CHƯƠNG 133: KẾ HOẠCH CỦA DU DU
“Nói cũng phải, chúng ta vẫn nên tránh nghi ngờ một chút thì hơn.” Du Du chu chu cái miệng ra chiều suy nghĩ: “Vậy con sẽ tiếp tục nghĩ cách vậy.”
Nghe nói gần đây chương trình Bạn muốn hẹn hò rất hot, có cần đăng ký cho mẹ không nhỉ, có điều bé không rành máy vi tính biết làm sao bây giờ, hay ngày mai đi hỏi dì xem sao.
Đan Diễn Vy thấp thỏm khi thấy dáng vẻ hạ quyết tâm của Du Du: “Du Du, trễ rồi, mẹ đưa con đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ nhé.”
Du Du gật đầu vâng lời.
Sáng sớm Đan Diễn Vy mua hai phần đồ ăn sáng rồi dắt Du Du đến gõ cửa nhà trọ của Tư Tư.
Tư Tư đầu tóc bù xù, nheo mắt hỏi: “Ai mà tới sớm vậy?”
“Là tớ, hôm nay tớ phải đi làm nên cậu chăm sóc Du Du giúp tớ nhé.” Đan Diễn Vy giơ đồ ăn sáng lên ý nói cô không hề đến tay không.
Du Du khép ngón trỏ và ngón giữa lại chỉ vào trán làm động tác của hot boy nói: “Dì ơi, còn có con nữa nè.”
“Vào đi, đồ lém lỉnh.” Tư Tư đã tỉnh ngủ phần nào liền véo nhẹ lên mặt bé.
Du Du cau mày sửa lưng cô ấy: “Dì ơi, con không phải là người đàn ông ba hoa lém lỉnh, con rất chung thủy.”
“Vậy con nói cho dì biết con chung thủy với ai nào?” Tư Tư buồn cười hỏi, lông tóc chưa đủ mà bày đặt chung thủy.
“Là mẹ đó.” Du Du nghiễm nhiên trả lời.
Tư Tư trịnh trọng nghiêm túc nói: “Nhóc con, hai mươi năm nữa, con mà nói như vậy chắc mẹ con sẽ khóc cạn nước mắt mất.”
“Không có đâu.” Du Du không đồng ý phản pháo lại.
Đan Diễn Vy sắp trễ giờ nên đặt đồ ăn sáng xuống bàn rồi vội vã chạy đi, không quên dặn lại: “Tư Tư, cậu và Du Du ăn trước đi, nếu buồn ngủ thì cậu cứ ngủ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.”
“Mình biết rồi.” Tư Tư và Du Du đang bận mắt lớn trừng mắt nhỏ nên chẳng màng đến chuyện vẫy tay.
Cửa đóng sầm một cái người liền đi mất.
“Bé cưng có cần dì đút con ăn không?” Tư Tư thấy Du Du làm ra vẻ mình là người lớn nên muốn chọc bé, con nít lém lỉnh thì nên có dáng vẻ của con nít lém lỉnh chứ, cứ trưng ra vẻ mặt thờ ơ như vậy sẽ không tìm được bạn gái đâu.
Du Du liếc cô rồi từ tốn cất lời: “Dì nên đi rửa mặt đi, miệng của dì vẫn còn dính nước bọt kìa.”
Nói xong bé liền bình tĩnh bước về phía cái bàn bằng đôi chân ngắn cũn của mình.
Để lại Tư Tư đứng đó với tâm trạng đang rối loạn, cô bị một đứa nhóc ba tuổi lém lỉnh không xem ra gì, cô tuyệt đối không nhìn lầm, trong đôi mắt to sáng của Du Du tràn ngập sự khinh thường.
Thật sự có nước bọt sao? Tư Tư sờ sờ khóe miệng của mình, hình như là có một chút, ôi hình tượng ngự tỷ của cô!!
Tư Tư bay về phòng nhanh như một cơn gió, cửa phòng đóng sầm một tiếng nặng nề làm rung cả tường.
Du Du lắc đầu, khuôn mặt bầu bĩnh nghiêm trang thở dài nói: “Ôi phụ nữ.”
Năm phút sau, Tư Tư rửa mặt thay đồ xong, nghênh ngang đi ra khỏi phòng thì thấy Du Du đã ăn xong bữa sáng, thậm chí bàn ăn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Nên không khỏi cảm thán: “Cục cưng của dì ơi, con đúng là một người đàn ông nhỏ bé ấm áp và chu đáo.”
“Dì ăn nhanh đi nếu không bánh bao sẽ nguội đấy.” Du Du vứt rác vào thùng rác xong, không quên rửa tay rồi lau khô, ngay cả một nếp gấp trên vạt áo cũng được bé kéo phẳng.
Tư Tư thấy vậy liền sửng sốt, tại sao cô không nhận ra Du Du hơi quá gọn gàng và ngăn nắp nhỉ, tóc chải gọn gàng không vểnh một cọng, ngay cả đôi giày xăng-̣đan nhỏ cũng rất sạch sẽ.
Cô cảm thấy mình còn chẳng bằng một đứa nhóc ba tuổi nữa, thật là nghẹn ngào quá đi.
Cô tiện tay cầm bánh bao lên cắn một miếng, nhiều thịt, mùi vị cũng không đến nỗi nào nên cô tiếp tục ăn.
Du Du ngồi đối diện với Tư Tư, cất giọng trẻ con non nớt: “Dì ơi, hôm nay chúng ta đi đâu?”
Tư Tư vẫn chưa tỉnh ngủ nên hỏi luôn: “Du Du muốn đi đâu?”
“Chúng ta đi gặp ba đi.” Du Du chớp chớp đôi mắt thơ ngây, cất giọng giòn tan.
“Phụt…” Tư Tư phun sạch sữa đậu nành vừa mới uống vào, không những vậy còn bị sặc, ho sù sụ, đỏ bừng cả mặt.
“Khụ khụ… Du Du, con vừa mới nói gì đó?”
Du Du nhạy bén lách người tránh sang một bên, khuôn mặt ngây thơ vẫn giữ nguyên nụ cười, không ngại phiền lặp lại một lần nữa: “Đi gặp ba đó.”
“Đợi đã, ngưng.” Tư Tư vội vã giơ tay ngăn bé nói tiếp, hai mắt mở to nghi ngờ hỏi: “Du Du, mẹ con đồng ý cho con đi gặp ba hay là con tự mình muốn đi gặp ba?”
Vy Vy không thể nào nói cho Du Du biết chuyện của Lục Trình Thiên, vậy thì tại sao Du Du muốn đi tìm Lục Trình Thiên chứ, lẽ nào lại nhớ ba rồi sao?
Du Du nhún vai rồi nghiễm nhiên nói: “Con muốn đi tìm người cha phụ tình đó để hỏi chút chuyện.”
“Người cha phụ tình.”
Tư Tư ngẫm nghĩ hai từ này của Du Du rồi gật đầu ra vẻ rất đồng cảm, sau đó lại ngẫm nghĩ một chút rồi bâng khuâng nói: “Du Du tuy dì cũng đồng ý với việc con gọi anh ta là gã phụ tình, nhưng con lén lút đi như vậy nếu con bị anh ta bắt đi thì mẹ con nhất định sẽ khóc hết nước mắt mất.”
Khóc hết nước mắt là còn đỡ đó, nếu Lục Trình Thiên thật sự đưa Du Du đi, thì Vy Vy nhất định sẽ sụp đổ. Mấy năm nay, Vy Vy có thể kiên trì đến tận bây giờ hết thảy đều là vì trong lòng cô có một chỗ dựa đáng tin.
Đó chính là Du Du, không ai có thể thay thế được.
“Con biết cho nên chúng ta phải cải trang một chút.” Du Du đã sớm nghĩ xong hết rồi nên chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, tỏ ra vô hại nói: “Dì còn nhớ lần trước chúng ta cùng đến Disney chơi không, chú hề đã tặng cho con một món quà.”
Trong đầu Tư Tư ting một tiếng, nhớ ra nhớ lại món quà nằm dưới đáy hòm: “Ý của con là…”
“Không sai, những chuyện còn lại phải nhờ vào dì rồi.” Du Du cười giảo hoạt.
Tư Tư đột nhiên phát hiện gen di truyền đúng là một thứ rất đáng sợ, Lục Trình Thiên đã là một kẻ lợi hại khiến người khác phải sợ rồi vậy mà còn sinh ra một đứa con trai không hề thua kém, kế hoạch cải trang trong đầu cậu nhóc này cùng với đồ của cụ già, hết bộ này tới bộ khác.
Nhưng cô cũng không ngại làm lớn chuyện, cười toe toét: “Ha ha, cứ để dì lo.”
“Dì, hợp tác vui vẻ nhé.” Du Du chìa bàn tay mũm mĩm của mình ra.
Tư Tư hơi sững sờ rồi cũng cười xấu xa, đưa tay ra khẽ đụng vào bàn tay mũm mĩm của bé: “Ha ha, hợp tác vui vẻ.”
Hai người đập tay rồi nhanh chóng bỏ xuống.
“Du Du, con đi tìm thử xem món quà đó được để ở đâu rồi, toàn là mẹ con dọn dẹp nên dì cũng không biết ở đâu nữa.” Tư Tư đột nhiên nhớ ra.
Du Du bình tĩnh nói: “Dì ơi, dì nhớ lộn rồi, con mới là người đã cất món quà đó nên con biết nó được để ở đâu.”
“Khụ khụ, được rồi, đi lấy nhanh đi, dì giúp con mặc vào.” Tư Tư ho khan hai tiếng để che giấu sự bối rối của mình.
Du Du gật đầu rồi chảy về căn phòng nhỏ của mình, Tư Tư cũng không ở không mà ngấu nghiến ăn cho xong bữa sáng, lúc nãy Du Du dã dọn dẹp xong rác của mình nên cô cũng thấy ngại khi không vứt rác.
Vì vậy cô tiện tay gom túi và chén giấy lại ném vào thùng rác.
Du Du cũng mang quà tặng và đạo cụ của mình ra.