Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 265 TRONG LÒNG ĐÃ CÓ KẾ HOẠCH

“Cô ta bám lấy Lục Trình Thiên không buông sao ?” Giọng nói của Lê Tuyết Cầm trầm xuống.

Vũ Thư gật gật đầu, đau lòng nói: “Cũng vì con nghĩ đến tình cảm lúc trước nên không làm lớn chuyện, nhưng cô ta quả thật rất quá đáng, mẹ ơi, con không chịu đựng nổi chuyện này nữa rồi.”

Tiểu Thư, con yên tâm mẹ tuyệt đối không để con phải chịu oan ức đâu.” Trong mắt Lê Tyết Cầm lóe lên một tia lạnh lùng, vuốt tay cô vỗ về hỏi: “Nhưng tình cảm của con và Lục Trình Thiên thật sự không vấn đề chứ.”

Vũ Thư đưa tay vừa vuốt mũi vừa nói, ánh mắt oan ức hướng về phía Lê Tuyết Cầm: “Mẹ, sức quyến rũ của con chẳng lẽ mẹ không tin tưởng sao, chỉ cần cô ta không xen vô phá hoại, A Trình tuyệt đối không đối xử với con như thế.”

“Con qua đây, mẹ dạy con cách phải làm gì.” Lê Tyết Cầm suy nghĩ hồi lâu, trong bụng đã có kế hoạch.

Vũ Thư vội quay đầu lại gần, Lê Tuyết Cầm nói nhỏ vào tai cô một hồi lâu, đôi mắt Vũ Thư càng lúc càng sáng lên, cuối cùng gần như không còn đau lòng nữa mà chỉ còn sự hưng phấn.

Vui mừng nhõng nhẽo nói: “Mẹ thiệt là tốt.”

Quả thật gừng càng già càng cay, cách của mẹ bất luận thế nào cũng là một biện pháp tốt, tuyệt đối đủ để trị con tiện nhân đó một vố, hình như cô vẫn chưa nhẫn nhịn được.

“Mẹ không tốt với con, thì tốt với ai nữa.” Lê Tuyết Cầm yêu chiều nói.

Vũ Thư lập tức ngưng khóc chùi mũi tươi cười: “Dạ, con biết phải làm thế nào rồi.”

“Con đó, lần sau không được quá xúc động như thế, trong nhà toàn là mảnh vỡ, theo mẹ đi ra ngoài trước.” Lê Tuyết Cầm vuốt nhẹ lên mũi của cô.

“Dạ, tất cả đều nghe lời của mẹ.” Vũ Thư ngay lập tức trở lại thành cô tiểu thư hiền thục ngoan ngoãn.

Đan Diễn Vy đi về, Du Du đã thức giấc, nhìn thấy cô trở về, như là con chim non thấy mẹ về tổ lập tức ngã vào lòng: “Mẹ, mẹ đã trở về.”

“Mẹ xin lỗi Du Du, hôm qua mẹ đã uống say, làm con lo lắng rồi.” Đan Diễn Vy có chút ray rứt ngước nhìn Hà Cảnh Quân đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt Hà Cảnh Quân dịu dàng không thay đổi, đáp lại một nụ cười an ủi.

“Mẹ, lần sau mẹ đừng như vậy nữa.” Du Du trông như người lớn, bên cạnh càm ràm.

Đan Diễn Vy nhịn không được cười: “Rồi mẹ biết rồi, hai người chưa ăn cơm đúng không, để mẹ vô làm cơm.”

“Thôi khỏi, cơm đã làm xong rồi, lúc nào cũng có thể ăn được.” Hà Cảnh Quân đã làm xong cơm chu đáo, chỉ đợi cô về là ăn được.

Đan Diễn Vy cảm kích nói: “Cảnh Quân, cám ơn anh.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, Vi Vi em không cần khách sáo với anh như thế.” Hà cảnh Quân cười nhẹ.

“Bảo bối, để dì dẫn con đi ăn cơm.” Vu Tư Tư biết được Đan Diễn Vy đang có chuyện muốn nói với Hà Cảnh Quân, nắm tay Du Du đi về phía phòng bếp.

Đan Diễn Vy đích thật có chuyện muốn nói với Hà Cảnh Quân, xảy ra chuyện hôm qua, một phút cô cũng không dám ở lại chỗ này nữa, cảm thấy biểu hiện của Lục Trình Thiên quả là quá nguy hiểm, sợ đêm dài sẽ lắm mộng, nảy sinh biến cố.

Cô cần phải sớm rời khỏi chỗ này: “Cảnh Quân, em biết hỏi anh lúc này sẽ làm khó cho anh, nhưng em muốn sớm rời khỏi nơi này, Du Du sắp phải tiến hành phẫu thuật rồi.”

Nhưng Hà Cảnh Quân lại phá lên cười: “Vi Vi, anh vừa tính nói với em chuyện này, anh đã sắp xếp xong, bất cứ lúc nào em cũng có thể rời đi, lúc nào em muốn anh đều có thể sắp xếp, nhưng hi vọng em không được kiến nghị, tại vì anh sẽ theo em đi.”

“Hả?” nghe Hà Cảnh Quân trả lời, Đan Diễn Vy ngẩn ra.

“Tại vì anh không yên tâm mẹ con, chỉ cần Du Du phẫu thuật thành công anh sẽ trở về.” Đây cũng là cơ hội cuối cùng dành cho anh.

Đan Diễn Vy nhìn vào ánh mắt của Hà Cảnh Quân, biết là anh không hề nói đùa, một mình cô dẫn theo Du Du quả thật rất khó khăn, có thêm một người chắc chắn là sẽ tốt hơn, nhưng cô thật không muốn làm phiền anh nữa.

Ngay chính mình cũng cảm thấy băn khoăn.

Hà Cảnh Quân Làm như hiểu được sự lo lắng của cô, Vi Vi anh làm như vậy cũng không phải hoàn toàn là vì em, mà còn vì Du Du nữa, một mình em chăm sóc con sẽ rất vất vả, phải qua lại bên bệnh viện, ăn uống ngủ nghỉ cũng là cả vấn đề, vì Du Du hi vọng em đừng cự tuyệt anh.”

Đan Diễn Vy nhìn vào ánh mắt thân thiết dịu dàng của anh, không đành lòng cự tuyệt, cô thật sự rất cần có một người bên cạnh có thể hỗ trợ cô, cũng từng nghĩ đến chuyện mướn người giúp việc, nhưng giúp việc chỉ làm những chuyện đúng với chức năng của mình, không có thân thiết, tốt bằng người quen của mình.

Thở một hơi dài, không còn cách nào khác nở nụ cười trên môi, gật gật đầu nói: “Được rồi, Cảnh Quân, em biết nói những lời cảm kích vào lúc này rất vô bổ, nhưng em vẫn muốn nói, thật sự, rất rất cám ơn anh, nếu sau này có những việc em làm được, xin anh hãy cho em cơ hội làm để báo đáp.”

Điều duy nhất từ trước đến giờ anh nghĩ chỉ có một, là có thể ở bên cạnh chăm sóc hai mẹ con cô, tâm tư Hà Cảnh Quân cứ mãi chôn chặt: “Rồi, đến lúc đó anh sẽ không khách sáo.”

Nghe Hà Cảnh Quân nói như vậy, Đan Diễn Vy cũng thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng có cơ hội đền đáp được đúng không ?

“Đi nào Vi Vi, Du Du và Tư tư không phải đang đợi mình ăn cơm sao.” Hà Cảnh Quân cảm thấy buồn cười nhìn cô thở dài quá đáng yêu, như con mèo con, khiến anh muốn vuốt nhẹ lên mái tóc mây.

“Rồi,’’Đan Diễn Vy nhấc chân đi về phía trước, quên rằng chỗ kia hôm qua bị rách, vừa nhấc chân lên, vết thương nhói lên đau buốt, chịu không nổi đứng im, hít một hơi sâu.

Hà Cảnh Quân nhìn thấy Đan Diễn Vy đứng im tại chỗ, sắc mặt khó coi, như là đang hứng chịu một cảm giác đau đớn, lo lắng hỏi dồn: “Vi Vi em bị làm sao, chỗ nào bị thương rồi đúng không?”

“Không có, chắc là hôm qua uống rượu say té ngã, bây giờ có chút đau thôi, không sao đâu.” Lời nói dối của mình Đan Diễn Vy cảm thấy rất có lỗi.

“Ăn cơm xong anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra xem sao.” Hà Cảnh Quân không yên tâm nói.

Đan Diễn Vy vội lắc đầu, giọng nói gấp trả lời: “Thôi khỏi, chỉ là vết thương nhẹ thôi, qua vài bữa sẽ khỏi.”

Hà Cảnh Quân nhìn thấy Đan Diễn Vy có hành động không tự nhiên, trong lòng sốt ruột, sắc mặt không thay đổi, vẫn nhẹ nhàng khuyên: “Được rồi, có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói anh biết.’

“Uhm, uhm, chúng ta đi ăn cơm nhanh thôi.” Đan Diễn Vy không dám nhìn Hà Cảnh quân nữa, cố nhịn cơn đau ở chân đi nhanh về phía nhà bếp.

Trong bụng rủa thầm Lục Trình Thiên cả mấy trăm lần, cũng tại tên cầm thú đó, nếu không cô cũng không ra nông nỗi này, nghĩ dến bộ dạng đỏ mặt tía tai đó, cô muốn đâm đầu vô tường cho xong.

Cái đáng giận nhất là cô nhớ rất kĩ hết những hình ảnh nóng bỏng nhất, hàng loạt tư thế, hiện rõ trong kí ức của cô như quay lại một thướt phim hạng A.

Cô chưa có cách nào kiếm ra được người đã bỏ thuốc trả thù, thiệt là tiền mất tật mang.

“Vi Vi, cậu bị sao vậy, sốt phải không ? Sao mặt lại đỏ như vậy.” Vu Tư Tư ngước đầu lên thì nhìn thấy Đan Diễn Vy tướng đi rất kì lạ lách vào, mặt đỏ như đít khỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK