Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 210: NHẬN SỰ GIÚP ĐỠ CỦA ANH

Đan Diễn Vy nhận ý tốt của Hà Cẩn Ngôn.

Hai người trở lại phòng, bà ngoại đã thu dọn quần áo xong, đang chờ hai người, thấy bọn họ trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười: “Vy Vy, về rồi, đồ đạc đã dọn xong rồi.”

“Bà ngoại, bây giờ cháu sẽ đưa Du Du đi bệnh viện, bà ở nhà một mình không sao chứ?” Đan Diễn Vy đi tới cầm tay bà ngoại, không yên tâm hỏi.

Tầm mắt bà ngoại vô tình hay cố ý đặt trên người Hà Cảnh Quân sau lưng cô: “Yên tâm đi, sức khỏe bà ngoại khỏe mạnh mà, cháu cứ yên tâm đi đi.”

Đan Diễn Vy biết bà ngoại hiểu lầm quan hệ giữa cô và Cảnh Quân, nên muốn mở miệng giải thích.

Hà Cảnh Quân đã mở miệng trước một bước: “Bà ngoại yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vy Vy và Du Du.”

“Được, được, vậy thì làm phiền cậu.” Bà ngoại vẫn luôn không yên tâm để Đan Diễn Vy ở một mình, bây giờ thấy bên cạnh cô có một người đàn ông tốt như vậy chăm sóc, trong lòng cũng yên tâm không ít.

Đan Diễn Vy cũng vì để cho bà ngoại yên tâm, cũng không giải thích, chẳng qua là quăng cho Hà Cảnh Quân một ánh mắt cảm ơn.

“Mẹ, con chuẩn bị xong rồi.” Mặc dù trên mặt Du Du không còn một giọt máu, nhưng vì muốn cùng Đan Diễn Vy trở về, trạng thái tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

“Được.” Đan Diễn Vy muốn đi lên trước ôm bé.

Thân hình thon dài của Hà Cảnh Quân đi tới, động tác dịu dàng thân mật ôm bé lên: “Du Du, để chú bế cháu đi.”

Du Du bất đắc dĩ nhìn Đan Diễn Vy một cái, mắt to long lanh xoay tròn, gắng gượng gật đầu: “Vậy thì làm phiền chú.”

Biểu hiện muốn theo đuổi mẹ cũng quá rõ ràng, nhưng mẹ là của một mình bé.

“Đi thôi.” Hà Cảnh Quân có chút dở khóc dở cười, Du Du còn nhỏ tuổi mà đã đề phòng mạnh như vậy, thật giống như anh muốn cướp Vy Vy từ tay bé vậy, thật là thông minh.

Đan Diễn Vy chỉ có thể nhận lấy hành lí từ tay bà ngoại, theo Hà Cảnh Quân rời đi.

Xe chạy chầm chậm, đường xi măng sau lưng từng chút biến mất, bóng người lớn tuổi đứng bên nhà cũ, thật lâu không nhúc nhích.

Khoảnh khắc đó, trong lòng cô không nói rõ được chua xót cùng với khổ sở.

Cuối cùng vẫn phải đi tới bước này.

Lần này lái xe không nhanh như vậy, một giờ sau, Đan Diễn Vy dưới sự sắp xếp của Hà Cảnh Quân, thu xếp ổn thỏa cho Du Du vào phòng bệnh riêng.

Bác sĩ cũng tới kiểm tra, chẳng qua là gián tiếp phát bệnh, không ảnh hưởng tới phẫu thuật.

Đan Diễn Vy nghe được thông báo, trái tim treo cao rốt cuộc hạ xuống.

“Vy Vy, bây giờ em có dự định gì không?” Hà Cảnh Quân theo Đan Diễn Vy đứng ở hành lang, tầm mắt luôn đặt ở hướng phòng bệnh.

Đan Diễn Vy nhìn Du Du vẫn còn phải kiểm tra trong phòng bệnh, giọng rất nặng nề, nói: “Em không thể lại đưa Du Du về, mấy ngày nữa em muốn đi.”

Không chỉ có Du Du không chậm trễ được, cô cũng không đợi được nữa, người của Sở Sự Vụ đã gọi đến muốn cô quay về đi làm, cô miễn cưỡng chậm lại mấy ngày, không thể chậm trễ quá lâu.

“Chuyện này anh sẽ sắp xếp giúp em, có điều bây giờ một mình Du Du ở lại bệnh viện cũng không thể yên tâm, không bằng để anh ở lại đây đi.”

Hà Cảnh Quân không đợi Đan Diễn Vy từ chối, giọng điệu giả bộ rất thoải mái nói: “Em không cần để ý anh, gần đây công ty xã giao nhiều, anh cũng không thường xuyên trở về, hơn nữa chỗ anh khá nhiều phòng, cũng rất thuận lợi.”

“Cái này không hay lắm đâu…” Đan Diễn Vy có chút do dự nói, nói thật thì bây giờ cô cũng không có chỗ tốt hơn để di, chỗ Tư Tư cũng không an toàn, người của Lục Nhĩ đã để mắt tới, hơn nữa Đường Kỳ Dũng có thể xuất hiện bất kì lúc nào.

Du Du thì càng không thể đến đó.

Ở lại nhà trọ nhỏ của mình cũng là tự chui đầu vào lưới.

Hà Cảnh Quân nắm bắt ý tưởng vì con trai của Đan Diễn Vy, dẫn dắt từng bước nói.

“Không có gì không tốt cả. Không phải trong mắt người ngoài chúng ta là người yêu sao? Chỗ anh rất yên tĩnh, cũng khá thích hợp cho Du Du tĩnh dưỡng, còn có người giúp việc quét dọn, em cũng có thể chuyên tâm ở bên cạnh con.”

Đan Diễn Vy không muốn làm phiền Hà Cảnh Quân, nhưng cô nghĩ một vòng lại không có nơi nào để di, một mình cô có thể tạm bợ, bây giờ Du Du có thể phát bệnh, cô không thể đánh cược được.

Cho dù trong lòng không muốn, vì Du Du cô vẫn gật đầu: “Vậy làm phiền anh, Cảnh Quân.”

“Không phiền, chỉ là tiện tay mà thôi.” Trên gương mặt đẹp trai của Hà Cảnh Quân phủ lên nụ cười ấm áp.

Chỗ ở đã có, chỉ còn lại bàn bạc thời gian làm phẫu thuật với bác sĩ nước ngoài, đúng lúc đó Hà Cảnh Quân nhận một cú điện thoại, công ty có việc gấp anh phải về xử lí.

Trong bệnh viện chỉ còn lại Đan Du Vy, Du Du sau khi trải qua một loạt kiểm tra thì yên tĩnh nằm trên giường.

“Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với chú Hà sao?”

Đan Diễn Vy sửng sốt, không hiểu sao đột nhiên Du Du lại hỏi như vậy: “Du Du, mẹ và chú Hà chỉ là quan hệ bạn bè.”

“Thật ra thì con cũng không quá để ý, nếu như chú ấy thật sự đối tốt với mẹ.” Trong lòng Du Du rõ ràng thật sự cao hứng, trên mặt bánh bao nhỏ còn phải làm bộ rất rộng rãi nói.

Đan Diễn Vy bị vẻ mặt đáng yêu của bé chọc cười, cong cong khóe miệng, giơ tay lên nhịu dàng xoa trán bé, tiếng nói êm ái như truyền từ rất xa tới; “Mẹ chỉ muốn thấy con bình an lớn lên là đủ rồi.”

Còn những thứ khác, cô không mong đợi nữa.

Tuy Du Du còn nhỏ, nhưng tính cách hết sức nhạy cảm, bé có thể cảm giác được đau thương trên người mẹ, hiểu chuyện đem bàn tay nhỏ mũm mĩm đặt trên mu bàn tay cô, nghiêm túc nói: “Mẹ yên tâm đi, Du Du sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, cho dù mẹ tìm bạn trai, Du Du cũng sẽ không tức giận.”

Đây chính là nhượng bộ lớn nhất của bé, ai bảo người cha “kẻ phụ tình” đó không chịu thua kém như vậy, lâu như vậy còn không đuổi theo mẹ, đến bây giờ ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.

Theo đuổi phụ nữ cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, hai, ba ngốc nghếch sao có thể có đứa con thông minh như bé chứ.

Nếu không phải biết hình dáng mình giống ba, thật nghi ngờ bọn họ rốt cuộc là ai nhặt về.

“Được rồi, con không cần lo lắng những chuyện này, nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng, chờ qua mấy ngày mẹ mang con ra nước ngoài chơi có được không?” Đan Diễn Vy chỉ coi bé là đứa bé mà dỗ, cũng không để trong lòng.

Ra nước ngoài? Mẹ đây là thật sự không muốn ba nữa sao? Mặc dù ngoài miệng Du Du nói không sao, sâu trong nội tâm vẫn hy vọng ba mẹ có thể ở cùng nhau, nhưng lại có chút oán ba quá lạnh nhạt.

Hơn nữa thấy mẹ không vui, trong lòng bé cũng không có cảm giác gì: “Dạ, mẹ đi đâu con liền đi đó.”

“Du Du thật ngoan, có đói bụng không? Mẹ mua đồ ăn cho con.” Đan Diễn Vy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé, trong phút chốc hơi lẩn tránh, giống như cơ thể nhỏ bé của bé, hôn lên lại là một bóng người cao lớn khác.

Ngoài nghe được tin về người đàn ông kia qua báo chí, đã lâu cô không nhìn thấy anh, nghe nói sau khi Vũ Thư đi tìm anh, vụ án chính trị này liền bị loại bỏ.

Hình ảnh hai người ân ái cùng nhau trở về nhà họ Cảnh cũng bị người chụp, đăng trên tạp chí báo chí, có vẻ như tất cả mọi thứ đang đi đúng hướng.

Chỉ có cô là người dư thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK