.”

Lục Ngộ An nhíu mày: “Vì sao lại như vậy?”

“Ừm...” Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ: “Có thể là vì rất nhiều người hay cãi nhau trong khi đi du lịch?”

Lục Ngộ An gật đầu như thể đã tiếp thu được một bài học, anh nhìn chăm chú vào Nguyễn Huỳnh: “Chúng ta sẽ không cãi nhau đâu.”

Nguyễn Huỳnh cũng cảm thấy họ sẽ không cãi nhau nhưng cô không muốn Lục Ngộ An đắc ý cũng không muốn nói trước bước không qua.

Nghĩ vậy, cô đảo mắt mấy vòng, nhìn Lục Ngộ An, nói: “Chưa chắc, chúng ta vẫn chưa đi mà.”

Lục Ngộ An cười, không nóng vội chứng minh gì vào lúc này.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi nói: “Để anh xem thử xem sắp tới có thể xếp được ngày nghỉ hay không rồi chúng ta quyết định xem sẽ đi đâu nhé?”

Nguyễn Huỳnh: “Được thôi.”

Thảo luận xong chuyện đi du lịch, Nguyễn Huỳnh cũng không đọc sách nổi nữa.

Cô mở app trên điện thoại ra xem thử xem mùa hè nên đi đâu chơi thì tuyệt nhất.

Cô xem một hồi vẫn không thấy có nơi nào mình cực kỳ thích.

Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ, quyết định vào nhóm chat hỏi Khương Thanh Thời xem sao.

Cô ấy là người thích đi chơi nhất, cũng là người biết rõ đi chơi ở chỗ nào là vui nhất.

Cô hỏi xong, mọi người trong nhóm lục tục ngoi lên.

Tư Niệm: “Cậu định đi du lịch à? Không dẫn theo các chị em à?”

Vân Sơ: “Bác sĩ Lục được nghỉ phép à?”

Khương Thanh Thời: “Xem kiểu này thì chắc chắn là đi với bác sĩ Lục rồi.”

Tư Niệm: “Bác sĩ Lục bận rộn như vậy mà cũng có thể dành thời gian dẫn Nguyễn Huỳnh đi du lịch, khá lắm.”



Nguyễn Huỳnh xem ba người nói chuyện tíu tít, cô hơi buồn cười: “Bác sĩ Lục dẫn tớ đi du lịch mà đã được khen là không tồi rồi sao? Tiêu chuẩn của các cậu thấp quá đấy.”

Vân Sơ: “Chủ yếu là vì anh ấy bận quá.”

Tư Niệm: “Đúng vậy, bác sĩ Lục được nghỉ lại chịu dẫn cậu đi chơi, cậu hãy trân trọng đi.”

Khương Thanh Thời: “Cậu muốn đi đâu? Bọn tớ cũng lâu rồi không đi du lịch.”

Tư Niệm: “Hay là mọi người đi chung luôn nhé?”

Vân Sơ: “Bác sĩ Lục sẽ không vui đâu phải không?”

Tư Niệm: “Mặc kệ anh ấy. Lâu lắm rồi Huỳnh Huỳnh không đi du lịch với mọi người, anh ấy chiếm Huỳnh Huỳnh buổi tối là được rồi, ban ngày thì phải giao trả cô ấy cho bọn mình.”

Nguyễn Huỳnh thấy Tư Niệm nói vậy, cô cũng thấy hơi hứng thú.

Bản thân cô cũng đã lâu lắm rồi không đi du lịch với nhóm Tư Niệm. Ngày xưa, năm nào họ cũng đều dành ra vài ngày nghỉ phép để đi du lịch.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh ngước lên nhìn về phía Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An dời mắt khỏi trang sách, anh nhìn vào mặt cô.

Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại, nháy mắt với anh mấy cái: “Anh có ngại không nếu chúng ta đi du lịch hơi đông người một chút?”

Lục Ngộ An khựng lại, đoán phát chuẩn ngay: “Nhóm Tư Niệm à?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Em và các cậu ấy cũng lâu rồi không đi du lịch.”

Lục Ngộ An ừm một tiếng: “Họ muốn đi đâu?”

Mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, cô mừng rỡ nói: “Em hỏi thử nhé?”

“... Được.”

-

Nháy mắt, chuyến du lịch hai người biến thành chuyến du lịch tập thể.

Tuy nhiên, sau khi cân nhắc nhiều yếu tố, chuyến du lịch tập thể này lại biến thành chuyến nghỉ dưỡng ở sơn trang nằm lân cận vùng này.

Úc Đình Vân có một người bạn đang thử kinh doanh sơn trang nghỉ dưỡng, lại vừa hay còn chưa bước sang giai đoạn mở cửa rộng rãi với mọi người. Nơi đó, mùa hè có thể nghỉ hè, mùa đông có thể tắm suối nước nóng. Trước đây, anh ấy đã đi khảo sát nơi đó hai lần và có đầu tư một ít vốn.

Lái xe từ Bắc Thành tới đây mất khoảng ba tiếng, vừa khéo hợp với nhóm họ.

Sau khi Nguyễn Huỳnh hỏi ý Lục Ngộ An, Lục Ngộ An cũng cảm thấy ổn.

Tuy nhiên nếu vậy thì kỳ nghỉ phép một tuần của họ đành phải hoãn lại.

Nguyễn Huỳnh: “Không sao, anh để giành phép năm sang mùa đông được không?”

Cô muốn đi khỏi Bắc Thành vào mùa đông, tới nơi nào đó ấm áp tắm nắng.

Lục Ngộ An cong khóe môi: “Được.”

Anh chưa từng từ chối lời đề nghị mà Nguyễn Huỳnh đưa ra.

Tuy nhiên, dù là đi du lịch cuối tuần thì cũng cần chọn lúc Lục Ngộ An được nghỉ cả thứ bảy lẫn chủ nhật.

Theo thời khóa biểu của anh thì nửa tháng nữa sẽ có một lần được nghỉ hai ngày cuối tuần. Thời điểm đó cũng vừa khéo là lúc Bắc Thành nóng nhất, mọi người lập tức ấn định cuối tuần đó sẽ đi ra ngoài chơi.

Để có thêm thời gian chơi, Tư Niệm đề nghị họ sẽ đi từ tối thứ sáu.

Họ có thể chơi ở đó hai ngày, mọi người không ai có ý kiến gì.

Sắp được đi chơi, tâm trạng lúc đi làm của Nguyễn Huỳnh cũng tốt hơn một chút.

Đàm Tuyết Nhi vẫn làm trợ lý cho cô, thấy khóe môi cô cong lên, cô ấy không nhịn được hỏi: “Chị Huỳnh Huỳnh nhặt được tiền à?”

“...”

Nguyễn Huỳnh cười khẽ: “Nhặt tiền gì?”

Cô nhìn cô ấy một cái: “Chị Nguyễn Huỳnh của em chỉ đơn giản là tâm trạng tốt thôi.”

Đàm Tuyết Nhi nháy mắt mấy cái: “Tâm trạng tốt không có nguyên nhân sao?” Cô ấy thở dài: “Ngay cả thứ Hai đi làm mà tâm trạng cũng tốt được, quả nhiên chị không phải người tầm thường.”

Lời của cô ấy khiến Nguyễn Huỳnh không khỏi bật cười, cô cũng không giải thích gì thêm.

Cô khẽ mỉm cười, tâm trạng vui vẻ ngâm nga vài điệu nhạc, bắt đầu tìm mọi người họp bàn quá trình ghi hình.

Đàm Tuyết Nhi lê cơ thể mệt mỏi bước sau cô.

Cả ngày nay tâm trạng của Nguyễn Huỳnh rất tốt, không chỉ lộ ra rõ ràng trước mặt Đàm Tuyết Nhi mà còn cả ở trước mặt Triệu Thiên Ngưng nữa.

Từ khi thay đổi vị trí công tác, số lần cô gặp phải Triệu Thiên Ngưng càng ngày càng ít.

Lần này, hai người tình cờ đụng phải nhau ở cửa nhà vệ sinh.

Triệu Thiên Ngưng thấy dáng vẻ cô cười tủm tỉm, bỗng dưng gây sự: “Có phải cô biết rồi đúng không?”

Nguyễn Huỳnh: “?”

Cô ngẩn người, tỏ vẻ khó hiểu quay đầu lại nhìn cô ta, hỏi: “Biết cái gì?”

Triệu Thiên Ngưng: “... Đừng có giả vờ, nếu cô không biết thì sao lại vui vẻ ra mặt vậy làm gì?”

Nguyễn Huỳnh cạn lời, đáp lại: “Tôi biết cái gì được chứ? Tâm trạng tôi tốt chỉ vì nó như thế thôi, có vấn đề gì à?”

Cô tỏ ra vô tội, nói: “Chẳng lẽ tôi lại không xứng có tâm trạng vui vẻ hay sao?”

Triệu Thiên Ngưng im bặt, trừng cô, tiếp tục hỏi: “Cô không biết chuyện chương trình của chúng tôi ư?”

“Không biết.” Nguyễn Huỳnh rửa sạch tay, bước tới chỗ máy sấy khô bên cạnh, cất tiếng ôn hòa: “Có gì cô cứ nói thẳng?”

Triệu Thiên Ngưng cụp mắt, ánh mắt ngừng lại trên ngón tay trắng nõn thon dài của cô.

Làn da của Nguyễn Huỳnh trắng ngần, cho dù bình thường không có ánh đèn tăng độ sáng cũng đã rất xinh đẹp. Ánh sáng trong nhà vệ sinh của đài bọn họ lại càng làm bật lên làn da nõn nà của cô.

Bất giác, ánh mắt cô ta ngừng lại ở đôi bàn tay đó thật lâu.

Nếu không phải đã hiểu rõ bối cảnh gia đình của Nguyễn Huỳnh, Triệu Thiên Ngưng thật sự cho rằng đây là cô tiểu thư không kiêu căng nhà giàu nào tới trải nghiệm cuộc sống mà thôi.

Hơ khô tay, người bên cạnh vẫn chưa nói lời nào.

Nguyễn Huỳnh khẽ nghiêng qua thì bắt gặp ánh mắt Triệu Thiên Ngưng nhìn cô chằm chằm.

Cô chợt ngừng lại, sau đó do dự lên tiếng: “... Tôi nói trước, tôi có bạn trai rồi đó.”

Triệu Thiên Ngưng hoàn hồn, tức giận trừng cô, đáp: “Cô coi thường ai? Tôi còn có tận bốn người bạn trai cũ đây.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn họng, thầm nói: “Vậy tôi thua rồi.”

Triệu Thiên Ngưng liếc cô, sau đó mới lấy lại tinh thần.

Cô đang làm gì đây chứ?

So cái này với Nguyễn Huỳnh làm gì?

“Không thèm nói với cô nữa.” Triệu Thiên Ngưng hoàn hồn, chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi.

Nguyễn Huỳnh chẳng hiểu ra làm sao.

Tính tình của người này đúng thật là khó hiểu.

Trở về chỗ, Nguyễn Huỳnh hỏi Đàm Tuyết Nhi mới biết được chương trình vừa phát sóng năm ngoái của đài không tiếp tục quay được nữa.

Chưa nói tới chuyện rating quá thấp, đến cả phản hồi của người xem cũng chẳng ra làm sao.

Mỗi tập phát sóng đều bị lôi ra soi mói. Soi mói còn chưa tính, người dẫn chương trình, nhà sản xuất và đám nhân viên làm tiếp cũng thấy mệt mỏi.

Bởi thế, trong đài đang xem xét việc hủy bỏ chương trình này.

Đàm Tuyết Nhi thì thầm bên tai Nguyễn Huỳnh: “Chị Huỳnh Huỳnh, mấy ngày này chị đừng thể hiện tâm trạng vui vẻ trước mặt chị Thiên Ngưng. Nhất định là chị ta sẽ hiểu lầm chị đang chế nhạo mình. Chị cũng biết là chị ta vẫn luôn coi chị là kẻ địch trong tưởng tượng mà, phải không?”

“...”

Nguyễn Huỳnh đáp ừ, nhưng vẫn có hơi ấm ức nhìn cô ấy nói: “Chỉ có điều... hình như đã không kịp rồi.”

Đàm Tuyết Nhi: “Dạ?”

Nguyễn Huỳnh thành thật kể: “Chị vừa mới đi vệ sinh, còn cười hớn hở với cô ta nữa. Cô ta còn hỏi chị có phải đang cười nhạo cô ta không?”

Đàm Tuyết Nhi: “...”

Hai người nhìn nhau, Đàm Tuyết Nhi buồn bã thở dài, nói: “Vậy thì cũng đành hết cách rồi.”

Nguyễn Huỳnh chống cằm, thở dài theo: “Nhà sản xuất chương trình của bọn họ làm không tốt à?”

Đàm Tuyết Nhi lắc đầu nói: “Hẳn là tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm.”

Nguyễn Huỳnh ngẫm một lúc rồi đáp: “Cũng phải.”

Chỉ có điều cô muốn bớt thời gian xem thử, dù sao chương trình này cũng được nhà đài dồn nhiều tâm sức sản xuất, không thể nói muốn dừng phát sóng là dừng ngay được.

...

Buổi tối tan làm, Nguyễn Huỳnh tắm rửa xong, thả mình xuống ghế sô pha tìm kiếm chương trình do Triệu Thiên Ngưng phụ trách để xem.

Bắt đầu từ tập đầu tiên.

Lục Ngộ An phải trực đêm ở bệnh viện nên cô có thể dành thời gian rảnh rỗi cho riêng mình.

Đang mải xem thì Tư Niệm đến.

Sau khi Nguyễn Huỳnh chuyển nhà chưa đầy một tháng, cô ấy cũng chuyển tới bên này. Thứ nhất là khu chung cư này thoải mái, thứ hai là ở gần Nguyễn Huỳnh, cô ấy thích ở chỗ nào gần bạn bè. Thứ ba là... Chu Hạc Thư cũng ở trong khu chung cư này, gần quan được ban lộc.

“Sao cậu lại đến đây?” Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên hỏi.

Tư Niệm khinh bỉ liếc cô, tay còn cầm chai rượu trái cây, nói: “Hừ, chẳng phải là sợ cậu ở nhà một mình buồn chán à?”

Nguyễn Huỳnh liếc nhìn cô, đáp: “Chẳng thà cậu cứ nói là giáo sư Chu đi nước ngoài rồi, không có ai để làm phiền nữa nên tới quấy rầy tớ luôn cho xong.”

Tư Niệm liếc xéo cô, cằn nhằn: “Cậu có biết câu có một số chuyện không nên vạch trần chưa hả?”

Nguyễn Huỳnh khẽ cười, nghiêng người để cô ấy bước vào.

Vừa hay, cậu xem chương trình này với tớ, nhân tiện xem thử coi chỗ nào có vấn đề.

Tư Niệm: “?”

Tư Niêm liếc qua tivi, khẽ nhíu mày: “Đây chẳng phải là đối thủ cạnh tranh của cậu ở trong đài à?”

Nguyễn Huỳnh bật cười, nói: “Đối thủ cạnh tranh gì chứ? Bọn tớ chỉ là đồng nghiệp thôi.”

“Ờ.” Tư Niệm khẽ gật đầu, tỏ ra mình hiểu, nói: “Đồng nghiệp có quan hệ cạnh tranh.”

Nguyễn Huỳnh: “...”

Nguyễn Huỳnh không giải thích thêm với Tư Niệm nữa, chỉ bảo cô ấy xem chương trình cùng mình.

Một tập hơn tám mươi phút, Tư Niệm xem xong bèn nhíu mày.

“Nội dung chính của chương trình này là gì?”

Nguyễn Huỳnh: “Cậu cũng có cảm giác như thế hả?”

Tư Niệm gật đầu đáp: “Có vẻ chủ đề gì cũng muốn đề cập đến nhưng lại không tập trung nói kỹ vào một thứ gì cả. Giống như bị lạc trong sương mù, yêu cầu quá nhiều, sau rồi lại chẳng đạt được cái gì cả.”

Nguyễn Huỳnh cũng có loại cảm giác này.

Nguyễn Huỳnh ghi nhớ những cảm giác sau khi xem của mình và Tư Niệm, định bụng có thời gian sẽ nói với Lâm Du Anh. Có điều cô cảm thấy nếu hai người bọn cô có thể phát hiện ra vấn đề này, chắc chắn bên phía Lâm Du Anh cũng đã phát hiện ra lâu rồi, chỉ là không biết nên bắt tay vào sửa như thế nào. Truyện Điền Văn

Xem chương trình xong, uống vài ly rượu, Nguyễn Huỳnh với Tư Niệm đều đã say khướt.

“Không thì cậu ở lại phòng khách luôn?” Nguyễn Huỳnh hỏi Tư Niệm.

Tư Niệm do dự vài giây, sau đó trả lời: “Thôi vậy, nhỡ đâu sáng mai bác sĩ Lục về sớm, tớ lại thành cái bóng đèn to đùng mất.”

“...”

Sau khi Tư Niệm về, Nguyễn Huỳnh thấy chai rượu cô ấy mang tới vẫn thừa lại non nửa bèn nhấp thêm mấy ngụm nhỏ, tiện tay vớ điện thoại gọi cho Lục Ngộ An.

Lúc Nguyễn Huỳnh gọi tới, Lục Ngộ An vừa mới đi kiểm tra các phòng bệnh xong.

Anh bắt máy, đi tới hành lang hóng mát, hỏi: “Xem chương trình xong rồi à?”

Nguyễn Huỳnh đáp vâng, ôm lấy gối ngồi phịch xuống ghế sô pha, cất giọng mềm nhũn: “Bác sĩ Lục.”

Lục Ngộ An nghe thấy giọng nói này của cô, yết hầu hơi nhúc nhích, giọng nói cũng trầm hơn: “Có phải em uống rượu rồi không?”

Ánh mắt của Nguyễn Huỳnh sáng rực lên, cô xoay người nằm xuống: “Sao anh thông minh thế?”

“...”

Lục Ngộ An giơ tay lên bất lực khẽ day hàng mày, không phải anh thông minh, chỉ là anh biết dáng vẻ của Nguyễn Huỳnh sau khi uống rượu như thế nào.

“Uống bao nhiêu?”

Nguyễn Huỳnh nằm trên sô pha lẩm nhẩm tính, giọng nói ngòng ngọng: “Không uống nhiều, không tin sáng mai anh về kiểm tra xem.”

Lục Ngộ An bật cười đồng ý.

Anh ngước nhìn lên bầu trời đêm, giọng nói trầm trầm tựa màn đêm thần bí khiến cho người nghe đắm chìm trong đó: “Tối nay có muốn nghe kể chuyện không?”

Ánh mắt của Nguyễn Huỳnh rực sáng, đáp lại không hề do dự: “Có.”

“...”

Nghe hết câu chuyện của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh mới quay về phòng ngủ.

Giấc ngủ này của cô vừa sâu vừa ngon lành.

Sáng hôm sau, cô bị hôn cho tỉnh lại.

Nguyễn Huỳnh mơ màng mở mắt ra, còn chưa kịp nói gì, người trước mặt đã ập tới ngăn đôi môi cô lại.

Nguyễn Huỳnh khẽ cong môi, vô thức mặc anh hôn sâu hơn, tiếng rên rỉ len lỏi phát ra giữa răng và môi.

Lục Ngộ An nghe xong, yết hầu càng không kìm được cuộn lên.

“Gì cơ?” Trong lúc mơ màng, Nguyễn Huỳnh nghe thấy Lục Ngộ An nói gì đó.

Lục Ngộ An xốc chăn của cô lên, bàn tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, đầu lưỡi càng tiến vào sâu hơn, cất giọng trầm trầm nói: “Để anh kiểm tra xem em uống bao nhiêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK