• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Lục Ngộ An nói những lời này, Nguyễn Huỳnh cố nhịn cười: "Anh có cảm thấy nguy cơ không?"

Ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Lục Ngộ An nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh, nghiêm túc trả lời: "Có."

Nguyễn Huỳnh bất ngờ.

Cô còn tưởng rằng Lục Ngộ An sẽ trả lời mình là ‘không có’. Dù sao nhìn anh thật sự không giống như người đang cảm thấy căng thẳng.

Lục Ngộ An thực sự không phải là người dễ dàng bị căng thẳng.

Nhưng Nguyễn Huỳnh là một ngoại lệ trong cuộc sống của anh, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, bất kể là lớn hay nhỏ, đều có thể làm cho anh căng thẳng.

Nguyễn Huỳnh 'ồ' một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên: "Yên tâm đi bác sĩ Lục."

Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt phản chiếu dáng vẻ của anh: "Em chỉ thích anh thôi."

Lục Ngộ An cong môi.

Hai người không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, Nguyễn Huỳnh sợ quấy rầy Lục Ngộ An lái xe, cũng không tiếp tục nói nữa.

Cô chăm chú lướt weibo.

Thoát khỏi trang weibo của mình, Nguyễn Huỳnh xem hot search mới liên quan đến mình, trong các chủ đề hot search, vậy mà lại có người đăng một ít thông tin về quá khứ của cô, cô tốt nghiệp trường nào, chương trình trước đây cô từng làm MC chương trình nào,... Thậm chí còn có một vài bức ảnh cũ thời đại học.

Một vài bức ảnh cũ bị lộ ra, lúc đầu có một số người đã nói cô đã phẫu thuật thẩm mỹ ngay lập tức mấy lời nói đó đã biến mất.

Hiện tại, Nguyễn Huỳnh có vẻ trưởng thành hơn so với lúc học đại học, đường nét trên khuôn mặt không có gì thay đổi. Bây giờ, nhìn cô trong sáng và dịu dàng, còn trước kia trên mặt cô là nét trẻ trung và non nớt.

Đã lâu không xem lại những bức ảnh cũ này, đột nhiên nhìn thấy, Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ một lúc.

Cô nhìn chằm chằm vào những bức ảnh kia một lát, lưu từng bức ảnh một.

Lưu lại hết, Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, lại muốn gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, xem qua album ảnh, không thấy có tấm ảnh đặc biệt nào có cảnh đó.

Suy tư một hồi, cô quyết định sẽ gửi nó sau.

Đi thêm một chút rồi dừng lại, lúc Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đến quán bar đã là một tiếng rưỡi sau.

Tư Niệm và những người khác đều đã ăn no, thậm chí còn uống rượu, có hơi say.

Hai người vừa đến, Tư Niệm kéo cánh tay Nguyễn Huỳnh, kéo cô ngồi bên cạnh mình: "Ăn cơm trước hay uống rượu trước nhỉ?"

"..."

Để tổ chức bữa tiệc đêm giao thừa, cô đã mặc một chiếc váy rất đẹp, buổi trưa Nguyễn Huỳnh sẽ không ăn nhiều như thế, buổi tối lại chỉ uống nước. Điều này làm cho cô quá đói, không muốn ăn gì.

Cô đang muốn nói uống rượu, Lục ngộ An nhướng mày nhìn Úc Đình Vân: "Gọi người đưa hai bát cháo đến đây."

Úc Đình Vân: "..."

Tư Niệm: "..."

Những người khác: "..."

Mọi người trầm mặc một lúc, Nguyễn Huỳnh cố nén cười: "Tôi ăn cháo trước, sau đó sẽ uống rượu với mọi người."

Vân Sơ cười, nói: "Ăn chút cháo đi, bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày."

Cô ấy liếc nhìn Úc Đình Vân, rồi lại nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: "Cô không nên học thói xấu.”

Úc Đình Vân: "..."

Nguyễn Huỳnh cười híp mắt: "Được."

Theo sự dặn dò của ông chủ, động tác ở trong phòng bếp nhanh hơn bình thường.

Một lúc sau, hai bát cháo mà Lục Ngộ An yêu cầu đã được đưa đến.

Hai người cùng nhau ăn cháo, Úc Đình Vân và mấy người đàn ông như bình thường đặt cược chơi bi-a, Tư Niệm kéo Khương Thanh Thời và Vân Sơ đi xung quanh xem.

Nghe thấy tiếng hò reo ở cách đó không xa, Nguyễn Huỳnh rục rịch ngóc đầu lên: "Bác sĩ Lục, anh không ra đó chơi sao?"

Lục Ngộ An nhìn cô: "Muốn xem anh chơi bi-a à?"

"Muốn." Nguyễn Huỳnh thẳng thắn nói: "Mấy người kia chơi bi-a, ai chơi giỏi hơn nhỉ?"

Lục Ngộ An suy nghĩ một chút, nhìn sang một bên: "Úc Đình Vân."

Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: "Em còn tưởng là giáo sư Chu đó."

"Vì sao em lại nghĩ là giáo sư Chu?" Lục Ngộ An hỏi cô.

Nguyễn Huỳnh trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Bởi vì nhìn anh ấy rảnh rỗi nhất."

Đương nhiên sẽ có thời gian đi luyện chơi bi-a.

Lục Ngộ An khẽ cười, nghiêng người sang bên cạnh nhìn Nguyễn Huỳnh, ngoắc ngón tay về phía cô.

Động tác mờ ám của anh, làm cho tim Nguyễn Huỳnh như ngừng đập, chậm chạp đến gần: "Anh muốn nói gì?"

Lục Ngộ An nói với Nguyễn Huỳnh một bí mật nhỏ, bí mật về lý do tại sao Úc Đình Vân lại chơi bi-a giỏi như vậy.

Người trước đây Vân Sơ thích, cũng chính là bạn trai cũ, chơi bi-a rất giỏi. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Vân Sơ, đúng lúc nhìn thấy hai người ở trong quán bi-a.

Mặc dù, khi đó nhìn thấy Vân Sơ, Úc Đình Vân không thừa nhận mình ghen với bạn trai cũ của Vân Sơ, nhưng sau lần đó, anh ta bắt đầu gọi Lục Ngộ An và những người khác chơi bi-a nhiều hơn.

Chỉ cần gặp nhau, lúc rảnh, hoạt động thường xuyên của bọn họ là chơi bi-a.

Lâu ngày, kỹ thuật đánh bi-a của Úc Đình Vân trở nên điêu luyện hơn, tự nhiên trở thành một người có kỹ thuật giỏi nhất trong số họ.

"..."

Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh ngẩn người: "Cho nên kỹ thuật chơi bi-a của Úc Đình Vân tốt như vậy là vì muốn so tài với bạn trai cũ của Vân Sơ sao?"

Lục Ngộ An: "Cậu ấy không thừa nhận, nhưng bọn anh đều biết đó là sự thật."

Nguyễn Huỳnh cố nén cười, ngước mắt lên nhìn về phía Vân Sơ ở cách đó không xa đang nói chuyện với Úc Đình Vân.

Biết mấy người bọn họ lâu như vậy, Nguyễn Huỳnh luôn cảm thấy Úc Đình Vân hơi đáng sợ. Anh ta là một người đáng sợ là bởi vì khí chất mạnh mẽ của mình.

Nhưng giờ phút này, thấy ánh mắt của anh ta nhìn Vân Sơ, các đường nét trên khuôn mặt đều rất dịu dàng.

Từ đầu đến cuối, dưới góc độ của một người ngoài cuộc Nguyễn Huỳnh cảm nhận rất rõ sự dịu dàng của Úc Đình Vân, chỉ dành cho một người duy nhất chính là Vân Sơ.

Lục Ngộ An nhìn theo ánh mắt của cô, anh mỉm cười nói: "Em nhìn cái gì?"

Nguyễn Huỳnh nhìn anh: "Nhìn thấy giám đốc Úc rất thích Vân Sơ."

Lục Ngộ An cười.

Ăn hết bát cháo, Lục Ngộ An tham gia vào trận đấu đánh bi-a.

Anh và Chu Hạc Thư một nhóm, Úc Đình Vân và Thẩm Ngạn một nhóm.

Trận đấu chính thức bắt đầu, Tư Niệm tràn trề hứng thú đề nghị: "Nếu không thì chúng ta đặt cược xem trong số họ ai sẽ là người dành thắng?"

Khương Thanh Thời: "Cược gì?"

Tư niệm suy nghĩ một chút: "Cược một cái túi nhỉ?"

Nghe vậy, Người đầu tiên giơ tay là Nguyễn Huỳnh: "Tôi đặt cược vào giám đốc Úc và giám đốc Thẩm."

Ba người còn lại: "..."

Tư Niệm không nói gì nhìn cô: "Sao cậu không ủng hộ bạn trai của mình thế?"

Nguyễn Huỳnh vô tội nói: "Túi rất quan trọng, tớ muốn túi."

Tư Niệm nghẹn họng.

Vân Sơ ở bên cạnh cười: "Tôi cũng đặt cược cho Úc Đình Vân và Thẩm Ngạn."

Tư Niệm: "Chẳng lẽ chỉ có mỗi tôi đặt cược vào Chu Hạc Thư sao?"

Khương Thanh Thời thấy cô ấy lẻ loi, bất đắc dĩ nói; "Nếu Nguyễn Huỳnh đã bỏ phiếu cho chồng tớ thì tớ dây cũng phải ra sức ủng hộ cho bạn trai của cậu ấy, tớ đặt cược vào bác sĩ Lục và giáo sư Chu."

Nguyễn Huỳnh: "Được"

Bốn người đặt cược xong, trọng điểm đưa trở lại bàn bi-a.

Nguyễn Huỳnh mở to mắt nhìn, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Ngộ An.

Lúc Chu Hạc Thư đang chơi bóng, Lục Ngộ An đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh: "Sao vậy?"

Trước tiên bốn người đều không nói đến tiền đặt cược, Nguyễn Huỳnh tròn mắt nhìn, giả vờ bình tĩnh nói: "Không sao, chính là muốn xem, hiện tại ai sẽ dành chiến thắng?"

Lục Ngộ An hếch cằm: "Xem giáo sư Chu có kết thúc bằng một cú đánh không à?"

Nguyễn Huỳnh: "..."

Chu Hạc Thư đã thu được mấy quả bóng, còn thừa lại hai quả cuối cùng, trong đó một quả bóng bị trượt.

Quyền chủ động rơi vào trong tay Úc Đình Vân.

Nguyễn Huỳnh đếm số, Úc Đình Vân đã ghi được năm bàn thắng, trận đấu sẽ kết thúc.

Cô nói nhỏ vào tai Lục Ngộ An: "Anh có nghĩ Úc Đình Vân có thể chấp nhận toàn bộ chuyện này không?"

Lục Ngộ An liếc nhìn: "Khả năng là năm mươi phần trăm."

Trên bàn bóng, Úc đình Vân không thể ghi được hai bàn thắng.

Nguyễn Huỳnh gật đầu, như hiểu như không hiểu.

Lục Ngộ An liếc nhìn cô một cái, mơ hồ cảm thấy tâm trạng của bạn gái không được tốt.

Anh im lặng suy nghĩ một lúc, nhìn về phía ba cô gái còn lại, cũng không khác mấy. Hôm nay, các cô ấy đều rất quan tâm đến chuyện thắng thua, trước đây bón người này cũng không có hứng thú với bàn bóng, ngoại trừ Vân Sơ hiểu rõ về chuyện đó.

Nghĩ đến đây, Lục Ngộ An hỏi: "Lấy bọn anh ra đánh cược à?"

Nguyễn Huỳnh: "..."

Mặt cô cứng đờ, nhướng mày nhìn về phía Lục Ngộ An: "Hả?"

Lục Ngộ An vẫn còn cười, hơi thở áp sát vào tai cô: "Hả cái gì?"

Anh trầm giọng nói: "Em đánh cược anh thắng hay thua vậy?"

Nguyễn Huỳnh chột dạ, ánh mắt mơ hồ nói; "Kết thúc sẽ nói cho anh biết."

Lục Ngộ An đã hiểu.

Úc Đình Vân ghi được bốn bàn, cuối cùng một sai lầm xuất hiện, cơ hội rơi vào tay Lục Ngộ An.

Chu Hạc Thư Liếc nhìn: "Chắc là có thể kết thúc."

Lục Ngộ An nhanh nhạy bôi phấn lên, ý nghĩ sâu xa cười nói: "Không nhất định." Giọng nói thản nhiên của anh: "Đã lâu không chơi, không quen tay."

Chu Hạc Thư: "..."

Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, Lục Ngộ An đã ghi một bàn thắng.

Anh điều chỉnh vị trí, điều chỉnh dáng vẻ, nhắm vào quả bóng cuối cùng. Quả này không đến được, đợi Thẩm Ngạn chơi, kết quả sẽ không có gì bất ngờ.

Một số người nhìn với ánh mắt sáng rực, cây gậy của Lục Ngộ An lướt qua một bên của quả bóng, không thể đi vào.

Chu Hạc Thư nhíu mày, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Thẩm Ngạn một tay đút túi đứng bên cạnh, nhướng mày: "Tặng điểm cho bọn tôi sao?"

Lục Ngộ An: "Lỡ tay."

Không có gì ngạc nhiên, trận đấu kết thúc, Úc Đình Vân và Thẩm Ngạn dành chiến thắng.

Tư Niệm nghiến răng: "Sao bác sĩ Lục có thể sai sót ở thời điểm mấu chốt thế! Không phải anh ấy lợi hại nhất sao?"

Nguyễn Huỳnh: "Giám đốc Úc mới là người giỏi nhất."

Khương Thanh Thời: "..."

Thua thì chỉ có thể nhận là thua.

Tư NIệm và Khương Thanh Thời nhìn nhau: "Qua hai ngày nữa đi mua đồ không?"

Khương Thanh Thời: "Được, ngày mai không phải đi tắm suối nước nóng sao? Sau khi đi tắm suối nước nóng về chúng ta đi mua đồ đi."

Tư Niệm: "Được."

Một số người rời khỏi bàn bi-a, quay trở lại ghế sô pha.

Khi Nguyễn Huỳnh có tâm trạng tốt hoặc có tâm trạng không tốt, đều thích uống rượu.

Mặc dù trời lạnh, nhưng trong phòng bao lại rất ấm áp, Nguyễn Huỳnh vô thức uống rất nhiều rượu.

Chờ đến khi Lục Ngộ An đánh bi-a xong quay lại, cô đã trong trạng thái hơi say.

"Phải về nhà sao?" Đôi mắt cô hơi sáng nhìn về phía LỤc Ngộ An.

Lục Ngộ An cúi đầu xuống, véo nhẹ lên gò má ửng đỏ của cô: "Ừ, có buồn ngủ không?"

Nguyễn Huỳnh: "Ừ."

Cô dựa vào vai Lục Ngộ An, nhìn những người khác: "Chúc ngủ ngon, năm mới vui vẻ."

Tư Niệm cười: "Năm mới vui vẻ, trưa mai chúng ta xuất phát chứ?"

Vân Sơ hơi lo lắng: "Mấy giờ thức dậy đây? Thức dậy thì nói với cả nhóm một tiếng, mọi người sẽ xác định thời gian xuất phát nhỉ?"

Tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị này.

Sau khi tài xế thay thế đến, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cùng với mọi người đi ra khỏi quán bar.

Ba giờ sáng, đường phố vẫn náo nhiệt.

Gió hơi lớn, Lục Ngộ An quấn khăn quàng cổ cho Nguyễn Huỳnh thật tốt, che nửa khuôn mặt của cô.

Nguyễn Huỳnh hơi lảo đảo, dính như hồ cọ vào eo Lục Ngộ An, làm nũng với anh: "Anh nói xem ngày mai có tuyết không?"

Lục Ngộ An không ngờ cô còn nhớ đến chuyện này, anh ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, thấp giọng nói: "Chắc chắn là sẽ có."

"Chắc chắn sao?" Nguyễn Huỳnh cau mày, giơ tay lên: "Hy vọng sẽ có tuyết rơi."

Cô muốn thấy tuyết.

Lục Ngộ An hiểu ra: "Ừ."

Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, trầm giọng nói: "Ngày mai, em nhất định sẽ thấy tuyết."

Nếu không rời khỏi Bắc Thành thì anh sẽ đưa cô đi đến nơi có tuyết.

Nguyện vọng của cô, anh nhất định sẽ thực hiện.

Nghe vậy, nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng: "Được."

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ An, đột nhiên nói: "Bác sĩ Lục."

Lục Ngộ An dìu cô lên xe, nói: "Hả?"

Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng vào anh, đối mặt với anh nói: "Hình như càng ngày em càng thích anh nhiều hơn."

Thích đến nỗi, muốn sống cùng anh hết quãng đời còn lại.

Lục Ngộ An ngẩn ra, đặt cô ngồi ở ghế sau, cụp mắt xuống nhìn cô, yết hầu khẽ di chuyển: "Anh biết rồi."

Anh luôn biết, tình cảm Nguyễn Huỳnh dành cho anh.

Hai người kì kèo trong xe một lúc.

Người tài xế thay mặt không thúc giục.

Sau khi báo địa chỉ, Lục Ngộ An thắt dây an toàn cho Nguyễn Huỳnh, cô cảm thấy không thoải mái, muốn ngăn cản, nhưng lại bị anh ngăn lại.

Anh dỗ dành cô, ôn nhu nói: "Không được cởi nó ra, về nhà sẽ có quà cho em."

Nguyễn Huỳnh ngà ngà say, phản ứng chậm nửa nhịp nhìn anh: "Quà gì vậy?"

Lục Ngộ An: "Về nhà sẽ nói cho em biết."

"...Hử." Nguyễn Huỳnh kéo dây an toàn, do dự một lúc nói: "Được rồi."

Ba giờ con đường trở nên thông suốt.

Khi về đến nhà, Lục Ngộ An khom người lấy dép lê cho Nguyễn Huỳnh, bảo cô thay.

Thay xong, Nguyễn Huỳnh đứng bên cạnh chờ anh.

Lục Ngộ An nghi ngờ: "Em không đi được à?"

"Không phải." Nguyễn Huỳnh hỏi: "Quà đâu?"

Lục Ngộ An bật cười: "Nôn nóng như vậy sao?"

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Lục Ngộ An thay giày, dẫn Nguyễn Huỳnh đi vào trong phòng, đưa cho cô một cái túi.

Nguyễn Huỳnh nhận lấy, hơi choáng váng: "Lát nữa em xem, em đi vào nhà vệ sinh đã."

Cô uống hơi nhiều rượu.

Lục Ngộ An: "...Được."

Đợi đến khi Nguyễn Huỳnh đi vào nhà vệ sinh, Lục Ngộ An đợi một lúc, cũng không thấy cô đi ra.

Anh giơ tay lên gõ vào cửa, nghe thấy Nguyễn Huỳnh trả lời: "Cửa không khóa."

Khi Lục Ngộ An đẩy cửa vào, thấy Nguyễn Huỳnh đang quay lưng về phía mình, chính là hình ảnh phiền não cởi quần áo.

Tấm lưng của cô lộ ra trước mắt, trắng nõn lại quyến rũ.

Mắt Lục Ngộ An tối sầm lại: "Em đang làm gì vậy?"

Nguyễn Huỳnh bĩu môi nhìn anh, dáng vẻ uỷ khuất mong đợi: "Cởi quần áo, em muốn đi tắm, em cảm thấy rất khó chịu."

"..."

Lục Ngộ An hít sâu một hơi, bước đến gần: "Em không giải quyết được sao?"

"Ừ." Nguyễn Huỳnh cúi đầu xuống: "Hình như cái cúc này bị kẹt."

Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn, buổi tối Nguyễn Huỳnh mặc áo len dệt kim cài một cúc, cúc áo quấn vào sợi len bên cạnh, kéo sợi chỉ ra thì có thể cởi ra.

Nhà của Lục Ngộ An không có phòng tắm lớn, nhưng phòng tắm cũng không nhỏ.

Hai người đứng đối mặt nhau, hơi thở quấn vào nhau vô tận.

Cởi cúc áo ra, Lục Ngộ An cụp mắt xuống nhìn Nguyễn Huỳnh: "Em muốn tắm bồn hay tắm vòi hoa sen?"

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc nói: "Tắm bồn đi."

"...Được."

Lục Ngộ An xả nước vào bồn tắm lớn.

Một Lúc sau, bồn tắm lớn đã đầy nước. Không khí mờ mịt lan ra, sàn nhà ẩm ướt.

Làn da trắng nõn của Nguyễn Huỳnh ửng đỏ, trên da còn có bọt nước, cũng có vết đỏ.

Lục Ngộ An đi vào sau, thấy vậy cũng không đi ra ngoài.

"..."

Ra khỏi phòng tắm trở về giường, Nguyễn Huỳnh cũng không nhớ đến quà Lục Ngộ An tặng cho cô.

Cô nằm lên giường, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.

Đến cả việc Lục Ngộ An nói chúc ngủ ngon với cô, năm mới vui vẻ, cô đều không nghe thấy.

Sáng hôm sau, lúc Nguyễn Huỳnh tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài dường như có sương mù mờ mịt.

Lục Ngộ An vẫn còn ngủ.

Cô đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh, vô ý nhìn ra bên ngoài, hai mắt đột nhiên mở lớn: "Lục Ngộ An!"

Nguyễn Huỳnh vô cùng ngạc nhiên mở rèm cửa ra, nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía người cô vừa gọi dậy: "Tuyết rơi rồi!"

Lục Ngộ An ngước mắt lên nhìn, ngoài cửa sổ là một mảnh tuyết trắng.

Anh giật mình, hơi ngạc nhiên.

Họ đã mong chờ trận tuyết này, nhưng nó đến không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Ngắm tuyết một lúc, Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt của Nguyễn Huỳnh: "Vui như vậy sao?"

Nguyễn Huỳnh: "Ừ."

Cô nhìn về phía anh: "Anh có vui không?"

Lục Ngộ An khẽ cười: "Em vui thì anh cũng vui."

Nguyễn Huỳnh hờn dỗi liếc anh một cái: "Anh vẫn muốn ngủ sao? Chúng ta ra ngoài chơi tuyết được không?"

Lục Ngộ An nhìn cô chằm chằm, suy nghĩ một lúc hỏi: "Huỳnh Huỳnh."

Nguyễn Huỳnh còn đang đọc sách, nghe vậy lập tức đáp lại: "Chuyện gì vậy?"

Lục Ngộ An xoa xoa ngón tay cô: "Những chuyện cần làm trong ngày tuyết rơi, có ý nghĩa quan trọng như vậy sao?"

Nguyễn Huỳnh không nghĩ sâu xa về những gì Lục Ngộ An nói, gật đầu: "Đúng vậy, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay."

Cô thực sự rất thích ngày tuyết rơi, dù sao cũng cảm thấy toàn bộ thế giới trở nên tinh khiết sạch sẽ hơn. Nguyễn Huỳnh thích loại cảm giác này.

Lục Ngộ An hiểu rõ: "Em đi rửa mặt trước đi."

Anh hơi dừng lại, nhìn Nguyễn Huỳnh: "Lát nữa đi cùng anh đến một nơi, sau đó trở về chơi tuyết được không?"

Nguyễn Huỳnh hơi ngạc nhiên: "Đi đâu vậy?"

Lục Ngộ An: "Tạm thời giữ bí mật."

"..."

Rửa mặt xong, hai người đi ra ngoài trời tuyết.

Nguyễn Huỳnh bị Lục Ngộ An bọc kín, một chút gió cũng không thể luồn vào.

Ngày tuyết, Lục Ngộ An lái xe vô cùng chậm.

Nguyễn Huỳnh quay đầu lại nhìn tuyết còn đang rơi, trong lòng hưng phấn.

Đột nhiên điện thoại rung lên, là Tư Niệm ở trong nhóm hô lớn, mọi người nhanh lên thức dậy xem tuyết đi.

Nguyễn Huỳnh cong môi: [ Tớ dậy rồi.]

Tư Niệm: [Dậy sớm như vậy sao?]

Nguyễn Huỳnh: [Ừ.]

Tư Niệm: [Những người khác hình như còn chưa dậy, hôm nay chúng ta ăn cơm xong chúng ta đi khu nghỉ dưỡng nhé?]

Thấy những lời này, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn Lục Ngộ An: "Tư Niệm nói ăn trưa xong chúng ta đi đến khu nghỉ dưỡng, có được không?"

Lục Ngộ An liếc nhìn thời gian, bây giờ là mười giờ rưỡi.

"Được." Anh nói.

Nguyễn Huỳnh 'ừ' một tiếng, nhìn đường phố xa lạ mà quen thuộc: "Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?"

Lục Ngộ An: "Mười phút sau em sẽ biết."

Nguyễn Huỳnh: "..."

Mười phút sau, Lục ngộ An lái xe vào khu biệt thự mà Nguyễn Huỳnh vô cùng quen thuộc.

Cô ngơ ngác một lúc, mờ hồ suy đoán.

Dáng vẻ quen thuộc của Lục Ngộ An, đỗ xe trước cổng biệt thực có nóc nhà màu đỏ, sau đó quay đầu nhìn về phía cô: "Đến rồi."

Nguyễn Huỳnh liếc nhìn, nhìn thấy trước mặt là một căn biệt thự nhà gỗ nhỏ được xây bằng gạch đỏ, hơi do dự: "...Anh dẫn em đến đây xem nhà à?"

"Năm mươi năm mươi."

Lục ngộ An đi vòng qua người cô, mở cửa xe cho cô.

Tuyết còn đang rơi, hai người xuống xe, trên vai trên tóc dính tuyết mỏng.

Bầu trời sương mờ mịt, màu tuyết rất đẹp.

Hai người bước vào, trong sân có hai cây ngô nhỏ.

Tuyết trắng vương lên cành lá.

Tim Nguyễn Huỳnh đập nhanh hơn, nghiêng đầu nhìn Lục Ngộ An: "Nhà này..."

Lục Ngộ An dừng lại nhìn cô, cười nói: "Anh không nói em sẽ không vào sao?"

Nguyễn Huỳnh lo lắng: "Anh muốn làm gì?"

Lục Ngộ An cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút nói: "Thực ra nghi thức này, hình như làm ở trong sân sẽ tốt hơn."

Nguyễn Huỳnh không phản ứng lại, dưới bầu trời tuyết đang bay, Lục Ngộ An đã quỳ xuống trước mặt cô, lấy ra một cái hộp bằng nhung.

Mở hộp ra, ánh sáng chiếu vào mắt, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Nguyễn Huỳnh chỉ đoán Lục Ngộ An muốn cô đi đến đây xem nhà, cô không đoán được... Hôm nay, anh muốn cầu hôn cô.

Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, vô cùng cảm động, cô không thể kiềm chế cảm xúc dao động của mình: "Anh..."

Lục Ngộ An thấy cô khẩn trương dáng vẻ bối rối, dùng tay còn lại cầm lấy tay cô, khẽ cười: "Đừng khẩn trương, nghe anh nói được không?"

Nguyễn Huỳnh cực kỳ muốn khóc, hít một hơi thật sâu: "Anh đứng lên rồi nói.”

Lục Ngộ An cười: "Cầu hôn sao có thể đứng lên được chứ?"

Nguyễn Huỳnh ngẩn người.

Lục Ngộ An ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Chuyện này, khoảng thời gian trước anh đã chuẩn bị rồi. Lúc đầu, muốn trong đêm giao thừa ở cùng với mọi người sẽ cầu hôn em. Nhưng em tham gia bữa tiệc đêm giao thừa, cho nên anh nghĩ, chuyển sang một thời điểm khác phù hợp hơn."

Đến tối hôm qua, thực ra Lục Ngộ An đều suy nghĩ về chuyện này.

Đến buổi sáng lúc tỉnh dậy, thấy Nguyễn Huỳnh mỉm cười ngắm tuyết đầu mùa rơi, Lục Ngộ An nghĩ không còn thời điểm nào thích hợp hơn bây giờ.

Kỷ niệm một năm, tuyết đầu mùa rơi.

Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh đứng ra tổ chức bữa tiệc đón giao thừa.

Khi cô ở trên sân khấu bữa tiệc đón giao thừa, lúc đó Lục Ngộ An đã nghĩ... Mỗi đêm giao thừa trong tương lai, anh đều có thể làm bạn bên cạnh Nguyễn Huỳnh.

Bất luận là ở nhà, hay tại một sự kiện nào đó.

Anh đều hy vọng, trong hoạt động đón giao thừa của cô, đều có sự tồn tại của anh.

Anh không thể chờ đợi được, muốn hoàn toàn tiến vào thế giới của Nguyễn Huỳnh

Ánh mặt của Nguyễn Huỳnh khẽ động, hốc mắt hơi đỏ nhìn anh.

Lục Ngộ An dừng lại một chút, nhìn về phía cô: "Em nói em là người không có nhà ở đây, vậy em có nguyện ý cho anh một cơ hội, anh sẽ cho em một ngôi nhà."

Anh hơi dừng lại, thành kính hỏi cô: "Em có nguyện ý gả cho anh không?"

Bông tuyết bay đầy trời, giọng nói của Lục Ngộ An nhẹ nhàng mà nặng nề đập vào tai cô.

Nguyễn Huỳnh vui mừng như muốn khóc, mím môi, run rẩy giơ tay ra, nhẹ giọng nói: "Em nguyện ý."

Cô nguyện ý một trăm phần trăm.

Sau khi yêu Lục Ngộ An, cô luôn suy nghĩ, luôn khao khát có một mái nhà ấm áp chỉ thuộc về hai người họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK