Nguyễn Huỳnh kéo Lục Ngộ An gần lại, muốn giúp anh lau sạch tuyết trắng dính trên đầu gối.
Lục Ngộ An không để ý lắm, kéo cô vào trong lòng trước, vô cùng thân mật hôn cô.
Hai người đứng dưới tuyết, trong sân nhỏ, mặc cho tuyết rơi đầy đầu, môi chạm môi.
Trong nháy mắt, cả thế giới dường như chỉ có sự tồn tại của bọn họ, thân mật ôm nhau, cảm nhận hơi ấm lẫn nhau.
Một lát sau, Lục Ngộ An buông cô ra, nhẹ giọng khàn khàn: "Cảm ơn."
Đôi mắt của Nguyễn Huỳnh cong lên: "Những lời này phải do em nói mới đúng."
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, lại nhìn Lục Ngộ An: "Em yêu anh."
Bỗng nhiên Lục Ngộ An phủ lên môi cô tiếp tục hôn: "Anh biết, anh cũng vậy."
Rất lâu từ trước, Lục Ngộ An biết, anh yêu Nguyễn Huỳnh, Nguyễn Huỳnh cũng yêu anh.
Yêu rất nặng nhưng cũng rất nhẹ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã trở thành một trong những người quan trọng nhất đối với đối phương.
Bên ngoài tuyết lớn, Lục Ngộ An nắm tay Nguyễn Huỳnh dắt cô vào trong nhà.
Khi đẩy cửa ra, Nguyễn Huỳnh thu lại tâm tình kích động của mình, nghiêng đầu nhìn anh: "Không phải em muốn kinh ngạc chút sao?"
Lục Ngộ An cười: "Cũng được."
Nguyễn Huỳnh cong môi cười: "Đây là nhà anh mua hay là định mua?"
Lục Ngộ An đưa cô đến đây, dù sao cũng không phải là tùy tiện nhìn qua một chút.
Lục Ngộ An đáp: "Đây là nhà của chúng ta."
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra.
Cửa bị đẩy ra, Lục Ngộ An nắm tay cô dẫn cô vào nhà.
Thay giày, hai người đi xuyên qua một hành lang thiết kế có chút đặc biệt. Hành lang có màu khá độc đáo, màu xanh đậm. Đèn tường bên cạnh cũng là kiểu màu sắc ấm áp mà Nguyễn Huỳnh thích, phong cách phục cổ.
Đi qua hành lang sẽ tới tiền sảnh, hai người đến phòng khách.
Khi nhìn thấy mọi thứ trong phòng, Nguyễn Huỳnh ngẩn người. Lúc vào trong sân, cô đoán được Lục Ngộ An muốn đưa mình đi xem nhà nhưng cô chưa từng nghĩ tới trang trí trong nhà lại được thiết kế như vậy.
Nguyễn Huỳnh thích phong cách phục cổ mà căn nhà trước mắt cô cũng được trang trí theo phong cách phục cổ cô thích.
Màu tường, kiểu dáng và cách thức sắp xếp tủ, thậm chí cả cái cửa tò vò hình cung. Cô ngước mắt nhìn mặt tường sau ghế sô pha, ở đó vẫn còn treo một bức tranh giống với bức mà cô từng nói với Lục Ngộ An trước đó, cô rất thích tranh sơn dầu của một họa sĩ trẻ.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An nhéo vào lòng bàn tay cô: "Có muốn nhìn chút không?"
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn anh: "Đây là?"
Khóe môi Lục Ngộ An nhếch lên, hỏi: "Vừa nói với em."
Nguyễn Huỳnh ngừng lại, Lục Ngộ An vừa mới nói đây là nhà của bọn họ.
Cô mím môi, nghi ngờ nhìn anh: "Ý của em là anh chuẩn bị từ lúc nào?"
Mỗi ngày hai người đều ở bên nhau, cô hoàn toàn không biết Lục Ngộ An âm thầm chuẩn bị kinh ngạc lớn như vậy.
Lục Ngộ An cười khẽ: "Có thể là lúc em dọn tới đây sống cùng anh."
Lục Ngộ An đã mua ngôi nhà này từ mấy năm trước.
Lúc ấy mua cũng là vì Úc Đình Vân có quan hệ khá tốt với ông chủ của mảnh đất này, phía sau cũng có làm đầu tư. Vị trí của mảnh đất này được xác định là khu biệt thự tư mật giá cao, rất thích hợp với bọn họ.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là chỗ này cách bệnh viện rất gần.
Cho dù về sau Lục Ngộ An chuyển đến bên này thì đi tới bệnh viện cũng rất thuận lợi.
Sau khi mua xong, Lục Ngộ An vẫn luôn không hề có ý định trang trí nó.
Mãi tới lần đó, lúc Nguyễn Huỳnh chuyển nhà, cô nói đùa với anh, ngộ nhỡ hai người bọn họ cãi nhau thì cô sẽ trở thành kẻ vô gia cư không có nhà để về.
Lục Ngộ An biết, Nguyễn Huỳnh chỉ nói đùa.
Đương nhiên anh cũng hiểu rõ, sở dĩ cô có suy nghĩ này là do thiếu cảm giác an toàn. Loại cảm giác an toàn này cho dù Lục Ngộ An có hứa hẹn nhiều bao nhiêu thì cũng rất khó bị xua tan.
Vì vậy, sau khi Nguyễn Huỳnh dọn vào ở, anh lại tìm Úc Đình Vân kêu anh ta tìm một đội nhóm nhanh chóng trang trí ngôi nhà này.
Anh tặng cho Nguyễn Huỳnh một ngôi nhà.
Nghe Lục Ngộ An trả lời, Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: "Sớm vậy sao?"
Lục Ngộ An hắng giọng, nhìn cô: "Còn muốn gì nữa không?"
Nguyễn Huỳnh mấp máy môi, tầm mắt nhìn quanh phòng một lượt: "Gần đây mới hoàn thành sao?"
"Ừ." Lục Ngộ An giải thích: "Để Úc Đình Vân tìm người phụ trách, tốc độ cũng khá nhanh."
Chẳng qua, mấy ngày trước mới chuẩn bị xong tất cả, vệ sinh cũng đã xong.
"Muốn đi xem mấy phòng khác không?" Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, áp chế cảm xúc đang tuôn trào: "Muốn."
Lục Ngộ An đưa cô tới phòng tầng một.
Tầng một ngoài phòng bếp, phòng khách và nhà ăn ra thì chỉ còn một phòng sách rất lớn và một phòng nghỉ cho khách.
Phòng sách cũng là nơi mà Nguyễn Huỳnh từng nói với Lục Ngộ An, kiểu thiết kế giống như một thư viện còn có một cái thang nhỏ có thể di chuyển, cô rất thích.
Mà Nguyễn Huỳnh thích nhất là cửa sổ của phòng sách.
Cửa sổ phục cổ sát đất, thuộc kiểu cửa thép cũ, rất thú vị.
Tầng hai là phòng ngủ chính và phòng để đồ, còn có một gian phòng trống, bên trong không chứa bất kỳ thứ đồ gì.
Nguyễn Huỳnh nhìn qua, hỏi Lục Ngộ An: "Anh định làm gì cho phòng này?"
Lục Ngộ An: "Cứ để trống trước."
Nguyễn Huỳnh buồn cười: "Phòng cho khách hay là phòng cho trẻ con?"
"..."
Lục Ngộ An ngừng lại, nói nhỏ: "Đúng là có dự định làm phòng cho trẻ con."
Nguyễn Huỳnh: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Lục Ngộ An nhìn cô: "Anh nghĩ, anh không thể ích kỷ như vậy được."
Trong nháy mắt, Nguyễn Huỳnh hiểu được ý nghĩ của anh.
Lục Ngộ An muốn bố trí một phòng cho trẻ con nhưng anh không muốn vô hình lại tạo áp lực cho Nguyễn Huỳnh. Muốn có con hay không, trong nhà có lắp đặt phòng cho trẻ con hay không, đều muốn xem ý kiến của Nguyễn Huỳnh.
Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh, nhẹ nhàng nói: "Anh rất mong có một đứa nhóc thuộc về chúng ta nhưng sinh đứa nhỏ rất vất vả cũng rất cực nhọc, loại đau đớn này, anh không có cách nào chịu đựng cùng em được. Cho nên muốn có con hay không anh đều nghe em.”
Nói đến đây, Lục Ngộ An dừng lại, nhìn Nguyễn Huỳnh: "Nói những lời này không phải vì tạo cho em áp lực, chỉ là muốn nói với em, em mới là người quan trọng nhất.
Nguyễn Huỳnh hơi xúc động.
Cô giơ tay lên dụi mắt. nhìn về phía Lục Ngộ An: "Bác sĩ Lục, hôm nay anh muốn để em khóc vài lần à?"
Lục Ngộ An vươn tay, khẽ nhéo má cô.
Nguyễn Huỳnh cười, nhìn cái phòng trống kia hơi suy nghĩ một chút: " Trước hết cứ để trống đi, chuyện khác, chúng ta lại nói sau?"
Thực ra cô rất thích trẻ con, Lục Ngộ An cũng vậy.
Nguyễn Huỳnh biết chuyện này, nhưng đối với chuyện sinh con, Nguyễn Huỳnh thực sự hơi sợ hãi. Bây giờ còn sớm, Lục Ngộ An không để cho cô áp lực, cô cũng sẽ không để bản thân mình áp lực.
Hai người còn chưa kết hôn, đây là chuyện cần lo lắng sau đám cưới, tạm thời cô không muốn.
Lục Ngộ An nói 'được'.
Hai người nhìn xong phòng ngủ chính và phòng treo quần áo, Lục Ngộ An dẫn cô lên tầng ba.
Diện tích trên tầng ba không rộng như tầng hai, là thiết kế theo dạng gác xép nhỏ. Lục Ngộ An cho người lắp đặt một phòng nghe nhìn vì biết Nguyễn Huỳnh thích xem phim.
Phong cách trang trí nhà ở và thói quen sinh hoạt đều dựa theo sở thích của Nguyễn Huỳnh để thiết kế.
Những chuyện này không cần Lục Ngộ An nói thì Nguyễn Huỳnh nhìn một vòng cũng biết.
Đi dạo hết phòng tân hôn, thời gian cũng không còn sớm.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, Tư Niệm gọi điện cho hai người, hỏi bọn họ khi nào trở về, buổi trưa tới nhà hàng Lệ Chi ăn cơm, sau đó xuất phát.
Nguyễn Huỳnh nói cô sẽ đến sau, mới quay đầu nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An rũ mắt: "Chuẩn bị đi rồi à?"
Nguyễn HUỳnh gật đầu, liếc mắt nhìn trên tầng: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An: "Ừ?"
Nguyễn Huỳnh vươn tay ôm lấy eo anh, cọ xát ở trên vai anh, dịu dàng nói: "Muốn ôm anh."
Lục Ngộ An hiểu rõ, dùng sức ôm chặt cô, nói nhỏ: "Cảm động rồi à?"
"Ừm." Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng nói: "Sao anh lại tốt như vậy?"
Lục Ngộ An bật cười, vén tóc cô ra sau tai, hôn lên mặt một nụ hôn ấm áp, giọng nói hơi trầm xuống: "Cái này đã đủ thỏa mãn chưa?"
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu: "Anh muốn em trở thành kẻ có lòng tham không đáy sao?"
Ánh mắt của Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô, khẽ nói: "Ở trước mặt anh, em có thể tham lam hơn chút."
Nguyễn Huỳnh dừng lại.
Lục Ngộ An cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, mơ hồ không rõ nói: "Nói như vậy, anh sẽ càng vui hơn."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh nghe người ta nói, bạn gái có lòng tham nhiều hơn chút, bạn trai sẽ vui hơn.
Cô không nhịn được, khóe môi cong lên, cười khanh khách nhìn Lục Ngộ An: "Em sẽ cố gắng?"
Lục Ngộ An: "Được."
Hai người ở căn nhà bên này chưa được bao lâu thì bọn Tư Niệm đã thúc giục, hai người ở lại phòng khách một lúc mới cùng rời đi.
Sau khi tuyết ngừng rơi, sắc trời càng sáng sủa, thậm chí còn có mấy ánh sáng yếu mềm cố xuyên qua tầng mây chiếu tới.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lên xe, tới nhà hàng Lệ Chi tụ họp cùng những người khác.
...
Trên xe, Nguyễn Huỳnh mới có thời gian rảnh ung dung ngắm nhìn chiếc nhẫn cầu hôn mà Lục Ngộ An đeo cho mình.
Trên nhẫn có kim cương rất lớn, hình dáng cắt cũng rất xinh đẹp, ở bên trong xe nhìn cũng rất bắt mắt.
Nguyễn Huỳnh chăm chú ngắm nhìn nó, đột nhiên nhớ tới chuyện gì: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An: "Hửm?"
Nguyễn Huỳnh giơ tay cho anh nhìn: "Chiếc nhẫn này chắc là rất đắt nhỉ?"
Lục Ngộ An liếc mắt nhìn cô, buồn cười nói: "Cũng tạm."
Nguyễn Huỳnh biết tiền lương của Lục Ngộ An, cô thầm tính toán, do dự hỏi lại: "Tiền lương của anh..."
Cô muốn nói lại thôi.
Biết cô đang lo lắng cái gì, Lục Ngộ An giải thích: "Anh có tiền đầu tư khác."
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: "Không cần lo lắng chuyện tiền nong."
Nguyễn Huỳnh ậm ừ, bỗng nhiên lại nghĩ tới gì khác: "Nghề nghiệp của ba anh cho phép anh đầu tư cái khác à?"
Ba của Lục Ngộ An hẳn là thuộc loại giống như nhân viên công chức. Đương nhiên, Lục Hồng Qua so với nhân viên công chức bình thường còn giỏi hơn nhiều. Nguyễn Huỳnh nhớ mang máng, hình như nhân viên công chức không thể kinh doanh.
Lục Ngộ An bật cười: "Ba anh không thể nhưng anh có thể."
Nguyễn Huỳnh kinh ngạc: "Vậy mà cũng được ư?"
Lục Ngộ An: "Ừm. Pháp luật đã quy định như thế." Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: "Yên tâm, chúng ta không làm chuyện trái pháp luật.”
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh cũng yên lòng: "Vậy là tốt rồi."
Cô nói nhỏ: "Thực ra kim cương nhỏ chút cũng không sao."
Lục Ngộ An: "... Anh biết."
Chẳng qua anh muốn tặng cho Nguyễn Huỳnh những thứ tốt nhất.
Biết Nguyễn Huỳnh còn đang lo lắng, anh nói: "Nếu như lo lắng, em đợi hỏi lại Chu Hạc Thư đi."
Nguyễn Huỳnh ậm ừ, nhớ tới: "Giáo sư Chu dạy luật đúng không?"
Lục Ngộ An: "Ừm."
Nguyễn Huỳnh gật đầu, nói thầm: "Em sẽ hỏi một chút."
Không hỏi cô sẽ lo lắng.
"..."
Khi hai người đến nhà hàng Lệ Chi thì mấy người Tư Niệm đã đến rồi.
Vừa ngồi xuống ghế lô, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp nói chuyện Lục Ngộ An cầu hôn với bọn họ, mắt Khương Thanh Thời đã sáng rực nhìn chiếc nhẫn trên tay cô.
Cô ấy đắc ý nhướn mày nhìn hai người: "Đi ra ngoài từ sớm, giấu chúng tớ làm chuyện lớn à?"
Tư Niệm: "Bác sĩ Lục cầu hôn?"
Cô ấy khiếp sợ: "Không phải anh đã đồng ý để chúng tôi ở hiện trường rồi sao?"
Chuyện Lục Ngộ An chuẩn bị cầu hôn Nguyễn Huỳnh, bọn Tư Niệm đều biết.
Thậm chí trước đó còn đưa ra ý kiến cho anh, nhưng đến đêm giao thừa Nguyễn Huỳnh lại tổ chức tiệc tối, ý tưởng này tạm thời vô giá trị.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới là, Lục Ngộ An thế mà còn không chờ được, cũng không báo với bọn họ, không chờ bọn họ có mặt đã cầu hôn Nguyễn Huỳnh trước rồi.
Lục Ngộ An: "Xin lỗi."
Anh nói: "Buổi sáng có tuyết rơi, tôi nghĩ đây là thời điểm tốt hơn bao giờ hết nên mới không báo với mọi người."
Nguyễn Huỳnh phụ họa: "Đừng giận mà, kết hôn nhất định mọi người phải có mặt."
Tư Niệm nghẹn lời, liếc mắt nhìn cô: "Nếu cậu kết hôn còn không nói cho tớ biết, tớ lập tức rời đi bây giờ."
Nguyễn Huỳnh cười: "Tớ không dám."
Vân Sơ ở bên cạnh cười nhẹ: "Chúc mừng bác sĩ Lục, chức mừng Huỳnh Huỳnh."
Khương Thanh Thời cũng hết hồn: "Mặc dù chúng tớ không thấy được hiện trường cầu hôn nhưng chúng tớ nhất định phải chúc phúc."
Trong nháy mắt, bên trong ghế lô trở nên náo nhiệt.
Nếu không phải nhớ tới buổi chiều mọi người còn phải tới khu nghỉ dưỡng, không tránh được muốn uống rượu.
Ăn cơm trưa xong, mọi người về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về đến nhà, tàn dư của sự hưng phấn còn chưa lắng xuống.
"Bác sĩ Lục." Cô hơi cao hứng: "Hôm nay em rất vui."
Lục Ngộ An xoa đầu cô, cảm xúc trong lòng vô cùng tốt: "Đi thu dọn trước nhé? Buổi tối sang bên kia chúc mừng?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Hai người vào phòng.
Khi Nguyễn Huỳnh đi đến tủ đầu giường rút sạc điện thoại, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó đặt trên tủ đầu giường.
Cô nhìn chằm chằm hộp quà kia, có chút ấn tượng nhưng không sâu sắc lắm.
"Đây là cái gì?" Nguyễn Huỳnh hỏi Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An nhìn: "Quên rồi à?"
Nguyễn Huỳnh chớp mắt.
Lục Ngộ An: "Quà năm mới."
Trong nháy mắt, Nguyễn Huỳnh nhớ lại tối qua mình cũng không say hoàn toàn.
Hình như là cô tìm Lục Ngộ An muốn có quà năm mới, hơn nữa rất sốt ruột. Nhưng sau khi nhận được cô lại quên mở ra.
Nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh nhìn anh: "Là gì thế?"
Lục Ngộ An thu dọn quần áo, cười nói: "Em mở ra nhìn thử xem."
"..."
Nhìn Lục Ngộ An vào phòng treo đồ, Nguyễn Huỳnh mở hộp quà đó ra.
Vừa mở hộp ra, Nguyễn Huỳnh nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay.
Không có gì bất ngờ, trước đó Nguyễn Huỳnh từng xem qua cũng rất thích nó nhưng mà giá cả hơi đắt, cô không cam lòng mua.
Ngoài đồng hồ đeo tay ra, phía dưới còn có một túi hồ sơ.
Nguyễn Huỳnh do dự mở ra, lấy thứ ở bên trong.
Khi nhìn thấy mép giấy màu đỏ, cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn. Cô mở ra, nhìn thấy nội dung trang bên trong và tên người trên đấy, hoàn toàn sửng sốt.
Cô chưa từng nghĩ tới, Lục Ngộ An sẽ tặng món quà năm mới như vậy.
Khi Lục Ngộ An thu dọn xong hành lý của hai người ở trong phòng treo đồ đi ra, Nguyễn Huỳnh đang ngây người ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn.
Nghe thấy tiếng động, cô ngước mắt nhìn anh.
Lục Ngộ An đến gần: "Sao thế?"
Sổ đỏ trong tay Nguyễn Huỳnh vẫn đang được mở ra, ánh mắt cô đờ đẫn nhìn Lục Ngộ An, chỉ vào cái tên ở bên trên: "Cái này là có ý gì?"
Lục Ngộ An cúi đầu nhìn, mỉm cười: "Quà năm mới."
Anh hỏi Nguyễn Huỳnh: "Em thích không?"
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: "Sao anh lại..." Cô nói được một nửa, nhớ tới liền hỏi: "Tên trên sổ đỏ sao lại là tên của em?"
Cô nhớ rất rõ ràng. mình chưa từng đi làm thủ tục giống vậy với Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An hắng giọng: "Đi cửa sau."
Anh thản nhiên nói: "Còn nhớ khoảng thời gian trước, anh tìm em vì chuyện ký tên không?"
Khi dùng bất động sản làm quà tặng, thực ra Lục Ngộ An từng tìm Nguyễn Huỳnh ký tên.
Chẳng qua dưới tình hình chung mà nói, người tặng và người được tặng phải cùng ở một chỗ để ký tên làm thủ tục giấy tờ, mới có thể đổi tên. Nhưng Lục Ngộ An có chút quan hệ cũng có người quen, nên nhờ Úc Đình Vân để ý, chuyện nhỏ này không cần Nguyễn Huỳnh phải ra mặt xử lý, bên kia anh hoàn toàn không có vấn đề.
Mà sở dĩ Nguyễn Huỳnh không có ấn tượng là bởi vì ngày đó cô đang tập trung xem kịch.
Lục Ngộ An nói có một hợp đồng cần cô ký mấy chữ, Nguyễn Huỳnh không thèm nhìn trực tiếp ký tên mình lên. Ký xong, cô mới nhớ tới hỏi: "Anh vừa tìm em ký hợp đồng gì đó?"
Lục Ngộ An nói là chứng từ mua bán.
Nguyễn Huỳnh không nói gì, liếc nhìn anh: "Bí mật?"
Lục Ngộ An suy nghĩ một chút: "Xem như là vậy đi."
Nguyễn Huỳnh ậm ừ, cũng không hỏi tới cùng.
Lúc đó Lục Ngộ An còn kinh ngạc vài giây, hỏi cô: "Em không lo lắng anh lừa em ký loại hợp đồng gì không nên ký sao?"
Nguyễn Huỳnh không để ý lắm nói: " Tiền tiết kiệm của em cũng không nhiều bằng anh, dù sao anh cũng không thể có ý đồ lừa em đúng không?” Cô nói rất có lý: "Hơn nữa anh thích em như vậy, dù sao cũng không đến mức thật sự đem bán em đi nhỉ?"
Lục Ngộ An bị lời nói của cô làm cho nghẹn lời, vốn định nhắc nhở cô một chút nhưng suy nghĩ lại cảm thấy nhắc nhở sẽ không còn bất ngờ.
Vì vậy, một chữ anh cũng không nhắc lại.
...
Nghe Lục Ngộ An nhắc tới, Nguyễn Huỳnh mới sâu sắc nhận ra mình rơi vào trong bẫy rập của anh.
Cô kinh ngạc nhìn anh, căng thẳng liếm môi dưới: "Nhưng anh tặng cho em một căn hộ có phải hơi khoa trương rồi không? Em không thể..."
Mấy chữ sau còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Ngộ An lập tức cắt ngang lời cô: "Đã quên lời anh nói với em rồi sao?"
Nguyễn Huỳnh nhìn anh.
Lục Ngộ An cúi đầu, kéo gần khoảng khách giữa hai người, hơi thở cũng trộn lẫn vào nhau.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Nguyễn Huỳnh, trầm giọng nói: "Anh nói rồi, anh tuyệt đối sẽ không để em không có nhà để về.”