Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 73: CHUYỆN CỦA TÔI KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ANH

“Vy Vy tớ biết cậu tốt với tớ nhất mà, sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này của tớ, vừa rồi đối với cậu cũng là muốn thăm dò cậu, cậu sẽ không giận tớ đúng không, Vy Vy?”

Nghe được sự đồng ý của Đan Diễn Vy, biểu cảm tức giận của Vũ Thư lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười.

“Ừm.” Đan Diễn Vy miễn cưỡng cười theo, chỉ là bản thân cô biết rõ, nụ cười này khó khăn biết bao nhiêu.

“Vậy chuyện này nhờ cậu rồi, tớ đợi tin tốt của cậu.” Vũ Thư chớp chớp mắt nói.

……..

“Thế nên đây chính là cậu não bã đậu, đi làm cái việc mất sức không công đó.”

Tư Tư điên cuồng đi lại trong phòng khách, cô thực sự hận không thể cầm cái xẻng cạy cái đầu của Đan Diễn Vy ra, xem bên trong rốt cuộc bên trong có phải nhét kẹo bông không.

Vũ Thư con tiểu tiện nhân đó rõ ràng là muốn đem Vy Vy làm bàn đạp, càng khiến cô tức giận chính là Vy Vy vậy mà đồng ý.

“Tư Tư cậu đừng kích động, chỉ là giúp một việc nhỏ…….” Đan Diễn Vy dưới ánh mắt hung ác của Tư Tư giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhỏ đến mức cuối cùng mất tiếng.

Tư Tư đột nhiên dịu giọng cảm thán nói: “Vy Vy à….”

“Ừ?” Đan Diễn Vy không hiểu nhìn.

“Não là thứ tốt a.” Tư Tư tiếp tục trầm tĩnh nói.

Thế nên? Đan Diễn Vy ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Thế nên cậu chính là vì không có não nên mới đáp ứng loại chuyện này.” Tư Tư thịch thịch hai ba bước đi đến trước mặt Đan Diễn Vy, rất muốn vươn tay chọc cửa não của cô, nghĩ đến hình ảnh có chút phá hoại, chẳng biết làm thế nào đành bỏ qua.

“Tớ có não.” Đan Diễn Vy nhỏ giọng biện minh.

“Đan Diễn Vy cậu nói lại một lần cho tớ!” Người có não có thể bị người ta nói hai ba câu liền đi làm loại chuyện này.

Đan Diễn Vy không nói nữa, cô biết Tư Tư là lo cho mình, nhưng mà cô thực sự không có cách nào từ chối yêu cầu này của Vũ Thư, không chỉ bởi vì là bạn, còn là một chút áy náy.

“Tớ thực sự không biết nói thế nào với cậu, cậu và Lục Trình Thiên bên nhau ba năm, tớ nhắm một mắt mở một mắt, bởi vì hai người bọn cậu đều độc thân, nhỡ đâu từ bạn thân cũng nói không chừng.”

Tư Tư thở dài một hơi, cơ thể mềm mại dựa vào sofa, hai con mắt phượng mê người nhìn chằm chằm đèn chùm trên đỉnh đầu.

“Quen cậu bao nhiêu năm như vậy, mạch não cậu không giống người thường, tớ biết tại sao cậu lại đồng ý, nhưng mà Vy Vy, cậu không cần cảm thấy áy náy với người phụ nữ đó, bởi vì cậu không có nợ cô ta cái gì.”

Tư Tư thu hồi tầm nhìn chuyển hướng sang người phụ nữ bên cạnh nói: “Cậu hiểu không?”

Đan Diễn Vy nhìn con mắt chân thành của Tư Tư, buông tầm nhìn gật đầu nói: “Tớ hiểu.”

“Hiểu thì tốt, cậu đi từ chối chuyện này đi.” Không mất công cô thuyết phục một đêm a.

Đan Diễn Vy lắc đầu: “Đây là chuyện cuối cùng, Tư Tư.”

“Cậu cái……bỏ đi tùy cậu muốn thế nào vậy, tớ phải đi nghỉ đây.” Tư Tư tức giận, nghĩ rồi lắc đầu đứng dậy đi về phòng của mình, lúc sắp đến của phòng dừng lại một chút.

Đầu cũng không quay lại để lại một câu: “Vy Vy nếu cậu không muốn, vậy thì phải học cách từ chối, nếu không bị tổn thương chỉ có cậu.”

Bóng lưng Đan Diễn Vy thẳng cứng, nghe thấy âm thanh đóng cửa nhè nhẹ, chán nản quay về ngồi.

Cô biết bản thân không cần cảm thấy áy náy đối với Vũ Thư tiền đề là cô cắt đứt liên lạc với Lục Trình Thiên, trước mắt cô không thể làm được hỏi lòng không hổ thẹn a.

Phòng khách yên tĩnh, chỉ có bóng hình đơn độc của cô dưới ánh đèn không có chỗ tránh thân, không thể trốn chạy.

Rất lâu, Đan Diễn Vy chống đỡ thân thể mệt mỏi, đi đến một phòng khách.

Trong căn phòng tối, chỉ có một chiếc đèn ấm áp mờ nhạt ở đầu giường, phản chiếu khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ, hồn nhiên không giả tạo.

Cũng là cột chống cứu mạng duy nhất trong lòng cô.

Đan Diễn Vy đi đến đầu giường ngồi xuống, vươn tay vén những sợi tóc rơi trán bé, ánh mắt dịu dàng nhìn dáng vẻ yên tĩnh ngủ của bé, trong lòng đã mềm nhũn một mảng.

Nhưng cô đêm nay không thể ở lại.

Đan Diễn Vy cúi người hôn lên trán trơn bóng của bé, nhẹ giọng líu ríu một câu: “Ngủ ngon mơ giấc mộng đẹp, Du Du của mẹ.”

Từ phòng trọ của Tư Tư trở về, đã sắp 12 giờ.

Đan Diễn Vy đột nhiên nhớ ra vẫn chưa nói một tiếng với Hà Cảnh Quân, vội vàng từ trong túi xách lật tìm điện thoại, mới phát hiện điện thoại sớm đã hết pin tắt nguồn rồi.

Cô có chút chán nản đập đầu một cái, thực sự cả ngày không biết đang nghĩ cái gì.

Vẫn là sớm chút trở về sạc điện nhắn cho Hà Cảnh Quân một tin.

Đan Diễn Vy còn chưa bước vào thang máy, chỗ tối ở bên cạnh bước ra một người đàn ông cao lớn, trong lòng còn bưng một túi giấy.

“Vy Vy, em về rồi.”

“Cảnh Quân, sao anh lại ở đây.” Đan Diễn Vy giật mình một cái.

“Bởi vì điện thoại của em tắt máy, thế nên anh ở đây đợi em a.” Hà Cảnh Quân rất tự nhiên nói.

“Đợi em? Muộn như vậy rồi anh không cần đặc biệt chạy tới đây, điện thoại em hết pin, thế nên, xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi.” Đan Diễn Vy căn bản không ngờ Hà Cảnh Quân sẽ đợi cô, hơn nữa đợi đến mười hai giờ đêm.

“Không sao, nhìn em quay về anh liền yên tâm rồi, đây là túi giấy anh cầm về cho em.” Khuôn mặt trong veo của Hà Cảnh Quân khi cười lên giống như mặt trời ấm áp giữa mùa đông, khiến trái tim người khác cũng ấm áp theo.

Mắt Đan Diễn Vy có chút ẩm ướt: “Cảnh Quân thực ra anh không cần ở đây đợi em, ngày mai em qua lấy cũng giống nhau.”

Sự quan tâm của người đàn ông, nhưng lại khiến trong lòng cô càng thêm khó chịu.

Tiếng gào thét không lời trong lòng cô.

….Đan Diễn Vy mày đang làm cái gì vậy, cùng Lục Trình Thiên mập mờ, còn kéo theo Cảnh Quân người ta một lòng quan tâm mày.

“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ, thấy em quay về anh yên tâm rồi.” Hà Cảnh Quân không có nói với Đan Diễn Vy, anh gọi không dưới ba mươi cuộc điện thoại cho cô, mỗi lần nghe thấy chỉ là tiếng đáp lại lạnh lẽo của hệ thống.

Trong lòng anh có biết bao nhiêu lo lắng, nhưng đã không còn quan trọng nữa, cô bình an quay lại là tốt.

“Cám ơn anh Cảnh Quân.”

Đan Diễn Vy nhận túi giấy trong tay anh, thúc giục nói: “Muộn như vậy rồi anh mau trở về nghỉ ngơi đi, trưa mai em mời anh ăn cơm, bồi thường tạ lỗi với anh.”

Cô chẳng cách nào nhìn vào mắt anh, sợ khiến anh nhìn thấy sự chấn động và áy náy trong mắt cô, như vậy chỉ càng khiến Hà Cảnh Quan quan tâm cô lúng túng

“Được.” Ánh mắt Hà Cảnh Quân ngừng lại một chút, dịu dàng gật đầu: “Vy Vy em cũng nghỉ ngơi sớm chút.”

“Ừm.” Mắt tiễn Hà Cảnh Quân lên xe rời đi, mới quay người trở về chỗ ở của mình.

Nhưng mỗi bước chân dường như vô vọng, nó giống như rơi vào một ngàn viên đá, khiến cô không cách nào hít thở.

Đan Diễn Vy tâm tư không tập trung từ trong túi xách móc ra chìa khóa, còn chưa cắm vào cửa, sao lưng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo.

“Đan Diễn Vy, em đúng là khiến tôi nhìn với cặp mắt khác, đã không nỡ như vậy, sao không đưa anh ta quay lại, hửm?”

Đan Diễn Vy nắm chặt chìa khóa trong tay, bởi vì dùng lực quá độ đầy ngón tay hiện lên tái xanh, động tác này chỉ duy trì không đến hai giây.

Cô giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục mở cửa: “Chuyện của tôi không liên quan đến anh.”

Không liên quan? Rất hay, con ngươi sâu thẳm của Lục Trình Thiên phát ra một tia lạnh, lúc Đan Diễn Vy đẩy cửa vào, lôi cô vào trong, thuận chân đá cửa đóng lại.

‘Rầm’ một tiếng lớn, rất lâu vang lên bên tai Đan Diễn Vy.

Cô có chút tức giận ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: “Lục Trình Thiên anh lm gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK