Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 221: LỤC TRÌNH THIÊN, ANH KHÔNG PHẢI LÀ ĐÀN ÔNG

“Cái gì?” Đan Diễn Vy hận tới nghiến răng nghiến lợi, Lục Trình Thiên thở dốc có phải hơi dài hay không? Anh không động vào cô lại muốn giữ cô ở bên cạnh, cô không nén được cơn giận mà gầm lên: “Lục Trình Thiên, anh nghĩ tôi là một con nợ không trả tiền, hay kẻ chạy trốn?”

Ban đầu cô còn tưởng rằng dùng tiền đổi tiền, với số tiền trong tài khoản của mình là có thể yên tâm. Nhưng ai biết đầu óc của Lục Trình Thiên còn nhỏ hơn cả cái kim, rõ ràng rất giàu có lại cứ nhất quyết nhìn chằm chằm vào số tiền ít ỏi này của cô.

Lẽ nào cô theo anh nhiều năm như vậy, thậm chí không đáng có chút bồi thường gì sao? Cô càng nghĩ lại càng giận.

Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì không thể thu lại được.

Sau đó Đan Diễn Vy lại thấy người đàn ông lãnh đạm gật đầu mở miệng nói: “Đúng vậy, tôi không tin em.”

Đan Diễn Vy lập tức hóa đá. Nếu không phải người đàn ông trước mặt là Lục Trình Thiên không thể giả được, cô thật sự sẽ nghi ngờ câu nói không biết xấu hổ này lại được nói ra từ trong miệng anh. Anh dựa vào đâu mà không tin cô?

Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn, cô cảm giác bản thân mình sắp bị người đàn ông này làm này cho tức muốn nổ tung rồi.

“Lục Trình Thiên, anh không phải đàn ông!”

Đan Diễn Vy thấy trong mắt Lục Trình Thiên lóe lên sự tối tăm nguy hiểm thì hoảng sợ phát hiện ra mình nói sai, vội vàng nói thêm.

“Tôi là muốn nói anh không giữ lời, anh nói tôi đồng ý với anh ba điều kiện thì anh sẽ đưa tiền cho tôi, hơn nữa anh bao nuôi một người phụ nữ một tháng cũng sáu tỷ, tôi ngủ với anh bốn mươi tám tháng, mười lăm tỷ căn bản không tính là nhiều đi.”

Đan Diễn Vy nói xong thì cảm giác như đầu óc mình chợt sáng sủa, trở nên thông minh ra. Không sai, cô căn bản không cần thiết phải áy náy. Mười lăm tỷ này là số tiền cô nên có, số tiền này cũng tiêu ở trên người con trai anh.

Cho dù bây giờ anh không biết nhưng cô biết cũng vậy thôi.

Có lẽ khí thế của Lục Trình Thiên quá mạnh mẽ, cho nên lúc đầu cô đã bị anh dắt mũi, mặc dù bây giờ kịp phản ứng có hơi muộn nhưng vẫn rất hữu dụng mà.

Người phụ nữ vẫn ngu ngốc một chút thì đáng yêu hơn. Hơn nữa anh biết dùng thực tế chứng minh anh có phải là ‘đàn ông’ không.

Khi có thể ra tay, bình thường anh sẽ không đe dọa.

Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào chút đắc ý trên mặt Đan Diễn Vy. Gương mặt nhỏ nhắn của cô vốn đang buồn rầu đã biến thành tràn trề sức sống, nhìn qua hoạt bát hơn nhiều, lại giống như một miếng bánh ngọt tỏa ra mùi thơm ngọt ngấy.

Dường như cô đang mời gọi anh tới nhấm nháp vậy. Anh phải thừa nhận, cô cười khi vừa thức dậy càng đẹp hơn, cũng làm cho không ai có thể chống lại được.

Đan Diễn Vy thấy Lục Trình Thiên không nói lời nào, còn dùng ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa nhìn mình chằm chằm thì trong lòng đột nhiên sợ hãi: “Lục Trình Thiên, anh mau buông tay ra đi.”

Nếu cô không nợ anh, dựa vào đâu mà cô phải yếu thế chứ?

“Em không nợ tôi mười lăm tỷ, nhưng hôm nay em đã đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi cũng chuyển tiền cho em rồi. Nếu em không tin có thể đi điều tra tấm thẻ trước đây.” Lục Trình Thiên nói với vẻ mặt không đau không ngứa.

Cô muốn thoát khỏi anh như vậy sao? Đừng có mơ.

Lúc này Đan Diễn Vy lại biến sắc. Cô biết Lục Trình Thiên nói tới tấm thẻ nào. Trước kia, mỗi tháng anh đều đúng giờ chuyển phí sinh hoạt đến tấm thẻ này. Từ sau khi cô chuyển ra ngoài, tấm thẻ này đã bị cô ném ở trong ngăn kéo không để ý tới.

“Tôi không quan tâm, đây là anh gài bẫy tôi. Hơn nữa tôi cũng không tiêu tới khoản tiền kia, ngày mai tôi chuyển lại cho anh.”

“Muộn rồi.” Đôi môi cám dỗ của Lục Trình Thiên hé mở, thản nhiên thốt ra hai từ.

“Cái gì?” Đan Diễn Vy còn chưa kịp hiểu Lục Trình Thiên có ý gì, đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai không ngừng phóng to, ghé sát về phía mình.

Cô chỉ cảm thấy trên đôi môi chợt mềm đi, cánh môi của người đàn ông đã ép lên mút lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, cái lưỡi ấm áp liếm lên môi mọng đỏ của cô.

Đan Diễn Vy có cảm giác như mình chính là miếng chè trong miệng của Lục Trình Thiên. Không đúng, cô đang suy nghĩ gì vậy chứ? Người đàn ông đáng ghét này còn chưa được sự đồng ý của cô mà đã tự mình hôn cô.

“Tôi… Khốn… Thả… tôi ra.”

Những tiếng nói ngắt quãng được cô cố gắng thốt ra trong sự phản kháng.

Người đàn ông dường như ăn tủy biết vị, càng hôn sâu hơn, hận không thể hút cả linh hồn của cô ra. Cánh tay rắn chắc như sắt ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không đầy một vòng ôm của cô, kéo cô càng áp sát vào cơ thể của mình hơn nữa.

Thơm quá, ngọt quá, lại ăn ngon giống như bánh ga-tô vậy, làm người ta nếm được một miếng thì giống như dính phải thuốc phiện vậy, muốn ngừng cũng không thể, không có cách nào cai nghiện được.

Đan Diễn Vy quên mất khóa kéo sau lưng mình đã bị kéo xuống, cơ thể vừa cử động thì chiếc váy cũng từ trên vai nhỏ tụt xuống, cả chiếc váy khó có thể treo ở trên người, chiếc áo nịt ngực màu hồng nhạt lộ ra trong trong không khí.

Da cô vừa tiếp xúc với không khí thì tóc gáy liền dựng ngược.

Trong không khí lập tức yên tĩnh, mặt Đan Diễn Vy đỏ như sắp nhỏ máu, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Trình Thiên, anh có buông tay ra không?”

“Được.”

Trên mặt Đan Diễn Vy còn chưa kịp thể hiện ra vẻ vui sướng thì cả người đã đột nhiên bị nhấc bổng lên. Anh thả thắt lưng của cô ra lại bế cô lên. Cô theo bản năng nắm chặt lấy áo của người đàn ông và thét to: “Lục Trình Thiên đáng chết, anh mau thả tôi xuống.”

“Được thôi, tôi hi vọng lát nữa em vẫn có thể duy trì được giọng nói vang dội như vậy.” Lục Trình Thiên nói một câu hai nghĩa, đôi chân dài bước nhanh về phía phòng ngủ.

Người bình thường đi hai mươi bước còn chưa đi hết khoảng cách đó, nhưng người ta có đôi chân dài nên thật sự rút ngắn lại chỉ còn mười bước.

Cuối cùng Đan Diễn Vy không nhịn được mà chửi tục: “Lục Trình Thiên, tôi fuck cả nhà anh!”

Người đàn ông chợt dừng lại, ánh mắt trầm xuống: “Chờ lát nữa, tôi sẽ để cho em được mắng đủ.”

Đan Diễn Vy cho rằng Lục Trình Thiên sẽ tức giận ném mình xuống, nếu không thì phất tay áo rời đi, cô cũng nhận. Nhưng cô không ngờ anh ta lại thản nhiên bảo cho cô mắng đủ.

Anh hành động không theo lẽ thường như vậy, cô trái lại không thể mở miệng mắng được nữa, vẫn chỉ có thể từ từ nói chuyện!

“Lục Trình Thiên, anh đừng quên tôi đã có bạn trai, anh cũng có bạn gái rồi. Hành vi của anh như vậy là vô đạo đức đấy, anh biết không?”

Đan Diễn Vy cố gắng trách mắng anh từ trên phương diện đạo đức, cho dù là chọc giận anh cũng tốt hơn bị anh kéo trở lại làm tình đâu.

Ừ, cô đã thành công chọc giận người đàn ông nào đó, chỉ là kết cục không giống như cô tưởng.

“A….”

Đan Diễn Vy vừa dứt lời thì toàn thân đã rơi vào trong tấm đệm mềm mại và nảy lên hai cái mới dừng lại. Cô hốt hoảng muốn trốn về phía mép giường, cơ thể mới thò ra chưa được một phần năm thì cổ chân đã bị người ta kéo lại.

Cô chưa từ bỏ ý định lại muốn tiếp tục bò, nhưng quần áo trên người “xoẹt” một tiếng đã tử trận, nhìn qua thật đáng thương giống như con búp bê vải bị người ta chà đạp phá hỏng.

“Không… .” Đan Diễn Vy vừa mở miệng từ chối, cơ thể cường tráng của người đàn ông đã bắt đầu đè xuống, hoàn toàn đặt cô ở dưới người không hở ra chút nào, nụ hôn làm cho người ta không thể thở nổi cũng theo đó mà đến.

Đan Diễn Vy tức giận đấm vào tấm lưng rộng, hạ xuống cơ bắp cứng như đá của người đàn ông. Cô chẳng biết Lục Trình Thiên có đau hay không, nhưng cô lại thấy đau tay rồi.

Không có việc gì lại rèn luyện cho thịt trên người mình cứng như tường đồng vách sắt vậy, anh có bệnh à! Anh không có sĩ diện à.

Đan Diễn Vy đột nhiên giống như con gà bị người ta bóp lấy cổ, giọng điệu cũng biến đổi: “Lục Trình Thiên…”

Đáng chết, anh đang làm gì thế?

Lục Trình Thiên hôn một đường từ cổ xuống tới cái rốn đầy mẫn cảm của cô, cái lưỡi mềm mại giống như ngọn đuốc, đi tới đâu thì đốt lửa tới đó. Như vậy còn chưa tính, anh dường như còn không dừng lại, lại từ bụng cô xuống thẳng phía dưới, ép thẳng xuống nơi mảnh mai tuyệt đối không thể để người khác biết kia.

CHƯƠNG 222 MỘT ĐÊM KINH HOÀNG

“Liếm em.”

Giọng nói khàn khàn trầm lắng của người đàn ông khẽ truyền đến từ dưuới thaân cô.

Trên mặt Đan Diễn Vi nóng như lửa đốt, Lục Trình Thiên chết tiệt này thế mà lại đem lời nói khieêu dââm nói một cách thản nhiên như thế, đương nhiên cô biết anh đang làm gì, ý cô muốn hỏi anh là vì sao lại làm như vậy cơ.

“Anh đến đây nhanh lên!”

Còn muốn giữ hình tượng nữa không, từ trước cho tới bây giờ anh ấy chưa từng chơi đùa kiểu này luôn có chừng mực, quan trọng nhất là cô còn chưa tắm, trên người đầy mồ hôi khi chạy đến đây, tuy rằng mùa hè mỗi ngày đều tắm rửa, nhưng mà vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Không, không, cô đang nghĩ gì chứ, chẳng lẽ tắm rửa rồi thì có thể để cho anh muốn làm gì thì làm?

Đan Diễn Vi thật muốn mắng mình một câu đầu cô có phải bị sét đánh rồi hay không, làm sao lại không bình thường giống Lục Trình Thiên thế.

Lục Trình Thiên không để lời cô nói vào lòng, anh muốn làm gì thì tiếp tục làm như thế, hai bàn tay to giữ chặt lấy đùi cô, làm cô không thoát được, không cho cô tùy ý vặn vẹo, đầu lưỡi mềm mại hướng vào huyệt động mê người của cô dần dần đi xuống dưới.

Cô gái nhỏ ở dưới thân không ngừng run rẩy nhích qua nhích lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há ra, giống như một con cá vừa rời khỏi biển rộng, theo nhịp hô hấp của cô, hai ngọn núi cao ngất trước ngực phập phồng lên xuống, giống như từng tầng sóng biển, làm mắt anh chìm vào trong đó.

“Lục Trình Thiên, anh, anh mau thả em ra.” Đan Diễn Vi không còn chút sức nào nói, trên ngực giống như có vô số con kiến nhỏ đang bò, dòng điện tê dại đến tận xương lan truyền khắp toàn thân, bởi vì không nhìn rõ nên cảm giác càng trở nên mẫn cảm.

Cô có thể cảm giác được đàu lưỡi nóng bỏng của Lục Trình Thiên quét qua quét lại quanh huyệt động thế nào, lại đùa giỡn nụ hoa của cô ra sao, không thể không thừa nhận đó là cực hạn khoaái caảm mà cô chưa bao giờ trải qua.

Bốn năm nay, Lục Trình Thiên cũng không phải chưa từng nghĩ tới làm vậy đối với cô, nhưng mỗi lần đều bị cô lấy các loại lý do né tránh, hoặc là ngại ngùng đáp lại cho qua.

Không biết hôm nay Lục Trình Thiên có phải động kinh hay không, thế mà lại không quan tâm đến cảm nhận của cô làm những động tác quá mức như vậy.

Không đợi cô tiếp tục chìm trong say mê đó, câu nói Lục Trình Thiên giống như một chậu nước lạnh làm cho tất cả ý loạn tình mê của cô tan thành mây khói, thậm chí sau lưng cô cũng không tự giác toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Chỗ này của em bị thương khi nào vậy. . . . . . .”

Đan Diễn Vi không biết lấy đâu ra sức lực, thừa dịp Lục Trình Thiên đang thất thần, mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay đang giam cầm cô, tất cả lý trí cũng trở lại, cô nắm chặt lấy chăn mỏng, đè xuống cơn xúc động muốn hét lên chói tai, giả vờ không thèm để ý trả lời.

“Vết thương nào cơ, không phải anh nhìn lầm rồi chứ, em chỉ có một vết bỏng chỗ đùi thôi.”

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì bại lộ vết mổ do cô sinh Du Du, cô thật sự quá bất cẩn rồi.

Nửa người rắn chắc phía trên của Lục Trình Thiên dần dần cứng lại, đôi mày rậm vô tình nhăn lại, vị trí mà đầu lưỡi anh chạm tới rõ ràng là huyệt động mê người của cô, làm sao lại là trên đùi được, tuy rằng chạm phải không nhiều lắm, nhưng mà bộ phận mẫn cảm như vậy, làm sao có khả năng có sẹo.

“Em bị bỏng trên đùi khi nào mà anh không biết vậy, Đan Diễn Vi có phải em đang giấu anh điều gì không.”

Đan Diễn Vi bị Lục Trình Thiên dọa thiếu chút nữa hồn phi phách tán, chăn mỏng trong tay cô cũng bị cô làm ướt một mảnh nhỏ, nhưng mà cô cũng không dám buông lỏng chút nào cả, tức giận, mê loạn, hiện tại tất cả chỉ còn lại sợ hãi cùng hồi hộp.

Đã kiên trì đến bước này, cô tuyệt đối không thể để Lục Trình Thiên biết đến sự tồn tại của Du Du, “Lục Trình Thiên, em không biết anh đang nói cái gì, hiện tại trong phòng không bật đèn, anh có thể cam đoan bản thân không nhìn nhầm chứ?”

Lời của Đan Diễn Vi không phải không có lý, Lục Trình Thiên đích xác không thể bảo đảm nơi mình chạm tới có phải vị trí mẫn cảm kia hay không, chỉ là hình như phản ứng của Đan Diễn Vi có chút dị thường: “Bật đèn chứng minh.”

Nghe giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lục Trình Thiên, trong lòng Đan Diễn Vi réo lên hồi chuông báo động, tuyệt đối không thể để anh bật đèn, cũng may phòng trọ nhỏ này là địa bàn của cô, bố cục trong phòng cô đều rõ ràng.

Cô cũng không quan tâm Lục Trình Thiên sẽ nghĩ thế nào, một lòng muốn chạy trốn, một bên quấn chăn giả vờ bình tĩnh xuống giường, một bên làm bộ tức giận nói: “Lục Trình Thiên anh nên biết hiện tại em không phải nô lệ của anh, không nhất thiết phải cho anh kiểm tra vị trí kia, anh thật sự điên rồi.”

Vừa nói Đan Diễn Vi vừa mở tủ quần áo ra, động tác nhanh chóng tìm kiếm lôi ra quaần áao lót, cũng không để ý Lục Trình Thiên có nhìn thấy hay không trực tiếp mặc lên người, rồi lại lấy bừa một chiếc váy ra, chui đầu vào.

Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Lục Trình Thiên miễn cưỡng có thể thấy rõ hành động của Đan Diễn Vi, chỉ qua vài phút cô đã ăn mặc chỉnh tề, bộ dáng vội vàng này càng để anh thêm xác định ý nghĩ trong lòng.

Âm thanh khàn khàn từ từ khôi phục lại ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng: “Đan Diễn Vi, em trốn không thoát đâu.”

Trong lòng Đan Diễn Vi vang lộp bộp, dáng người mảnh khảnh dán chặt cửa tủ, qua ánh trăng mông lung, nhìn người đàn ông giống như thiên thần kia, thấy rõ anh đang từng bước một tới gần chính mình.

Mỗi bước đến gần, cô đều cảm thấy hô hấp như bị người khác chế trụ, trái tim trong ngực nhảy lên bang bang, giống như chỉ cần cô mở miệng là có thể chạy ra khỏi lồng ngực.

Giọng cô run run rẩy rẩy nói: “Lục Trình Thiên anh đừng đến đây, em không còn gì để nói với anh, em cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh và Vũ Thư nữa, em chỉ cần một con đường sống thôi.”

Một đường để cô và Du Du sống, chỉ vậy thôi.

Bước chân Lục Trình Thiên bỗng ngừng lại, trong lòng bởi vì giọng nói đau thương cầu xin của cô, giống như bị người ta đánh một quyền, trái tim buồn bã đau đớn, chẳng lẽ cô muốn nhanh chóng rời khỏi mình như vậy để cùng Hà Cảnh Quân bên nhau.

Bốn năm nay, dù là vẫn đề tiền tài hay là vật chất, anh chưa từng cảm thấy bạc đãi cô chỗ nào cả, buồn cười chính là, anh còn chưa nói chấm dứt, cô gái này đã khẩn cấp muốn lao vào lòng người đàn ông khác.

Nhưng, từ khi nào thì cô có quyền lên tiếng trong trò chơi này, nếu anh không gật đầu nói chấm dứt, cô không có quyền cự tuyệt.

“Đường sống phải không.”

Đan Diễn Vi nghe tiếng anh nỉ non giống như tự hỏi, sau lưng đang cứng nhắc không tự giác liền căng thẳng, cô không cảm nhận được Lục Trình Thiên thiện tâm buông tha cho cô, người đàn ông này có thù tất báo thế nào, bốn năm nay cô thấy nhiều rồi.

“Lục Trình Thiên coi như em cầu xin anh.”

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô mở miệng cầu anh, mỗi một lần cầu xin anh đều là muốn rời khỏi người anh, bày ra dáng vẻ kiên trì như vậy căn bản không giống bộ dáng cô vợ nhỏ ẩn nhẫn mà cô thể hiện trước mặt Vũ Thư.

Hoặc là tính cách như vậy mới chân chính là Đan Diễn Vi dưới vỏ bọc nhu nhược mang theo vẻ quật cường mà chính cô cũng không nhận ra.

Khi nói chuyện, Lục Trình Thiên đã tới trước mặt cô, trong ánh mắt hoảng hốt của cô, bộ dáng bức người chậm rãi cúi xuống, tựa vào bên tai cô,tiếng nói trầm thấp hiếm khi ôn nhu, rồi lại tàn nhẫn đến cực điểm: “Đan Diễn Vi trong trò chơi này, em còn chưa có tư cách nói chấm dứt.”

Đan Diễn Vi đồng tử chợt nhíu chặt, một đôi mắt dâng lên đầy hơi nước, giống như chỉ một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.

Trong mắt anh, hai người sớm chiều ở chung bốn năm nay, chỉ là trò chơi như lời anh nói có cũng được mà không có cũng được sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK