Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 382: ÔNG BỐ RẺ TIỀN.

Đi đến xen cảnh sát, gân xanh của Kiều Chấn Ly nổi lên, khuôn mặt vô cùng khó nhìn.

Trương Tinh Nhiên lái xe ở bên cạnh, lúc này không phải là lúc để đùa.

“Anh nói Thiên biết được có tức giận mà giết chết anh không?” Trương Tinh Nhiên nói.

Kiều Chấn Ly trừng mắt với anh ta: “Sẽ tức giận, đem tôi ném về căn cứ.”

“Thật? Đợi bao lâu?” Trương Tinh Nhiên vừa ngạc nhiên vừa thích thú nói.

Vẻ mặt Kiều Chấn Ly lập tức không vui.

May là anh vẫn nhớ ở cùng anh ta, kết quả anh ta lại tốt như vậy.

Căn bản rất khó để tách ra.

“Nói thật, anh nói chúng ta đã xử lý bao nhiêu chuyện, tôi thật sự vẫn chưa gặp mấy thằng cha giống Nhục Nhĩ, đúng là càng đè xuống càng gan dạ, nhưng cũng đủ may mắn, giống như cá trạch trong mương thối, không thể giữ lại khi nó trượt.” Trương Tinh Nhiên xoa cằm, khuôn mặt mang theo sự trầm tư.

Vẻ mặt Kiều Chấn Ly ngày càng khó nhìn.

Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mấy tiếng đồng hồ, phải đưa người tới, kết quả lại xảy ra chuyện này.

Mạng cháu trai Lục Nhĩ sao lại tốt như vậy chứ, đây là lần thứ bao nhiêu hắn thoát khỏi tay của bọn họ?

“Nếu như tôi nói, thực ra bây giờ anh đi đến đồn cảnh sát cũng không có tác dụng gì, nhóm người kia đều là những tên giảo hoạt, cho dù là mất từ trong tay chúng ta, có lẽ cũng có thể nói với anh một hai ba bốn năm, còn không bằng trực tiếp đến nhà họ Thẩm tìm manh mối, dù sao tôi đoán chuyện này tám chín phần không thể tách rời thủ đoạn nhà họ Thẩm.” Trương Tinh Nhiên phân tích.

Kiều Chấn Ly lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói linh tinh!”

Sau khi Lục Nhĩ biến mất, đó là một sự sỉ nhục với bọn họ.

Mà biến mất một cách quá kỳ lạ, làm rất sạch sẽ, khiến bọn họ không thể tìm ra bất kỳ một kẽ hở nào.

Điều này mới là điều đáng sợ nhất.

“Thẩm Lãng chắc chắn có chủ lực ở bên trong, nhưng có thể thần không biết quỷ không hay di chuyển ở trong tay những người kia, anh cho rằng không có tay của những người khác sao? Đừng quên, trong danh sách đen của Lục Trình Thiên, còn có một người khác.”

Biểu cảm của Kiều Chấn Ly có chút không đoán được.

“Anh nói chính là…” Trương Tinh Nhiên phấn khích.

Kiều Chấn Ly: “Ừ, chờ xem đi, tôi có linh cảm, ông bố vợ rẻ tiền của Lục Trình Thiên tuyệt đối không thể tách ra khỏi chuyện này.”

“Vậy thì đúng là một vở kịch lớn!” Trương Tinh Nhiên cười.

Kiều Chấn Ly vẻ mặt mệt mỏi: “Trước khi muốn xem kịch phải nghĩ xem nên đối phó với sự tức giận của cậu ta như thế nào. Nếu như để cậu ta biết Lục Nhĩ lại thoát được, hay là tôi đã làm mất….”

“Vậy thì anh thảm rồi.” Cậu hai nhà họ Trương cười haha. Không đợi được muốn nhìn thấy cảnh tượng đó.

Kiều Chấn Ly tức giận đến mức sôi máu.

Bệnh viện, Du Du vừa mới tỉnh lại, vẫn đang ăn đồ ăn, vui vẻ nói chuyện với Hà Cảnh Quân.

Lúc Lục Trình Thiên đi vào, hai người còn vui vẻ cười thành tiếng.

Trong lòng Lục Trình Thiên có chút không tiếp nhận nổi.

Nheo mắt lại, vẫn nhanh chóng lên tiếng: “Tỉnh rồi, cảm thấy thế nào rồi?”

Du Du vừa nghe thấy giọng nói của Lục Trình Thiên, ánh mắt liền phát sáng nhìn qua, sự khao khát và sùng bái trong ánh mắt kia đã dọa Lục Trình Thiên.

“Ba, là ba cứu con sao?” Giọng nói của Du Du rõ ràng và đầy tự hào.

Hà Cảnh Quân ở bên cạnh, trong lòng có chút chua chát.

Nhanh như vậy đã gọi ba rồi sao?

Điều này không phải có nghĩa là Du Du đã thừa nhận Lục Trình Thiên.

Vậy cô thì sao?

Trong lòng cô nghĩ như thế nào, có phải cũng giống như Du Du, muốn quay lại bên cạnh anh ta?

Hà Cảnh Quân bỏ cái bát trong tay sang một bên, đôi mắt hiện lên sự cô đơn.

Thầm nghi ngờ bản thân mình có phải trải qua một đêm đầy áp lực, có chút không tìm được lý trí.

Trong lòng khẽ thở dài, đem cả cơ thể muốn ôm cậu bé đang kéo túi ngủ chạy ra ngoài quay lại.

“Du Du, cháu vừa mới hạ sốt, không thể để bị lạnh, ngoan ngoãn nằm xuống đi.” Hà Cảnh Quân chu đáo nhét lại chăn, sau đó lập tức ngồi xuống.

Ánh mắt Lục Trình Thiên mang theo sự kinh thường, giống như muốn đánh dấu chủ quyền với anh, quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Du Du: “Có muốn thứ gì không? Ba kêu người mang tới cho con.”

Du Du lắc đầu, đối mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Lục Trình Thiên: “Không cần, con không cần gì cả, ba, ba có thể nói với con anh trai tối qua cứu con là ai không?” Nghĩ đến người đàn ông nửa đêm hôm qua ôm cậu vượt nóc băng tường trốn ở trên cây, Du Du vô cùng phấn khích.

Lục Trình Thiên đột nhiên không muốn nhắc đến thằng nhóc hôm qua.

Mối quan hệ của anh và con trai còn chưa được cải thiện, lúc này con trai lại xem trọng người khác, anh sao có thể thoải mái được?

Nhưng, vì đây là yêu cầu của con trai, Lục Trình Thiên vẫn lên tiếng: “Con muốn gặp cậu ta?”

“Vâng, Du Du muốn cảm ơn anh ấy, anh ấy đã cứu Du Du, ba, anh ấy là người của ba sao?”

Lục Trình Thiên gật đầu: “Muộn một chút sẽ kêu cậu ta qua gặp con.”

“Cảm ơn ba!” Trong lòng Du Du rất hài lòng.

Đan Diễn Vy đi vào, tiện tay lấy một cốc nước nóng: “Du Du, ăn cơm xong thì cũng nên uống thuốc rồi.”

“Hmm….” Trẻ con không thích uống thuộc, cho dù Du Du uống thuốc nhiều năm như vậy cũng nên quen rồi, nhưng lúc này vẫn mang theo sự bài xích tự nhiên.

Chỉ là với mẹ mình vẫn ngoan ngoãn không dám đưa ra ý kiến.

Đan Diễn Vy vừa đưa nước cho cậu bé, vừa quay đầu nhìn Lục Trình Thiên: “Anh Lục thăm con trai xong, có thể đi được rồi, cô Vũ vẫn đang ở bên ngoài đợi anh, Du Du cũng cần phải nghỉ ngơi.”

Du Du lập tức bỏ cốc nước ra: “Mẹ, con….” Không muốn nghỉ ngơi.

Đôi mắt đẹp của Đan Diễn Vy liếc nhẹ, lời nói của Du Du dừng lại ở bên miệng, không dám nói ra.

Ánh mắt Lục Trình Thiên lóe một chút lạnh lẽo, mang theo sự không vui, tay áo cuộn lên, dựa vào sofa, ung dung thoải mái dáng vẻ nghênh ngang giống như ở trong nhà anh.

“Đan Diễn Vy, qua cầu rút ván có phải là quá rõ ràng rồi?”

Tối qua còn ở trước mặt anh khóc đến mức nước mắt nước mũi rơi lã chã kêu anh cứu Du Du, bây giờ người đã cứu về rồi, bắt đầu lạnh lùng với anh?

Không thấy anh vẫn còn đang bị thương sao?

Chưa bao giờ thấy một người phụ nữ độc ác như vậy.

Vẻ mặt Đan Diễn Vy có chút đỏ, đúng là cô làm không đúng.

Nhưng nghĩ đến người phụ nữ đáng ghét ở bên ngoài, lại nhìn Du Du yếu ớt như vậy, làm một người mẹ kiên cường mấy từ này, khiến tính cách của cô ngấm ngầm chịu đựng xưa nay của cô không cho phép Du Du xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đặc biệt là Vũ Thư, người đã bắt cóc Du Du ba bốn lần.

Hơn nữa chuyện hôm qua còn chưa được điều tra rõ ràng, rốt cuộc là có bàn tay của Vũ Thư nhúng vào không, vẫn chưa biết được.

Đan Diễn Vy không muốn thừa nhận bản thân mưu toan ngấm ngầm, chỉ là đề phòng tai họa khi chưa xảy ra.

Nên, cứng miệng nói: “Lẽ nào Du Du không phải là con trai của anh?

“Đương nhiên là con trai của tôi, vẫn luôn là như thế.” Trong ánh mắt Lục Trình Thiên mang theo ý cười, nhìn Hà Cảnh Quân: “Cho dù xảy ra chuyện gì, chuyện này mãi mãi không thể thay đổi được, Du Du, chính là con trai của Lục Trình Thiên tôi!”

Mí mắt của Hà Cảnh Quân hơi rủ xuống, lưu hải vụn vặt che đi sự lạnh lùng trong mắt anh.

Lúc nãy Đan Diễn Vy không nhận ra ý tứ trong lời nói của mình, lúc bị Lục Trình Thiên dụ bắt như vậy, liền nhìn Hà Cảnh Quân.

Biểu cảm của anh khiến cô có chút không chịu nổi, lập tức nhướng mày với Lục Trình Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK