Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 21: ANH, ANH MUỐN LÀM GÌ?

Cô vẫn luôn rất ngưỡng mộ tính cách của Vũ Thư, muốn gì thì sẽ theo đuổi cái đó, tràn đầy nhiệt tình, tự tin dạn dĩ, cô thì hoàn toàn đối lập với cô ấy, chuyện gì cô cũng giữ trong lòng, cho dù là yêu một người cũng chỉ yêu trong lặng lẽ thôi.

“Cứ nhìn Vũ Thư làm gì thế?” Hà Cảnh Quân đi tới, trong ánh mắt sáng ngời chỉ có cô, anh ta nhẹ nhàng nói: “Em đẹp hơn Vũ Thư nhiều, vừa đẹp vừa quyến rũ, nếu không thì tại sao anh lại bị em hấp dẫn chứ?”

Ơ?

Đan Diễn Vy không ngờ Hà Cảnh Quân lại trêu ghẹo như vậy, lập tức đỏ mặt lên, cắn chặt môi dưới, căn bản là không phát hiện ra có một người đàn ông ở phía xa xa lúc nhìn thấy hành động này của cô, ánh mắt liền trầm xuống, sắc mặt lập tức u ám.

Không cưỡng được thỉnh cầu của Hà Cảnh Quân nên sau đó, Đan Diễn Vy lên lầu thay một cái váy dài khác. Chiếc váy dài eo cao màu lam nhạt tôn lên dáng người đẹp của cô, làn da trắng nõn mịn màng, hai gò má ửng đỏ lên, một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi mê người.

“Ôi, Vy Vy, cậu thật xinh đẹp!” Vũ Thư nhào lên người của Đan Diễn Vy, nói với vẻ ghen tị: “Không ngờ sau khi chịu khó trang điểm ăn diện, Vy Vy còn xinh đẹp hơn cả tớ, nhưng mà cũng may là anh Thiên chỉ thích tớ thôi!”

Nụ cười của Đan Diễn Vy hơi cứng lại, cố ý tránh ánh mắt u ám của người nào đó.

Trong khoảng đất rộng ước chường cỡ hai sân bóng rổ trồng toàn là đào, quả đào trĩu nặng treo lủng lẳng trên cây, trên chóp quả đào ngoài đỏ trong trắng, thật sự khiến cho Vũ Thư không nhịn được thèm liền xách một cái giỏ rồi hào hứng kéo Lục Trình Thiên đi hái đào.

Đan Diễn Vy cùng Hà Cảnh Quân đi chung, cô cầm cây kéo, thấy quả đào nào to một chút thì cắt xuống cho vào giỏ, quả nào với không tới thì bảo Hà Cảnh Quân giúp, Hà Cảnh Quân rất dí dỏm, thường xuyên chọc cho Đan Diễn Vy cười, bầu không khí cũng coi như hòa hợp.

“Mấy quả đào trên cây này đều to.” Đan Diễn Vy đi qua tán cây đào, kéo cành có quả đào to vừa mới thấy xuống để cắt, mới vừa quay lại định ném vào giỏ thì ngạc nhiên phát hiện Hà Cảnh Quân không còn ở sau lưng.

“Cảnh Quân?” Đan Diễn Vy gọi một tiếng, gạt cành cây ra để tìm: “Anh đi đâu rồi?”

Kết quả Đan Diễn Vy quay lại chỗ hồi này cũng không nhìn thấy Hà Cảnh Quân đâu, còn tưởng rằng anh đến chỗ khác để hái đào rồi, vừa định mở miệng gọi thì bất thình lình bị người nào đó bịt miệng lại, khiến cô bị dọa sợ hết hồn.

Đợi đến khi Đan Diễn Vy bừng tỉnh thì cô đã bị người ta đè lên cây đào, Lục Trình Thiên sầm mặt lôi kéo cánh tay của cô, bộ dạng chất vấn đó khiến cho Đan Diễn Vy có chút chột dạ, cắn môi không dám nói lời nào.

Lục Trình Thiên dùng ngón cái đè lên cánh môi của cô, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Đan Diễn Vy, em thích cắn môi thế à?”

Đan Diễn Vy trợn tròn mắt nhìn anh.

Có ý gì, chẳng lẽ cô cắn môi của mình cũng không được sao?

Lục Trình Thiên mới vừa nói xong liền cúi đầu, lỏng tay ra đồng thời hôn lên môi của Đan Diễn Vy, dùng đầu lưỡi cạy miệng của cô ra, dùng tư thế mạnh mẽ xông vào, hoàn toàn không cho Đan Diễn Vy có một chút cơ hội nào để phản kháng.

“Ưm…” Đan Diễn Vy giãy dụa cổ tay, muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng kết quả lại khiến Lục Trình Thiên càng giận, kéo cánh tay của cô lên trên đầu, cố định lại, hôn càng mạnh hơn nữa, chân dài lách vào giữa hai đùi của cô, giơ cao đầu gối chầm chậm cọ sát.

Đan Diễn Vy hoảng sợ, bất giác há miệng, ánh mắt của Lục Trình Thiên trầm xuống, đưa đầu lưỡi vào trong miệng của cô quét qua quét lại, cứ cử động như vậy khiến cho cả người Đan Diễn Vy đều như nhũn ra, cánh tay cũng bất giác mà mềm ra.

Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, Lục Trình Thiên có nhắm mắt cũng biết điểm nhạy cảm của của Đan Diễn Vy ở chỗ nào.

Đầu gối cứ ma sát vào chỗ riêng tư của cô, môi dời lên, khẽ liếm sau vành tai của cô, đúng như dự đoán, Đan Diễn Vy không chịu nổi, cơ thể bị anh đè lên cây đào run rẩy mềm nhũn cả ra, cho dù có cắn chặt răng thì tiếng rên rỉ khoái cảm vẫn lọt ra ngoài.

Đan Diễn Vy vừa xấu hổ vừa sợ, cho dù trong mắt tràn đầy nhục dục nhưng dáng vẻ vẫn là sợ hãi, muốn đẩy Lục Trình Thiên ra, nhưng toàn thân bị anh khiêu khích càng nóng bừng hơn nữa, bất giác khẽ đong đưa eo, muốn nhiều hơn.

CHƯƠNG 22: XIN ANH ĐẤY, BỊ NHÌN THẤY MẤT

Cánh tay đang rảnh rỗi của Lục Trình Thiên mân mê đi xuống, lần mò vào bên trong quaần loót, tiến vào khu vực đang thít chặt kia mà không gặp chút trở ngại nào,  cúi đầu tiến tới sát mặt của Đan Diễn Vy, giọng nói căng chặt.

“Em xem, coơ theể của em quả thật là nhaạy caảm, tùy tiện khiêu khích mấy cái đã trơn tuột như vậy rồi.”

Sau đó đáp lại lời của anh là một cơ thể đang run rẩy trong lồng ngực, Đan Diễn Vy tựa hồ rất chật vật, nghiêng đầu sang một bên không thèm nhìn anh, Lục Trình Thiên cứ càng tiến sát vào, phả hơi thở nóng bỏng lên rái tai của cô: “Muốn hay không muốn, hửm?”

Một ngón tay, hai ngón tay rồi lại ba ngón tay… Anh thăm dò chỗ đó mà không gặp chút trở ngại nào, cái nơi ấm áp như đại dương đó mút chặt lấy ngón tay của anh, tiếng nước óc ách cùng vị ngọt của chất dịch đang trào ra khiến cho người đàn ông bật cười.

Hai mắt của Đan Diễn Vy đã ngấn lệ, đầu ngón tay tái nhợt của cô đã túm chặt lấy cánh tay của anh: “Lục Trình Thiên, xin anh…”

Lục Trình Thiên cau mày, hoàn toàn giống như một kẻ chiếm đoạt, như không nghe thấy cô nói gì, động tác tay lại càng mạnh hơn, giọng nói trầm trầm lười nhác: “Xin anh? Xin anh cái gì?”

“Xin, xin anh…cho em…” Đan Diễn Vy dốc hết sức mới nói ra được những lời này, vừa xấu hổ vừa bực bội.

Lục Trình Thiên cười thầm, đáp ứng thỉnh cầu của cô, gác một chân cô lên vai, chật vật hạ eo xuống, chậm rãi tiến vào, Đan Diễn Vy vẫn chưa thể thích ứng, liền cau mày: “Chậm, chậm một chút…”

Đan Diễn Vy rõ ràng là muốn người đàn ông này chậm lại một chút, nhưng anh ta giống như không nghe thấy vậy, sau khi hoàn toàn tiến vào thì bắt lấy hai chân cô ra sức nhấp, khiến cho cô vừa mỏi vừa đau, hai tay nắm chặt lấy thân cây, sợ mình sẽ tuột xuống.

“Lục Trình Thiên, anh là đồ khốn kiếp…chậm một chút…”

Sau khi cầu xin cũng vô dụng, Đan Diễn Vy liền bắt đầu khóc, đôi mắt giàn dụa nước mắt: “Thiên, đau quá, chậm, chậm một chút…”

Lục Trình Thiên ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại là cái kiểu ánh mắt thâm trầm đó, khiến cho Đan Diễn Vy không hiểu, nhưng động tác của anh đã thả chậm lại không ít, quay sang dùng hàm răng chắc của mình mà gặm hoôn lên xương quai xanh của cô.

“Anh Thiên, anh đâu rồi?” Xa xa truyền tới tiếng gọi của Vũ Thư còn kèm theo cả tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Đan Diễn Vy bừng tỉnh lại từ trong sắc dục, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ vừa sợ lại mệt, cả người căng cứng, không ngờ tới người đàn ông lại rên lên một tiếng, vỗ liên tục vào mông của cô: “Thả lỏng một chút, em muốn tôi xuất sớm à?”

“Anh, anh…” Đan Diễn Vy thật sự sợ người đàn ông này rồi, không kiềm được liền cầu xin: “Anh mau rút ra nhanh đi, Vũ Thư sắp đến rồi đấy, Lục Trình Thiên anh có nghe không hả?”

“Vẫn còn sức nói mấy câu này, không đau sao?” Lục Trình Thiên nói xong liền ép hai chân của Đan Diễn Vy lên trước, cái kiểu vào sâu như vậy khiến cho Đan Diễn Vy muốn thét lên nên đành lấy tay che miệng thật chặt.

Sau khi phát hiện tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đan Diễn Vy cơ hồ muốn ngã quỵ, cô sợ, sợ Vũ Thư nhìn thấy cảnh tượng không thể chịu nổi này nên dùng ánh mắt cầu xin người đàn ông ấy nhưng người đàn ông ấy vẫn không vì thế mà ngưng lại, lại còn trực tiếp hoôn lên môi của cô.

Sau đó, tiếng bước chân sắp đến gần ấy liền dừng lại một chút rồi chạy về một hướng khác.

Đan Diễn Vy thở phào nhẹ nhõm, người mềm nhũn ra.

Cách làm này của Lục Trình Thiên khiến cho cô rất tức giận, ánh mắt tràn ngập lửa giận, anh biết chỗ nhạy cảm của cô thì hiển nhiên là cô cũng biết của anh, cô khẽ vặn eo liền thấy sắc mặt của Lục Trình Thiên căng thẳng, ánh mắt đó giống như muốn ăn sạch cô vậy.

Đau một chút dù sao cũng đỡ hơn bị người ta nhìn thấy một màn này.

Một lát sau, Lục Trình Thiên ôm cô thật chặt, sức mạnh đó thật sự là siết cô đau muốn chết luôn, liền nghe anh cắn răng mắng: “Đan Diễn Vy, em đúng là quá to gan mà!”

Sống sót qua nguy hiểm, Đan Diễn Vy thở hổn hển từng đợt, giữa hai chân đang rất dính dớp nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến, cho tới bây giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu lỡ như bị Vũ Thư nhìn thấy thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK