Cô luôn không hiểu nổi rõ ràng Lục Ngộ An cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao thể lực còn tốt như vậy. Thức trắng trực ca đêm về đến nhà còn có thể bắt lấy cô “vận động”.
Người ra sức cấy cày là anh, thậm chí sau khi kết thúc, anh còn không hề mệt mỏi.
Nguyễn Huỳnh mệt đến không muốn động đậy, anh còn có thể ôm cô vào phòng tắm rửa sạch thân thể rồi sang phòng khách nghỉ ngơi.
“Đang nghĩ cái gì?” Lục Ngộ An xuống phòng bếp rót hai ly nước, khi trở về đã thấy Nguyễn Huỳnh đang ngồi ngẩn người.
Nguyễn Huỳnh: “Em đang nghĩ… Người ta nói đàn ông ba mươi thể lực sẽ xuống dốc?”
Ánh mắt cô trực tiếp nhìn chằm chằm Lục Ngộ An: “Sao anh lại không có?”
Lục Ngộ An: “...”
Anh đút Nguyễn Huỳnh uống non nửa ly nước rồi dở khóc dở cười đáp: “Em hy vọng anh sẽ xuống dốc sao?”
Hai tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, ánh mắt mơ màng: “Ý em không phải như vậy, em chỉ là tò mò.”
Lục Ngộ An cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, giọng nói sảng khoái tràn ngập sự thỏa mãn: “Có thể là do bình thường anh chăm rèn luyện.”
Nguyễn Huỳnh sâu thẳm liếc anh một cái.
Cô vươn tay ra chủ động ôm lấy cổ anh, ngáp một tiếng: “Buồn ngủ quá, mấy giờ rồi anh?”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Bảy rưỡi.”
Nguyễn Huỳnh nhắm mắt lại: “Vậy em ngủ thêm nửa tiếng nữa.”
Bây giờ chín giờ mới đến giờ làm việc, mà khoảng cách thì từ nhà đến đài phát thanh chỉ mất mười phút.
Lục Ngộ An cong môi cười khẽ: “Vậy anh ở cùng với em thêm nữa tiếng nữa nhé?”
Nguyễn Huỳnh ngửi hương vị làm cho người khác yên tâm trên người anh, mí mắt khẽ nhúc nhích: “Ừm.”
Ngủ nửa tiếng tỉnh dậy, tinh thần Nguyễn Huỳnh sảng khoái rời giường.
Vốn dĩ Lục Ngộ An muốn đưa cô đi làm nhưng lại bị lời nói nghĩa chính của cô từ chối. Cô biết anh có thể lực tốt và tinh thần tốt nhưng cô không cần anh chứng minh vào lúc này.
Nguyễn Huỳnh cũng mong Lục Ngộ An có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
Đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp tìm Lâm Du Anh thì đã gặp cô ấy trong thang máy.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Lâm Du Anh gật đầu: “Sắc mặt không tồi.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô hơi xấu hổ, không hiểu sao lại ngượng ngùng.
“Sắc mặt chị Du cũng rất tốt.” Nguyễn Huỳnh không biết nói gì, chỉ có thể khô khan trả lời.
Lâm Du Anh nở nụ cười, thấp giọng nói: “Xem ra em yêu đương nồng thắm đó chứ.”
Mọi người ở đài phát thanh đều biết Nguyễn Huỳnh có bạn trai.
Có điều anh bạn trai này của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào thì không ai rõ. Hỏi thì Nguyễn Huỳnh chỉ nói là nhân viên văn phòng bình thường.
Nhưng không ai tin những thứ đó cả.
Không nói đến chuyện bây giờ cô là người dẫn chương trình có chút danh tiếng, cho dù là lúc trước lộ tiếng không lộ mặt thì đàn ông đẹp trai có tiền theo đuổi cô đã nhiều vô cùng.
Có điều Nguyễn Huỳnh đã không muốn nói thì mọi người hóng hớt thì hóng hớt chứ sẽ không có ai đào sâu.
Lâm Du Anh tự tay dẫn dắt chỉ bảo cô, đương nhiên cũng mong cô càng ngày càng tốt.
Thấy cô đỏ mặt, Lâm Du Anh cười khẽ: “Sao em còn thẹn thùng chứ?”
Nguyễn Huỳnh: “... Em đâu có.”
Cô cứng miệng nói: “Chị Du, chị đừng đổ oan cho em.”
Lâm Du Anh đắc ý nhướng mày, nhìn cô cười.
Nguyễn Huỳnh tránh khỏi ánh mắt cô ấy, hắng giọng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi chị Du, em có chuyện này muốn nói với chị.”
Lâm Du Anh: “Chuyện gì?”
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy, cân nhắc một lát rồi nói: “Về chương trình kia của Triệu Thiên Ngưng.” Cô hơi dừng lại nhìn về phía Lâm Du Anh: “Nếu không để cô ấy đến văn phòng, chúng ta mở cuộc họp nhỏ nhé chị?”
Lâm Du Anh khựng lại: “Nghe nói rồi à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
“Đi.” Lâm Du Anh vỗ bả vai cô, biết cô đã có ý tưởng của mình: “Để chị gọi cô ấy qua.”
Nguyễn Huỳnh: “Được ạ.”
Một lúc sau, ba người xuất hiện ở phòng họp.
Triệu Thiên Ngưng liếc mắt nhìn Nguyễn Huỳnh, lại nhìn Lâm Du Anh: “Chị Du tìm tôi có việc gì?”
Lâm Du Anh: “Cô ngồi xuống trước đã.”
Triệu Thiên Ngưng ừ một tiếng, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, liếc mắt về phía Nguyễn Huỳnh bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cô biết không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Có.”
Triệu Thiên Ngưng đang muốn truy hỏi thì Lâm Du Anh đã mở miệng nói: “Tìm cô lại đây, chủ yếu là muốn nói chuyện chương trình.”
Cô ấy hơi dừng lại, nhìn Triệu Thiên Ngưng: “Ý nghĩ của đài, cô thấy thế nào?”
Triệu Thiên Ngưng khựng lại, im lặng một lát rồi hỏi: “Suy nghĩ của tôi có quan trọng không?”
Lâm Du Anh: “Cô không nói ra đương nhiên sẽ không quan trọng.”
Triệu Thiên Ngưng cứng đờ, im lặng một lát rồi nói: “Thật ra tôi biết vấn đề nằm ở đâu nhưng rất khó sửa chữa.”
Lâm Du Anh giơ tay ấn mi tâm, ừ một tiếng: “Vậy cô nói cụ thể ra cho tôi và Nguyễn Huỳnh nghe thử.”
Triệu Thiên Ngưng nhìn người bên cạnh, môi mấp máy. Cô ta vốn muốn hỏi Nguyễn Huỳnh nghe được chuyện gì, dù sao cô cũng không phải lãnh đạo cấp trên của mình. Nhưng nghĩ lại, cô ta lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Ánh mắt nhìn chương trình của Nguyễn Huỳnh rất chuẩn, mặc dù nhìn cô như không quan tâm cái gì, cũng không đi cạnh tranh giành giật nhưng cô ta chính là có ánh mắt độc đáo, cũng có năng lực phân tích chuyên nghiệp.
Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Ngưng không hề do dự, nói hết suy nghĩ của mình ra.
…
Sau khi ra khỏi văn phòng của Lâm Du Anh, Nguyễn Huỳnh cầm ly nước tới phòng trà.
Vừa rồi đột nhiên gặp được Lâm Du Anh, trong lúc họp Triệu Thiên Ngưng cũng liên tục nói chuyện, cô không thể không biết xấu hổ bỏ đi uống nước. Thế nên đã sớm khát đến không chịu nổi.
Đi đến phòng trà uống hơn nửa ly nước, Nguyễn Huỳnh mới cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy Triệu Thiên Ngưng.
Nguyễn Huỳnh tự giác lùi về phía sau, chuẩn bị rời đi.
“Nguyễn Huỳnh.” Còn chưa đi được hai bước, Nguyễn Huỳnh đã nghe thấy tiếng của Triệu Thiên Ngưng.
Cô quay đầu lại: “Hả?”
Triệu Thiên Ngưng mím môi, vẻ mặt thoáng có nét không tự nhiên: “Cảm ơn.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, sau đó cười cười: “Không cần cảm ơn.”
Cô dừng một chút rồi ngạo kiều đáp: “Tôi làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho thành tích của đài.”
Triệu Thiên Ngưng: “Ồ.”
Cô ta bĩu môi: “Mặc kệ cô vì mục đích gì, nói chung vẫn phải cảm ơn.”
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ, nhìn cô ta nói: “Tôi cũng chỉ nói ra ý tưởng của mình dưới góc độ của người xem, về phần bên trên quyết định như thế nào, tôi cũng không thể biết được.”
Triệu Thiên Ngưng mỉm cười: “Tôi biết.”
Cô ta nói: “Cứ nỗ lực, những thứ khác thì nghe số mệnh đi.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, cầm cái ly đi ra ngoài: “Cố lên.”
“... Tôi sẽ.”
Nhìn bóng lưng Nguyễn Huỳnh đi xa, Triệu Thiên Ngưng bĩu môi.
Cô ta cụp mi nhìn cánh tay nổi đầy da gà, cảm thấy hơi khó chịu. Cô ta biết, Nguyễn Huỳnh là một “yêu tinh” có thể mê hoặc người khác. Không chỉ có thể mê hoặc chị Du mà còn khiến cho cô ta bây giờ không thể chán ghét nổi.
Nguyễn Huỳnh không biết suy nghĩ của Triệu Thiên Ngưng, cô chỉ là làm tốt việc mình nên làm.
Thuận tiện làm thêm một ít chuyện đủ khả năng.
Tất cả mọi người đều là công nhân, không ai trời sinh đã có sở thích xem trò cười của người khác. Ít nhất, cô không có.
Vài ngày sau, trong đài mở họp.
Nguyễn Huỳnh ngẫu nhiên cũng sẽ bị Lâm Du Anh gọi tới phòng họp giúp lắng nghe và đưa ra nhận xét. Nhoáng một cái đã tới cuối tuần giữa tháng tám.
Nguyễn Huỳnh và mấy người Lục Ngộ An đi ra ngoài nghỉ phép.
Lần này cả đội nghỉ phép rất rầm rộ cũng vì khá dư dả và lười nhác.
Tám người bọn họ đi hai chiếc xe là đủ. Lái xe cũng sẽ không quá mệt mỏi.
Nguyễn Huỳnh, Tư Niệm, Lục Ngộ An và Chu Hạc Thư đi một xe, Khương Thanh Thời, Vân Sơ, Úc Đình Quân và Thẩm Ngạn đi một xe.
Cũng là do lần trước Khương Thanh Thời và Nguyễn Huỳnh cùng đi tới quán bar sinh nhật gặp phải Thẩm Ngạn tiếp đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc gia mới biết được, Thẩm Ngạn và Úc Đình Quân có quen biết, lúc trước bọn họ có hợp tác kinh doanh cũng có lui tới.
Lập tức, tám người đạt được nhất trí chung.
Vốn dĩ Trần Tịnh Dương cũng muốn đi chơi, nhưng sau khi biết bọn họ vừa đủ tám người, cậu ấy lập tức bác bỏ suy nghĩ đi theo làm bóng đèn.
Cậu ấy không muốn ở đó ăn cơm chó.
Tan tầm, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cùng nhau về nhà.
Tối hôm trước Lục Ngộ An đã sắp xếp xong hành lý của hai người, tuyệt đối không quên thứ gì cả.
Đến gần khi đi, Nguyễn Huỳnh còn hơi hơi phấn khích.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt cười tươi rạng rỡ của cô thì biết cô thật sự rất vui vẻ.
“Xuống bãi đỗ xe trước.” Anh chạy về lấy hành lý, đưa cho cô mấy gói đồ ăn vặt nhẹ nhất: “Em có đói bụng không? Muốn ăn trước ở nhà không?”
Nguyễn Huỳnh từ chối: “Không đói bụng, cũng không cần.”
Cô giơ đồ ăn vặt lên, dáng vẻ cười yếu ớt: “Chúng ta ngồi trong xe ăn đồ ăn vặt.”
Lục Ngộ An cười khẽ: “Được.”
Lên xe, vì lo lắng Lục Ngộ An làm việc quá vất vả nên Chu Hạc Thư nhận lái một đoạn trước.
Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm chỉ phụ trách ngồi phía sau nói chuyện phiếm ăn đồ ăn.
“Hôm nay bác sĩ Lục tan tầm rất đúng giờ nha.” Tư Niệm nói.
Lục Ngộ An e hèm: “Coi như đúng giờ.”
Nguyễn Huỳnh cười, chống cằm nói: “Nếu đêm nay anh ấy phải tăng ca thì mấy người cũng phải đi cùng.”
Chu Hạc Thư nhướng mày: “Chúng tôi có thể đi trước.”
Nguyễn Huỳnh: “... Tư Niệm sẽ không bỏ chúng tôi lại đâu.”
Tư Niệm thấy ánh mắt của ba người nhìn qua, chậm rãi trừng mắt lên, mơ hồ nói: “Tớ không biết.”
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô nhỏ giọng, nói thầm bên tai cô ấy: "Trọng sắc khinh bạn."
Tư Niệm: "Học theo cậu đó."
Hai người ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm, hai người ngồi trước vẫn im lặng.
Nói chuyện một hồi, Tư Niệm cảm thấy vẫn chưa đã nghiện, còn gọi thêm Khương Thanh Thời và Vân Sơ vào nhóm. Bốn người buồn chán ở trong xe bắt đầu chơi game.
Chơi một hồi lâu, Nguyễn Huỳnh mới bỏ điện thoại xuống.
Ra khỏi nội thành, không khí ở vùng ngoại ô trở nên tươi mát. Vì đêm đã khuya, bầu trời đêm điểm xuyết hai, ba đốm sao nhỏ lấp lánh, nhìn càng sáng rõ.
Xuyên qua cửa sổ xe, đèn đường nối thành một đường liên tiếp.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, bắt đầu ngây người, điện thoại đột nhiên rung lên. Cô cúi đầu nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình, anh hỏi cô có mệt không.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn tới của anh: "Không buồn ngủ, anh thì sao?"
Lục Ngộ An: "Cũng ổn."
Anh cụp mắt nhìn lại: "Chán không?"
Nguyễn Huỳnh: "Không có, em chỉ hơi đói bụng thôi. Còn bao lâu nữa thì tới hả anh?"
Lục Ngộ An nhìn bản đồ, nói với cô: "Khoảng một tiếng nữa, để anh hỏi bọn họ xem có muốn ăn một chút ở giữa đường không."
Nguyễn Huỳnh: "Được."
Hành trình của nhóm bọn họ không cố định.
Muốn nghỉ ngơi thì dừng lại ở các trạm dừng nghỉ chân trên đường, vô cùng thong thả.
Nguyễn Huỳnh rất thích đi nghỉ như vậy.
Đúng lúc gần đây có trạm dừng nghỉ ngơi, đoàn người xuống xe ăn tạm gì đó để nghỉ ngơi, nhân tiện đổi người lái xe.
"Gió thổi sảng khoái thật đấy." Tư Niệm xúc động: "Cảm giác gió ở đây còn mát mẻ hơn so với Bắc Thành."
Nguyễn Huỳnh tỏ ra sâu sắc đồng ý: "Tớ cũng thấy vậy."
Khương Thanh Thời liếc hai người: "Dù sao cũng là vùng ngoại ô, bầu không khí ở đây cũng không bị ô nhiễm nghiêm trọng như vậy."
Ba người trò chuyện, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ ra: "Vân Sơ đâu rồi?"
Khương Thanh Thời chỉ về phía sau: "Giám đốc Úc của chúng ta không ăn được ở đây, Vân Sơ đang chăm sóc anh ấy rồi."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Tư Niệm nhỏ giọng: "Không phải lúc nào Úc Đình Vân cũng hơi mỏng manh sao?"
Khương Thanh Thời: "Không chỉ 'hơi' thôi đâu."
Ba người đang nói, Vân Sở quay trở lại: "Phải đi chưa?"
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn cô: "Giám đốc Úc ở bên kia ổn rồi à?"
"..." Vân Sơ hơi sửng sốt, cười nói: "Ổn rồi."
Cô ấy nói: "Anh ấy không ăn cũng không sao."
Đoàn người tiếp tục xuất phát.
Khi đến khu nghỉ dưỡng đã là mười giờ tối.
Vừa tới cửa, nhìn thấy tảng đá lớn nhất cách đó không xa, Nguyễn Huỳnh cảm thấy khá thích chỗ này.
Bên cạnh cửa khắc đá còn có những đốm sao nhỏ điểm xuyết và đèn mặt trăng, chiếu rọi nơi đây.
Tạm thời nhìn cách bài trí bên trong không rõ lắm, Nguyễn Huỳnh cảm nhận được từng cơn gió lướt nhẹ qua.
Rất dễ chịu.
Khu nghỉ dưỡng có rất nhiều nhà được thiết kế khác nhau gồm phong cách Nhật Bản, cũng có phong cách kiểu Trung Quốc, còn có phong cách hiện đại và kiểu cấu trúc nhà gỗ nhỏ.
Mọi người có thể lựa chọn, sử dụng tùy ý, có thể sống hai người trong một sân nhỏ hoặc mọi người có thể ở cùng một sân lớn.
Nói chung, nhà bảo đảm đầy đủ.
Mọi người bàn bạc một hồi, đồng ý chọn một sân nhỏ riêng biệt.
Đối với vấn đề phong cách, cô không có sở thích đặc biệt đối với loại nào.
Cô chờ mấy người Tư Niệm chọn xong mới cùng Lục Ngộ An chọn một sân nhỏ thiên về phong cách Trung Quốc. Trong sân thắp đèn, còn trồng khá nhiều cây cỏ và hoa xanh um tươi tốt, đường nhỏ trải đá cuội, đi lên khá dễ chịu.
Cấu trúc nhà ở hai tầng. Tầng một là phòng khách và phòng bếp, tầng hai là một căn phòng rất lớn. Nguyễn Huỳnh vừa vào nhà đã chạy lên tầng trước, ban công rất lớn, bọn họ có thể ngắm trăng sao ở ban công.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ thích thú của cô, thầm ghi nhớ lại. Sau này anh muốn đưa Nguyễn Huỳnh ra ngoài chơi nhiều hơn.
Cô thích những kỳ nghỉ thoải mái thế này.
"Còn đói không?" Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: "Buổi tối không nên ăn nhiều thức ăn."
Lục Ngộ An cười yếu ớt, dùng một tay kéo người vào trong lòng, nhỏ giọng nói: "Cũng có thể ăn nhiều chút."
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh: "Không cần, không tốt cho tiêu hóa đâu."
Nghe mấy chữ này, Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng.
Chỉ cần nhìn một chút, Nguyễn Huỳnh liền đoán được anh muốn nói cái gì. Cô không nói gì, hai gò má ửng đỏ liếc nhìn anh: "Tư Niệm còn nói muốn đánh bài cùng nhau đấy."
Khóe môi Lục Ngộ An ngả ngớn, không hề lo lắng: "Vậy thì đánh bài trước."
Anh ghé sát bên cạnh tai Nguyễn Huỳnh, rất thân mật cọ xát vành tai mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: "Đánh bài xong chúng ta sẽ tiêu hóa."
"..."
Lỗ tai của Nguyễn Huỳnh nóng lên, hơi khó tin đối với mấy lời Lục Ngộ An vừa nói.
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, môi mấp máy: "Anh không mệt à?"
Nghe vậy, Lục Ngộ An nghiêng đầu không mấy phần đứng đắn, hiếm khi mới lộ ra vẻ mặt lưu manh mà chỉ ở trên giường mới có: "Tối nay anh sẽ chứng minh với em?"
Về phần chứng minh cái gì, Nguyễn Huỳnh rất rõ ràng.
Cô nghẹn lời, vội vàng lắc đầu không thôi: "Không cần, không cần." Dứt lời, cô vội vàng chạy ra bên ngoài: "Em đi tìm bọn Tư Niệm đánh bài."
Nhìn bóng lưng chạy đi của cô, Lục Ngộ An chậm rãi đuổi kịp, ý cười trong mắt càng đậm.
Chạy trốn được một lúc chứ không thể chạy một đêm.
Anh không nóng vội.
Nguyễn Huỳnh không biết suy nghĩ của Lục Ngộ An, cô không muốn nghĩ sâu thêm.
Dù sao có thể trốn một lúc thì cứ trốn một lúc.
Mặc dù cuối cùng thực ra cô cũng khá hưởng thụ chuyện này.
...
Chưa qua bao lâu, Nguyễn Huỳnh gặp mặt mấy người Tư Niệm.
Tất cả mọi người đều muốn thả lỏng, kiểu đánh bài này yêu cầu phải động não, mọi người lại nhất trí quyết định để tới ngày hôm sau, dù sao thì ánh mặt trời nắng gắt cũng không phải thời điểm thích hợp để ra ngoài.
Vào buổi tối, khu nghỉ dưỡng vô cùng mát mẻ, thích hợp để đi dạo.
Mọi người ngồi xe đều thấy mệt mỏi, định tùy ý đi dạo xung quanh, tới mấy chỗ vui chơi một chút.
Nguyễn Huỳnh bắt đầu sóng vai đi cùng mấy người Tư Niệm, đi mấy bước tới bên cạnh Lục Ngộ An.
Cô chắp tay sau lưng, quay đầu hỏi: "Bác sĩ Lục, anh thấy chán không?"
Lục Ngộ An khẽ cười: "Nhớ anh à?"
"..." Nguyễn Huỳnh nghe thấy giọng điệu đầy vị chua, nhướn mày: "Lúc nào em cũng nhớ anh."
Lục Ngộ An liếc nhìn cô, cầm lấy bàn tay ở sau lưng cô dắt đi, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: "Là anh hiểu lầm bạn gái."
Nguyễn Huỳnh cong môi, không hề khách sáo với anh: "Đúng vậy."
Lục Ngộ An gãi lòng bàn tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Có mệt không?"
"Có một chút." Nguyễn Huỳnh thản nhiên: "Nhưng Tư Niệm nói muốn đi hát."
Thiết bị vui chơi ở khu nghỉ dưỡng bên này rất đầy đủ, ngoài các hoạt động vui chơi thường thấy ra còn có quán spa, KTV, rạp chiếu phim và các loại khác.
Đủ kiểu đủ loại, đa dạng mẫu mã.
Lục Ngộ an nghe vậy cũng không nói gì.
Anh mở điện thoại ra, gửi cho Chu Hạc Thư một tin nhắn: "Sau này có lẽ cô ấy sẽ không muốn đi."
"?"
"..."
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn màn hình điện thoại đang phát sáng, hơi buồn cười: "Anh tìm quân cứu viện à?"
Lục Ngộ An: "Ừ."
Nguyễn Huỳnh: "Giáo sư Chu?"
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, gật đầu: "Ừ."
Nguyễn Huỳnh bật cười: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An nhướng mày.
Nguyễn Huỳnh nhịn cười, mặt mày dịu dàng nhìn anh: "Em phát hiện ra anh vẫn rất tâm cơ."
"Em không thích?" Lục Ngộ An hỏi lại, nắm tay cô gãi nhẹ, thu hút sự chú ý của cô.
Từ sau khi Lục Ngộ An biết giọng của mình có lực sát thương với Nguyễn Huỳnh rất lớn, anh thường dùng giọng để dụ dỗ Nguyễn Huỳnh.
Mặc dù lộ ra có thể không mấy rõ ràng.
Nhưng Nguyễn Huỳnh vẫn có thể cảm nhận được nó, đặc biệt là vào một số thời điểm nhất định.
Nghe anh hỏi như vậy, lỗ tai Nguyễn Huỳnh lại mất khống chế mà tê rần.
Cô giơ tay muốn muốn sờ vào lỗ tai gần tiếng hít thở của anh nhất. Tay còn chưa giơ lên thì Lục Ngộ An đã duỗi tay kia ra trước: "Ngứa tai à?"
Anh hỏi.
Lỗ tai Nguyễn Huỳnh giần giật, hờn dỗi liếc anh: "Biết rồi còn hỏi."
Lục Ngộ an buồn bực cười một tiếng, nói: "Về phòng sẽ xoa cho em."
"..."
Nguyễn Huỳnh đang muốn từ chối, màn hình điện thoại của anh lại sáng lên.
Theo sau đó, Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng Tư Niệm: "Hay là ngày mai chúng ta hãy đi hát?" Cô ấy nói: "Hình như mọi người đều mệt rồi."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Khương Thanh Thời gật đầu: "Đúng là tớ hơi mệt, đêm nay chúng ta giải tán?"
Vân Sơ: "Bọn tôi cũng thế."
Trong nháy mắt, một đám người mới chỉ đi dạo được một vòng tròn nhỏ, lập tức tản đi.
Cả nhóm giải tán, từng người trở về sân nhỏ nhà mình.
Đối với chuyện này, Nguyễn Huỳnh phải bái phục cơ trí của Lục Ngộ An. Trước mắt nhìn xem, có thể bắt chẹt khiến Tư Niệm hăng hái bừng bừng, quả thật chỉ có một người là Chu Hạc Thư.
Trở về phòng, Nguyễn Huỳnh lười biếng ngồi phịch trên sô pha, không muốn di chuyển.
Lục Ngộ An lấy tất cả quần áo của hai người mang theo ra, treo vào tủ quần áo, lại thay cô cầm giày đặt ở cửa. Làm xong hết mọi thứ, Lục Ngộ An liếc mắt, Nguyễn Huỳnh vẫn còn đang nằm không nhúc nhích trên sô pha, giữ nguyên tư thế từ lúc trở về phòng.
Anh bình tĩnh nhìn một lúc, bước tới gần.
Dưới bóng mờ bao phủ, mắt Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mi mắt, chuyển lực chú ý lên trên mặt Lục Ngộ An.
"Thu dọn xong rồi à?"
Lục Ngộ An lên tiếng trả lời: "Không muốn di chuyển?"
Nguyễn Huỳnh nhắm mắt, làm nũng với anh: "Ừm, không muốn di chuyển."
Lục Ngộ An ngồi xổm bên cạnh cô: "Bây giờ muốn đi tắm không?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Muốn."
Dứt lời, cô mím môi nhìn Lục Ngộ An, muốn nói lại thôi.
Lục Ngộ An rất hiểu cô, như chỉ dẫn nói: "Muốn anh ôm em tới phòng tắm không?"
Nguyễn Huỳnh: "... Ừm."
Lục Ngộ An hiểu rõ, ôm cô vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa mặt, hơi cúi người cọ xát lên chiếc cổ vừa nhỏ dài của cô, hé miệng đặt lên mặt cô một nụ hôn dày đặc, giọng nói hơi khàn hỏi: "Có muốn anh tắm giúp không?"
"..."