• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động ở cổng khu chung cư khiến Nguyễn Huỳnh tự hỏi liệu Lục Ngộ An có ăn dấm chua ở chỗ Úc Đình Vân không?

Trái tim cô bị anh tận tâm trêu chọc tới bất ổn, bên tai cũng ửng đỏ.

Nguyễn Huỳnh đang muốn đánh trả, Lục Ngộ An cúi đầu cười, nắm tay cô dẫn vào tiểu khu.

Đây không phải là lần đầu Lục Ngộ An đến nơi Nguyễn Huỳnh sống nhưng lần này tới đây so với lần trước, rõ ràng thân phận đã có sự thay đổi.

Nguyễn Huỳnh phát hiện, trong thời gian ngắn, Lục Ngộ An đã quen thuộc mọi ngóc ngách trong nhà cô.

Trong tay cô đang cầm cốc nước ấm mà Lục Ngộ An đưa cho, nhấp từng ngụm nhỏ.

Uống xong, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn Lục Ngộ An đang cau mày đứng trước tủ lạnh trong phòng bếp.

Nắng chiều chiếu vào từ song cửa sổ, để lại những vệt sáng đỏ cam loang lổ nhiều màu trên tường, bóng Lục Ngộ An bị kéo rất dài.

Nguyễn Huỳnh đang nhìn, đột nhiên Lục Ngộ An liếc mắt nhìn cô.

Tầm mắt hai người ở khoảng cách không xa không gần nhìn nhau, chú ý tới sắc mặt của anh không tốt lắm, Nguyễn Huỳnh thong thả tròn mắt nhìn, lo lắng nói: "Nếu không thì chúng ta ăn ở ngoài?"

Cô không thường nấu cơm, trong tủ lạnh ngoài sữa, trứng và đủ loại rượu trái cây, bia ra thì không có thêm rau củ tươi sống khác.

Lục Ngộ An nhìn biểu tình nhỏ có phần chột dạ của cô, trong mắt lướt qua ý cười nhàn nhạt: "Bình thường em cũng ăn ở ngoài à?"

Rõ ràng là một câu hỏi rất bình thường nhưng Nguyễn Huỳnh nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Đối diện với ánh mắt sáng rực của anh, cô chậm chạp gật đầu như một học sinh ngoan ngoãn: "Em cũng sẽ tới nhà Tư Niệm ăn cơm."

"..."

Im lặng một hồi, Lục Ngộ An bất đắc dĩ nhếch môi: "Muốn ăn gì? Anh tới siêu thị mua."

Nguyễn Huỳnh định đi cùng Lục Ngộ An nhưng cô rất rõ tình trạng cơ thể của mình, đầu cô còn hơi choáng váng, đi rồi chẳng những không giúp đỡ được gì, thậm chí có thể thành trở ngại, phiền toái.

Cô không dám kén chọn, ngoan ngoãn nói: "Cái gì cũng được."

...

Gần đây có mấy siêu thị gia đình, Nguyễn Huỳnh nói với Lục Ngộ An mấy siêu thị mình hay đi, anh lại ra ngoài.

Người đi rồi, đối diện với sự trống vắng, căn nhà không có hơi thở của anh, Nguyễn Huỳnh cảm thấy mình có chút không kịp thích ứng.

Cô đứng ngây ngốc ở trong phòng khách, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Niệm.

Nguyễn Huỳnh cảm thấy trạng thái trước mắt của mình hơi khoa trương, cô cần tìm người để phân tán lực chú ý một chút.

Nguyễn Huỳnh: [Đang làm gì thế?]

Tư Niệm: [Quyến rũ anh đẹp trai.]

Nguyễn Huỳnh: [?]

Tại quán cà phê, gửi tin nhắn trả lời Nguyễn Huỳnh xong, khóe môi Tư Niệm dịu dàng nhìn người đàn ông đang chờ cà phê ở cách đó không xa.

Anh ấy vừa đến, lực chú ý của khách trong quán cà phê đều đặt trên người anh ấy.

Tư Niệm không ngờ tới, anh đẹp trai thoáng nhìn thấy ở quán bar ngày đó, hôm nay lại có thể gặp mặt ở quán cà phê.

"Chị Tư Niệm, chị đang cười gì thế?" Nhân viên phục vụ Tiểu Mỹ lơ đãng nhìn nụ cười trên mặt cô ấy, nhỏ giọng hỏi.

Tư Niệm: "Em đừng quan tâm."

Cô ấy cầm lấy tờ giấy đánh máy trong tay Tiểu Mỹ, trong lòng vui mừng: "Ly cà phê này chị pha."

Tiểu Mỹ: "Được."

Anh đẹp trai chọn loại cà phê đen ít đường kiểu Mỹ, rất đắng.

Tư Niệm đang muốn làm giống với khách hàng trước, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy đổi hạt cà phê.

Nhìn thấy hành động này của cô ấy, Tiểu Mỹ trợn tròn mắt, thở hắt ra: "Chị Tư Niệm, hạt cà phê này... Nếu em nhớ không nhầm thì là loại đắt nhất trong cửa hàng?"

Tư Niệm ậm ừ, bắt đầu xay: "Hình như là vậy, sao thế?"

Tiểu Mỹ không nói gì: "Chúng ta làm kiểu Mỹ không cần dùng loại này."

Hạt cà phê Tư Niệm đang dùng là loại cô ấy thích nên mới mua cất trong cửa hàng, cũng không dùng để buôn bán. Nghe Tiểu Mỹ nhắc nhở bên tai, Tư Niệm ngước mắt liếc người đàn ông ở cách đó không xa, lẩm bẩm nói: "Anh đẹp trai xứng đáng được dùng loại tốt nhất."

Tiểu Mỹ nghẹn lời.

Cô ấy len lén liếc nhìn người đang bình tĩnh đứng chờ bên cạnh, làn da vừa trắng vừa lạnh, đôi mắt to, đường nét khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh sắc sảo rõ ràng, dáng người cao gầy, liếc mắt là có thể khiến người ta chú ý tới sự tồn tại.

Bỗng nhiên, hình như đối phương nhận ra được gì đó, nhướn mày nhìn bọn họ ở bên này.

Bị anh ấy nhìn, sắc mặt Tiểu Mỹ ửng hồng, ghé sát nói thầm với Tư Niệm ở bên cạnh: "Chị Tư Niệm, chị nói rất đúng."

Anh đẹp trai xứng đáng được dùng loại tốt nhất.

Tư Niệm: "..."

Cô ấy ngước mắt nhìn qua, đối diện với tầm mắt của người kia, hơi cong môi, lộ ra núm đồng tiền quả lê nổi bật.

Chu Hạc Thư chỉ nhìn một cái lại chuyển tầm nhìn đi.

Vẻ mặt anh ấy thản nhiên, không hề có cảm xúc quá lớn.

Một lúc sau, Tư Niệm đưa cà phê cho anh: "Xin chào anh, đây là cà phê của anh."

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú trước mặt, chủ động bắt chuyện: "Anh đẹp trai, anh tới đây chơi à? Sao trước không..."

Nói còn chưa hết, Chu Hạc Thư cầm lấy cà phê, không mặn không nhạt nói một câu: "Cảm ơn."

Sau đó xoay người rời đi.

Tư Niệm còn chưa nói xong, kẹt lại trong cổ họng.

Tiểu Mỹ nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng của cô ấy, vỗ vai an ủi: "Chị Tư Niệm, mấy anh đẹp trai đều rất tàn bạo, chị cũng đừng đau lòng."

Tiểu Mỹ nghẹn ngào.

Cô ấy nhìn Tư Niệm, cảm thấy rất hoang mang. Hóa ra đây là cách để thu hút sự chú ý bà chủ của cô ấy sao?

Tiểu Mỹ đang chuẩn bị mở miệng, Tư Niệm đã cởi tạp dề xuống đưa cho cô ấy: "Chị đi gọi điện thoại."

Ra khỏi quán, Tư Niệm gọi cho Nguyễn Huỳnh một cuộc gọi.

"Alo..." Lục Ngộ An còn chưa trở về từ siêu thị, Nguyễn Huỳnh vẫn có thời gian rảnh để nói chuyện với cô ấy: "Quyến rũ anh đẹp trai xong rồi à?"

Tư Niệm đáng thương: "Anh đẹp trai không cho quyến rũ."

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh bật cười: "Vậy ánh mắt của anh đẹp trai không được tốt lắm, lại dám coi nhẹ bà chủ Tư ngọt ngào lại mặn mà của chúng ta."

"Đúng vậy." Tư Niệm nhịn cười: "Mắt không tinh tường xíu nào."

Nguyễn Huỳnh ậm ừ: "Bây giờ cậu có bận không?"

"Khá rảnh." Tư Niệm hỏi: "Cậu ở đâu? Về nhà chưa? Cơ thể thế nào rồi? Tối nay có muốn đến quán cà phê không?"

Nguyễn Huỳnh: "Vẫn đi được, khỏe hơn nhiều rồi."

Đối với vấn đề phía sau, Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: "Để xem khi nào bác sĩ Lục đi, tới sẽ quyết định xem có tới quán cà phê hay không."

Tư Niệm không nói gì: "Cậu đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn."

Nguyễn Huỳnh không dám phản bác lại, bởi vì quả thực cô là người như vậy.

Hai người nói chuyện vài câu, Lục Ngộ An đã trở lại.

Nguyễn Huỳnh rõ ràng rất trọng sắc khinh bạn: "Không nói chuyện với cậu nữa, bác sĩ Lục về rồi."

Tư Niệm chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị ngắt.

Cô nghiến răng gửi cho Nguyễn Huỳnh một biểu tượng cảm xúc nắm đấm nhỏ trên Wechat: [Quá đáng.]

Nguyễn Huỳnh: [Tớ sẽ tranh thủ lấy một chút phúc lợi cho cậu.]

Tư Niệm: [?]

...

"Sao anh mua nhiều đồ thế?" Nguyễn Huỳnh đứng dậy khỏi ghế sô pha đi tới cửa, liếc mắt nhìn thấy Lục Ngộ An xách theo túi lớn vào nhà.

Cô nhanh chóng tính toán trong đầu, một túi lớn này cô phải ăn trong bao lâu?

Chắc là tới lúc hỏng?

Lục Ngộ An liếc nhìn cô: "Em lo ăn không hết à?"

"Ừm." Nguyễn Huỳnh rất thành thật: "Em sợ chúng sẽ hỏng."

Nghe nói như thế, Lục Ngộ Am thong thả liếc nhìn cô: "Sẽ không hỏng đâu."

Nguyễn Huỳnh ậm ừ, đang muốn hỏi vì sao sẽ không hỏng.

Lục Ngộ An xách theo túi lớn đi vào phòng bếp, khẽ nói: "Lúc anh rảnh sẽ đến."

"Ừ?"

Nguyễn Huỳnh ngẩn người, đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, mãi sau mới lên tiếng: "Vậy... bất cứ lúc nào cũng chào đón?"

Lục Ngộ An cong môi.

"Để em giúp anh." Nguyễn Huỳnh không muốn mình giống như một thứ đồ bỏ đi trong phòng bếp, mặc dù quả thật cô chính là kiểu đó.

Lục Ngộ An: "Không cần."

Nguyễn Huỳnh nhìn anh, dáng vẻ đáng thương.

Lục Ngộ An nhìn ánh mắt chứa đầy ánh sáng của cô, khẽ cười nói: "Nước hơi lạnh, em đang bị ốm, lần sau lại giúp anh?"

Trong nháy mắt, Nguyễn Huỳnh được anh dỗ vui vẻ.

Cô gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Được."

Mặc dù không có cách giúp đỡ nhưng Nguyễn Huỳnh cũng không rời khỏi phòng bếp.

Cô đứng ở cửa phòng bếp cùng Lục Ngộ An.

Lục Ngộ An thực sự biết nấu ăn, mỗi một động tác đều rất thuần thục.

Nguyễn Huỳnh thích ăn cá, Lục Ngộ An hấp một miếng cá kho tộ, hầm canh, xào món ăn mà Nguyễn Huỳnh hiếm khi thích là hoa huệ tây tươi xào với thịt và rau cải luộc.

Vốn dĩ Nguyễn Huỳnh không có hứng ăn, nhưng khi cô nhìn thấy các món ăn Lục Ngộ An nấu, và ngửi thấy mùi thơm, dạ dày của cô bắt đầu réo lên.

Lục Ngộ An bưng cho cô một chén canh: "Ăn canh trước."

Nguyễn Huỳnh hai tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Lục Ngộ An nhướng mắt: “Hơi nóng.”

“Ừm ừm.” Nguyễn Huỳnh thổi thổi, hớp nhẹ một ngụm, hai mắt sáng lên.

Lục Ngộ An nhìn biểu cảm nhỏ của cô có thể biết được món này hợp khẩu vị của cô: "Ngon không?"

Nguyễn Huỳnh: "Siêu ngon."

Cô đáp không kịp suy nghĩ: "Tự nhiên em thấy ghen tị với Trần Tịnh Dương."

Ở cùng với Lục Ngộ An, ăn mà không lo nghĩ.

Lục Ngộ An nghe không rõ, tò mò nhìn cô: "Hả?"

Sau khi ý thức được mình đang nói gì, Nguyễn Huỳnh xấu hổ rũ mắt, mơ hồ nói: "Không có gì."

Lục Ngộ An: "..."

Sau bữa cơm, Nguyễn Anh không thể làm gì, chỉ đành đứng nhìn Lục Ngộ An dọn dẹp.

Xem như cô phát hiện ra rằng Lục Ngộ An thực sự có thói quen sạch sẽ.

Dọn dẹp xong, Lục Ngộ An lấy nhiệt kế đưa cho cô: “Còn khó chịu chỗ nào không?”

Nguyễn Huỳnh lắc đầu, đo thân nhiệt và nói: "Vẫn ổn, chỉ là hơi nhức đầu.”

Lục Ngộ An ừm đáp: "Lát nữa uống thuốc rồi đi ngủ sớm."

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Còn sốt nhẹ.

Nguyễn Huỳnh nhận thuốc từ Lục Ngộ An, vẻ mặt đau khổ. Cô rề rà như một bộ phim quay chậm, cô đút từng viên một vào miệng.

Lục Ngộ An nhìn cô mà buồn cười.

Uống hết thuốc, Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ An: "Xong rồi."

Lục Ngộ An dừng một chút, híp mắt nhìn cô chằm chằm: "Hôm nay có muốn thưởng không?"

Trong miệng Nguyễn Anh còn vương lại vị thuốc, cô hơi mím môi, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Lục Ngộ An, giơ tay vuốt vuốt vành tai nóng rần: “Muốn.”

Cuối cùng, đang trao thưởng nửa chừng thì bị tiếng chuông điện thoại của Lục Ngộ An cắt ngang.

Vành tai và gò má Nguyễn Huỳnh ửng hồng, môi cũng hồng hào hơn bình thường, cô giơ tay đẩy vai Lục Ngộ An nhắc nhở anh nghe điện thoại.

Điện thoại từ bệnh viện, hỏi Lục Ngộ An có ở nhà không, có thời gian đến bệnh viện không.

Lục Ngộ An liếc nhìn Nguyễn Anh, trầm giọng nói: "Anh về ngay thôi."

Anh cúp máy chưa kịp nói, Nguyễn Huỳnh đã vội vàng vẫy tay với anh: "Anh đi mau đi, lái xe của em nhé?"

Lục Ngộ An suy nghĩ một chút, “Ok."

Anh đi tới cửa, cúi mắt nhìn Nguyễn Anh, "Ngủ sớm đi."

Nguyễn Huỳnh cong môi, "Đợi anh đến bệnh viện em mới ngủ."

Lục Ngộ An đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, khàn khàn đáp: “Đi nhé.”

Nguyễn Huỳnh gật đầu, dặn dò nói: "Lái chậm thôi đấy."

Mùi gỗ trong trẻo đọng lại trong không khí càng lúc càng phai mờ, mãi cho đến khi mùi hương ấy hoàn toàn tan biến thì Nguyễn Huỳnh mới bước vào phòng.

Khi cô đi ra khỏi phòng tắm, có một tin nhắn từ Lục Ngộ An rằng anh đã đến bệnh viện.

-

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, Lục Ngộ An không thể ra khỏi bệnh viện.

Nguyễn Huỳnh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, tinh thần tỉnh táo trở lại. Thứ ba đi làm, cả người trông tươi tỉnh vô cùng.

"Chị Huỳnh Huỳnh, xem ra chị đã có một kỳ nghỉ vui vẻ." Đàm Tuyết Nhi chăm chú nhìn khuôn mặt hồng hào của cô.

Nguyễn Huỳnh buồn cười nhìn cô ấy: “Lại thức khuya à?”

Đàm Tuyết Nhi trông tiều tụy, với quầng thâm cũng rõ ra đấy.

"Được nghỉ mà không thức khuya, thì thật có lỗi." Đàm Tuyết Nhi hùng hồn nói.

Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười: "Đừng có mà thức khuya quá, sức khỏe là nhất.”

Đàm Tuyết Nhi ậm ừ: "Em biết rồi."

Hai người đang trò chuyện thì Lâm Du Anh đột nhiên từ trong văn phòng đi ra, hô to: "Nguyễn Huỳnh, đến văn phòng của chị."

Nguyễn Huỳnh: "..."

Đàm Tuyết Nhi không biết Lâm Du Anh tìm cô có chuyện gì, chỉ lặng lẽ cổ vũ: "Chị Nguyễn Huỳnh cố lên."

Nguyễn Huỳnh phì cười.

“Chị Du.” Bước vào văn phòng, Nguyễn Anh nhìn Lâm Du Anh.

Lâm Du Anh chỉ vào chỗ ngồi trước mặt, "Ngồi đi."

Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Có chuyện gì thế, chị?"

Lâm Du Anh ngẩng đầu nhìn cô, khéo léo nói: "Cô qua lại nhiều với anh Triệu chứ?”

Nguyễn Huỳnh nghe ra ý trong lời nói của cô ấy, nhẹ giọng đáp: "Không."

Ngoài tư họ cũng không có liên hệ gì.

Lâm Du Anh nhíu mày: “Vậy có phần khó xử rồi nhỉ.”

Nguyễn Huỳnh: "Cái gì?"

Lâm Du Anh đưa cho cô một tấm thư mời được làm rất đẹp, cô ấy bất đắc dĩ nói: "Sắp tới công ty của họ sẽ có một cuộc họp thường niên, họ đã mời rất nhiều đối tác, bao gồm cả đài phát thanh chúng ta."

Cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh và nói: “Bên đó chỉ định, hy vọng em sẽ tới.”

Thông thường mà nói, hoạt động này không đến lượt một nhân viên nhỏ như Nguyễn Huỳnh, và hầu hết họ đều làm công việc chung.

Trừ phi những người Lâm Ngọc Anh không rảnh, mới cho nhân viên nhỏ tham gia.

Nguyễn Huỳnh cúi xuống nhìn tấm thiệp mời màu trắng nhạt trước mặt, trầm mặc một lát: "Giám đốc Triệu nói?"

“Trợ lý của anh ta.” Lâm Du Anh đáp: “Chắc là ý của anh ta.”

Nguyễn Huỳnh hiểu ra, nhìn Lâm Du Anh: "Nếu em không đi, có ảnh hưởng đến tài trợ của đài năm sau không?"

Lâm Du Anh thành thật nói: "Có thể."

Rốt cuộc, người nào trả tiền người đó là sếp.

Nói xong cô lại nói: "Nhưng nếu em không muốn đi, chị cũng không ép."

Lâm Du Anh nói với giọng ấm áp: "Mặc dù chúng ta cần tài trợ của công ty giám đốc Triệu, nhưng chị Du đây không phải người sẽ chịu bị uy hiếp đâu.”

Nguyễn Huỳnh nghe, lông mày hơi cong lên: “Em biết mà.”

Cô nhìn chằm chằm vào thư mời một lúc rồi hỏi: "Khi nào và ở đâu?"

Lâm Du Anh khẽ giật mình: “Em đi hả?”

“Chỉ là tham gia cuộc họp thường niên thôi mà.” Nguyễn Anh thẳng thắn nói: “Em sẵn sàng hy sinh kỳ nghỉ của mình đi uống vài ly.”

Lâm Du Anh Anh hiểu ý cười: "Được, vậy chị sẽ trả lời bên đó, em sẽ đi với chị.”

Nguyễn Anh không ngờ rằng cô vừa đồng ý với Lâm Du Anh trưa nay, đến tối đã nhận tin nhắn của Triệu Kinh Vĩ.

Thực ra Triệu Kinh Vĩ không gửi nhiều tin, hẹn Nguyễn Huỳnh nhiều lần nhưng bị từ chối, anh ta không biết bắt chuyện với cô như thế nào. Nguyễn Huỳnh nghĩ, là người lớn cả rồi, có lẽ vì cô bày tỏ đúng thời điểm, anh ta đã biết chừng mực mà không liên lạc với cô nữa.

Triệu Kinh Vĩ: "Cô Nguyễn, giám đốc Lâm nói tuần sau cô sẽ đến cuộc họp thường niên của công ty chúng tôi với cô ấy?"

Nguyễn Huỳnh khẽ mỉm cười và gõ một tin nhắn trả lời: "Chính xác, giám đốc Triệu gọi đích danh, tôi không dám không đến."

Nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Huỳnh, Triệu Kinh Vĩ nghẹn họng.

Anh ta không ngờ Nguyễn Huỳnh lại thẳng thắn như vậy.

Trầm mặc một hồi, Triệu Tinh Vệ hồi đáp: "Vậy tuần sau gặp."

Nguyễn Huỳnh: "Được."

Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Huỳnh thở ra một hơi.

Cô nhìn vào màn hình máy tính đang sáng một lúc, nhưng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại lên gửi cho Lục Ngộ An một tin nhắn: “Bác sĩ Lục tan làm chưa?”

Không đợi Lục Ngộ An trả lời, Nguyễn Huỳnh đã phàn nàn với anh ta: “Hình như em đang bị đe dọa.”

Năm phút sau khi tin tức được gửi đi, Nguyễn Huỳnh nhận được cuộc gọi từ Lục Ngộ An.

“Alo…” Nguyễn Huỳnh hạ giọng: “Bác sĩ Lục.”

Giọng nói rành mạch trầm ấm của Lục Ngộ An thông qua dòng điện truyền vào tai cô, khiến ốc tai cảm thấy ngứa ran: "Ai uy hiếp em?"

Nguyễn Huỳnh hừ lạnh: "Cũng không phải là uy hiếp, chẳng qua là tuần sau được gọi đi tham gia cuộc họp thường niên mà thôi."

Cô không định nói nhiều về chủ đề này, nên chuyển chủ đề: "Anh xong việc chưa?”

Lục Ngộ An: "Rồi."

Nguyễn Huỳnh ồ lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy ngày nay thời tiết rất tốt, ánh chiều tà cũng đẹp vô cùng. Ngắm nhìn một lúc, Nguyễn Huỳnh hỏi: "Sắp được tan làm về nhà rồi nhỉ?”

“Không về nhà.” Lục Ngộ An nói.

Nguyễn Huỳnh khựng lại, à lên một tiếng, thở dài nói: "Trực ban hả anh?”

Làm bác sĩ khổ lắm lắm.

Đây là điều mà Nguyễn Huỳnh đã biết từ khi còn nhỏ, sau khi quen biết Lục Ngộ An, cô càng thấu hiểu sâu sắc.

Lục Ngộ An hãy còn cười: “Không trực luôn.”

Anh dừng lại, bình tĩnh nhấn mạnh: "Anh đi gặp bạn gái của anh, đi gặp bạn gái đang bị uy hiếp của anh, không biết bạn gái có thời gian gặp anh không nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK