CHƯƠNG 23: UỔNG CÔNG VÔ ÍCH
Lục Trình Thiên ôm thật chặt Đan Diễn Vy, vùi đầu vào hõm cổ của cô, ngửi mùi cơ thể trên người cô.
Một hồi lâu sau, anh đưa tay cho vào túi quần giống như muốn lấy ra một thứ gì đó: “Vy Vy…”
“Lục Trình Thiên, em muốn 15 tỷ.” Lục Trình Thiên sững sờ, ngẩng đầu nhìn Đan Diễn Vy.(APP MÊ TÌNH TRUYỆN)
Đan Diễn Vy lơ đi vẻ mặt kinh ngạc của anh, cho dù sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, thản nhiên nói: “Em đi theo anh ba năm, thời gian đó nói ngắn thì không ngắn mà dài thì cũng không dài, dựa vào việc em ngủ với anh suốt ba năm hãy đưa cho em 15 tỷ đi.”
Lục Trình Thiên bỏ lại đồ vào túi, ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn Đan Diễn Vy.
“Đúng rồi, trong tay em vẫn còn video hai chúng ta ân ái.” Đan Diễn Vy xem như không nhìn thấy gì, nói tiếp: “Nếu anh không đưa cho em thì em sẽ trực tiếp đưa cho Vũ Thư xem, em thì chẳng có vấn đề gì cả chỉ là còn phải xem anh có còn muốn người bạn gái này hay không mà thôi.”
Những lời này trực tiếp chọc Lục Trình Thiên giận, thả chân cô xuống, rút ra khỏi người cô: “Được, 15 tỷ đúng không!”
Lời nói lạnh lùng của anh giống như là rít ra từ kẽ răng vậy, liếc Đan Diễn Vy một cái, sau đó quay đầu đi thẳng.
Đợi người đó đi rồi, Đan Diễn Vy đang mềm nhũn chân ra, cuối cùng không chịu nổi nữa, trượt từ thân cây xuống, giữa hai đùi đau nhức dữ dội, nhưng tim cô lại đau hơn, cắn thật chặt môi, không để cho mình khóc lên.
Nghĩ đến tầm quan trọng của khoản tiền kia, Đan Diễn Vy đè thật sâu cảm giác đau đớn này xuống, đưa tay sửa sang lại vài sợi tóc rối bời, dựng thẳng số lưng rồi đi về hướng ngược lại với Lục Trình Thiên.
Cô biết, lúc cô nói ra câu nói đó, cô đã không thể quay đầu được nữa rồi.
Vũ Thư thấy Đan Diễn Vy từ trong rừng đào đi ra, oán trách nói: “Vy Vy, cậu làm gì vậy, mọi người đều đang chờ cậu đấy.”
Đan Diễn Vy ngóng tìm hình bóng cao lớn của người đó theo bản năng, trong lòng giống như là nhớ tới cái gì, dứt khoát thu hồi ánh mắt giữa không trung lại, không nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của người đàn ông kia.
“Xin lỗi, hình như mình không may bị lạc đường, cho nên lòng vòng mất thời gian khiến cho mọi người đợi lâu rồi.” Đan Diễn Vy sắp xếp lại tâm trạng một chút, chuyển thành biểu cảm áy náy nói.
“Vy Vy, rừng đào chỉ rộng có bấy nhiêu thôi mà cậu đã có thể lạc đường được.” Vũ Thư nghe xong cũng không nói gì, chỉ là một câu nói đùa nhưng trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, Vy Vy cho dù là lạc đường đi chăng nữa thì tại sao trong giỏ không có gì hết.
Nhớ lại lúc nãy cô vẫn đang đi tìm anh Thiên, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy, may mà anh ấy tự mình quay lại, cô ấy vô thức lẩm bẩm một câu: “Hết người này đến người khác đều biến mất, thật là kỳ quái.”
Đan Diễn Vy khẽ run trong lòng, trên mặt là nụ cười ảm đạm.
Hà Cảnh Quân đi tới, ánh mắt dịu dàng xen lẫn đau lòng nhìn Đan Diễn Vy nói: “Đều do anh không tốt, đi quá xa, để cho em một mình bị lạc đường.”
“Em không sao, là do em tối qua ngủ không ngon, đi quá xa.” Đan Diễn Vy lắc đầu nói, cảm giác dính dính giữa hai chân càng khiến cho cô thấy áy náy trong lòng, rõ ràng cô đã đồng ý làm bạn gái của Cảnh Quân nhưng vẫn không thể dứt khỏi Lục Trình Thiên, cuối cùng còn khiến cho Cảnh Quân lo lắng.
Đợi khi nào lấy được tiền, cô nhất định sẽ tuân thủ cam kết của mình, cách Lục Trình Thiên thật xa…
Nhưng con tim lại không tự chủ mà đau thắt lại.
Vũ Thư chưa kịp trêu chọc bạn thân thêm mấy câu thì liếc thấy người đàn ông bên cạnh đang cất bước bỏ đi, cô ấy hỏi với vẻ hơi nóng nảy: “Anh Thiên, anh đi đâu vậy?”
Lục Trình Thiên lạnh lùng cất giọng lạnh nhạt giải thích: “Văn phòng có chút chuyện gấp cần anh xử lý.”
Vũ Thư vừa nghe văn phòng của Lục Trình Thiên có chuyện phải xử lý nên cũng không tiện đi theo anh, nhưng vẫn không nỡ mà nói: “Vậy được, anh đi đường cẩn thận nhé, tối nay về em sẽ đi tìm anh.”
Lục Trình Thiên gật đầu rồi rời đi.
Đan Diễn Vy nhìn bóng lưng lạnh lùng kiên quyết rời đi của Lục Trình Thiên thì con tim cũng trầm xuống theo, thôi kệ, chẳng quan tâm Lục Trình Thiên nghĩ như thế nào về cô nữa, chỉ cần có được khoản tiền đó cho dù có oan ức hơn nữa cô cũng không tiếc.
Lục Trình Thiên vừa đi, Vũ Thư liền không còn tâm trạng chơi đùa gì nữa, ba người trở lại trang trại, ngoài cửa sổ lại thấy bắt đầu có mưa lất phất khiến cho trong lòng người ta vô cớ dâng lên tâm trạng muộn phiền.
Vũ Thư quen với kiểu cách đại tiểu thư rồi nên bá đạo kéo tay của Đan Diễn Vy từ trong tay Hà Cảnh Quân ra lôi đi, nói một cách mỹ miều là cuộc nói chuyện riêng tư giữa những cô bạn thân.
Đan Diễn Vy chỉ đành áy náy gật đầu với Hà Cảnh Quân, cũng may tính cách của Hà Cảnh Quân tương đối dễ chịu, cũng không để bụng những chuyện nhỏ nhặt này.
Vũ Thư kéo Đan Diễn Vy trở về phòng, nói hết những nghi ngờ trong lòng mình ra rồi hỏi: “Vy Vy, cậu có cảm thấy là anh Thiên đang tức giận không?”
“Vậy sao? Tớ, tớ không chú ý cho lắm.” Đan Diễn Vy siết chặt lòng bàn tay, vẻ mặt ngu ngơ trả lời.
“Dĩ nhiên là cậu không để ý rồi, tâm tư của cậu bây giờ đều đặt trên người của Hà Cảnh Quân, nhưng tớ cảm thấy lúc sáng vẫn ổn, vậy tại sao đột ngột anh ấy lại tức giận bỏ về chứ?”
Vũ Thư buồn phiền thở dài một hơi: “Vốn dĩ muốn vun vén thêm tình cảm với anh Thiên, vừa mới có chút tiến triển thì người ta đã đi rồi.”
“Vũ Thư, cậu cũng không nên suy nghĩ linh tinh, có thể là vì anh ấy có việc gấp ở văn phòng chứ cũng không phải là vì tức giận đâu.” Đan Diễn Vy nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng của cô bạn thân, không đành lòng mà lên tiếng trấn an.
“Vy Vy, không biết tại sao trong lòng mình luôn có một loại dự cảm không tốt.” Vũ Thư cũng không nói rõ được cảm giác đó.
“Vũ Thư, hai người đều đã là người yêu của nhau rồi, đừng cứ lo được lo mất.” Đan Diễn Vy tựa hồ cũng nhớ tới lần trước Vũ Thư có phát hiện ra dấu vết còn sót lại trong căn hộ nhà mình nên trong lòng hơi chột dạ.
Mặt khác cô còn thấy khinh bỉ hành vi của mình, nếu như Vũ Thư biết được chuyện vừa mới xảy ra giữa cô và Lục Trình Thiên ở trong rừng, cô thật không còn mặt mũi nào nữa mà đối diện với người bạn thân của mình nữa.
Vũ Thư giống như là đột nhiên nhớ ra điều gì liền bất ngờ chộp lấy tay của Đan Diễn Vy, vội vàng hỏi: “Vy Vy, chuyện lần trước nhờ cậu để ý thế nào rồi, có tin gì không?”
Hai tay đột nhiên bị người ta chộp lấy, Đan Diễn Vy lập tức lo lắng: “Chưa, chưa có.”
“Vy Vy, làm gì mà cậu lo lắng như vậy?” Vũ Thư nhìn cô bằng vẻ nghi ngờ.
“Tớ chỉ là đang nghĩ có khi nào Cảnh Quân ở một mình ngoài kia sẽ rất chán không?” Đan Diễn Vy tìm đại một cái cớ.
“Mới có chút xíu mà đã bắt đầu lo lắng cho Hà Cảnh Quân rồi.” Vũ Thư lắc lắc cánh tay của Đan Diễn Vy, có chút nhõng nhẽo, tùy hứng: “Vy Vy, tớ mặc kệ, dù cậu có bạn trai rồi thì cũng phải ưu tiên tớ trước.”
Đan Diễn Vy làm bộ không chịu nổi sự rung lắc của Vũ Thư, có chút bất đắc dĩ trả lời: “Được được, chuyện gì tớ cũng đồng ý với cậu.”
Vũ Thư thấy Đan Diễn Vy đồng ý với mình thì cười híp mắt nói: “Ha ha, tớ biết Vy Vy là tốt nhất mà, được rồi, được rồi, tớ không làm chậm trễ chuyện riêng của hai người nữa, mau đi tìm anh ấy đi.”
Đan Diễn Vy cũng sợ cô bạn thân sẽ nhận ra sự bồn chồn của mình nên liền đứng dậy rời đi ngay.
Nghe được tiếng đóng cửa, sắc mặt tươi cười của Vũ Thư liền trầm xuống, cô không phải là một cô bé ngu ngơ không biết gì, những thay đổi của anh Thiên cô đều nhìn thấy, nếu Vy Vy không tìm ra số điện thoại của người phụ nữ đó thì cô sẽ tự đi điều tra.
Cho dù là như thế nào đi chăng nữa, cô cũng tuyệt đối không để cho người phụ nữ khác cướp anh Thiên khỏi mình.
Lục Trình Thiên đang ngồi ở bên trong xe, dáng vẻ lạnh lùng, vẫn chưa rời đi ngay, đôi mắt sâu thẳm nhìn chùm chìa khóa mới tinh trong tay, theo ngón tay đung đưa phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Bỗng dưng anh siết chặt chùm chìa khóa trong lòng bàn tay, sự lạnh lùng trong ánh mắt lại càng thâm sâu hơn, trên môi nở nụ cười chế giễu lạnh lùng, tùy ý ném văng chùm chìa khóa vào ngăn đựng đồ.
Anh vốn dĩ định tặng căn nhà mà anh mới mua cho cô ở nhưng xem ra đúng là uổng công vô ích rồi.
Lục Trình Thiên khởi động xe rời khỏi trang trại.
down app mê tình truyện đọc với nhiều nội dung hấp dẫn hơn nữa nhé!!