CHƯƠNG 471: TRANH GIÀNH NGƯỜI YÊU
Cúp máy, Lục Nhĩ bày ra vẻ cân nhắc, cuối cùng vẫn đi cùng Vũ Thư.
Lên xe, Vũ Thư phàn nàn: “Đúng thật là chậm chết được, một cú điện thoại còn nói lâu như vậy, chậm trễ thời gian của tôi rồi.”
“Đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi!” Lục Nhĩ khẽ cười, nịnh nọt xin tha: “Vì thể hiện sự áy náy của tôi, tôi đưa cô chủ đến chỗ đáng đi, được không?”
“Chỗ đáng đi nào?” Vũ Thư chớp mắt, rất là hứng thú hỏi.
Cô vẫn luôn tự xưng là người biết chơi, thời gian về nước không dài, nhưng cũng đã chơi hết tất cả những hơi thú vị trong thành phố Cần An này. Nhưng khoảng thời gian này Lục Nhĩ đưa cô ta đi chơi mấy chỗ, càng chơi lại càng kích thích, hơn nữa đều ở những nơi kín đáo mà người bình thường không ngờ đến.
Lục Nhĩ nở nụ cười: “Đến rồi cô sẽ biết.”
Cuối cùng, hai người dừng tại một khu vực thoạt nhìn không phát triển lắm.
Xung quanh còn có hai tòa nhà đang thi công, nhìn vừa bẩn vừa bừa bãi, hơn nữa ngoại trừ công nhân xây dựng, vốn không có mấy người.
Vũ Thư xuống xe, nhíu chặt mày: “Đây là cái nơi quỷ quái gì thế, không phải anh đi sai rồi chứ?”
“Đương nhiên không sai, thành phố to lớn, cô chủ đi theo tôi là được rồi.” Lục Nhĩ cười, bước nhanh hơn.
Vũ Thư bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo sau
Cô ta mặc váy ngắn xinh đẹp, da thịt mịn màng, hoàn toàn không phù hợp với cảnh vật xung quanh, nơi chỉ có công nhân cao lớn thô kệch đội mũ bảo hộ, dường như chưa từng nhìn thấy con gái yêu kiều thế này, mỗi người đều ngẩng đầu ngoái nhìn.
Vũ Thư rùng mình, ánh mắt những người này quả thật khiến người ta buồn nôn.
Tiến lên kéo lấy Lục Nhĩ, dường như lúc này mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Khóe miệng Lục Nhĩ hơi nhếch lên, dường như vết sẹo trên mặt càng sống động hơn.
Rẽ trái rẽ phải, đi qua một nơi giống như xóm nghèo, Vũ Thư không muốn đi nữa.
Lập tức đừng lại: “Lục Tử, rốt cuộc đây là nơi nào? Tôi không muốn đi tiếp nữa! Chúng ta trở về đi.”
“Không xa lắm, sắp đến rồi.” Lục Nhĩ động viên.
Vũ Thư lại bướng bỉnh nhìn anh ta, cũng không tiến lên phía trước.
Chợt, một cô gái từ trong con hẻm rẽ đến, mặc lễ phục màu vàng nhạt, đáng yêu động lòng người, giống với Vũ Thư, cũng là thoạt nhìn không hợp với nơi này.
Khác với dáng vẻ Vũ Thư tức giận với Lục Nhĩ, cô bé kia nhìn thấy Lục Nhĩ, ánh mắt sáng lên.
Bước nhanh hơn chạy đến, đôi mắt đỏ ngầu: “Anh Lục Nhĩ, rốt cuộc em tìm được anh rồi, sao anh đi mà cũng không nói với em một tiếng, em… em nhớ anh lắm.”
Vũ Thư híp mắt, hai tay ôm ngực nhìn cô gái đáng yêu này.
Lục Nhĩ nhíu mày: “Sao em lại ở chỗ này?”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thất Thất bèn đắc ý vỗ ngực: “Đương nhiên là em tìm được nơi này rồi, anh cả không cho em tìm anh, còn nói anh có việc rời đi rồi, nhưng không liên quan, em tự có con đường riêng của mình, em biết anh có một người bạn tốt ở nơi này, vốn dĩ muốn đến hỏi xem anh ta có biết anh ở chỗ nào hay không, không ngờ đến lại gặp được anh luôn, thật tốt!”
Lục Nhĩ không biết phải nói gì bây giờ.
Lúc trước tiếp cận Thẩm Thất Thất cũng là vì thông qua cô ta tìm đến Thẩm Lãng.
Không ngờ cô gái này lại là một người thật thà.
“Không ngờ đường đường là công chúa nhỏ của nhà họ Thẩm lại hạ mình đến nơi xa xôi tìm một vệ sĩ, Lục Tử, chẳng lẽ anh không cảm động sao?”
Hai tay Vũ Thư ôm ngực, giọng điệu châm biếm.
Cô ta tự thấy trí nhớ của mình rất tốt, đương nhiên không thể không biết Thẩm Thất Thất.
Mặc dù Thẩm Lãng không muốn để cô gái này xuất hiện quá nhiều trước mặt người khác, nhưng cô ta là con gái của Vũ Thiên Dương, tham gia không ít tiệc tùng, ít nhiều vẫn có ấn tượng với cô công chúa nhỏ này.
Dường như bây giờ Thẩm Thất Thất mới chú ý đến cô ta, nhạy cảm và thái độ thù địch trời sinh của phụ nữ khiến cho cô lập tức đề phòng: “Cô là ai? Anh Lục Nhĩ, sao anh lại đi cùng với cô ta?”
“Thất Thất, không có việc của em, anh rảnh rỗi sẽ về tìm em, bây giờ anh và cô chủ có việc cần làm, đi trước đây.” Trong mắt Lục Nhĩ chợt lóe lên vẻ do dự, lại nghĩ đến dù sao bây giờ anh ta cũng đang làm việc cho Thẩm Lãng, chỉ có thể nói như vậy.
Thẩm Thất Thất tỏ ra đau lòng, nghĩ rằng anh ta thay lòng đổi dạ.
Vũ Thư cười lạnh: “Thoạt nhìn cô bé rất đau lòng đó nha, nhưng cũng đừng hiểu lầm, người đàn ông như vậy tôi nhìn không vừa mắt đâu, tôi đã có vị hôn phu rồi, anh ta chỉ là vệ sĩ của tôi, cô cứ yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi.”
“Cô nói bậy, anh Lục Nhĩ tài giỏi như vậy, sao có thể làm vệ sĩ cho cô?” Thẩm Thất Thất căm tức nhìn cô ta, không cho phép cô ta nói Lục Nhĩ không tốt.
Trong mắt Lục Nhĩ chợt lóe lên vẻ lo lắng: “Được rồi, Thất Thất em về trước đi!”
“Anh Lục Nhĩ…”
“Về đi!” Giọng điệu của Lục Nhĩ nặng nề hơn.
Thẩm Thất Thất ‘oa’ một tiếng bật khóc.
Từ nhỏ đến lớn không có mấy người dám hô to gọi lớn với cô ta, bởi vì nhà họ Thẩm, bởi vì Thẩm Lãng yêu thương, cô ta chính là công chúa nhỏ trong nhà.
Bây giờ khó khăn lắm mới thích một người, vậy mà anh ta lại vì người phụ nữ khác gào lên với cô, nhất thời không kiềm chế được bật khóc chạy đi.
Lục Nhĩ chuyển mắt: “Cô chủ, đi thôi.”
“Bình tĩnh như vậy? Người yêu cũ của anh bật khóc chạy đi đấy, anh không đi an ủi một chút sao?” Vũ Thư nhướng mày.
Lục Nhĩ mỉm cười: “Cô chủ hiểu lầm rồi.”
“Thật sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, đây chính là công chúa nhỏ của nhà họ Thẩm, nếu như anh có thể cưới cô ta, tốt hơn làm vệ sĩ rất nhiều, không động lòng thật sao?” Vũ Thư trêu chọc.
Ánh mắt Lục Nhĩ chợt mang theo mấy phần cười cợt, mấy phần tình cảm nồng nàn: “Cô chủ, chẳng lẽ cô vẫn chưa nhìn ra tấm lòng của tôi sao?”
Trong lòng Vũ Thư vô cùng thỏa mãn.
Mặc dù cô ta tự nhận mình rất thích Lục Trình Thiên, nhưng gái đẹp có đàn ông theo đuổi, đó luôn luôn là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Thản nhiên liếc nhìn Lục Nhĩ, cũng không cáu kỉnh, trái lại lần này lại nghe theo Lục Nhĩ đi tiếp.
Trong lòng Lục Nhĩ cười lạnh một tiếng.
Mười phút sau.
Vũ Thư nghi ngờ nhìn khu nhà nhỏ kia: “Cậu nói nơi chơi rất vui chính là chỗ này sao?”
“Đương nhiên.” Lục Nhĩ trả lời.
“Nơi này có cái gì hay? Một khu nhà rách rưới của nông dân?” Vũ Thư nhíu mày, vô cùng không hài lòng.
Lục Nhĩ cười lạnh: “Vào xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Vừa nói xong bỗng nhiên đẩy Vũ Thư đang đi giày cao gót tiến vào.
Bậc cửa chính không hề thấp khiến cô ta vấp chân, cả người lập tức ngã sõng soài xuống mặt đất.
“A…” Vũ Thư đau nhe răng trợn mắt, tức giận định quay về sau chửi ầm lên, bèn nhìn thấy Lục Nhĩ âm trầm cười lạnh.
Giống như bỗng nhiên người tốt biến thành ác ma, khiến cho suy nghĩ của cô ta trì trệ, một luồng cảm xúc sợ hãi vọt lên trong đầu.
“Lục Tử, anh…”
“Anh Lục, đây chính là cô chủ nhà họ Vũ sao? Nhan sắc cũng thường vậy thôi à.” Một người đàn ông dáng vẻ lưu manh từ bên trong đi ra, ăn mặc rách rưới, râu ria xồm xoàm, trong mắt tản ra vẻ hung ác, khiến cho người ta không rét mà run.
Vũ Thư rùng mình, chợt cảm thấy hối hận.