Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 31: DU DU MẪN CẢM

Bước chân của Đan Diễn Vy có chút lộn xộn, cô chạy về phía một căn nhà cũ nát, nhiều lần thiếu chút nữa cô đã trượt chân, người cô lảo đảo, không dám dừng lại, cuối cùng đã về tới nơi.

“Bà ngoại, Du Du thế nào rồi ạ?”

Vương Quân từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Đan Diễn Vy thở hổn hển, tóc tai tán loạn, bà đau lòng nói: “Vy Vy à, hiện tại Du Du ngủ thiếp đi rồi, nhưng thằng bé vẫn còn sốt, bà vẫn luôn dùng khăn ướt để giảm nhiệt độ xuống, nhưng không có tác dụng.”

“Bà ngoại, con biết rồi, vất vả cho bà rồi, Du Du giao cho con là được.”

Nhìn bà ngoại lớn tuổi, tóc bạc trắng, trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy chua xót, bà ngoại lớn tuổi như thế, không những không được hưởng phúc, còn phải vất vả giúp cô nuôi con, cô thật đúng là bất hiếu.

“Bà không sao, bà chỉ mong hai mẹ con con sống thật tốt, chỉ cần như thế là bà đã cảm thấy thỏa mãn rồi, Du Du còn ở bên trong.” Bà ngoại yêu thương nói.

Đan Diễn Vy khẽ gật đầu, cô đẩy cửa đi vào, trong căn phòng cũ kỹ, bên trong chỉ có mấy đồ trang trí đơn giản, màn trắng cho thấy căn phòng này rất giản dị, một bé trai an tĩnh nằm trên giường gỗ, sắc mặt rất đỏ.

Cậu bé mới chỉ có ba tuổi lại phải chịu đựng sự thống khổ mà cậu bé vốn dĩ không phải nhận, tất cả đều do cô không cẩn thận.

Nếu như khi đó cô định kỳ đi kiểm tra thai kỳ, cô sẽ sớm biết được tình trạng của đứa nhỏ, dĩ nhiên cô không thể nào bỏ đứa nhỏ, nhưng cô có thể càng thêm cẩn thận hơn, không để cho Du Du ra đời sớm như thế.

Đan Diễn Vy không nghĩ nhiều, cô lấy một chiếc chăn mỏng trên đầu giường, nhẹ nhàng ôm con trai vào trong ngực, trọng lượng trên tay nhẹ như thế khiến lòng cô theo đó mà cảm thấy chua xót, cô thật đúng là không xứng đáng làm mẹ.

Ba năm nay, vì để che giấu dấu vết, không để cho Lục Trình Thiên biết, cô chỉ có thể lén lút trở về nông thôn, làm bạn với con trai mấy ngày lại vội vàng trở về, sợ bị người ta phát hiện.

Ánh mắt của Du Du khi cô rời đi, đến nay vẫn khiến cho cô cảm thấy áy náy và đau lòng không thôi, thế nhưng cô không còn có cách nào khác.

Đan Diễn Vy thấy bà ngoại còn muốn đi theo, đưa hai mẹ con ra ngoài, cô lên tiếng ngăn cản: “Bà ngoại, bà không cần tiễn con, con sẽ đưa Du Du đến bệnh viện, buổi tối bà không nhìn thấy rõ đường, bà về trước đi, chờ Du Du khỏe, con sẽ gọi điện cho bà.”

“Được rồi, Vy Vy, trên đường đi, con nhớ chú ý an toàn.” Vương Quân rất muốn đi theo, chỉ là tuổi tác bà đã cao, đi đứng không nhanh nhẹn, cho dù bà đi cũng không giúp được gì, ngược lại còn liên lụy đến cô, cho nên bà không miễn cưỡng.

“Dạ, con biết, bà về đi.” Đan Diễn Vy đi rất xa vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương của bà vẫn luôn nhìn theo cô rời đi.

Trong nháy mắt đó, Đan Diễn Vy thiếu chút nữa đã bật khóc.

Tài xế nhìn thấy Đan Diễn Vy bế một đứa bé trở về, vội vàng từ trên xe bước xuống, sốt sắng mở cửa xe cho hai người, thuận miệng hỏi: “Cô gái, đứa nhỏ bị bệnh, sao chỉ có một mình cô, ba mẹ của đứa bé đâu?”

Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi ngưng lại, rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ tự nhiên, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bác tài, thằng bé là con tôi, Du Du bị sốt, cho nên tôi quay về đưa thằng bé đi bệnh viện.”

Tài xế nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đan Diễn Vy, biết mình hỏi lời không nên hỏi, ông ta không nói gì thêm nữa, đóng cửa xe lại, một lần nữa quay về ghế lái, khởi động xe.

Một thân một mình về quê đón đứa nhỏ đi bệnh viện, lại không có ba đứa nhỏ, tài xế thở dài một hơi, cảm thấy sáng tỏ, lại là một cô gái ngốc lún sâu vào vòng xoáy tình cảm.

Đan Diễn Vy biết vì sao tài xế thở dài, nhưng cô không có ý định giải thích, cho dù người khác có nghĩ như thế nào, cô cũng sẽ tận tâm nuôi dưỡng đứa nhỏ trưởng thành.

Có lẽ trên đường đi có chút xóc nảy, Du Du mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Đan Diễn Vy ôm mình, trong đôi mắt ngập nước của cậu bé lướt qua một tia sáng, giọng nói non nớt bởi vì sốt cao mà có hơi khan khàn: “Mẹ ơi, mẹ trở về đón Du Du à?”

“Ừ, Du Du, con cảm thấy thế nào, có khó chịu không?” Tay Đan Diễn Vy khẽ đặt lên trán Du Du, nóng thật! Nhiệt độ trên người Du Du chỉ có tăng hơn, không giảm.

Du Du lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Mẹ ơi, con không khó chịu, con chỉ cảm thấy hơi nóng mà thôi.”

“Du Du ngoan, mẹ đưa con đến bệnh viện, con sẽ nhanh khỏe lại thôi.” Đứa nhỏ hiểu chuyện khiến cho trong lòng Đan Diễn Vy càng thêm khổ sở.

Cho dù cả người Du Du không còn chút sức lực nào, trong đầu còn có chút cảm giác chóng mặt, đôi mắt trong veo của cậu bé vẫn nhìn chằm chằm gương mặt Đan Diễn Vy, giống như chỉ cần cậu bé chớp mắt, mẹ sẽ biến mất.

Cậu bé đã lâu không được gặp mẹ, có phải đây là mơ không, Nhị Cẩu ở nhà bên phát sốt cũng mơ mơ màng màng nhằm mơ, nói mình nhìn thấy thần tiên.

Nếu như đây thật sự là một giấc mơ, cậu bé không muốn tỉnh lại, thế nhưng cậu bé thật sự mệt mỏi, rất muốn ngủ, chỉ là cậu bé luyến tiếc mẹ.

Không nghe thấy câu trả lời của Du Du, cô cúi xuống liền thấy đôi mắt to sáng ngời của cậu bé, không chớp mắt nhìn cô, trong mắt cậu bé không che giấu được chút tâm tư nhỏ này, chỉ cần liếc mắt liền hiểu rõ.

Trong lòng cô chua xót, giọng nói của cô càng thêm dịu dàng: “Nếu Du Du mệt, con có thể ngủ một lúc, chờ khi nào đến bệnh viện, mẹ gọi con dậy, được không?”

Du Du vẫn có cảm giác không chân thật, một tay nhỏ của Du Du nắm chặt lấy áo cô, cố chấp nói: “Mẹ ơi, nhất định là con đang nằm mơ, con không muốn ngủ, con ngủ thiếp đi sẽ không được thấy mẹ nữa.”

Đan Diễn Vy nghe lời nói cẩn thận từng li từng tý của Du Du, khóe mắt cô không khỏi ẩm ướt, cô dịu dàng trả lời: “Du Du yên tâm, mẹ luôn ở bên con, chờ con tỉnh lại, mẹ hứa, mẹ ở sẽ ở bên cạnh con.”

Du Du liếc thoáng qua ánh mắt dịu dàng của Đan Diễn Vy, cậu bé suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu nói: “Mẹ nhất định không được nói dối Du Du, cụ nói, trẻ con nói dối, mũi sẽ dài ra.”

“Ừ, mẹ hứa, ngoan, con ngủ đi.” Đan Diễn Vy nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Du Du.

“Dạ.” Du Du nghe được lời hứa của mẹ, gương mặt nhỏ nhắn buông lỏng, nở nụ cười, tay mẹ thật mát, rất thoải mái.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, Đan Diễn Vy khẽ vỗ về cậu bé, cậu bé từ từ ngủ thiếp đi.

Nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng, trong lòng Đan Diễn Vy cảm thấy mềm mại, Du Du lớn lên không giống cô, hai đầu lông mày ngẫu nhiên lộ ra vẻ cố chấp, rất giống người đàn ông tên Lục Trình Thiên kia.

Không thể không nói, gen của Lục Trình Thiên thật đúng là tốt, Du Du kế thừa toàn bộ đặc điểm trên người anh, có đôi khi Đan Diễn Vy hoảng hốt cảm thấy, mình đang đối mặt với một phiên bản thu nhỏ của Lục Trình Thiên.

Cho dù là tính cách hay vẻ ngoài, hoặc là một số động tác nhỏ, không khác gì anh.

Cho nên Đan Diễn Vy càng không thể để Lục Trình Thiên nhìn thấy đứa nhỏ, người quen thấy đứa nhỏ đều sẽ biết đó là con anh.

Trong ngực ôm bảo bối vô giá, trong lòng Đan Diễn Vy vẫn lơ lửng giữa không trung, ba năm vẫn chưa từng rơi xuống, chỉ sợ ngày nào đó sự việc bại lộ, may mà tất cả mọi việc đều sắp kết thúc rồi.

“Mẹ ơi, mẹ đừng đi…”

Bàn tay Đan Diễn Vy cứng đờ, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, đứa nhỏ vô thức nói mớ, đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng của cô, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Lúc còn nhỏ Du Du sẽ hỏi ba đi đâu, sau khi lớn hơn một chút, cậu bé dường như hiểu chuyện, cho dù không có ba ở bên, cậu bé vẫn sẽ cười rất xán lạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK