Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 294: XÚC ĐỘNG ĐẾN MỨC NGẤT XỈU.

“Lẽ nào chúng ta cứ như vậy mà quay về, vết thương tôi của tôi?” Vũ Thư lập tức nổi giận, cô ta không nên tìm Lý Ngao, tốn ít tiền tìm người khác cũng như vậy.

Lý Ngao thu tay lại, không hề suy nghĩ xoa xoa đầu ngón tay, đột nhiên đưa lên môi, lè lưỡi ra liếm máu ở trên tay, ánh mắt lạnh lùng, phấn khởi giống như một con sói: “Yên tâm, tương lai còn dài, tôi nhất định sẽ để cô nguôi giận.”

Vũ Thư nhìn động tác biến thái của Lý Ngao, khiến cô ta có một loại cảm giác đang cưới trên lưng cọp, không được, cô ta phải về nước trước, thoát khỏi tên bệnh hoạn này.

Trên xe, Đan Diễn Vy vứt con dao xuống, lo lắng muốn đi xem tình trạng của Du Du, Hà Cảnh Quân vội vàng kéo cô lại nói: “Vy Vy, em bình tĩnh một chút nghe anh nói.”

“Cảnh Quân, anh mau buông, mau buông ra, em muốn đi xem Du Du nó thế nào rồi.” Lúc này Đan Diễn Vy không còn là một người phụ nữ dũng cảm quyết đoán, mà là một người mẹ đang lo lắng cho đứa con của mình.

“Du Du vẫn cần phải nghỉ ngơi, bây giờ đi qua chỉ làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của thằng bé.” Hà Cảnh Quân biết nếu như anh không nói rõ mọi thứ, Đan Diễn Vy căn bản sẽ không có cách nào bình tĩnh được.

Nghe thấy Du Du vẫn cần phải nghỉ ngơi, Đan Diễn Vy chỉ có thể ngồi nguyên ở chỗ, hai tay giữu chặt trên đùi, nửa người trên căng cứng, vội vàng hỏi: “Du Du sao rồi, ca phẫu thuật của thằng bé thành cô rồi chứ, có bị thương không.”

Hà Cảnh Quân thương xót lắc đầu: “Ca phẫu thuật không thành công.”

“Sao lại như vậy, sao lại không thành công chứ.”

Khuôn mặt của Đan Diễn Vy như tro nguội ngồi lại, cô trải qua trăm nghìn cay đắng mới liên lạc được bệnh viện có thể làm phẫu thuật cho Du Du, đội đủ bốn năm, mong chờ bốn năm, chịu đựng sự lo lắng sợ hãi trong bốn năm.

Chịu đựng oan ức, áp bức và lăng nhục từ Lục Trình Thiên không dễ dàng mới gom góp đủ tiền, đã đến lúc ra khỏi cửa.

Lại bị Vũ Thư phá hủy tất cả, như vậy sao mà không khiến cô không cảm thấy đau lòng như dao cắt chứ, là đứa bé cô mang thai mười tháng mạo hiểm cả tính mạng để sinh ra.

“Không, không thể nào, không thể nào không thành công, Du Du không thể nào không thành công.” Lúc này, Đan Diễn Vy cũng không chịu được bật khóc thành tiếng, nước mắt trên mặt hòa với máu đều rơi vào trong miệng cô, biến thành nước đắng nuốt vào trong bụng.

Cô sẵn sàng dùng tuổi thọ hai mươi năm của mình để đổi lại ca phẫu thuật của Du Du thành công, cũng không muốn nhìn thấy Du Du kéo dài như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi mạng sống, cơ thể đang chờ tuyên án tử hình.

Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy sắp sụp đổ, trong lòng anh dâng lên một trận đau nhói: “Vy Vy, Vy Vy, em đừng sợ, mặc dù Du Du không phẫu thuật thành không, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một năm, vẫn còn cơ hội.”

Đan Diễn Vy giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sống chết nắm lấy cánh tay của Hà Cảnh Quân, thậm chí còn không biết móng tay của mình đang đâm sâu vào da anh.

Đôi mắt tràn đầy hi vọng: “Cảnh Quân, anh nói thật chứ, Du Du vẫn có thể làm phẫu thuật, vẫn còn cơ hội.”

Hà Cảnh Quân dường như không cảm nhận được cơn đau ở cánh tay, ánh mắt dịu dàng vẫn không thay đổi, khẽ gật đầu nói: “Ừ, chỉ cẫn nghỉ ngơi một năm, là có thể làm một ca phẫu thuật mới.”

“Một năm, chỉ cần đợi một năm.” Đan Diễn Vy cứ lặp đi lặp lại hai từ một năm, trong đôi mắt tràn đầy sự hi vọng và niềm vui, dáng vẻ cẩn thận của Du Du, nhìn vào ánh mắt của Hà Cảnh Quân với sự chua xót.

“Đúng vậy, Vy VY, hãy để nhân viên y tế xử lý vết thương cho em trước.” Hà Cảnh Quân không thể chịu đựng được khi nhìn vào năm ngón tay in rõ ràng trên khuôn mặt của cô.

Đan Diễn Vy giống như không nghe thấy, cười một cách ngu ngốc: “Du Du không sao, Du Du không sao là được rồi…”

Cô vẫn chưa nói hết, đôi mắt liền tối lại, trực tiếp ngất đi.

“Vy Vy, Vy Vy em sao vậy, em nhất định không được có chuyện.” Nhưng Hà Cảnh Quân bị dọa đến mức nhảy lên, vội vàng kêu bác sĩ qua kiểm tra.

Không gian trong xe vốn nhỏ, bác sĩ muốn đi qua cũng rất khó, nhưng vẫn nâng eo lên, khẽ mở mí mắt của Đan Diễn Vy, nghe nhịp tim.

Sau khi xác nhận không sao, mới lên tiếng giải thích: “Bệnh nhân là do tinh thần qua căng thẳng, đột nhiên thả lỏng, các chức năng của cơ thể không theo kịp, nên mới ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được rồi.”

Hà Cảnh Quân gật đầu biểu thị đã hiểu, có thể kiên trì đến bây giờ đã là một điều không dễ dàng với Vy Vy rồi, nếu như không phải có chuyện của Du Du, sợ là Vy Vy sớm đã không chịu đựng được rồi.

Nhìn vào gò má bị thương của cô, ngay cả khi ngất đi, lông mày của cô vẫn nhíu chặt lại, hàng lông mi cong vút vẫn còn ướt.

Trong lòng anh cũng không hề thoải mái, thật nực cười, nếu như hôm nay không phải là Vy Vy phản ứng nhanh, bọn anh cũng không có cách nào chạy thoát được.

Đối với một người đàn ông mà nói, việc không có sức lực và thất bại này ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể và tâm trí của anh.

Nơi ở lúc đầu không cong ở được nữa, Hà Cảnh Quân nhờ người đi tìm một nơi ở mới an toàn và yên tĩnh, để Đan Diễn Vy và Du Du ở lại.

Lục Trình Thiên không biết Đan Diễn Vy đã gặp phải một biến cố lớn, đợi đến khi anh thu xếp xong vụ án, muốn tìm người phụ nữ nhỏ bé kia, thì cô liền giống như không khí biến mất hoàn toàn, không có bất kỳ một dấu vết nào.

Tìm mấy ngày, vẫn không tìm được, điện thoại trong nước không ngừng thúc giục anh về nước.

Cuối cùng Lục Trình Thiên sắp xếp mấy người ở lại đây tiếp tục tìm kiếm, một mình anh quay về nước giải quyết xong công chuyện rồi quay lại.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi, tình thần của Đan Diễn Vy cũng dần khôi phục lại, vết thương trên mặt vẫn còn nhìn thấy mà đau lòng, nhưng chỉ cần đợi một khoảng thời gian nữa có thể giảm sưng, vết thương trên mặt chỉ cần đợi mợt thời gian là có thể lành lại.

Nhưng trái tim cô lại không có cách nào khâu lành lại, nếu như không phải là cô lưu luyến với Lục Trình Thiên, cũng sẽ không khiến Du Du rơi vào đường cùng như vậy, thiếu chút nữa thì mất đi cả tính mạng.

Còn liên lụy đến Hà Cảnh Quân vô tội khiến cả người anh toàn là vết thương, mặc dù anh không nói, cô cũng biết vết thương của anh rất nghiêm trọng.

Tất cả những chuyện này đều là vì cô không từ bỏ được Lục Trình Thiên mà ra.

Cô không đủ khả năng để yêu người đàn ông này, cũng không hi vọng anh ta hiểu thế nào là tình yêu, sớm biết phải trả một cái giá lớn như vậy, cô tuyệt đối sẽ không dây dưa với Lục Trình Thiên lâu như vậy.

Mấy ngày nay Hà Cảnh Quân chăm sóc cô và Du Du rất cẩn thận, cô đều nhìn thấy, trong lòng không phải là không cảm động cùng rung động, chỉ là cô không biết lựa chọn này có đúng hay không.

“Vy Vy, em đang nghĩ cái gì thế.” Đúng lúc Hà Cảnh Quân đi từ cửa vào, liền nhìn thấy Đan Diễn Vy có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe thấy giọng nói của Hà Cảnh Ngôn, Đan Diễn Vy quay người lại nhìn anh: “Cảnh Quân, anh có hối hận khi đi cùng em không?”

“Tại sao đột nhiên lại hỏi điều này.” Hà Cảnh Quân có chút ngơ ngác, anh nghĩ rằng Vy Vy vẫn cảm thấy áy này về chuyện ngày đó, giọng điệu dịu dàng nói: “Vy Vy em không cần nghĩ linh tinh, ngày đó vẫn là em cứu bọn anh, có thể chăm sóc mẹ con em, anh rất vui.”

Đan Diễn Vy nhìn xuống, nhìn những ngón tay đang xoắn lại, đột nhiên lên tiếng nói: “Cảnh Quân, chúng ta kết hôn đi.”

“Cái gì?” Hà Cảnh Quân có chút không phản ứng kịp với những lời nói bất ngờ của Đan Diễn Vy, sự tỉnh táo và thông minh thường ngày của anh đột ngột biến mất, nhìn cô một cách ngu ngốc, đôi mắt không hề chuyển động.

Anh vừa nghe thấy cái gì, Vy Vy vậy mà lại nói muốn kết hôn với anh, không phải là anh quá mệt mói nên sinh ra ảo giác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK