Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 27: MỘT BƯỚC LÊN TIÊN

Bận rộn cả một ngày trời, Đan Diễn Vy cùng với mấy nhân viên trong cửa hàng ra ngoài, trong lòng cô có tâm sự nên không chú ý ngoài cửa đang chật kín người.

Trong đó đa phần là nữ.

Tiểu Thu dùng tay đẩy nhẹ vào người Đan Diễn Vy đang hồn bay chưa kịp định thần, nói: “Quản lý, bạn trai chị đến đón chị về nhà kìa.”

Đan Diễn Vy không hiểu lắm nên cứ ‘ừ’ một tiếng, nhìn theo tầm mắt của Tiểu Thu, liền nhìn thấy Hà Cảnh Quân nổi bật giữa đám đông.

Hà Cảnh Quân dường như cũng nhìn thấy dáng hình của Đan Diễn Vy, liền cười dịu dàng với cô, bước về chỗ cô, “Vy Vy, tan làm rồi à?”

“Vâng, tan làm rồi.” Đan Diễn Vy có chút chưa kịp phản ứng, tâm tư cô cả ngày nay đều mải nghĩ đến chuyện xảy ra vào buổi trưa, nhìn thấy Hà Cảnh Quân trong chốc lát cô liền nhớ ra, từ lúc từ Nông Trại Vui Vẻ về đã mấy ngày rồi cô vẫn chưa liên lạc với anh ta.

Là bạn gái cô thật sự không làm tròn nghĩa vụ, không nhịn được liền tỏ vẻ có lỗi: “Cảnh Quân, xin lỗi, mấy ngày nay cửa hàng hơi bận, không có thời gian liên lạc với anh.”

“Không sao, em vẫn chưa ăn cơm đúng không, chúng ta cùng đi ăn.” Hà Cảnh Quân cười dịu dàng, cũng không để ý chuyện này, Vy Vy đã không có thời gian, anh chủ động một chút cũng như nhau thôi.

Dù sao thì cũng là anh theo đuổi người ta trước, chịu khó một chút là điều tất nhiên rồi.

“Vâng, đi thôi.” Đan Diễn Vy gật đầu đồng ý.

“Quản lý à, chị với anh Hà cũng quá coi đây là chốn không người rồi, cái bóng đèn là em đây tuy nhỏ nhưng vẫn đang phát sáng đấy nhé.”

Tiểu Thu không chịu nổi, món cẩu lương này đến quá đột ngột cô ấy không kịp phòng bị, hơn nữa người đàn ông trước mặt lại còn vừa đẹp trai vừa dịu dàng, nhìn thôi mà mắt cũng cảm thấy thoải mái, điều này khiến cô ấy chịu đả kích lớn vô cùng.

Đây chính là bạn trai của nhà người ta mà mọi người hay nói sao…

Đan Diễn Vy nhìn Tiểu Thu đang cố ý trợn mắt chau mày với vẻ ngại ngùng, bất lực nói: “Sao mà chị quên em được, hay là em đi ăn cùng đi.”

“Thôi không cần đâu, không cần đâu, làm cái bóng đèn sáng rực rỡ em sẽ thấy lương tâm cắn rứt đó.” Tiểu Thu xua tay trả lời, cô chỉ đùa chút thôi.

Hà Cảnh Quân lại hào phóng nói: “Không sao, dù sao cũng chỉ có hai người anh với chị ăn cơm, thêm vài người cũng không sao.”

Vốn dĩ mấy nhân viên trong cửa hàng đã rất muốn đi, nhưng lại ngại mở miệng, cũng không hướng ngoại như là Tiểu Thu, bây giờ nghe những gì Hà Cảnh Quân nói, ai nấy đều gật đầu như gà mổ thóc.

“Vâng vâng, anh Hà, vậy chúng em cũng không khách sáo nữa vậy.”

“Anh Hà đúng là một người đàn ông tuyệt vời, chúng ta quả thật sự là đã được hưởng ké từ quản lý đó.”

“Đúng vậy, đúng vậy, quản lý có người bạn trai tốt như vậy em thấy ngưỡng mộ vô cùng.”

Kết quả là bữa ăn hai người lại trở thành cả nhóm người cùng nhau đi, cũng may là chỗ làm việc của Đan Diễn Vy ở khu phố náo nhiệt, đi ăn cơm không cần gọi xe, chỉ cần đi bộ là được.

Hà Cảnh Quân tìm một địa chỉ, những người khác tụ tập đi lên phía trước, cũng ngại ngùng để hai người với nhau, cố ý tạo ra khoảng cách, để lại cho họ không gian riêng tư.

Đan Diễn Vy đi đến chỗ Hà Cảnh Quân, nhỏ tiếng nói: “Cảnh Quân, ngại quá làm anh phải mất tiền rồi.”

“Chỉ là một bữa cơm thôi, có gì đâu, hơn nữa…” Giọng điệu của Hà Cảnh Quân ngắt quãng, nụ cười khóe miệng cho biết anh đang rất vui vẻ: “Họ làm như vậy, anh thấy rất vui.”

Đan Diễn Vy nghĩ một chút liền hiểu ra ý trong lời nói của Hà Cảnh Quân, mặt bất giác liền đỏ lên, cúi đầu không biết phải nói gì.

Cảnh Quân thật sự là một người tốt, nếu cô không gặp Lục Trình Thiên thì có thể anh ấy sẽ là sự lựa chọn tuyệt vời, nhưng mà…

Hà Cảnh Quân nhìn mặt cô từ hơi đỏ chuyển sang có chút buồn, liền quan tâm hỏi: “Vy Vy, trong lòng em có tâm sự gì sao?”

Từ lúc cô tan làm, anh ta liền phát hiện cô rất hay thất thần, dáng vẻ đầy tâm sự, chỉ là có nhiều người ở đây, anh ta không tiện hỏi.

“Không có, chắc là gần đây em quá mệt mỏi.” Đan Diễn Vy đảo mắt ra chỗ khác, tránh ánh nhìn của Hà Cảnh Quân, trong lòng đột nhiên có cảm giác muốn nói rõ với anh.

Cô của hiện tại không phù hợp để bắt đầu một đoạn tình cảm mới, càng không nên cố chấp ở bên Hà Cảnh Quân, như vậy không chỉ làm tổn thương Cảnh Quân vô tội, mà còn khiến bản thân cô tự khinh thường mình.

“Cảnh Quân, em có chuyện muốn nói với anh…”

“Ừ.” Hà Cảnh Quân yên lặng nhìn Đan Diễn Vy chờ cô nói tiếp.

Đan Diễn Vy đã chuẩn bị mở miệng, Tiểu Thu liền chạy băng băng lại nói: “Anh Hà, chúng em đông người như vậy ăn cơm hộp là được rồi, không cần ăn ở một nơi đắt đỏ như này, rất lãng phí.”

Đám người Tiểu Thu đến địa điểm Hà Cảnh Quân chỉ trước, lúc bọn họ nhìn thấy dòng chữ lớn dát vàng phát sáng, Phúc Lộc Viên.

Trong nháy mắt khái niệm ăn cơm bị xóa bỏ, vốn chỉ muốn cùng với bạn trai của quản lý thân thiết một chút, nói không chừng có thể quen với một ‘con rùa vàng’, có thể khiến bọn họ một bước lên tiên.

Chỉ là không ngờ Hà Cảnh Quân lại hào phóng như vậy, đưa bọn họ đến nơi xa xỉ như thế này, Phúc Lộc Viên là nhà hàng lớn số 1, số 2 của thành phố này, đều là tiếp đãi các vị quan to khách quý, một bữa ăn bằng tiền lương cả năm của họ.

Họ sao có thể nuốt trôi được, sau đó liền cử một người qua đây.

“Không sao, anh cũng định đưa Vy Vy đến đó ăn.” Hà Cảnh Quân tuy rất muốn biết Vy Vy định nói gì, nhưng anh ta biết bây giờ không phải lúc.

Tiểu Thu đơ người, nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Hà Cảnh Quân, cô biết bữa ăn này đối với anh ta chỉ là nhẹ tựa lông hồng, hơn nữa anh ta vốn là muốn đưa quản lý đến đây ăn, bọn họ chỉ là tiện đưa đi cùng.

Hà Cảnh Quân đã nói như vậy, vậy họ cũng không khách khí nữa. Tiểu Thu lại quay về nói với mọi người tin vui này.

“Thật ra bọn em đông như vậy, không cần lãng phí, cứ tìm đại một nhà hàng là được rồi.”

Lục Trình Thiên đã đưa Đan Diễn Vy đến Phúc Lộc Viên rất nhiều lần, chi phí ở bên trong quả thực rất cao, hơn nữa lại đi nhiều người như vậy, Đan Diễn Vy không muốn Hà Cảnh Quân tiêu nhiều tiền như thế.

Hà Cảnh Quân nhìn Đan Diễn Vy đang chau mày, khuôn mặt anh ta bừng lên nét cười, bàn tay to lớn tự nhiên ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo mềm mại của cô.

Anh ta dịu dàng nói: “Mời bạn gái anh, sao có thể coi là lãng phí cơ chứ, đi thôi, nhân viên cửa hàng em đều đang đợi chúng ta kìa.”

Đan Diễn Vy theo bản năng muốn rút tay về, trong lòng lại nghĩ gì đó, cuối cùng thì vẫn để vậy, mặc kệ Hà Cảnh Quân nắm tay mình, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: “Vâng, mình vào thôi.”

Hành động nhỏ của Đan Diễn Vy lại không qua được mắt Hà Cảnh Quân, bàn tay nhỏ bé của cô có chút cứng lại, giống như là bài xích hành động của anh, không hiểu sao cuối cùng lại không rút về.

Không biết là vì lí do gì mà cô không buông tay thì đối với anh mà nói đều là một dấu hiệu tốt, dù cho hôm nay tốn kém thì cũng là xứng đáng.

Lúc đó trong lòng anh ta rất căng thẳng, việc xảy ra rồi nghĩ lại mới thấy lúc đó giống như một chàng trai trẻ mới yêu, vì mỗi hành động nhỏ của bạn gái mà kích động vô cùng.

Anh ta biết Vy Vy chưa hoàn toàn tiếp nhận anh ta, nhưng chỉ cần Vy Vy bước một bước về phía anh ta, 99 bước còn lại anh ta nhất định sẽ kiên định bước đến chỗ cô.

Vì yêu cô mà Hà Cảnh Quân nguyện trả mọi giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK