Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 40: CÔ LÀ HOÀNG HẬU ĐỘC ÁC

Thân hình cao dài của Hà Cảnh Quân ngồi vào trong xe, ánh mắt trầm tư nhìn về phía chung cư trước mặt, cô vẫn không đồng ý cho anh bước vào lãnh địa riêng tư của cô sao.

Đan Diễn Vy nhấc váy lên đi xuống nhà, thì thấy Hà Cảnh Quân đang đứng trước xe, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt anh ấy lướt qua tia sáng rực, cảm thán nói: “Vy Vy, đêm nay em rất đẹp.”

“Cám ơn anh.” Đan Diễn Vy đỏ mặt đáp lại, cô vốn không cho rằng bản thân mình xinh đẹp lắm, chỉ trang điểm nhẹ, nên coi đó là lời khen xã giao của Hà Cảnh Quân mà thôi.

Trong lòng Hà Cảnh Quân hiểu, câu này của anh ấy vốn không phải là khen xã giao, bộ lễ phục màu đen đó giống như được đặt may riêng cho cô vậy, làm nổi bật lên làn da trắng hồng của cô.

Nhìn từ phía trước, đây giống như một bộ lễ phục truyền thống bình thường, nhưng nhìn từ đằng sau, mới biết dụng ý của nhà thiết kế, phần lưng xinh đẹp của Đan Diễn Vy lộ ra một nửa, như ẩn như hiện, làm cho người khác nhìn mà suy nghĩ xa xôi.

“Nếu có thể, anh thật sự không muốn dẫn em tới tiệc rượu, anh thà giấu ở trong nhà rồi một mình thưởng thức.”

“Cảnh Quân không ngờ anh cũng biết nói những lời như vậy.” Đan Diễn Vy cảm thấy xấu hổ dưới ánh nhìn nóng bỏng của Hà Cảnh Quân, bộ lễ phục này cô cũng chưa từng mặc, thêm nữa cô không thích buổi tiệc này lắm, cho nên không soi gương.

Không biết rằng lúc cô cười lên đẹp đến thế nào.

Nhưng cô đã đồng ý đi rồi, thì tất nhiên sẽ không nuốt lời.

Hà Cảnh Quân lên xe khởi động lại xe, đi về phía địa điểm tổ chức tiệc rượu, khách sạn Regency.

Người của giới thượng lưu đều thích những nơi giải trí, giống như chỉ có tới những khách sạn cao sang, thì thân phận họ mới cao hơn người khác một bậc.

Đợi đến lúc họ đến địa điểm tổ chức, bên ngoài cổng đã đỗ rất nhiều siêu xe, người giới thượng lưu tụ hội, còn có rất nhiều siêu sao cũng sẽ xuất hiện.

Phóng viên đã trực chờ ở cổng từ sớm, tìm kiếm tít nóng cho trang nhất ngày mai.

Đan Diễn Vy khoác vào cánh tay của Hà Cảnh Quân, đi vào hội trường, bên trong lại là một cảnh tượng khác, các loại lưu ly tinh xảo, chiếu rọi toàn hội trường, bữa tiệc theo hình thức buffet, cụng ly vui vẻ.

Một bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Đan Diễn Vy nhìn thấy có mấy người tới chào hỏi với Hà Cảnh Quân, mới biết thì ra ở thành phố Cần An này, Hà Cảnh Quân cũng là một nhân vật có tiếng.

Vũ Thư từ đằng sau đến vỗ vào vai cô, nói: “Vy Vy, hai người đến rồi à, vừa rồi suýt nữa thì tớ không nhận ra cậu.”

Đan Diễn Vy quay lại nhìn Vũ Thư, cũng cười đáp lại: “Vũ Thư, đêm nay cậu mới là xinh đẹp nhất.”

Trên thực tế, trong hội trường cũng không tìm được ai trang điểm đẹp hơn Vũ Thư, váy cúp ngực màu hồng, đuôi váy xòe đuôi cá, điểm ánh sao, dưới ánh đèn lưu ly, cực kỳ hút mắt.

Thêm nữa, vốn cô ấy cũng có nhan sắc xuất chúng, trang điểm theo phong cách ngọt ngào, giống như tiểu công chúa không hiểu sự đời trong truyện cổ tích vậy.

Còn hoàng tử của cô ấy, đang đứng bên cạnh, một thân tây trang đen, ôm lấy cơ thể anh, khiến anh càng thêm cao lớn, anh tuấn, nhưng cũng thêm mấy phần lạnh lùng, lãnh đạm.

Giống như ngoài Vũ Thư đứng bên cạnh, trong mắt anh không chứa ai khác nữa.

Trong mắt người ngoài, bọn họ chính là một đôi kim đồng ngọc nữ, xứng đôi khiến người khác không thể nhìn thẳng…

Đan Diễn Vy không kiềm chế được mà khẽ cúi đầu nhìn lại bản thân, một thân đen sì, giống như bà hoàng hậu độc ác trong truyện cổ tích, đúng là hơi có ý vị châm chọc.

“Hì hì, Vy Vy đúng là có mắt nhìn.”

Vũ Thư cũng cảm thấy hôm nay cô ấy trang điểm rất thành công, tuy Vy Vy nhìn có vẻ rất xinh đẹp, gợi cảm, nhưng theo hiểu biết của cô ấy, anh Thiên càng thích những cô gái ‘thanh thuần’ hơn.

Không có ai chú ý tới đôi mắt đen láy của Lục Trình Thiên, không ai bắt được ánh nhìn lướt khẽ qua bóng dáng màu đen của đôi mắt ấy.

“Ừ.” Đan Diễn Vy trả lời bằng nụ cười thản nhiên.

Nếu nói Vũ Thư là một nụ hồng đang hé mở thì Đan Diễn Vy chính là môt bông hoa bách hợp dại xinh đẹp thoát tục đang chờ người tới hái.

Từng cái nhăn mày, từng nụ cười cũng đều mang theo phong tình.

Rất nhiều người đàn ông nhìn thấy mà ngẩn ngơ.

Một ánh nhìn hơi lạnh sượt qua, rất nhiều người đàn ông toàn thân phát run, lưu luyến không nỡ thu ánh mắt lại.

Chẳng phải chỉ nhìn có một chút sao, cũng đâu có mất miếng thịt nào, có điều nếu người phụ nữ của bọn họ cũng thu hút ánh nhìn người khác như vậy thì có lẽ bọn họ cũng sẽ làm thế.

“Vy Vy, lát nữa có khiêu vũ, hai người không được bỏ lỡ đâu nhé.” Vũ Thư vì buổi tiệc khiêu vũ tối nay mà đã cố ý mời thầy về dạy, chính vì muốn trở thành tiêu điểm của toàn hội trường đêm nay.

Đương nhiên cô ấy càng muốn thu hút sự chú ý của người đàn ông bên cạnh, tốt nhất là có thể trói chặt được anh.

“Tớ, tớ không biết nhảy.” Đan Diễn Vy hơi ngại, nói.

Lục Trình Thiên nhướn mày, cô nói dối, anh nhớ lúc trước anh có dẫn cô đến tham gia một buổi tiệc, lúc đó cô nhảy rất tốt, tốt đến mức làm ảnh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Đan Diễn Vy không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được ánh mắt như xuyên thấu của Lục Trình Thiên, ánh mắt Vy Vy chột dạ, những người khác không biết, nhưng Lục Trình Thiên thì hiểu cô quá rõ, nhưng tối nay cô không muốn nhảy thật.

“Tớ nhớ lúc còn học đại học, cậu cũng biết nhảy một chút mà.” Vũ Thư nói với vẻ tiếc nuối.

“Vy Vy đừng lo, tối nay có anh rồi, anh có thể dẫn dắt em.” Hà Cảnh Quân rất tin tưởng vào kỹ thuật nhảy của anh ta, chỉ cần Vy Vy biết một chút thôi, anh ta vẫn có thể dẫn dắt cô.

“Cảnh Quân, em…” Đan Diễn Vy lại muốn tìm cớ khác cho bản thân.

Lục Trình Thiên nãy giờ không nói gì, đột nhiên lên tiếng: “Anh Hà sao lại có tự tin như vậy, cô Đan không cần từ chối, hơn nữa nhiều người như vậy, cũng sẽ không ai chú ý đến lỗi nhỏ của cô đâu.”

Đan Diễn Vy dường như nghe được lúc Lục Trình Thiên nói câu cuối ‘lỗi nhỏ’, cô cảm nhận được ý vị sâu xa.

Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.

Người đàn ông này đột nhiên lên tiếng nói vậy, chắc chắn là không có ý tốt, tuyệt đối không được đồng ý.

Chỉ là nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Hà Cảnh Quân, Đan Diễn Vy muốn không đồng ý cũng không được, cô chỉ đành cắn răng đồng ý, khẽ cười rồi gật đầu, nói: “Được ạ.”

Trong lòng cô thì rất muốn từ chối, thậm chí cô còn có xúc động muốn rơi nước mắt.

Ở phía xa có một ánh nhìn thăm dò chiếu tới, Vũ Thư lập tức cười đáp lại, rồi khoác cánh tay Lục Trình Thiên, nói với Đan Diễn Vy: “Vy Vy, lát nữa nói chuyện nhé, ba mẹ tớ đang gọi.”

Nói xong cũng hơi ngại ngùng nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình.

Cô gái nhỏ bé dáng vẻ thẹn thùng đã thể hiện tất cả, đây là, đã đến lúc gặp phụ huynh rồi.

Đan Diễn Vy nhìn lướt qua Lục Trình Thiên vẻ mặt không cảm xúc, anh lúc này nhìn có vài phần xa cách, không cho ai lại gần: “Ừ, hai người mau qua đó đi, đừng để chú dì chờ lâu.”

Hy vọng, Lục Trình Thiên thật sự quên được ký ức sỉ nhục đó, nếu không…

“Vy Vy, em muốn uống chút gì không?” Hà Cảnh Quân lên tiếng hỏi cô.

Đan Diễn Vy không từ chối, trả lời: “Cho em một ly nước ép hoa quả là được ạ.”

“Được, em ở đây chờ anh một lát.”

Đan Diễn Vy gật đầu, ánh mắt lại dừng lại chỗ Lục trình Thiên và Vũ Thư ở cách đó không xa, còn cả ánh mắt hiền từ của hai phụ huynh bên đó,Vũ Thư là con gái duy nhất của nhà họ Vũ.

Dồn hết sự yêu thương cưng chiều cho một người, cho dù là ông Vũ trước giờ luôn nghiêm nghị đáng sợ, thì đối với con gái vẫn thoải mái giãn ra hàng mày đang căng chặt, còn cả bà mẹ xuất thân từ thiên kim tiểu thư của cô ấy nữa.

Tính cách thẳng thắn của Vũ Thư cũng có thể hiểu được nguyên do, từ xa nhìn thì đúng là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK