CHƯƠNG 296: KHÔNG MUỐN CÓ QUAN HỆ VỚI ANH.
Lục Trình Thiên không cần phải trở lại nước ngoài một lần nữa, vì người phụ nữ bé nhỏ trốn ra ngoài kia đã chủ động trở về.
Nhưng lại không phải theo cách anh muốn, vì cô muốn cùng người đàn ông khác đính hôn.
Thật mỉa mai nhưng kết quả cũng thật bất ngờ, chỉ là cô nghĩ quá đơn giản rồi.
Đôi mắt sâu của Lục Trình Thiên trong đêm, lúc sáng lúc tối, vô cùng lạnh lẽo.
——
“Cậu nói cái gì, cậu muốn đính hôn.” Vu Tư Tư hét lớn suýt nữa làm vỡ kính ở trên tường.
Chưa kể đến Đan Diễn Vy đang cầm điện thoại rất gần, màng nhĩ cũng sắp bị hỏng rồi: “Tư Tư, cậu không cần hét lớn như vậy, tớ vẫn chưa bị điếc, nhưng cậu muốn hét lên với deciben cao như vậy, thì không được nói.”
“Này, không phải, cậu thực sự muốn đình hôn với Hà Cảnh Quân? Bọn cậu mới đi ra ngoài không lâu, liền xảy ra câu chuyện tình yêu kinh thiên nơi quỷ thần sao? Hay là vì hai người ở gần nhau quá yên phận tiết ra quá nhiều sinh ra ảo giác.”
Vu Tư Tư cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi, thậm chí còn giơ tay lên véo vào đùi của mình, A, thật đau!
Xem ra cô không nằm mơ, Vy Vy cô gái này thật sự muốn đính hôn với Hà Cảnh Quân.
Đan Diễn Vy vô thức muốn chạm vào sợi dây trên cổ tay cô, đột nhiên nhớ ra rằng sợi dây đã bị cô cởi ra từ lâu, thu lại ngón tay sau đó đặt lên đùi.
Giọng điệu rất nhẹ nói: “Ừ, tớ muốn đính hôn với anh ấy, mình nghĩ thông suốt rồi, ở cùng với Hà Cảnh Quân, tớ rất hạnh phúc.”
Chiếc vòng tay kia là món quà lúc trước Lục Trình Thiên tặng cho cô, ngày đó mối quan hệ của bọn họ vẫn giống như mọi khi, chỉ qua mấy tháng đã vật đổi sao dời.
Ngay cả khi bị Vũ Thư sỉ nhục mắng nhiếc hay là bị Lục Trình Thiên hiểu nhầm nhục nhã, cô đều không tháo xuống, chiếc vòng tay này vẫn đeo ở trên cổ tay cô, không chỉ nhắc nhở cô đã ngu ngốc và vô dụng như thế nào trong bốn năm qua.
Càng sẽ khiến lòng cô rối loạn, vậy nên không bằng trực tiếp tháo xuống, cũng coi như là một lời giải thích với Hà Cảnh Quân.
Cô đã từng nói, đã kết hôn với Hà Cảnh Quân sẽ không có quan hệ gì với người đàn ông kia nữa.
“Xem ra cậu thực sự muốn ăn quả cân sắt rồi, lúc nào hai người quay về, phẫu thuật của Du Du thế nào rồi.” Vu Tư Tư mới nghĩ ra, nói với Vy Vy lâu như vật rồi nhưng vẫn chưa hỏi thăm Du Du một câu, vẫn là không nên nha.
Giọng nói lập tức trở nên lo lắng: “Du Du sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, Vy Vy cậu mau nói đi.”
“Không có, Du Du rất tốt, một tuần nữa bọn mình sẽ về nước.” Đan Diễn Vy siết chặt bàn tay, bình tĩnh trả lời, cô không muốn Tư Tư lo lắng, lại đi tìm Vũ Thư gây rắc rối, những chuyện rắc rối cô gây ra cho bọn họ đủ nhiều rồi.
Chỉ cần kết hôn với Hà Cảnh Quân, tất cả phong ba sẽ lắng lại.
Vu Tư Tư thở phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa bị cậu dọa chết rồi, cứ nghĩ xảy ra chuyện lớn gì, phẫu thuật thành công là tốt rồi.”
“Đúng vậy, nhưng một năm sau còn phải phẫu thuật lại một lần nữa.” Cũng là hi vọng cuối cùng của Du Du, sau khi Đan Diễn Vy quyết định cũng sẽ không lùi bước, không vì mình cũng phải vì con.
“Tại sao, không phải chỉ làm một lần sao.” Vu Tư Tư không hiểu, cô vẫn đợi tiểu tâm can quay lại giải tỏa nỗi buồn cùng cô.
Đan Diễn Vy khẽ ừ một tiếng, người chăm sóc mà Hà Cảnh Quân mời đến đúng lúc đi xuống tầng, cô lập tức nói với người bạn thân bên đầu kia: “Tư Tư tớ không nói chuyện với bạn được nữa, Du Du tỉnh rồi.”
“Hả? Vy Vy, tớ vẫn chưa nói xong…” Điện thoại cup rồi, Vu Tư Tư vỗ mấy cái vào miệng, cảm thấy tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành, cô ấy vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa hỏi, sao Vy Vy giống như đang cố tình chạy trốn cup điện thoại.
Lần này thì tốt rồi, Lục Trình Thiên đã bị nốc-ao hoàn toàn, đến cơ hội lật mình cũng không có, Vy Vy muốn đính hôn, cô nhất định phải tìm cơ hội để nói với Lục Trình Thiên mấy câu này, báo thù lần anh lần trước tìm người đụng hỏng chiếc xe bảo bối của cô ấy.
Ai trên đường cao tốc đi với tốc độ 30, đến số 120 sao không đâm vào, cứ hướng đầu xe của cô mà quăng vào, còn may lúc đó cô thắt dây an toàn, nếu không người bị văng ra ngoài chính là cô. Tức nhất là người đâm xe kia đã phủi mông bỏ đi, chiếc xe bị đâm hỏng cũng không cần.
Đan Diễn Vy đặt điện thoại xuống, lên tiếng hỏi: “Du Du tỉnh rồi sao?”
Thực tế sau khi từ bệnh viện ra Du Du vẫn ở trong tình trạng bán hôn mê, lúc tỉnh lại rất ít, nêu như không có sự đảm bảo của bác sĩ là cậu bé không có vấn đề gì, chỉ cần thời gian hồi phục, cô thật sự sẽ không chịu đựng được mà hận Vũ Thư.
“Cậu chủ nhỏ vừa mới tỉnh, muốn gặp cô Đan.” Người chăm sóc vội vàng gật đầu nói.
Đan Diễn Vy lập tức đứng dậy đi lên tầng, Du Du mở nửa mắt, nhìn chằm chằm về hướng cửa, thấy bóng dáng của cô, lập tức trở nên phấn khích.
Đan Diễn Vy thấy cậu bé như vậy, vội vàng đi qua, không để cậu di chuyển linh tinh: “Du Du ngoan, vết thương của con vẫn chưa lành, có chuyện gì nói với mẹ là được rồi, không cần ngồi dậy.”
“Mẹ, con nằm mơ, con mơ thấy mẹ không cần Du Du nữa.” Đôi mắt long lanh của Du Du nhìn chằm chằm Đan Diễn Vy, biểu cảm kia muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy đau đớn, đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu, hóa ra khuôn mặt bánh bao thơ ngây bướng bỉnh đột nhiên xẹp xuống, chiếc cằm nhỏ đều lộ ra, trông có vẻ nhiều hơn mấy phần khôi ngô, ít hơn một chút đáng yêu.
Nhưng càng khiến người khác cảm thấy buốn: “Sao thế, Du Du là điều quan trọng nhất với mẹ, cho dù mẹ mất đi cả thế giới cung không thể mất đi Du Du của chúng ta.”
“Vậy, mẹ ôm con một chút được không.” Cậu bé rất lâu không được nằm trong lòng của mẹ rồi.
Lúc người bị bệnh là lúc yếu ớt nhất cũng là lúc cần người khác quan tâm nhất, huống hồ là cậu bé vừa mới làm phẫu thuật, cậu càng không có cảm giác an toàn, dính Đan Diễn Vy nhiều hơn bình thường.
Đan Diễn Vy đồng ý cẩn thận ôm lấy cậu bé, hóa ra là một người đàn ông yếu đuối, ôm ở trong lòng vẫn không còn nặng như trước, là một người mẹ, lòng đau như dao cắt, cô hận không thể thay thể Du Du chịu nỗi đau này.
“Du Du, ngoan, đợi cơ thể khỏe lại một chút mẹ đưa con về nước.”
Cô biết, Du Du không thích ở nước ngoài, nên cô mới mạo hiểm quay về nước với Hà Cảnh Quân, một là vì chuyện đính hôn, hai là vì để Du Du có một môi trường nghỉ dưỡng tốt.
Cơ thể nhỏ bé của cậu đã không còn đủ khả năng để tiêu hao lần thứ hai.
“Thật sao, quá tốt rồi, khụ, khụ, khụ.”
Du Du vô cùng phấn khích, không cẩn thận bị sặc nước miếng, bỗng nhiên ho mất tiếng.
Chỉ mấy tiếng ho như vậy cũng đủ để làm khuôn mặt của Đan Diễn Vu trở nên tái nhợt, tay chân run rẩy nói: “Du Du, Du Du con sao thế, con không sao chứ, mẹ lập tức đi gọi một tiếng.”
Cô vẫn chưa đứng dậy, một góc áo đã bị một bàn tay nhỏ kéo lại, Đan Diễn Vy hơi dùng lại, quay đầu liếc nhìn cậu bé.
“Mẹ, con không sao, chỉ là con, khụ, không cẩn thận bị sặc thôi.” Du Du không nỡ rời khỏi Đan Diễn Vy, còn có chút trách móc nói, nếu như cơ thể của cậu có thể giống như những bạn nhỏ bình thường thì mẹ cũng không cần phải lo lắng cho cậu.
Bọn họ cũng không cần phải rời xa quê hương.