Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 203: SAO CHỨ? VỘI ĐẾN CHỊU TANG SAO?

Đầu ngón tay Đan Diễn Vy khẽ run, kiềm chế kiềm chế, mãi đến khi khớp xương trắng bệch, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Cảnh Quân, anh đừng hỏi, em biết phải làm gì, đêm nay anh cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi chút đi.”

Bên trong phòng bệnh lại lần nữa yên tĩnh.

Hà Cảnh Quân trong lòng đau đớn, trong lồng ngực dường như một hơi thở cũng không thể thông, cuối cùng nhìn thân hình nhỏ nhắn yếu ớt của cô, im lặng thở dài: “Được, anh hiểu, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Đan Diễn Vy chật vật gật đầu, bàn tay siết thật chặt, trong lòng lặng lẽ gào thét, xin lỗi Cảnh Quân, thật sự xin lỗi, xem như em là một người phụ nữ không biết cảm ơn, ân tình thiếu anh sau này có cơ hội nhận định em sẽ trả cho anh.

Khổ cho cô, hận của cô, ấm ức của cô và nước mắt chỉ có thể nuốt ngược vào lòng.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, người đàn ông cho cô chút ấm áp đang đau lòng rời đi.

Đan Diễn Vy bỗng nhiên điên cuồng vò tóc, trong mắt là đau thương và bất đắc dĩ, vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, cô đang làm gì, đang làm gì…

Gây rắc rối cho một người đàn ông quan tâm mình, làm cho cả người đầy thương tích, ngay cả chó cũng không bằng, tôn nghiêm của cô bị người khác chà đạp, lòng của cô bị người ta hành hạ.

Chỉ có linh hồn nhỏ bé này muốn gào thét muốn phá tan bức bách này.

Không đúng, Đan Diễn Vy cô chưa bao giờ làm chuyện gì hại người, chỉ là vì con trai cô, vì những gì còn sót lại, cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, lưỡi dao nhọn sắc bén, cô cũng sẽ cắn răng mà đi.

Dù cho tất cả mọi người hiểu lầm cô cũng không sao.

Đêm khuya dài đằng đẵng hành hạ từng sợi thần kinh của cô, cô muốn cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, chỉ còn cách ngã xuống giường, điên cuồng nắm lấy ga giường, hận không thể đày đọa bản thân.

Không biết mơ màng ngủ từ lúc nào, cho dù ngủ say thì hai chân mày vẫn nhíu chặt lại, trong giấc mơ cũng không thể yên bình.

Trước giường có một hình ảnh đẹp trai đứng rất lâu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lông mi run rẩy, đôi môi lạnh nhạt mím chặt, ánh mắt sâu thăm thảm và lạnh lẽo khiến xung quanh khủng hoảng.

Một lúc sau, anh từ từ biến mất giống như chưa từng đến.

Đan Diễn Vy thức dậy từ trong mơ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cô bỗng tìm kiếm khắp nơi, ngoại trừ bốn bề mờ tối thì chỉ có mình cô, trong phòng bệnh yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào.

Cô có chút giật… khóe môi, rõ ràng trong phòng chỉ có một mình cô mà cô lại cho rằng người đó đã tới.

sau khi tỉnh, Đan Diễn Du cũng không ngủ được nữa, cứ mở to mắt như vậy đến sáng.

Ngày hôm sau tập đoàn Cẩm An vẫn gió êm sóng lặng như bình thường, không có bất kỳ tin đồn quan trọng nào, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Ngoại trừ nhà họ Trương có tìm một vài luật sư bên ngoài, tất cả cũng không có gì mới, mọi người đều ngầm hiểu là chờ xem náo nhiệt.

Được rồi, nhà họ Trương cũng không ở yên được nữa, bắt đầu móc nối quan hệ, chỉ là không có ai đáp lại.

Trương Chính Quang vẫn hoành hành ngang ngược bên ngoài không bị ảnh hưởng, chỉ là sáng nay vừa ra cửa đã bị người kéo vào trong hẻm nhỏ đánh cho một trận, mọi người nhận ra, mấy tên côn đồ này đến vô hình đi không thấy bóng.

Nhà họ Trương báo công an cũng không điều tra được gì, chỉ có thể kéo Trương Chính Quang về, ra lệnh cưỡng chế không cho anh ta ra cửa làm bậy.

“Đan Diễn Vy, sao vậy chứ, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với tớ một tiếng.” Vu Tư Tư đá bay cửa phòng bệnh, bụi trên mặt tường bay bay, nếu không phải hôm qua bị Đường Kỳ Dũng kéo đi thì Diễn Vy cũng không gặp phải tên khốn kia.

Cô ấy vừa tức vừa tự trách, chỉ có thể sáng sớm kéo người đến đánh cho tên khốn kia một trận.

“Tư Tư.” Đan Diễn Du muốn nở nụ cười yên tâm với cô ấy, nhưng mà cô có gượng thế nào thì khóe miệng cũng như nặng ngàn cân, làm sao cũng không nhấc lên được.

Vu Tư Tư mạnh mẽ cộc cộc cộc bước đến, đầu tiên là quan sát cả người cô một lần, mặt hơi xưng, trên người có vài vết thương ngoài da, cũng không thấy có gì khác.

Nhịn không được quát: “Cậu là đồ ngốc sao? rõ ràng con Vũ Thư đê tiện kia gài bẫy cậu, cậu vẫn tiếp tục như vậy.

“Tư Tư…” Đan Diễn Du vừa mở miệng.

Trực tiếp bị cô ấy ngắt lời: “Đừng gọi, tớ không có bạn bè yếu đuối như vậy, nếu không phải là đồ đê tiện đấy không có ở nhà, con m* nó, tớ sẽ đánh chết cô ta.”

Đầu tiên là cô ấy đánh Trương Chính Quang trước, chuẩn bị đi tìm Vũ Thư tính sổ, đến trễ nen chỉ có thể đến bệnh viện thăm cô.

“Bây giờ tớ không sao.”… Ít nhẩ nhìn qua không có việc gì không phải sao?

“Không sao cái cọng lông, cậu nhìn đi, nhất định tớ sẽ giúp cậu phế tên khốn kia.” Vu Tư Tư nói, tròng mắt gần như muốn bốc cháy, nếu không phải ngại thân phận của mình, cô đã tự mình ra tay.

— Cốc cốc cốc.

Ngoài phòng bệnh có người gõ cửa, theo đó là một giọng nữa yếu đuối vang lên: “Diễn Vy, cậu đỡ hơn chút nào chưa?”

“Như thế nào đồ đê tiện, còn dám đến bệnh viện.”

Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không lối cô lại muốn vào, Vu Tư Tư thấy Vũ Thư còn cố ý mặc một bộ váy trắng, mang một đóa hoa cúc đến, biết thì còn nghĩ cô ta đến thăm người bệnh, không biết còn nghĩ cô ta vội đến chịu tang.

Thực sự là lòng dạ đáng chết.

Vũ Thư thấy Vu Tư Tư khí thế hung hăng đi về phía mình, sợ đến nỗi lùi về phía sau một bước, trong lòng thầm chửi không hay, con cọp mẹ Vu Tư Tư này lúc khác không đến, sao cứ phải đến lúc này chứ.

Thấy Vu Tư Tư vung tay qua, cô ta nhanh chóng cúi người tránh được, cắn răng chạy về phía Đan Diễn Vy, vừa tức vừa hoảng hốt kéo tay Đan Diễn Vy, nước mắt sắp tràn mi:

“Diễn Vy, cậu mau cứu mình, Tư Tư muốn đánh chết mình, ngày hôm qua mình thật sự không biết anh họ làm vậy với cậu, cậu thấy đó, hôm qua tớ quá sợ, sáng nay vừa thức dậy đã đến thăm cậu.”

“Con mẹ nó còn dám đưa mặt đến đây đóng kịch, Trương Chính Quang là anh họ của cô, cô lại còn không biết đức hạnh của anh ta, tôi thấy có mà anh ta bị cô giật giây thì có!.” Vu Tư Tư giận dữ, hôm nay cô không thể không dạy dỗ cô ta một chút.

Vũ Thư thấy Vũ Tư Tư nói qua, nhanh chóng hoảng sợ la lên: “Diễn Vy.”

“Tư Tư đừng tức giận, chuyện hôm qua thật sự không liên quan đến Vũ Thư…” Có lẽ là không liên quan, nếu như có thì cô thật sự không có cách nào tha thứ cho Vũ Thư.

Ánh mắt Đan Diễn Vy ảm đạm lại, rút tay mình ra khỏi tay Vũ Thư.

Vũ Thư nhìn hành động xa cách của Đan Diễn Vy, ánh mắt cũng không có gì khác thường.

“Cậu thực sự là muốn chọc tớ giận chết.” Vu Tư Tư nhìn Đan Diễn Vy một lúc lâu, không thể làm gì hơn là thả nắm đấm ra, thở phì phò đi đến một bên.

Vũ Thư thấy cuối cùng mình cũng an toàn, bình ổn tâm trạng, trên mặt là vẻ mặt vừa áy náy vừa đáng thương: “Diễn Vy, mình biết cậu chịu ấm ức, thật không ngờ anh họ lại làm ra chuyện không bằng cầm thú với cậu.”

Vũ Thư dường như là không hề quan tâm đến việc xát muối lên vết thương của Đan Diễn Vy, vô cùng độc ác nhắc lại chuyện hôm qua, làm cho cô nhớ lại người đàn ông mắc ói kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK