Nguyễn Huỳnh nằm trên giường đợi Lục Ngộ An tắm rửa xong rồi đi ngủ, cô không kìm được mà nghĩ… Liệu những lời nói vừa nãy của mình có nóng giận quá không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy… vẫn được.
Dù sao trước kia có mấy lần Lục Ngộ An cũng đồng ý sẽ không làm như vậy, và cuối cùng anh đã không làm.
Nghĩ như vậy, cảm giác áy náy trong lòng Nguyễn Huỳnh vơi đi ít nhiều.
Lục Ngộ An ra khỏi nhà tắm, thấy Nguyễn Huỳnh nằm một nửa giường,đôi mắt vẫn nhìn xuống dưới.
Ánh đèn trên tủ đầu giường chiếu hắt xuống cơ thể cô, càng làm nổi bật từng đường nét vừa dịu dàng vừa mềm mại trên gương mặt cô.
Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh.
Lục Ngộ An đến gần, giọng nói ấm áp: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh: “Em quên rồi.”
Cô hoàn toàn không để ý vừa nãy mình nghĩ cái gì.
Lục Ngộ An: “...”
Anh giơ tay, gõ nhẹ lên đầu Nguyễn Huỳnh: “Mệt không?”
“Có một chút.” Nguyễn Huỳnh thấy cảm giác mệt mỏi của mình khi giúp cửa hàng của Tư Niệm vẫn chưa biến mất: “Mệt quá.”
Cô tự giác chui vào trong lòng Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An mỉm cười, thu mắt lại hỏi: “Có muốn anh xoa bóp cho em không?”
“Không cần đâu ạ.” Nguyễn Huỳnh ôm cánh tay Lục Ngộ An làm nũng, cười hì hì: “Em không nỡ để bàn tay của bác sĩ Lục làm những chuyện này.”
Nghe thấy vậy, Lục Ngộ An nhíu mày: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh, cố chấp nói: “Ngoại trừ ở trong cửa hàng.”
Lục Ngộ An hết cách, ngón tay hơi cong lại gõ lên trán cô: “Vậy ngủ nhé?”
“Anh ngủ ngon.” Nguyễn Huỳnh nói.
Lục Ngộ An hôn nhẹ lên trán cô, trầm giọng nói: “Em ngủ ngon.”
Ngửi thấy mùi hương khiến mình yên tâm trên người Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh nhắm mắt, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng mềm mại như nước treo lơ lửng trên bầu trời đen kịt.
Tháng tám nóng nực, bận rộn qua đi.
Giữa tháng chín, vào tối thứ sáu, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An quay về nhà ở Giang Thành.
Trước đó cô đã nói qua với bà Lý, vì vậy bà ấy vô cùng quan tâm đến chuyện Lục Ngộ An đến nhà mình.
Bà ấy hỏi Nguyễn Huỳnh ít nhất ba ngày liên tiếp rằng Lục Ngộ An thích và không thích ăn gì.
Lục Ngộ An thật sự không kén ăn.
Nguyễn Huỳnh bảo với bà Lý rằng Lục Ngộ An không đặc biệt thích món gì, ăn gì cũng được. Nhưng cô lại bị bà Lý mắng không quan tâm gì đến người yêu của mình, ngay cả anh thích món gì cũng không biết.
Vì vậy Nguyễn Huỳnh ấm ức nói với bà Lý, những món ăn cô thích là Lục Ngộ An cũng thích.
Tin nhắn được gửi đi, bà Lý cũng im lặng không thèm trả lời cô nữa.
Trên đường đi, Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn Lục Ngộ An: “Anh lo lắng không?”
Lục Ngộ An: “Nếu như anh nói không lo lắng thì chẳng giống lời nói thật chút nào, đúng không?”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, khóe môi cong lên: “Là có một chút.”
Cô cúi xuống nhìn mười ngón tay đan vào nhau của hai người: “Tay anh ra mồ hôi rồi.”
“...”
Lục Ngộ An không biết nói gì, uể oải tựa lên vai cô, cùng cô nhìn về phía những người đứng trong trạm nghỉ ngơi. Anh hạ giọng nói: “Có lo lắng một chút, em không thắc mắc sao anh lái xe chậm sao?”
Nguyễn Huỳnh có để ý, nhưng không ngờ nguyên nhân lại như vậy. Cô tưởng vì trời tối, Lục Ngộ An đảm bảo an toàn nên mới lái xe chậm.
Bắc Thành cũng không cách Giang Thành quá xa, đi đường cao tốc khoảng hơn một tiếng là đến nơi.
Nguyễn Huỳnh muốn đem khá nhiều đồ về nhà, suy đi tính lại hai người quyết định đi xe ô tô về Giang Thành.
Nghỉ ngơi một lúc, hai người lại lên đường lần nữa.
Nguyễn Huỳnh vừa lên xe đã nhận được tin nhắn của bà Lý hỏi hai người họ đến đâu rồi.
Nguyễn Huỳnh: “Còn khoảng hai tiếng nữa là về đến nhà.”
Bà Lý: “Được rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng.”
Bà Lý: “Vậy bạn trai con… Con định sắp xếp cho thằng bé ở đâu?”
Nguyễn Huỳnh: “Dạ?”
Bà Lý là kiểu phụ huynh tương đối cởi mở, huống hồ bà ấy cũng biết hai người ở chung nên không để ý Lục Ngộ An đến nhà chơi sẽ ở cùng với Nguyễn Huỳnh.
Đều là người lớn rồi, bà ấy không quanh co nữa: “Ở phòng khách hay trong phòng con?”
Đọc đến đây, Nguyễn Huỳnh lúng túng.
Cô đưa tay sờ chóp mũi, hậm hực nhìn về phía Lục Ngộ An: “Mẹ em hỏi em một vấn đề rất nghiêm túc.”
Lục Ngộ An: “Chuyện gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Tối nay anh ngủ ở đâu?”
Lục Ngộ An sững người, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía con đường rộng thênh thang: “Em nói thế nào?”
“Em vẫn chưa nói.” Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Anh muốn ở cùng em hay ở trong phòng khách?”
Lục Ngộ An im lặng, nghĩ lần này Nguyễn Huỳnh về nhà là vì ngày giỗ của ba cô nên dịu dàng nói: “Anh ở phòng khách?”
Nguyễn Huỳnh ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh: “Thật không?”
“Ừm.” Lục Ngộ An ngượng ngùng mỉm cười, nhìn cô: “Dù sao anh cũng phải để lại ấn tượng tốt với ba mẹ em chứ?”
Nguyễn Huỳnh vô thức nói: “Ba em không…”
Cô còn chưa nói hết chữ cuối cùng, Lục Ngộ An đã đáp lời: “Ông ấy vẫn còn.”
Anh tranh thủ nhìn Nguyễn Huỳnh, giọng điệu khẳng định chắc nịch: “Ông ấy luôn ở bên cạnh em.”
Dù người đã mất, nhưng tình yêu ông ấy dành cho Nguyễn Huỳnh luôn ảnh hưởng đến cô từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Nguyễn Huỳnh cũng biết rất rõ ba rất yêu thương mình.
Tình cảm ấy vẫn còn đây, nó chưa bao giờ biến mất.
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, mỉm cười nói: “Ừm, vậy để em bảo với mẹ cho anh ở phòng khách.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Nguyễn Huỳnh nói chuyện với bà Lý xong rồi nhìn vào bản hướng dẫn.
Còn hơn một tiếng nữa mới về đến nhà.
Ngày giỗ vào thứ bảy, Nguyễn Huỳnh và bà Lý theo thói quen ra nghĩa trang từ sáng sớm.
Vì vậy tối thứ sáu sau khi tan làm, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An mới về Giang Thành.
Lúc mới lên xe, Nguyễn Huỳnh còn có thể nói chuyện với Lục Ngộ An.
Nhưng dần dần giọng nói của cô càng ngày càng yếu đi.
Xuống đường cao tốc, Lục Ngộ An liếc mắt đã thấy Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu ngủ.
Ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu hắt vào dáng vẻ lúc này của cô, khiến Lục Ngộ An nhìn mà âm thầm mím môi.
Chỉ còn mấy phút nữa là về đến nhà, Nguyễn Huỳnh đã tỉnh giấc.
Cô vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn mông lung, bỗng nhiên không rõ mình đang ở đâu. Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh nhìn cảnh vật quen thuộc bên ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi Lục Ngộ An: “Sắp đến rồi, anh lo lắng không?”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Lòng bàn tay toát đầy mồ hôi rồi.”
Nguyễn Huỳnh bật cười, an ủi anh: “Anh yên tâm, bà Lý thích trai đẹp nên chắc chắn sẽ rất thích anh.”
Lục Ngộ An cong môi: “Thật sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Đúng vậy, mẹ em rất khoan dung với trai đẹp.”
Lục Ngộ An: “Bà ấy nói như vậy sao?”
Nguyễn Huỳnh: “Em thấy như vậy.”
Nói đến đây, cô kể cho Lục Ngộ An nghe câu chuyện hồi cấp ba của mình.
Sau khi ba mất vào năm cô học lớp mười một, cô quay về Giang Thành.
Cô và bà Lý không muốn nhìn vật nhớ người ở Bắc Thành, hơn nữa ông bà nội, ông bà ngoại của Nguyễn Huỳnh cũng không ở đó. Trước kia vì công việc của ba nên mới không thể quay về được.
Người đi rồi, bà Lý nghĩ người lớn lớn tuổi, hơn nữa khoảng thời gian này tâm trạng Nguyễn Huỳnh không được tốt. Vì vậy bà ấy đã xin chuyển về Giang Thành, Nguyễn Huỳnh cũng chuyển trường về nơi này.
Vừa hay ngôi trường cấp ba Nguyễn Huỳnh chuyển đến chính là ngôi trường bà Lý dạy học.
Bà Lý là giáo viên dạy lịch sử, lớp văn Nguyễn Huỳnh học là do bà Lý dạy.
Vào học kỳ hai năm lớp mười một, có một học sinh chuyển đến muộn hơn Nguyễn Huỳnh. Là con trai, lại rất đẹp trai.
Cũng thật may Nguyễn Huỳnh được xếp cùng bàn với nam sinh ấy.
Có lần vào tiết lịch sử, lớp đầu tiên vào buổi chiều.
Buổi trưa Nguyễn Huỳnh quên làm gì đó, không ngủ trưa nên cứ ngủ gà ngủ gật. Lúc đầu cô còn để ý đến mặt mũi bà Lý nên cố gắng chống đỡ.
Nhưng cuối cùng không thể kiềm chế được, cô và bạn cùng bàn cùng nằm guc xuống bàn ngủ.
Sau đó Nguyễn Huỳnh bị đánh thức bởi bạn học ngồi bàn trước.
Cô mơ mơ màng màng, nhìn bà Lý đang đứng trên bục giảng với ánh mắt mơ màng: “Sao vậy ạ?”
Bà Lý liếc nhìn cô, bình tĩnh nói: “Trả lời câu hỏi này.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô không trả lời được.
Bà Lý thật sự không còn lời nào nói với cô, vẻ mặt dù không tốt nhưng cũng không tệ.
Bà ấy chỉ bảo Nguyễn Huỳnh tập trung nghe giảng, sau đó tiếp tục giảng bài.
Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, ánh mắt liếc nhìn bạn cùng bàn vẫn còn ngủ khò khò.
Cô trừng mắt nhìn, buổi chiều sau khi tan học về nhà đã mạnh mẽ lên án hành động này của bà Lý.
Tại sao cô ngủ thì bị gọi dậy trả lời câu hỏi, nhưng bà Lý lại không gọi bạn cùng bàn đang ngủ của cô dậy?
Có vài lần gọi cũng chỉ dịu dàng bảo đối phương uống nước, hoặc vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi tiếp tục nghe giảng.
Bà Lý trả lời câu hỏi này của cô rằng bởi vì bạn cùng bàn của cô rất đẹp trai, bà cũng không nỡ tức giận.
Nguyễn Huỳnh cạn lời, phản bác nói: “Con cũng đẹp mà.”
Bà Lý im lặng một lúc, liếc nhìn cô, không thèm quan tâm nữa.
Sau chuyện đó, Nguyễn Huỳnh đã biết.
Bà Lý cũng là người mê cái đẹp, mê một cách bất công.
Nói xong, Nguyễn Huỳnh nhìn Lục Ngộ An: “Anh thấy cảm giác của em có đúng không?”
Lục Ngộ An im lặng một lúc, điểm mấu chốt không phải nằm ở bà Lý có mê cái đẹp hay không: “Bạn cùng bàn hồi cấp ba của em là con trai sao?”
“?”
Nguyễn Huỳnh ngỡ ngàng: “... Đúng vậy ạ.”
Cô nghi ngờ nhìn Lục Ngộ An: “Sao vậy?”
Vừa đến cổng khu chung cư, Lục Ngộ An cúi xuống nhìn cô: “Đẹp trai lắm sao?”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô ngay lập tức nhận ra, thấy hơi buồn cười: “Bác sĩ Lục, bạn cùng bàn hồi cấp ba của em cũng đẹp trai, nhưng không bằng anh. Giọng nói cũng không hay bằng anh.”
Lục Ngộ An: “May quá.”
“... May cái gì?” Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười.
Lục Ngộ An lái xe vào bãi đỗ xe trong khu chung cư nhà Nguyễn Huỳnh. Theo lời cô nói, anh đỗ xe xong mới trả lời: “May mà cậu ta không đủ đẹp trai, giọng nói cũng không đủ hay.”
Nếu không, anh có thể sẽ không có cơ hội.
Nguyễn Huỳnh phì cười, suy nghĩ: “Anh yên tâm, cho dù cậu ấy đẹp trai hơn anh thì em cũng sẽ không có suy nghĩ đấy.”
Lúc ấy ba Nguyễn Huỳnh vừa mới mất, cô không hề quan tâm đến người và sự việc xung quanh mình.
Đến tận bây giờ Nguyễn Huỳnh còn chẳng nói mấy câu với bạn cùng bàn, thậm chí còn không nhớ tên của cậu bạn ấy là gì.
Nghe đến đây, Lục Ngộ An nhéo ngón tay cô: “Xuống xe thôi.”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng.”
Cô và Lục Ngộ An xuống xe, gửi tin nhắn cho bà Lý trước rồi đi theo anh đến ghế ngồi phía sau lấy đồ.
Đây là lần đầu tiên Lục Ngộ An đến nên anh mua đồ để gặp ba mẹ cô còn nhiều hơn cả cô.
Bà Lý có thể dùng được rất nhiều những đồ anh chọn, Nguyễn Huỳnh cũng không biết thứ bà Lý cần nên không thể bảo anh trả lại.
Xách đồ vào trong thang máy, Nguyễn Huỳnh bấm nút đi lên tầng trệt.
Cô nhíu mày, mượn ánh sáng phản chiếu trong thang máy để nhìn Lục Ngộ An.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, Lục Ngộ An bất lực: “Em cười cái gì?”
“Cười anh đó.” Nguyễn Huỳnh nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy anh lo lắng như vậy.”
Lục Ngộ An thản nhiên: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh gặp người nhà bạn gái.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Sao cô lại cảm thấy trong câu nói “lần đầu tiên” của Lục Ngộ An có ý gì đó.
Đang nói chuyện, cửa thang máy mở ra.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cùng bước ra ngoài, nhìn thấy bà Lý đang mở cửa.
Ba người mặt đối mặt.
“Mẹ.” Nguyễn Huỳnh tâm trạng vui vẻ: “Sao mẹ lại ra ngoài?”
Bà Lý liếc mắt nhìn cô rồi lại nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An: “Chào buổi tối, bác gái. Cháu là Lục Ngộ An, cũng là bạn trai của Huỳnh Huỳnh.”
Bà Lý mỉm cười: “Được rồi, được rồi, được rồi. Bác biết rồi.”
Bà ấy quay người: “Mau vào nhà đi.”
Nói rồi bà ấy nhìn đồ đạc trên tay hai người: “Sao mang nhiều đồ như vậy?”
Nguyễn Huỳnh ậm ừ: “Mẹ hỏi anh ấy đi.”
Lục Ngộ An: “...”
Bà Lý hậm hực liếc nhìn Nguyễn Huỳnh.
Ba người vào trong nhà.
Bà Lý hỏi han hai người: “Các con đói chưa? Muốn ăn gì không?”
Lục Ngộ An: “Không cần phiền như vậy đâu ạ, bọn cháu đã ăn ở trạm nghỉ ngơi rồi.”
Bà Lý nhìn Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh: “Mẹ, anh ấy không đói, mẹ đừng nấu.”
Lục Ngộ An hùa theo.
Bà Lý liếc nhìn hai người họ, có vẻ bất lực.
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, nhìn vào mắt Lục Ngộ An, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ à.”
Bà Lý: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Con muốn ăn sủi cảo, mẹ đã gói chưa ạ?”
“Mẹ gói rồi.” Bà Lý vội vàng đáp lại: “Vậy để mẹ đi nấu nhé?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Không cần nhiều quá đâu ạ, con ăn mấy cái là được rồi.”
Bà Lý nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An: “Cháu cũng giống như Huỳnh Huỳnh.”
Bà Lý: “Được, hai đứa nghỉ ngơi chút đi. Mẹ đi nấu.”
“...”
Thấy mẹ mình vào bếp, Nguyễn Huỳnh nói với Lục Ngộ An: “Mẹ em cũng hơi lo lắng.”
Dù sao đây là lần đầu tiên tiếp đón bạn trai của con gái.
Lục Ngộ An mỉm cười: “Anh nhìn thấy rồi.”
“Ừm.” Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu nói: “Anh thả lỏng ra, thoải mái một chút. Mẹ em sẽ không lo lắng như vậy.”
Lục Ngộ An mỉm cười: “Anh biểu hiện căng thẳng lắm sao?”
“Có một chút.” Nguyễn Huỳnh nghiêm túc nói.
Lục Ngộ An nhéo lòng bàn tay cô, hạ giọng nói: “Được rồi.”
Anh ngồi cùng Nguyễn Huỳnh một lúc: “Anh xuống phòng bếp giúp bác gái chút nhé?”
Nguyễn Huỳnh đang định nói không cần đâu, nhưng lại nghĩ đến tính cầu toàn của Lục Ngộ An: “Anh đi đi, làm trợ thủ.”
Lục Ngộ An vào phòng bếp.
Nguyễn Huỳnh ngồi trên ghế sô pha nhìn anh và bà Lý nói chuyện cười đùa. Vẻ mặt của bà Lý cũng thoải mái hơn, không còn căng thẳng như trước.
Nguyễn Huỳnh vẫn biết Lục Ngộ An rất được mọi người yêu thích.
Ở anh mang lại cảm giác khiến người khác rất yên tâm. Anh lo mọi việc chu toàn, chỉ cần khiến cho cô thoải mái một chút, anh sẽ nhất định làm.
Nguyễn Huỳnh chăm chú nhìn hai người đi ra từ nhà bếp.
Bà Lý liếc mắt nhìn cô 1 cái, bảo: “Ăn sủi cảo đi con”.
Nguyễn Huỳnh cười vui vẻ, ôm Lý Quỳnh Lam làm nũng: “con cảm ơn mẹ, mẹ vất vả rồi”.
Bà Lý chỉ vào trán cô một cái: “Mau ăn thử đi”.
Cô nói với Lục Ngộ An: “Ngộ An, anh cũng ăn thử đi”.
Lục Ngộ An nói khẽ: “Ừm”.
Sủi cảo bà Lý gói lúc nào cũng ngon.
Mỗi khi Nguyễn Huỳnh về nhà, bà đều sẽ gói rất nhiều, để sẵn ở nhà cho Nguyễn Huỳnh ăn.
Đáng ra là không đói, nhưng khi ăn một cái rồi, Nguyễn Huỳnh lại có cảm giác đói bụng, muốn ăn thêm.
“Bác sĩ Lục, tay nghề của mẹ em thế nào?” Bà Lý đi vào bếp bận rộn, Nguyễn Huỳnh cười khanh khách hỏi Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An: “Rất lâu rồi anh chưa được ăn lại sủi cảo có hương vị như thế này.”
Nguyễn Huỳnh nhíu mày: “Hương vị gì?”
“Hương vị ngon” Lục Ngộ An nói.
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời.
Lục Ngộ An chỉ mỉm cười không nói gì.
Anh thu ánh mắt lại, nhìn sủi cảo trong bát, có cảm giác không nói lên lời.
Gia đình anh không hẳn là thích sủi cảo, thường thường vào dịp lễ tết mới gói. Người Giang Thành cũng như vậy.
Lần trước Lục Ngộ An ăn sủi cảo là vào dịp năm mới.
Bà Trần không biết gói sủi cảo, sủi cảo trong nhà đều là của hàng xóm tặng. Mà bây giờ sủi cảo trong bát anh được chính tay mẹ Nguyễn Huỳnh gói. Anh ăn mà cảm thấy vô cùng ấm áp và tràn đầy yêu thương.
Đây là chiếc sủi cảo mà bà Lý đặc biệt gói cho Nguyễn Huỳnh, trong đó chan chứa tình yêu thương của mẹ.
Đây cũng là lý do tại sao Lục Ngộ An cảm thấy mùi vị này rất ngon.
Những món ăn được nấu từ tình yêu luôn rất ngon.
Thật ra Lục Ngộ An không nói, Nguyễn Huỳnh cũng biết đại khái ý trong lời nói của anh.
Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta ăn nhiều hơn một chút.”
Lục Ngộ An đồng ý.
Ăn xong sủi cảo, Nguyễn Huỳnh đang định chủ động dọn dẹp thì bị Lục Ngộ An cản lại.
Cô không khách sáo với Lục Ngộ An nữa, để mặc anh làm.
Nhưng vì chuyện này mà Nguyễn Huỳnh bị mẹ nhắc nhở.
“Sao con lại để Ngộ An dọn dẹp?” Bà ấy nhìn Nguyễn Huỳnh: “Thằng bé lái xe mấy tiếng, có lẽ mệt lắm.”
Nguyễn Huỳnh vô tội: “Anh ấy quen rồi.”
Bà Lý sững sờ: “Hai đứa ở với nhau, con cũng để thằng bé dọn dẹp sao?”
Nguyễn Huỳnh: “... Vâng.”
Bà Lý lặng người: “Cũng là thằng bé nấu cơm?”
Bà biết Nguyễn Huỳnh nấu cơm không ngon.
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Đúng vậy ạ.”
“...”
Hai mẹ con im lặng, bà Lý dịu dàng: “Là con không muốn làm hay là thằng bé không để con làm?”
Nguyễn Huỳnh kéo cánh tay bà Lý làm nũng giải thích: “Trước hết, con nấu cơm không ngon.”
Bà Lý: “Mẹ biết.”
Nguyễn Huỳnh: “Hơn nữa, Lục Ngộ An cũng không cho con làm.” Cô nhìn bà Lý, nheo mắt lại: “Anh ấy hơi giống ba con.”
Cô nói ra những lời này, bà Lý cũng hiểu.
Khi ba Nguyễn Huỳnh còn sống, vì công việc bận rộn, dù tăng ca về nhà mệt mỏi nhưng ông ấy vẫn làm việc vặt trong nhà. Chỉ cần ở nhà, ông ấy sẽ không để bà Lý vào bếp.
Yên lặng một lúc, bà Lý liếc mắt nhìn về phòng bếp, khẽ nói: “Vậy con cũng đừng để Ngộ An mệt quá.”
“Con biết rồi.” Nguyễn Huỳnh giơ ngón tay bảo đảm: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá về chuyện này. Thanh niên bọn con có cách chung sống của riêng mình.”
Bà Lý: “... Con đang chê mẹ già sao?”
Bà Lý liếc mắt nhìn cô: “Đi xuống phòng bếp xem thử đi.”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng.”
Cô không còn cách nào khác, chỉ đành đứng dậy vào phòng bếp.
Lục Ngộ An vừa dọn dẹp xong, nhìn thấy cô đến thì nhíu mày: “Sao vậy?”
“Mẹ em bảo em đến xem thế nào.” Nguyễn Huỳnh nói: “Bà ấy sợ em bắt nạt anh.”
Lục Ngộ An cong môi.
Không còn sớm nữa, nghĩ sáng mai còn phải ra nghĩa trang nên bà Lý nói chuyện với hai người một lúc rồi dặn họ nghỉ ngơi sớm.
Nguyễn Huỳnh đưa Lục Ngộ An đến phòng dành cho khách: “Bác sĩ Lục.”
Cô chỉ về phía đối diện: “Em ở trong phòng đó.”
Lục Ngộ An nhướng mày, biết rõ còn hỏi: “Bảo anh tối sang phòng em sao?”
“... Em đâu có nói như vậy.” Nguyễn Huỳnh liếc mắt nhìn anh: “Em chỉ muốn nói với anh một tiếng.”
Lục Ngộ An mỉm cười: “Anh biết rồi.”
Anh đặt đồ xuống, dang tay ra với Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh tự giác chui vào lồng ngực anh.
Đập vào mũi Nguyễn Huỳnh là mùi hương gỗ nhẹ nhàng thoang thoảng, bỗng nhiên trái tim cô yên tĩnh lạ thường. Cô nhắm mắt, mơ màng nói: “Thật ra em cũng hơi lo lắng.”
Lục Ngộ An ngẩn người: “Lo lắng cái gì?”
“Ngày mai phải ra nghĩa trang.” Nguyễn Huỳnh lẩm bẩm: “Lo gặp bố em.”
Lục Ngộ An hiểu, anh đưa tay vỗ về đầu cô: “Tối không ngủ được thì nhắn tin cho anh.”
Nguyễn Huỳnh vùi đầu cọ sát cổ anh, hạ giọng nói: “Vâng.”
Hai người ở lại với nhau trong phòng dành cho khách một chút, sau đó Nguyễn Huỳnh mới về phòng tắm rửa.
Tắm rửa xong, cô cũng không còn buồn ngủ nữa.
Cô suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Lục Ngộ An.
Không lâu sau, có người đẩy cửa phòng ra.
Lục Ngộ An đứng ngoài cửa, cúi xuống nhìn cô: “Tắm xong rồi sao?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, di chuyển sang bên cạnh.
Lục Ngộ An vén chăn lên nằm cạnh cô.
Vừa nãy Lục Ngộ An có vào phòng cô một lần, nhưng anh không nhìn kỹ.
Lần này nằm bên cạnh Nguyễn Huỳnh, anh mới nghiêm túc quan sát phòng cô. Căn phòng không rộng lắm, nhưng cũng không phải là nhỏ.
Phòng của Nguyễn Huỳnh rất nữ tính, một bên là giá sách lập thể chất đầy sách, bên cạnh cửa sổ kê một chiếc bàn nhỏ và ghế lười. Từ trước đến nay cô luôn thích ngồi đọc sách trên ghế lười bên cạnh cửa sổ.
Lục Ngộ An nhìn xung quanh một lượt rồi quay lại nhìn Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh: “Sao vậy? Phòng em có gì đó không đúng sao?”
Lục Ngộ An ‘ừm’ một tiếng: “Đó là tranh vẽ sao?”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn: “Ừm, bức tranh vẽ từ hồi em còn rất nhỏ.”
Hồi còn học tiểu học, cô học rất nhiều môn năng khiếu.
Nhưng không học lâu dài được môn nào.
Lục Ngộ An gật đầu, lại hỏi về cách sắp xếp khác trong phòng.
Lục Ngộ An nghe cô nói… Đều ghi nhớ lại hết.
Nói một hồi, giọng của Nguyễn Huỳnh càng ngày càng nhỏ đi.
Qua ánh sáng đèn ngủ, Lục Ngộ An thấy mí mắt của cô đang đánh nhau. Anh không nói gì mà mỉm cười, hạ thấp giọng phụ họa theo cô.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh chìm vào giấc ngủ.
Đợi cô ngủ say, Lục Ngộ An mới lặng lẽ rời đi.
Trời càng ngày càng tối.
Kể từ trước đêm giỗ bố Nguyễn suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh ngủ một giấc ngon.
Ngày hôm sau trời đầy mây, gió thổi lớn.
Khi ba người đến nghĩa trang vẫn còn sớm.
Nguyễn Huỳnh giới thiệu Lục Ngộ An, cũng giới thiệu ba Nguyễn với anh.
Lục Ngộ An cụp mắt nhìn con người đang nở nụ cười vô cùng dịu dàng, toát lên vẻ chính trực trên tấm bia mộ, thầm nghiêm túc giới thiệu bản thân với ông ấy.
Bà Lý nói chuyện với ba Nguyễn một lúc rồi nhìn hai người họ: “Mẹ qua bên đó đợi mấy đứa.”
Nguyễn Huỳnh: “Vâng.”
Cô đưa tay chạm nhẹ vào bia mộ, cố gắng nặn ra nụ cười: “Ba, con dẫn bạn trai đến gặp ba đây.” Cô giả vờ thản nhiên kéo cánh tay Lục Ngộ An: “Ba nhìn này, bạn trai của con vô cùng đẹp trai đúng không?”
Lục Ngộ An mỉm cười, chào hỏi: “Cháu chào bác trai, cháu là Lục Ngộ An, và cũng là bạn trai của Huỳnh Huỳnh con gái bác.”
Nguyễn Huỳnh: “Chắc chắn ba em sẽ nghe thấy.”
Cô vừa dứt lời, ở phía xa xa nổi cơn gió.
Tóc thổi rối bời sợi tóc của cô, rơi trên vai Lục Ngộ An.
Sau khi nói một hồi về thông báo tình hình hiện nay của mình trước bia mộ, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An rời đi.
Trước khi đi, Lục Ngộ An quay đầu nhìn hoa trên bia mộ, lặng lẽ lập lời thề của mình trước dòng chữ khắc trên đó.
“Sau này cháu sẽ đối xử tốt với Nguyễn Huỳnh. Có lẽ cháu không thể thay thế bác, nhưng cháu sẽ yêu thương, chăm sóc, đối tốt với cô ấy cả đời giống như bác.”
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, ba người về nhà.
Bởi vì buổi sáng dậy sớm nên bà Lý về phòng nghỉ ngơi, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cũng về phòng.
Nguyễn Huỳnh nằm trên ghế sô pha trong phòng, tâm trạng trùng xuống.
Lục Ngộ An ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay cô chơi đùa.
Một lúc sau, Nguyễn Huỳnh quay đầu: “Khi ở nghĩa trang, anh nói gì đó với ba em đúng không?”
Lục Ngộ An cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô: “Ừm, anh thầm nói chuyện một chút với bác ấy.”
Nguyễn Huỳnh: “Anh nói gì vậy?”
Lục Ngộ An ôm vai cô, chậm rãi nói: “Anh nói mình đúng là không đẹp trai bằng bác ấy.”
Nguyễn Huỳnh bật cười trước câu nói của anh: “Anh vẫn để ý điều này sao?”
Lục Ngộ An véo má cô: “Cũng không phải là để ý.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Lục Ngộ An thành thật nói: “Anh thừa nhận mình không đẹp trai bằng bác trai.”
Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười: “Em chỉ đùa với anh thôi.”
“Cũng là sự thật.” Lục Ngộ An nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Em nhớ bác ấy lắm đúng không?”
Nguyễn Huỳnh sững sờ, dựa lên vai anh ngắm nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ: “Có một chút.”
Lục Ngộ An biết, anh im lặng hồi lâu: “Vậy sau này chúng ta sẽ về thăm họ nhiều hơn.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Vâng.”
Cô tựa vào vai Lục Ngộ An, thở nhẹ một hơi nói: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh im lặng: “Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thôi.”
Lục Ngộ An ngừng lại, biết Nguyễn Huỳnh đang không có cảm giác an toàn.
Anh dịu dàng nhìn cô: “Huỳnh Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh: “Sao vậy?”
Hai người mặt đối mặt, Lục Ngộ An nói: “Anh đã nói với bác trai câu này khi ở nghĩa trang.”
Nguyễn Huỳnh: “Hả?”
Lục Ngộ An mỉm cười, đôi môi ấm áp chạm lên trán cô: “Anh nói với bác ấy rằng, anh muốn mãi mãi ở bên cạnh em.”