Cô ấy ở quán bar, thực ra đã bắt gặp Chu Hạc Thư hai lần. Một lần họ lướt qua nhau, còn một lần họ chạm mặt nhau. Cô ấy liếc nhìn anh ấy qua khóe mắt, giây phút đó Tư Niệm đã nhìn thấy qua rất nhiều kiểu trai đẹp khác nhau vẫn bị anh ấy làm cho kinh ngạc.
Vào thời điểm đó, cô ấy cũng nói với người bạn của mình là Nguyễn Huỳnh rằng cô ấy vừa gặp được một anh chàng đẹp trai.
Nguyễn Huỳnh hỏi cô ấy ở đâu, Tư Niệm nhìn xung quanh rồi bất lực nói, hình như đi rồi.
Nguyễn Huỳnh vỗ vai cô ấy, bảo: "Mai mốt gặp trai đẹp nhớ gọi anh ta."
Tư Niệm cạn lời, lườm cô: "Cậu có bác sĩ Lục rồi, sao còn nghĩ đến trai đẹp?"
Nguyễn Huỳnh tự tin trả lời: "Bác sĩ Lục cũng cho phép tớ ngắm trai đẹp mà, hơn nữa ai quy định nếu có người mình thích rồi thì không được ngắm soái ca nữa.”
Tư Niệm nghĩ Nguyễn Huỳnh nói cũng có lý: “Vậy lần sau tớ gọi cậu.’
Nguyễn Huỳnh bĩu môi: "Hứa đấy nhé."
Khoảng thời gian sau cuộc hẹn hôm đó, cô ấy không gặp lại Chu Hạc Thư.
Cho đến một buổi sáng, một nhân viên trong cửa hàng xin nghỉ phép, một mình Tiểu Mỹ không thể làm hết việc, nên Tư Niệm dậy sớm và đến quán cà phê.
Quán cà phê của Tư Niệm có vị trí đẹp, hương vị thơm ngon, giá cả phải chăng, trang trí nội thất đơn giản, trong lành nên nhiều người thích đến quán của cô ấy để mua cà phê.
Bận rộn một hồi, Tư Niệm đang định nghỉ ngơi thì cửa kính của quán cà phê bị đẩy vào. Không ngước mắt lên nhìn, cô đứng ở quầy gọi món, uể oải hỏi: "Xin chào, anh muốn chọn gì?"
Chu Hạc Thư quét mắt nhìn, thanh âm lạnh lùng: "Một ly kiểu Mỹ."
Tư Niệm nằm trong giới lồng tiếng, bản thân cô ấy thỉnh thoảng cũng giúp lồng tiếng cho tiểu thuyết hoặc kịch bản. Cách đây một thời gian, cô ấy đã thành lập một nhóm với bạn bè để lồng tiếng cho một cuốn tiểu thuyết.
Mặc dù độ nhạy cảm với giọng nói của cô ấy không cao bằng cô bạn Nguyễn Huỳnh nhưng cũng không đến nỗi.
Giọng Chu Hạc Thư vừa vang lên, Tư Niệm đột nhiên ngẩng đầu. Sau khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, cô không tự chủ được sững người vài giây.
Cho đến khi người đàn ông trước mặt nhíu mày, dùng điện thoại di động hỏi cô: "Hai mươi tám?"
Tư Niệm lấy lại tinh thần, chằm chằm nhìn gương mặt điển trai: "Đúng, hai mươi tám."
Cô đặt món cho Chu Hạc Thư rồi đưa hóa đơn cho anh ấy: "Anh có thể ngồi đợi bên đó, phía trước còn một số đơn, tôi sẽ lập tức làm cho anh."
Chu Hạc Thư gật đầu, lạnh lùng đi về phía bên kia, không một chút lưu luyến, cũng không nhìn Tư Niệm.
"..."
Mắt thấy người đàn ông điển trai cách đó không xa, rất nhiều khách hàng trong quán đều quay đầu lại nhìn người đàn ông đó, Tư Niệm chủ động tiếp nhận công việc pha chế ly cà phê này, thậm chí còn dùng hạt cà phê cực kỳ đắt tiền của cô ấy đi xay.
Thế nhưng, làm xong và bưng cho ‘soái ca’, anh ấy vẫn không thèm nhìn cô ấy một cái, hời hợt cảm ơn cô ấy.
Nhìn bóng lưng Chu Hạc Thư đi khỏi, Tư Niệm ngẩn ra vài giây, sau đó chậm rãi chớp mắt.
Hay thật, anh chàng đẹp trai đã thu hút sự chú ý của cô ấy lần thứ hai.
Điều mà Tư Niệm không ngờ tới là Chu Hạc Thư đã đến cửa hàng để mua cà phê vào ngày thứ ba sau khi cô gặp lại anh ấy.
Về sau, trong một thời gian dài, thỉnh thoảng cô ấy cũng gặp được anh ấy.
Chỉ là Chu Hạc Thư nói chuyện quá ít, lại quá lạnh lùng, Tư Niệm cố gắng nghĩ ra chủ đề để nói chuyện với anh ấy, cố gắng moi được một số tin tức hữu ích từ anh ấy, nhưng anh ấy chỉ im lặng không trả lời.
Ngay cả khi Tư Niệm bảo anh rằng có thể quét mã QR kết bạn wechat, người quen của cửa hàng có thể giao đồ đến, Chu Hạc Thư chỉ khẽ liếc nhìn cô ấy và nói: "Không, tôi không gọi đồ ăn mang về."
Ngay khi Tư Niệm cảm thấy người đàn ông này không đi tới đâu, thì Tư Niệm tình cờ biết được rằng Nguyễn Huỳnh có quen Chu Hạc Thư, Chu Hạc Thư và bạn trai của Nguyễn Huỳnh là Lục Ngộ An lại là bạn thân của nhau, điều này một lần nữa kích thích tham vọng của Tư Niệm.
Có ‘đồ nghề’ trong tay, cô ấy có lòng tin rồi.
Biết thừa suy nghĩ trong lòng của Tư Niệm, bà mối Nguyễn Huỳnh siêu năng nổ đã sắp xếp cho hai người gặp nhau trong tiệc sinh nhật của cô.
Bữa tối sinh nhật diễn ra tại quán bar của Úc Đình Vân, khi Tư Niệm đến, Chu Hạc Thư vẫn chưa đến.
Trò chuyện với mọi người một lúc, uống vài ly rượu, nhưng người vẫn chưa đến.
Tư Niệm chống cằm ngồi thẫn thờ.
Nguyễn Huỳnh biết nỗi âu sầu của cô ấy, bèn ghé lại gần và nói: "Đang trên đường, lát nữa sẽ tới."
Tư Niệm: "... Đâu hỏi cậu."
Nguyễn Anh ừ hứ: “Muốn cho cậu biết thôi.”
Hai người nhìn nhau, Tư Niệm bình tĩnh liếc về phía cửa: "Rồi, tớ thừa nhận, tớ tò mò người có đến hay không?”
Nguyễn Huỳnh cong môi: "Tớ biết."
Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, đương nhiên cô hiểu nỗi lòng của Tư Niệm.
Ngồi được một lúc, cánh cửa hộp đột nhiên bị đẩy ra.
Tư Niệm vô tình ngước lên thì trông thấy người đứng ở cửa, bóng lưng sáng ngời, dáng người cao lớn, từ góc độ hiện tại của Tư Niệm, nhìn không rõ đường nét khuôn mặt, càng không thể nhìn trộm… Cảm xúc của anh ấy đã thay đổi khi trông thấy cô ấy.
Tư Niệm hơi híp mắt, Khương Thanh Thời bá vai cô ấy, nhỏ giọng nói: "Giáo sư Chu tới rồi kìa?"
Cô đã nghe cái tên Chu Hạc Thư nổi tiếng từ lâu.
Tư Niệm: "... Là anh ấy."
Nguyễn Huỳnh nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô ấy thì muốn cười: “Sao nói chuyện nhẹ nhàng thế?”
Tư Niệm nghiêm túc: "Tớ nghĩ trước đây tớ không hấp dẫn được anh ấy là do tớ quá hoạt bát. Bây giờ tớ phải dịu dàng nền nã.”
Nguyễn Huỳnh: "..."
Mấy người im lặng một hồi, Tư Niệm bưng ly rượu trên bàn, chủ động đi tới gần Chu Hạc Thư.
Lục Ngộ An nhận được sự sắp xếp của Nguyễn Huỳnh, đang định giới thiệu hai người họ một cách đàng hoàng thì Tư Niệm đã đến trước.
Nhìn thấy Tư Niệm, Lục Ngộ An cùng cô bạn gái đứng gần đó trao nhau ánh mắt, nhìn về phía Chu Hạc Thư nói: "Giới thiệu với cậu, Tư Niệm, bạn của Nguyễn Huỳnh, chắc hẳn hai người đã gặp nhau rồi."
Nghe vậy, Chu Hạc Thư nhướng mày nhìn cô gái trước mặt.
Anh hơi cúi nhìn ly rượu trong tay Tư Niệm: “Đã gặp.”
Tư Niệm cũng ừm đáp, cười nhìn Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Chu Hạc Thư gật đầu, vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Thấy anh ấy như vậy, tim Tư Niệm đập loạn xạ. Cô ấy phát hiện mình đúng là có máu M, Chu Hạc Thư càng thờ ơ với cô thì cô càng cuồng nhiệt.
Lục Ngộ An giới thiệu hai người xong liền rời đi, cố ý để cho cả hai có không gian.
Người đi rồi, Tư Niệm nhìn Chu Hạc Thư: "Giáo sư Chu có uống rượu không?"
Chu Hạc Thư nhìn cái ly mà cô ấy đưa cho, dừng một chút rồi đàng hoàng nhận lấy: "Cảm ơn."
Tư Niệm không ngờ anh ấy nhận, cô ấy khẽ chớp mắt, cười nói: "Không có chi."
Nhấp ly rượu, Tư Niệm hỏi Chu Hạc Thư có muốn ngồi ghế sô pha một lúc không, Chu Hạc Thư nghiêng đầu nhìn Úc Đình Vân đang chơi bóng: "Không, tôi qua bên đó."
Tư Niệm không cưỡng ép.
Trở về vị trí của mình, cô ấy chống cằm nhìn người chơi.
Càng nhìn, Tư Niệm càng cảm thấy Chu Hạc Thư là mẫu người lý tưởng của cô.
Khương Thanh Thời đụng cánh tay của cô ấy, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ngắm như vậy có lộ liễu quá không, bộ không định kín đáo hả?”
Tư Niệm quay đầu nhìn cô ấy, tò mò hỏi: "Kín đáo có ích không?"
"Thành thật mà nói, hình như không." Khương Thanh Thời trả lời một cách bình tĩnh.
Tư Niệm: “Đúng vậy, tớ đã nghĩ kỹ rồi, sự dịu dàng và nền nã không thích hợp với tớ, cứ như trước đây thì tốt hơn.”
Khương Thanh Thời cười: "Như trước đây là thế nào?"
Tư Niệm: "Táo bạo yêu anh ấy."
"..."
Khương Thanh Thời nghẹn lời, mở to mắt nói: "Cậu đã ‘táo bạo yêu’ giáo sư Chu như thế nào?”
"Anh ấy trả hai mươi tám tệ cho một ly cà phê Mỹ mà tớ đã dùng hạt cà phê chín trăm tệ nửa ký, còn chưa phải ưu ái trắng trợn sao?” Tư Niệm hỏi lại.
Khương Thanh Thời: "... Coi như vậy."
Cô ấy nhíu mày nhìn Tư Niệm: "Vậy thì gần đây cậu bán lỗ mất.”
Nghe vậy, Tư Niệm cười khì khì nhìn Chu Hạc Thư đang khom người nhắm vào quả bóng đỏ, nhìn nghiêng ba chiều, dưới ánh đèn lấp lóe, trông cực kỳ đẹp trai: "Chỉ là tạm thời thôi, tớ hạ gục anh ấy rồi thì cả gốc lẫn lãi tớ lấy lại hết.’
Khương Thanh Thời nghẹn lời, lại thấy những lời của Tư Niệm có lý.
Cô ấy vỗ vỗ cánh tay Tư Niệm, động viên: "Cố lên."
Tư Niệm: "Ok."
Hai người tán gẫu một hồi, đi tới chỗ Nguyễn Huỳnh cắt bánh kem.
Tư Niệm buông lỏng bản thân, ở bên đùa giỡn.
Cô mơ hồ nhận thấy ánh mắt của Chu Hạc Thư có nhìn mình.
Chúc mừng sinh nhật Nguyễn Huỳnh, Tư Niệm không muốn trở thành ‘kỳ đà’ trong phòng riêng, phòng riêng đều là các cặp đôi thôi, cô ấy nói với Nguyễn Huỳnh rồi xuống tầng dưới quán bar uống rượu và xem live band.
Quán bar của Úc Đình Vân có một ban nhạc có một bài hát rất đặc biệt, các bài hát của họ thay đổi theo tâm trạng mỗi đêm, họ cũng hiếm khi hát những bài trùng lặp.
Tư Niệm yêu cầu bartender pha loại thường uống, có độ cồn thấp.
Cô mím môi, tựa đầu nhìn ca sĩ chính đang hát một ca khúc động lòng người cách đó không xa.
Đột nhiên, có một bóng đen phủ xuống bên cạnh.
Tư Niệm chưa kịp ngước mắt lên đã nghe thấy người phục vụ rượu hỏi: "Giáo sư Chu, anh uống gì?"
"..."
Chu Hạc Thư gật đầu, hời hợt trả lời: "Một ly nước suối."
Tư Niệm: "..."
Cô nghiêng đầu, dưới ánh đèn lờ mờ, cô chạm ánh mắt với Chu Hạc Thư, buộc miệng hỏi: "Giáo sư Chu, bartender cũng gọi anh là giáo sư Chu.”
Anh ấy sẽ không cảm thấy khó chịu khi được gọi là giáo sư trong quán bar sao?
Chu Hạc Thư ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh cô ấy, hai chân dài tiếp mặt đất, tư thế lười biếng: "Không phải em cũng kêu như vậy sao?"
Tư Niệm: "..."
Thì cô gọi rất bình thường mà?
Đột nhiên, Tư Niệm nghĩ đến điểm mấu chốt trong lời nói của Chu Hạc Thư.
Ý anh có thể là cô ấy là chủ quán cà phê và cũng gọi anh ấy là giáo sư Chu.
Đầu óc quay cuồng, Tư Niệm trầm mặc vài giây: "Ý tôi là, khi có người gọi anh là giáo sư trong quán bar, anh không bị áp lực tâm lý sao?"
Chu Hạc Thư cúi xuống nhìn cô, đôi mắt tỏ và sáng: "Không."
Anh ấy trả lời ngắn gọn.
Tư Niệm ồ lên một tiếng, lẳng lặng quay khỏi hướng nhìn anh.
Chu Hạc Thư nhìn góc nghiêng cô quay đi rồi cũng quay theo. Anh ấy lấy nước suối từ bartender và chậm rãi uống. Một lúc sau, bàn tay đặt trên bụng trái của anh từ từ di chuyển sang một bên.
Quán đổi khúc nhạc nghe còn sầu hơn.
Tư Niệm nhấp rượu, không khỏi trao đổi cùng Chu Hạc Thư: “Ca sĩ này thất tính chắc rồi.”
Chu Hạc Thư: "Hửm?"
Tư Niệm nhìn anh: "Anh không để ý sao? Những bài hát anh ta hát đều là những bản tình ca buồn, vừa rồi còn hát một bài buồn não nề nữa, chắc bị đá rồi.”
Chu Hạc Thư: "..."
Nghe Tư Niệm phân tích rõ ràng logic, anh ấy thản nhiên nói: “Em rành vấn đề này lắm ư?”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Tư Niệm không nghĩ nhiều về câu hỏi của anh, vừa uống rượu vừa nói: "Đương nhiên, tôi có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm."
Cô ấy đã đọc rất nhiều tiểu thuyết và kịch bản, thậm chí còn lồng tiếng cho tiểu thuyết, cô ấy biết quá rõ người thất tình theo diễn biến của tiểu thuyết sẽ như thế nào. Theo kinh nghiệm của cô ấy, giọng ca chính ấy chắc chắn đã bị bạn gái đá rồi.
Nghe vậy, Chu Hạc Thư ngước mắt lên, uống nước suối rồi không nói không rằng gì nữa.