• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tửu lượng của Tư Niệm không được tốt, nếu nói không tốt thì có thể nói là tốt hơn Nguyễn Huỳnh một chút.

Trong phòng bao cô ấy có uống mấy ly, đến quầy bar gọi thêm hai ly để uống, lúc quan trọng cô muốn gọi ly thứ ba thì cuối cùng người nãy giờ vẫn giữ im lặng bên cạnh cũng lên tiếng: "Cho cô ấy một cốc nước lọc."

Tư Niệm: "..."

Cô ấy hơi ghét bỏ liếc nhìn Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu, ở nhà tôi cũng có thể uống nước lọc."

Mí mắt Chu Hạc Thư cũng không chớp, lạnh nhạt nói: "Lục Ngộ An nói đêm nay bạn gái của cậu ta không rảnh qua đây xem cô, dặn tôi trông nom cô."

Nghe vậy, Tư Niệm nghi ngờ nhìn anh ấy: "Anh nghe lời bác sĩ Lục như vậy sao?"

Chu Hạc Thư: "Cậu ta là bác sĩ."

Thời điểm này, Tư Niệm không hiểu Chu Hạc Thư nói gì, Lục Ngộ An là bác sĩ có ý nghĩa vô cùng sâu xa. Cô chậm chạp 'hừ' một tiếng: "Anh ấy gọi anh là anh sẽ đến sao?"

Chu Hạc Thư: "Cậu ta nợ tôi một ân tình."

Tư Niệm nghẹn họng, nghi ngờ hỏi: "Hai người không phải là bạn bè sao?"

"Anh em thân thiết càng cần phải tính toán rõ ràng." Chu Hạc Thư nhướng mày nhìn cô ấy: "Cô chưa nghe bao giờ sao?"

Tư Niệm không muốn nói chuyện.

Nhân viên pha chế đẩy một cốc nước lọc đến trước mặt Tư Niệm, Tư Niệm không thể không nhận, nói 'cảm ơn'.

Uống nhiều rượu quả thực là dạ dày không dễ chịu, cô ấy cầm cốc nước ấm áp lên, không nhìn Chu Hạc Thư, uống nửa cốc nước. Sau khi uống hết, cô ấy thấy đỡ hơn phần nào.

Im lặng nghe hai bài hát, Tư Niệm nhận được tin nhắn của Nguyễn Huỳnh, nói cô và Lục Ngộ An đi trước, bảo cô nhớ về nhà sớm.

Tư Niệm nhắm mắt lại, sau đó lại trả lời cô: [Được, cậu và bác sĩ Lục cứ tận hưởng thế giới riêng tư đi.]

Nguyễn Huỳnh: [Không thành vấn đề.]

Trả lời tin nhắn xong, Tư Niệm quay đầu nhìn Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu."

Chu Hạc Thư cụp mắt nhìn xuống, lông mi dài cong vút vô cùng thu hút sự chú ý của cô ấy, ánh mắt cô dừng lại ở phía trên, hơi luyến tiếc mà không muốn dời đi: "Gì vậy?" Anh ấy cất giọng trầm trầm, không thể hiện ra nhiều cảm xúc.

Tư Niệm nhìn vào mắt anh ấy, đột nhiên không thể nói thành lời.

Cô ấy trầm mặc một lúc, hỏi: "Cuối tuần này anh có lên lớp không?"

"..."

Chu Hạc Thư liếc mắt nhìn cô ấy: "Hiện nay không phải Bộ giáo dục không cho phép học sinh cấp hai, cấp ba học bù vào cuối tuần sao?"

Tư Niệm nghẹn họng, hậm hực nói: "Hình như là vậy."

Chu Hạc Thư thấy vẻ mặt xấu hổ của cô ấy, ở góc mà Tư Niệm không nhìn thấy, lặng lẽ nhếch môi lên.

Lần thứ hai, hai người rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Chu Hạc Thư chủ động hỏi: "Muốn rời khỏi đây không?"

Tư Niệm ngẩn người, ngạc nhiên nhìn anh ấy: "Anh muốn đưa tôi về sao?"

Chu Hạc Thư cảm thấy tẻ nhạt, đứng dậy khỏi ghế cao, giọng điệu lạnh lùng: "Lục Ngộ An và những người khác đã về cả rồi."

Đưa Tư Niệm về là nhiệm vụ mà bọn họ giao cho anh ấy.

Tư Niệm ‘à’ một tiếng, có chút sầu não: "Anh thật sự quá nghe lời bác sĩ Lục rồi."

Nghe thấy vậy, Chu Hạc Thư ngước mắt lên nhìn, không trả lời.

Ánh trăng sáng tỏ, bóng đêm dày đặc.

Ra khỏi quán bar ồn ào, náo nhiệt, Tư Niệm và Chu Hạc Thư đi trên con đường vắng vẻ. Giờ cao điểm đã qua, trên đường vãn xe và người qua lại hơn, một làn gió thổi qua cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tư Niệm ôm lấy áo khoác, bọc mình rất kín.

Chu Hạc Thư liếc nhìn, bình tĩnh đi đến chỗ có gió, có còn hơn không chắn gió thay cho cô ấy.

Úc Đình Vân sắp xếp tài xế đến đưa họ về, Chu Hạc Thư đưa chìa khóa cho tài xế trước, hỏi Tư Niệm một câu: "Ngày mai, quán bar sẽ cho người đưa xe của cô về, được chứ?"

Tư Niệm không có ý kiến gì.

Ngồi ở phía sau, Tư Niệm giả vờ nhìn xung quanh một cách tự nhiên.

Đây là lần đầu cô ấy ngồi cùng một xe với Chu Hạc Thư, cô ấy biết loại xe anh ấy lái, không đắt nhưng cũng không rẻ, màu đen lạnh lùng nghiêm nghị y như tính cách của anh ấy.

Giống nhau như vậy, trong xe cũng không có trang trí thêm cái gì, song phía trước ghế lái nơi gió lùa vào có sự khác biệt, có một con búp bê nhỏ cực kì đáng yêu.

Tư Niệm không uống nhiều rượu, nhưng nhìn xung quanh thì đầu hơi choáng váng.

Cô ấy nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không nói nhiều với Chu Hạc Thư.

Thật ra, cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt để nói chuyện với Chu Hạc Thư. Tư Niệm phát hiện ra một điều, cô ấy đã nghĩ rất nhiều lý do để từ chối, đều sẽ bị Chu Hạc Thư chặn họng không thể nói nên lời.

Tài xế lái xe rất ổn định, Tư Niệm vô thức ngủ thiếp đi mất.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh, Chu Hạc Thư nghiêng đầu, ánh mắt anh ấy dừng lại ở chiếc mũi xinh xắn của cô ấy.

Đột nhiên, một chiếc xe điện lao vút qua trước mặt, tài xế phanh gấp.

Tư Niệm cau mày nhưng không tỉnh dậy.

Chu Hạc Thư cau mày, nhướng mày nhìn tài xế qua kính chiếu hậu, lạnh lùng nói: "Đi chậm thôi."

"..."

Giấc ngủ này của Tư Niệm là ngủ một mạch đến cổng khu chung cư mới tỉnh dậy.

Cô ấy mở mắt ra, Chu Hạc Thư vẫn ngồi bên cạnh, nhướng mày nhìn điện thoại di động của cô ấy. Cô không kịp nói chuyện, Chu Hạc Thư đã nói: "Dậy rồi à."

Tư Niệm: "... Ừ."

Cô ấy dụi dụi mắt, hơi xấu hổ: "Tôi ngủ có lâu không?"

Chu Hạc Thư nhìn thời gian trên điện thoại, lạnh nhạt nói: "Không lâu, nửa giờ."

"..."

Tư Niệm nghẹn ngào, thật lòng cảm thấy Chu Hạc Thư chỉ cần nói nửa câu đầu, nửa câu sau anh ấy không cần phải nói.

Trong lòng oán thầm mấy câu, Tư Niệm mặt dày bảo: "Ồ, vậy đã làm chậm trễ thời gian của giáo sư Chu rồi."

Chu Hạc Thư liếc nhìn cô ấy, đẩy cửa xe ra.

Tư Niệm lờ mờ, cũng vội vàng xuống xe.

Ngoài xe gió lạnh thấu xương, nửa đêm sương dày đặc, thực sự hơi lạnh.

Tư Niệm hắt hơi một cái, Chu Hạc Thư đi đến bên cạnh cô ấy hỏi: "Tỉnh rượu chưa?"

"Lúc đầu tôi cũng đâu có say." Tư Niệm mạnh miệng nói.

Chu Hạc Thư: "Vậy thì tốt rồi."

Anh ấy quan sát vẻ mặt của Tư Niệm, chắc chắn ánh mắt cô ấy trong sáng, quả thực nhìn dáng vẻ nghiêm túc, giọng lạnh nhạt: "Cô về đi."

Tư Niệm: "..."

Về đến nhà, Tư Niệm muốn tìm Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời phàn nàn về việc Chu Hạc Thư là một người đàn ông không có phong độ, cũng không đưa cô ấy về đến cửa rồi mới rời đi.

Nhưng nghĩ lại, nửa đêm mọi người đều là một đôi, cô lại nhịn xuống.

Ở một số thời điểm, bóng đèn cũng cần phải có mắt nhìn và sự nhạy bén thì mới nhận được sự yêu quý của mọi người.

Hôm sau, khi Tư Niệm phàn nàn với hai người, hai người đều tỏ vẻ đồng ý với cách làm của Chu Hạc Thư.

Nguyễn Huỳnh nói với Tư Niệm: "Giáo sư Chu có thể đưa cậu tới cổng khu chung cư mà không đánh thức kêu cậu xuống xe là đã có phong độ đàn ông rồi."

Tư Niệm: "Nào có."

Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh: "Chẳng lẽ bác sĩ Lục cũng làm vậy với cậu?"

"..." Nguyễn Huỳnh chớp mắt mấy cái, đang muốn nói chuyện, Khương Thanh Thời ở chen ngang nói: "Tình huống của hai người các cậu không giống với bác sĩ Lục và Huỳnh Huỳnh, bác sĩ Lục là người theo đuổi, chắc chắn anh ấy muốn có nhiều thời gian để ở cạnh Huỳnh Huỳnh, nhưng cậu và giáo sư Chu thì khác, không phải là do cậu muốn theo đuổi người ta sao?"

Khương Thanh Thời rất chân thành: "Sao cậu còn mong đợi giáo sư Chu chủ động?"

Nghe xong lời này, Tư Niệm nản lòng kêu rên: "Đáng ghét, sao theo đuổi lại khó như vậy cơ chứ."

Nguyễn Huỳnh bật cười: "Sao thế, rút lui à?"

"Sao có thể thế được." Tư Niệm hừ nhẹ: "Tớ là người dễ dàng nhận thua như vậy à?"

Khương Thanh Thời: "Nói như vậy là cậu có kế hoạch rồi à?"

Tư Niệm: "Cậu nói xem, tớ đến trường rồi tình cờ gặp giáo sư Chu, được không?"

Nguyễn Huỳnh: "Tớ lén hỏi giúp cậu xem lịch dạy học của giáo sư Chu nhé?"

Tư Niệm: "Không cần, tớ tra xong rồi."

Nguyễn Huỳnh: "Hả?"

Tư Niệm: "Trang web của trường bọn họ đều được công khai, tra rất dễ."

"..."

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời để hiểu được, lần này Tư Niệm có chuẩn bị mới đến.

Trong lúc nhất thời, bọn họ vì tương lai của Chu Hạc Thư mà lo lắng không thôi.

Họ biết Tư Niệm đã nghiêm túc với chuyện gì thì quả quyết nhường nào, bọn họ sợ Chu Hạc Thư không đỡ được.

...

Sáng thứ hai, Tư Niệm dậy từ sớm.

Sau khi trang điểm xong, cô ấy chạy tới khu đại học A khá gần quán cà phê. Cô ấy không phải là sinh viên của đại học A, trước kia chỉ tới đại học A một lần, đến đây cùng các đồng nghiệp vừa tốt nghiệp, căn bản không đi dạo để quan sát ngôi trường này.

Bởi vì lần đó công ty có trận thi đấu bóng rổ, tổ chức ở bên cạnh, cô ấy đến cổ vũ.

Lâu rồi không tới, Tư Niệm hơi quên đường.

Mặc dù cô ấy không mù đường như Nguyễn Huỳnh nhưng trình độ trong vấn đề này cũng không cao hơn cô là bao. Nhìn thấy cột chỉ đường trước mặt, Tư Niệm ngẩng đầu nhíu mày.

Bỗng dưng, bên cạnh có giọng nam trong veo lọt vào tai: "Chào bạn học, em có cần giúp đỡ không?"

Nghe được hai chữ ‘bạn học’ này, Tư Niệm từ tốn quay đầu, đối diện với ánh mắt của một nam sinh có khuôn mặt khá thanh tú.

Hai người đối mặt trong giây lát, Tư Niệm cười: "Chắc là có."

Nam sinh nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, hơi ngẩn người nói: "Lạc đường à? Em là đàn em năm nhất sao?"

Hai chữ 'đàn em' càng khiến mặt Tư Niệm giãn ra, cô ấy nở một nụ cười, hơi trừng mắt nhìn nam sinh trước mắt hỏi: "Nhìn tôi rất giống đàn em à?"

Nam sinh do dự gật đầu.

Mặt Tư Niệm tròn, lớn lên rồi ngũ quan của cô ấy càng trẻ con.

Về điểm này, cô ấy cũng đã biết từ trước.

Chẳng qua cô ấy không nghĩ tới, hôm nay còn có thể bị người ta nghĩ là một sinh viên năm nhất. Mặc dù không chắc chắn được nam sinh kia thật lòng cảm thấy hay là dối lòng khen mình nhưng mà không có ai nghe vậy mà không vui cả.

Tư Niệm im lặng, mặt mày cong lên: "Cậu có biết khoa Luật không?"

Nam sinh sửng sốt: "Biết."

Cậu ta hoài nghi nhìn Tư Niệm: "Em muốn tới khoa Luật?"

"Ừ." Tư Niệm khẽ cười: "Mười giờ có tiết của giáo sư Chu, tôi muốn đi nghe một chút."

Khoa Luật có mấy giáo sư Chu, có điều giáo sư Chu lên lớp buổi sáng chỉ có một người.

Nam sinh kia cũng là sinh viên của khoa Luật, cậu ta không hề nghĩ ngợi nói: "Giáo sư Chu?"

Mắt Tư Niệm sáng lên: "Đúng rồi, không phải cậu cũng là sinh viên của anh ấy đấy chứ?"

Nam sinh: "Khéo thật." Cậu ta nhìn Tư Niệm, tò mò hỏi: "Em học chuyên ngành nào?"

Tư Niệm ngừng một chút, ấm giọng nói: "Tôi học chuyên ngành dẫn chương trình phát thanh."

Đại học A cũng có chuyên ngành này, nhưng mà chuyên ngành này không nổi bằng các chuyên ngành khác.

Khi Tư Niệm học đại học cùng Nguyễn Huỳnh cũng cùng học một chuyên ngành, tại thời điểm đó cô ấy không thích nhưng chịu sự ảnh hưởng sâu sắc và dã man của Nguyễn Huỳnh, cô ấy lại học chuyên ngành này và trở thành bạn học của cô.

Nam sinh nhìn khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô, ngũ quan xinh xắn, bùi ngùi nói: "Thảo nào."

Cậu ta nói xong, không đợi Tư Niệm lên tiếng, lại nói thẳng: "Anh cũng tới lớp của giáo sư Chu, chúng ta cùng đi không?"

"Được." Tư Niệm tràn đầy vui vẻ đồng ý.

Trên đường đi tới phòng học, Tư Niệm biết được nam sinh trước mặt tên là Nghiệp Phố Trạch, là sinh viên năm ba.

Cậu ta kể với Tư Niệm, lớp của Chu Hạc Thư phải đi sớm hơn rất nhiều, nếu không thì không thể tranh được chỗ.

Tư Niệm ậm ừ, tò mò hỏi: "Lớp của giáo sư Chu có rất nhiều nữ sinh phải không?"

Nghiệp Phố Trạch: "Em đợi lát sẽ biết thôi."

"..."

Hai mươi phút sau, chuông vào lớp còn chưa vang lên, trong phòng học đã ngồi chật kín người.

Tư Niệm tới sớm, chiếm được vị trí ở hàng thứ nhất. Cô lén quay đầu nhìn lên, phát hiện ra hơn phân nửa phía sau, ngoài Nghiệp Phố Trạch và bạn học trong lớp của cậu ta ra, hơn nửa đều là bạn học nữ của các chuyên ngành khác.

Vì thế, Tư Niệm lén lút cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn báo cáo tin tức với bọn Nguyễn Huỳnh.

Tư Niệm: [Lần đầu tiên tớ cảm nhận được lực cạnh tranh.]

Khương Thanh Thời: [Sợ à?]

Tư Niệm: [Không phải, chỉ là tớ cảm thấy tớ không có ưu thế đặc biệt gì so với bọn họ.]

Ít nhất là ở tuổi tác, cô ấy thua.

Nguyễn Huỳnh: [Sao lại không bằng?]

Tư Niệm: [Có ai mà không thích mấy cô gái trẻ tuổi chứ, đàn ông càng tẻ nhạt càng thích.]

Khương Thanh Thời: [Nhìn cậu nhỏ.]

Tư Niệm: [... Không bằng cậu nói ngực tớ nhỏ.]

Nguyễn Huỳnh: [...]

Nguyễn Huỳnh: [Cậu có rất nhiều ưu thế mà bọn họ không có.]

Tư Niệm: [Tuổi tác?]

Nguyễn Huỳnh: [Không, là tiền.]

Tư Niệm: [... Cảm ơn cậu, cũng không đủ an ủi được tớ.]

Khương Thanh Thời: [Đúng, cậu có nhiều tiền hơn bọn họ, nếu không được thì cậu cứ dùng tiền đập giáo sư Chu.]

Tư Niệm: [Mặc dù xe của giáo sư Chu không đến mười triệu... Nhưng các cậu cảm thấy bạn bè của giám đốc Úc là kẻ thiếu tiền sao?"

Hai người nghĩ một chút, hình như cũng khá có lý.

Đang nói chuyện, bên trong lớp học đột nhiên vang lên tiếng xôn xao.

Tư Niệm vô thức ngẩng đầu, Chu Hạc Thư vừa tới rảo bước vào lớp học, chạm phải tầm mắt.

Nhìn thấy cô ấy, dường như bước chân của Chu Hạc Thư hơi ngừng lại trong chốc lát.

Nhưng Tư Niệm không kịp tinh tế để nhận ra thì người này đã đứng trên bục giảng rồi. Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo gió màu đen, khiến khuôn mặt vốn lạnh lùng nhìn qua càng sắc cạnh, vô tình hơn.

Tư Niệm ngồi ở hàng ghế đầu tiên hơi lệch một chút, nhìn chằm chằm sống mũi anh tuấn của anh ấy giây lát, tầm mắt nhìn xuống, dừng lại trên thân hình cao lớn.

Nhận thấy tầm mắt của cô ấy, Chu Hạc Thư nhướng mày không chú ý liếc nhìn cô ấy.

Chỉ một ánh mắt, anh ấy lại bình tĩnh rũ mắt xuống.

Tư Niệm không phải một người thích lên lớp, thích nghe giảng, trời sinh cô ấy đã không yên tĩnh.

Nhưng Chu Hạc Thư dạy học, cô ấy vô thức có thể nghe đến mức mê mẩn. Đương nhiên, cô ấy không thừa nhận rằng mình nhìn anh ấy đến mức mê mẩn.

Ánh mắt của cô ấy nhìn thằng dán chặt trên người Chu Hạc Thư, đồng phạm Nghiệp Phố Trạch ngồi nói chuyện bên cạnh cô ấy, cô ấy cũng không nghe thấy.

Đột nhiên, Nghiệp Phố Trạch khẽ đẩy cánh tay của Tư Niệm, nói: "Đàn em."

Tư Niệm: "Hả?"

Nghiệp Phố Trạch tránh ánh mắt nhìn tới của Chu Hạc Thư, nói nhỏ: "Giáo sư Chu gọi em trả lời câu hỏi."

"..."

Đối diện với ánh mắt của Chu Hạc Thư, Tư Niệm quay đầu nhìn các bạn học trong lớp đang nhìn chằm chằm mình, chậm chạp đứng lên.

Chu Hạc Thư ra hiệu chỉ vào đề bài trên máy chiếu, hỏi cô ấy: "Biết đáp án không?"

Tư Niệm im lặng, ăn ngay nói thật: "Có lẽ anh phải nói cho tôi thì tôi mới biết được."

Chu Hạc Thư: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK