Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 154: DỤNG Ý CỦA HÀ CẢNH QUÂN

Thấy Đan Diễn Vy mỉm cười, ánh mắt của Hà Cảnh Quân khẽ lóe lên, cố tình thở dài để thu hút sự chú ý của Đan Diễn Vy: “Thật ra, Vy Vy à, em đồng ý là bạn gái của anh cũng coi như giúp anh một việc rồi.”

Quả nhiên, Đan Diễn Vy nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.

“Trong nhà đang giục rất gấp, đến lúc đó cần có em giúp anh làm lá chắn.” Hà Cảnh Quân không nói dối. Năm nay anh đã ba mươi tuổi rồi mà còn không có nổi một cô bạn gái. Mọi người trong gia đình đã giục rối hết cả lên rồi.

“Cảnh Quân, em không muốn làm lỡ chuyện của anh.” Cô đã như thế này rồi, làm sao có thể làm liên lụy đến anh được.

Hà Cảnh Quân hào hứng nói: “Đó không phải là làm lỡ chuyện, thà ít mà tốt, chẳng phải sao? Anh không hứng thú với việc đi xem mắt.”

Anh vừa trở về mà đã có thể quản lý công ty tốt như vậy, năng lực cũng đã quá rõ, thuyết phục Đan Diễn Vy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đan Diễn Vy nhìn anh: “Nếu anh gặp được một người mà mình thích thì sao?”

“Nếu gặp được, anh sẽ nói với em.” Hà Cảnh Quân cũng nhìn lại cô như vậy, mặc dù anh biết rằng đó là chuyện không thể, vì muốn khiến cô không cảm thấy áp lực, anh mới nói như vậy.

Đan Diễn Vy không kháng cự nổi lời anh nói, cũng sợ rằng anh quá để tâm đến mình, mà cô không thể đáp lại tình cảm sâu nặng đó của anh. Sau khi nghe câu trả lời, cô đồng ý với lời đề nghị của anh: “Được rồi, cảm ơn anh, Cảnh Quân.” Khi cô rơi vào hoàn cảnh khó xử, anh đã đưa tay ra giúp đỡ cô.

“Đồ ngốc, đừng quên, nói thế nào thì anh cũng là đàn anh khóa trên của em mà.” Hà Cảnh Quân giơ tay xoa đầu Đan Diễn Vy rồi rất tự nhiên bỏ xuống.

Đan Diễn Vy hơi xấu hổ, nhưng nhìn nụ cười ân cần trên khuôn mặt của Hà Cảnh Quân, cô sợ mình nghĩ nhiều lại khiến anh xấu hổ, nên cố không để tâm quá nhiều.

Chỉ có Hà Cảnh Quân mới biết, sâu thẳm trong lòng anh háo hức thế nào khi được chạm vào cô, cho dù chỉ là dùng thân phận đàn anh: “Vy Vy, hiện tại em có phải đi làm ở bên Lục Trình Thiên nữa không?”

Đan Diễn Vy gật đầu, khẽ nói: “Có.”

“Nếu em không muốn làm ở đó nữa, anh có thể giúp em.” Đây là lần thứ hai Hà Cảnh Quân hỏi chuyện này. Anh không hiểu tại sao Vy Vy đã muốn làm rõ mối quan hệ với Lục Trình Thiên rồi, nhưng vẫn ở lại làm việc cho anh ta.

Cho dù tất cả mọi người đều hỏi lý do tại sao cô ở lại công ty của Lục Trình Thiên, Đan Diễn Vy không tiết lộ một lời nào: “Không cần đâu Cảnh Quân, em ở đó làm việc cũng rất tốt.”

Tốt thì làm sao lại hay bị thương cơ chứ, ở đó vẫn là nơi Vũ Thư thường xuyên xuất hiện. Hà Cảnh Quân không muốn nhìn thấy những vết sẹo khác trên cơ thể cô nữa: “Vy Vy, nếu em không muốn làm việc ở đó nữa, anh có thể sắp xếp việc ở công ty khác cho em.”

“Thực sự không cần đâu, đi làm ở đâu cũng giống nhau cả thôi, vả lại có Tư Tư ở đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Tại văn phòng, Vũ Thư không dám đối phó một cách trắng trợn với cô.

Hà Cảnh Quân thấy sự kiên định đó của cô, đành thôi.

Đi lòng vòng rất lâu, Vu Tư Tư còn ăn kem xong rồi mới quay trở lại.

Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng kết thúc tại đây.

“Cũng không còn sớm nữa, anh Hà không có việc gì bận sao?” Vu Tư Tư có chuyện muốn nói riêng với Vy Vy.

Cảnh Quân là một người đàn ông thông minh, vừa nghe đã hiểu, anh đứng dậy nói với Đan Diễn Vy giọng ôn hòa: “Vy Vy, em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh lại đến.”

Đan Diễn Vy gật đầu: “Vâng.”

Sau khi Hà Cảnh Quân đi rồi, Vu Tư Tư không thể chờ đợi được nữa liền tiến đến cạnh cô hỏi: “Sao rồi, Hà Cảnh Quân đã nói gì với cậu?”

“Còn có thể nói gì khác à, mấy việc này chẳng phải do cậu sắp xếp cả hay sao?” Đừng nghĩ rằng cô không biết gì.

Vu Tư Tư xấu hổ mỉm cười: “Chẳng phải là tớ muốn tốt cho cậu sao, cậu không thấy là Hà Cảnh Quân quan tâm cậu như vậy à, so với tên Lục Trình Thiên thì tốt hơn gấp trăm nghìn lần, thế nào, tình cảm có dạt dào phấp phới hay không?”

“Xin lỗi nhé, không hề có chút dạt dào phấp phới nào đâu.” Đan Diễn Vy trả lời một cách không kiêng dè.

Với tinh thần nhiều chuyện bà tám, Vu Tư Tư vẫn kiên trì hỏi tiếp: “Không đủ sao, thế hai người đã nói gì những?”

“Anh ấy biết chuyện của tớ và Lục Trình Thiên rồi.” Đan Diễn Vy giải thích ngắn gọn.

Vu Tư Tư thở dài, hỏi một cách lo lắng: “Sau đó thì sao, anh ấy đã phản ứng thế nào?”

Đan Diễn Vy không có ý định trả lời, lười biếng dựa vào ghế sofa hỏi: “Cậu đuổi Cảnh Quân đi, chỉ muốn hỏi tớ những điều này sao?”

Khi nói về việc quan trọng nhất, Vu Tư Tư cảm thấy rằng cô ấy không thể thở một cách bình thường được, lại vội vàng trả lời: “Tất nhiên là không rồi, tớ vừa nhận được một cuộc gọi lúc ở dưới lầu, ông nội tớ muốn gặp cậu.”

“Ông Vu sao?” Đan Diễn Vy không ngờ ông nội của Vu Tư Tư lại muốn gặp cô.

“Đúng vậy, ông biết là cậu đang ở thành phố Cần An, còn hỏi sao cậu không đến thăm ông kìa.” Nghĩ về ý định của ông nội, Vu Tư Tư không còn mặt mũi nào nói thêm gì nữa.

Chẳng phải giống như cô không muốn để chuyện tốt cho người ngoài hay sao, nhưng năm nay Vy Vy lại đụng trúng số đào hoa, bông nào bông nấy nở bung, anh trai cô chắc không chen được chân vào đâu.

“Đợi vết thương của tớ đỡ hơn đã, đáng lẽ tớ nên đến thăm ông nội sớm hơn.” Bản thân Đan Diễn Vy cũng cảm thấy xấu hổ. Là hậu bối đã không đến thăm, lại còn để ông nội Vu nhắc, thực sự là không nên.

“Không sao đâu, tớ biết cậu không muốn làm phiền ông, đợi khi nào cậu có thời gian rồi nói vậy.” Vu Tư Tư khoát tay vẻ không sao cả.

Đan Diễn Vy đồng ý với lời nói của cô: “Ừm.”

“Tớ đi trước đây. Sắp tới Du Du có một hoạt động gia đình, tớ sẽ đi thay cậu.” Cô vốn không muốn hỏi thêm câu này, nhưng giờ tay của Vy Vy bị thương, vẫn không thể cử động được, chỉ đành là cô đi thôi.

Đan Diễn Vy cũng muốn đi, nhưng cô liếc nhìn bàn tay đang bị băng bó của mình thì đành thôi, chỉ là Du Du chắc sẽ rất thất vọng.

Vu Tư Tư thấy Đan Diễn Vy lại dáng vẻ như đang tự trách móc bản thân, không hài lòng nói: “Này này, đừng để tớ thấy vẻ mặt này của cậu nữa, chỉ là một hoạt động gia đình có nửa ngày thôi, không phải là vấn đề lớn, Du Du hiểu chuyện hơn cậu nghĩ đó.”

“Thế để tớ đi chụp ảnh cho Du Du.” Đan Diễn Vy không ngần ngại tham gia, vẫn muốn ghi lại từng chút từng chút kỷ niệm của Du Du.

Vu Tư Tư nghĩ đến một tay của Đan Diễn Vy không sao, cầm máy ảnh chắc sẽ không vấn đề gì, vì vậy liền đồng ý: “Được thôi, đến lúc đó tớ sẽ thông báo cho cậu.”

“Tớ đi trước đây. Lát nữa tớ sẽ gọi đồ ăn cho cậu. Chỉ cần nhớ nhận là được rồi.” Vu Tư Tư trước khi đi vẫn không quên nhắc nhở.

“Biết rồi, mau đi đi.” Đan Diễn Vy vừa buồn cười vừa nói, cô chẳng phải là một đứa trẻ, chẳng lẽ không biết tự gọi đồ ăn ngoài sao.

Vu Tư Tư vẫn muốn nói thêm vài lời, nghĩ một lúc cũng đành thôi, tự nhiên lại thấy mình như là một bà mẹ già làu bàu vậy. Cứ tiếp tục thì này thì không ổn. Cô đường đường là chị đại khí sắc ngời ngời, làm sao mà có thể trở thành mẹ chồng suốt ngày càu nhàu được chứ.

Nghĩ đến thôi cũng khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Vu Tư Tư vừa rời đi, Đan Diễn Vy cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, nhớ đến ánh mắt lo lắng của Lục Trình Thiên, cô cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, hoặc là cô đã nhìn nhầm, một người đàn ông bình tĩnh và tự chủ như vậy làm sao có thể để lộ ra vẻ mặt hoảng sợ cơ chứ.

Nghĩ đến Lục Trình Thiên, không thể không nghĩ đến vẻ ngoài dữ tợn của Vũ Thư, cô cảm nhận được rõ ràng Vũ Thư căm ghét cô nhiều đến thế nào, sự căm hận ấy sâu đến mức khiến cô thấy sợ hãi.

Mặt trời buổi chiều chiếu rọi vào trong nhà, rõ ràng là thời tiết nóng và khô nhưng sau lưng Đan Diễn Vy lại đổ mồ hôi lạnh. Cô nhìn bàn tay đang bị thương của mình rồi lặng lẽ thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK