Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 381: EM KHÔNG MUỐN CHIA TAY.

Trên khuôn mặt Vũ Thư lướt qua một chút u ám, càng đắp nặn cho bộ dạng vô cùng ủy khuất của mình.

Thậm chí còn mơ hồ mang theo sự lên án.

Rõ ràng người đã có bạn gái nhưng vẫn mờ ám không rõ ràng với người phụ nữ khác là anh.

Lục Trình Thiên ung dung, bình tĩnh, không bị tác động, đôi mắt sâu thẳm rời đi, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi: “Nên, rốt cuộc là em muốn nói cái gì?”

“Thiên, qua một đêm, em đã nghĩ thông rồi!” Đôi mắt Vũ Thư đột nhiên thay đổi, hít một hơi thật sâu.

Lục Trình Thiên thờ ơ trả lời một tiếng.

Vũ Thư nói: “Thiên, em nghĩ rồi, chuyện của Du Du em không trách anh, anh cũng không biết sự tồn tại của cậu bé, nhưng dù sao cũng là máu mủ của anh, em cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ, em có thể nhận đứa bé này, em đảm bảo với anh, sau này nhất định sẽ đối xử với Du Du như con mình. Sau này ba người chúng ta chính là người một nhà, chúng ta sẽ sống vui vẻ, có được không?”

Cuối cùng vẫn cẩn thận lén nhìn vẻ mặt của Lục Trình Thiên.

Hôm qua giận dỗi rời đi, nói là cho anh một khoảng thời gian, nhưng trên thực tế sao có thể chứ?

Đan Diễn Vy và đứa nghiệt chủng kia cũng đang ở trong bệnh viện, thậm chí phòng bệnh còn ở bên cạnh phòng của anh, nếu như mấy ngày cô ta không đến, có lẽ đến lúc đó bị đá lúc nào mà không biết.

Để xua tan sự nghi ngờ của mình, cũng vì khiến Lục Trình Thiên cảm thấy có lỗi với cô ta, Vũ Thư quyết định, lùi một bước.

Hơn nữa, cho dù đứa nghiệt chúng kia vào nhà, một đứa trẻ mới có mấy tuổi có thể làm được gì, đến lúc đó còn không phải tùy cô ta đối xử như thế nào sao?

Lục Trình Thiên khẽ nhướng mày, giống như có chút ngạc nhiên. Với sự hiểu biết của anh về Vũ Thư, có thể nói ra những lời như vậy, cũng thật sự làm khó cô ta rồi.

Nhưng….

“Lưới trời lồng lộng thưa mà khó thoát, chuyện của Du Du anh sẽ điều tra rõ ràng, chuyện này kết thúc ở đây, em không được phép đến gần cậu bé.” Trong ánh mắt của Lục Trình Thiên lóe lên một sự chế nhạo, lạnh lùng lên tiếng.

Vũ Thư đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ Lục Trình Thiên lại không cho cô mặt mũi như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên khó chịu.

Mang theo biểu cảm khó chịu, Vũ Thư nói: “Thiên, anh vẫn nghi ngờ em? Em yêu anh như vậy, sao anh có thể….sao có thể tin tưởng lời nói của người khác, em mới là bạn gái của anh!”

Lục Trình Thiên đột nhiên nói: “Nghe nói em có một đứa con gái?”

Một câu nói bình thường, lại khiến vẻ mặt của Vũ Thư lập tức tái nhợt.

Lục Trình Thiên hài lòng nhìn sự thay đối trên vẻ mặt của cô ta, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Thiên, đây là những lời phỉ báng! Vu Tư Tư kia nói chuyện mà không suy nghĩ, anh không phải là không biết, cô ta….” Vũ Thư siết chặt ngón tay, cố gắng thanh minh cho mình.

Lục Trình Thiên “ừ” một tiếng: “Ồ, lời phỉ báng nghiêm trọng như vậy, em nên thử đi xem các trình tự pháp lý, có cần anh cung cấp cho em một vị luật sư tốt không?”

Vẻ mặt Vũ Thư liền thay đổi, cắn răng không nói gì. Lục Trình Thiên cũng không hăm dọa, nhíu mày: “Vũ Thư, anh cảm thấy em không cần phải lãng phí thời gian lên người anh nữa.”

Vũ Thư trừng mắt: “Thiên, anh có ý gì? Không….em sẽ không chia tay! Em sẽ không bao giờ chia tay!”

Lục Trình Thiên không nói gì, nhưng sự kiên định trong ánh mắt đã nói lên suy nghĩ của anh.

“Thiên, Thiên…chúng ta yêu nhau như vậy, sao anh có thể vì một đứa bé mà từ bỏ chứ, nếu như anh thích trẻ con, em cũng có thể, em cũng có thể sinh cho anh, anh thích con trai hay con gai?” Vũ Thư sợ hãi, liều mạng lắc đầu, trên khuôn mặt mang theo sự tuyệt vọng và không thể tin được.

Lục Trình Thiên nhíu mày càng chặt hơn: “Vũ Thư…”

“Thiên, đùng đối xử với em như vậy được không? Anh muốn như thế nào em cũng có thể phối hợp với anh, nhưng đừng chia tay được không?” Vũ Thư nhìn Lục Trình Thiên với ánh mắt van xin.

Lục Trình Thiên không nói gì.

Trong đôi mắt đen như mực là sự thiếu kiên nhẫn.

Vũ Thư cắn môi, quay người đặt bữa sáng đã chuẩn bị trước mặt Lục Trình Thiên, dịu dàng nói: “Thiên, ăn trước đi, cái này là sáng nay em kêu người chuẩn bị, còn có canh, hầm rất lâu, anh uống một chút đi.”

“Lục Trình Thiên, anh….” Đan Diễn Vy mở to mắt, nhìn Vũ Thư đang cầm một chiếc bát đứng bên cạnh Lục Trình Thiên, biểu cảm trên khuôn mặt ngưng lại.

Nhìn thấy Đan Diễn Vy nghênh ngang đi vào, ở cửa lại không có ai ngăn lại, trong đôi mắt lập tức lóe lên một hung ác.

Rất nhanh đã điều chỉnh lại, nhìn thấy Vũ Thư mang theo nụ cười: “Vy Vy, tôi mang cho Thiên rất nhiều canh, một mình Thiên không ăn hết được, hay là cô lấy một ít về cho Du Du nếm thử, đều rất tốt cho cơ thể.”

Đan Diễn Vy được mở mang tầm mắt, nhìn vào đôi mắt hờ hững mang theo dáng vẻ ung dung như đang xem trò vui của Lục Trình Thiên, cảm giác tức giận ở trong lòng không biết từ đâu trào lên.

“Cảm ơn cô Vũ, nhưng không cần đâu!” Đan Diễn Vy khẽ nhếch miệng, quay người rời đi.

Bữa sáng trong tay trở thành một sự châm biếm vô cùng lớn.

Lục Trình Thiên lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã!”

Bước chân của Đan Diễn Vy dừng lại, không quay đầu chỉ lên tiếng: “Anh Lục có chuyện gì sao?”

“Du Du tỉnh rồi?” Lục Trình Thiên hỏi.

Đan Diễn Vy gật đầu: “Ừ.”

“Tôi cùng em đi thăm Du Du.” Sau đó Lục Trình Thiên đứng dậy, không hề yếu đuối chút nào.

Dáng người gắng gượng, mặc bộ quần áo bệnh nhân lỏng lẻo, khiến người khác nhìn ra một loại gợi cảm cấm dục.

Đan Diễn Vy không để ý đến, trực tiếp đi ra ngoài.

Lục Trình Thiên ba bước thành hai, giơ tay ra, trực tiếp kéo cổ áo của cô, kéo cô lại.

“Lục Trình Thiên, anh làm cái gì thế?” Vẻ mặt Đan Diễn Vy rất khó nhìn.

Bạn gái của anh vẫn còn đang đứng đợi ở phía sau, anh bị mù sao?

Lục Trình Thiên lạnh lùng nói: “Chân thẳng, sức lực khỏe đi thật nhanh.”

“Liên quan gì đến anh?” Đan Diễn Vy cau mày.

Lục Trình Thiên cao cao tại thượng cười như không cười nhìn cô, bước nhanh đến trước mặt cô đi về phòng bệnh của Du Du.

Đan Diễn Vy cảm thấy đau đầu.

Phía sau, Vũ Thư bị bỏ rơi khuôn mặt lạnh lùng đi đến.

“Đan Diễn Vy, không ngờ cô lại tâm cơ như vậy, muốn ở chùa ăn lộc phật sao? Cô đợi đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô được như mong muốn!” Vũ Thư nghiến răng.

Đan Diễn Vy nghiên đầu: “Cô nghĩ thế nào? Cô đừng quên, nếu như cô không làm những chuyện đó với Du Du, Lục Trình Thiên mãi mãi sẽ không biết đến chuyện của Du Du, đều là cô tự làm. Tôi cảnh cáo cô, nếu như Du Du xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Bị biểu cảm của Đan Diễn Vy dọa sợ, vẻ mặt Vũ Thư có chút thay đổi.

Đan Diễn Vy gần đây đã thay đổi rất nhiều, trước đây là dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng, hôm nay mỗi lời nói vô cùng sắc bén, khiến cô ta có một chút không thể tiếp nhận được.

Nhưng, muốn cô ta phải tiếp nhận đứa nghiệt chủng kia, tuyệt đối không thể!

Đan Diễn Vy đứng dậy đi về phía phòng bệnh của Du Du, khuôn mặt Vũ Thư lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn đầy sự hung ác.

Đan Diễn Vy cô cứ đợi đấy!

Cô ta nhất định sẽ gả cho Lục Trình Thiên.

Đợi sau khi cô ta và Lục Trình Thiên kết hôn, nhất định sẽ để nghiệt chủng kia sống dở chết dở!

Đến lúc đó Đan Diễn Vy….

Haha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK